Tần Khai Dịch biết trời sinh ma thể đối với tu luyện mà nói có tác dụng rất nhiều. Nhưng thấy Tử Dương Bội có thái độ đặc biệt, lại làm cho Tần Khai Dịch không thể không để mắt đến thể chất đặc biệt này. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho máu Tần Khai Dịch đông lại. Thân thể hắn run rẩy, miệng không dám phát ra chút âm thanh nào. Đường Sa Uẩn – cô gái xuyên qua bị Tử Dương Bội mang đi kia. Hiện tại đang ở trước mắt hắn, mắt nàng bị một miếng vải đen bịt kín, thân hình trần trụi nằm trên một bãi đá có chút giống tế đàn, tay nàng bị thiết liên màu bạc thô to xích lại, làn da trần trụi phủ kín vết thương khiến người nhìn thấy mà ghê người. Nếu không phải ngực phập phồng cùng tiếng thở mỏng manh phát ra từ miệng, nhìn nàng giống như không hề có dấu hiệu sinh mệnh nào. Mà Tử Dương Thi ngày đầu tiên gặp mặt khi mới vào Liên Hoa giáo, lúc này lại cảm thấy mỹ mãn ngồi cạnh tế đàn, tay chống cằm, miệng mỉm cười, ngưng mắt nhìn Đường Sa Uẩn trên tế đàn. “…” Tần Khai Dịch không nghĩ tới đi tìm WC thôi mà cũng có thể nhìn đến cảnh tượng kinh khủng này. Hắn núp một chỗ, tay gắt gao bịt miệng không dám phát ra một chút âm thanh. “Ân, không hổ là trời sinh ma thể.” Giọng nói thanh thúy còn mang theo chút thiếu niên ngây ngô. Nam nhân không biết đã sống qua biết bao nhiêu năm tháng lại giống như một thiếu niên. Tử Dương Thi cười tủm tỉm nhìn Đường Sa Uẩn: “Ngươi thật sự không suy xét lời ta nói sao?” “Ta không biết, ta thật sự không biết! Buông tha ta đi, van cầu ngươi buông tha ta đi …” Đường Sa Uẩn như con mèo bị đạp phải đuôi hoảng sợ kêu lên, nhưng mà cho dù có hoảng sợ thế nào, cũng không tránh thoát xích sắt trên cổ tay. “Vậy được rồi.” Tử Dương Thi thấy Đường Sa Uẩn vẫn ngoan cố như trước không thay đổi, chậm rãi đứng lên nhún vai: “Kỳ thật ta cũng không để ý, trời sinh ma thể đã mang đến giá trị đủ nhiều.” “A a a a!!!” Tử Dương Thi vừa dứt lời, chợt nghe thấy Đường Sa Uẩn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết đến cực điểm. Chỉ thấy những vết thương đã kết vảy trên người nàng nổ tung, những dòng máu tươi mới mẻ chảy xuống bên dưới văn hoa tế đàn. Máu theo hoa văn dần dần ngưng tụ thành một trận pháp thật lớn, chỉ chốc lát sau trận pháp liền phát ra ánh sáng đỏ sậm. Mà đứng ở một bên, Tử Dương Thi lại như là cực kỳ hưởng thụ trận pháp này. Hắn híp mắt, miệng phát ra tiếng cười làm cho lòng người lạnh lẽo. Tần Khai Dịch vẫn không nhúc nhích nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn biết trời sinh ma thể đối với ma tu có tác dụng rất nhiều, lại hoàn toàn không thể tưởng tượng được … Tác dụng này lại có thể lớn đến mức chữa khỏi thân thể bị thần cổ tàn phá của Tử Dương Thi. Trận pháp duy trì thời gian thật lâu, Tần Khai Dịch không dám khiến cho Tử Dương Thi chú ý. Hắn không rõ lắm tu vi Tử Dương Thi, nhưng biết người trở thành giáo chủ Liên Hoa giáo, chắc chắn không phải bình hoa di động. Đường Sa Uẩn kêu thảm thiết thật lâu quanh quẩn bên tai, làm Tần Khai Dịch lại không tự chủ nhớ tới mục đích của Tử Dương Bội dẫn hắn về Liên Hoa giáo. Hắn tuyệt đối không tin Tử Dương Bội không có mục đích riêng. Thấy Đường Sa Uẩn bị tra tấn, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ –chẳng lẽ sau này hắn cũng như thế? Không, tuyệt đối không … Khủng hoảng trong lòng làm thế nào cũng không áp chế được, trên trán Tần Khai Dịch phủ đầy mồ hôi lạnh. Trong nháy mắt, thời gian quanh hắn như ngưng đọng, chỉ có thể trừng mắt nhìn Đường Sa Uẩn bị tra tấn đến hấp hối. Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, ánh sáng lóe lên từ trận pháp rốt cục mờ đi. Đứng dậy dùng những thuốc trị thương tốt nhất đổ lên người Đường Sa Uẩn. Sau đó, Tử Dương Thi cũng rời đi, dường như hoàn toàn không có nhìn thấy Tần Khai Dịch đứng ở một nơi bí mật cách đó không xa. “…” Chờ một lúc lâu, thấy Tử Dương Thi đã muốn rời khỏi. Tần Khai Dịch cảm giác cả người đều hư thoát ngã trên mặt đất, sắc mặt hắn trắng bệch nhìn sàn nhà trơn bóng phản chiếu sắc mặt khó coi của hắn, một hồi lâu mới khôi phục khí lực. Ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Đường Sa Uẩn đang khóc nức nở. Tần Khai Dịch cuối cùng cái gì cũng không làm liền rời đi. Tuy hắn đồng cảm với những gì Đường Sa Uẩn gặp phải, nhưng cái gì cũng không dám làm. Tần Khai Dịch không có nhìn thấy chính là, ngay sau hắn rời đi không lâu. Cách chỗ hắn đứng không xa, không khí như bị thiêu đốt, sau đó, xuất hiện thân ảnh Tử Dương Thi rõ ràng trước đó đã rời đi. “Ha hả.” Nhìn phương hướng Tần Khai Dịch rời đi, miệng Tử Dương Thi phát ra một tiếng cười khẽ, mở miệng nói: “Ngươi không sợ làm hắn sợ hãi sao?” Một trận trầm mặc, sau một lát, không biết ở đâu truyền ra giọng nói Tử Dương Bội. “Sợ hãi cũng tốt, miễn cho không biết trời cao đất rộng.” Giọng Tử Dương Bội không có tình cảm, giống như không khí giương cung bạt kiếm lúc ban đầu. “Không ngờ ngươi lại có cái loại cảm xúc mang tên hứng thú a.” Tử Dương Thi cười tủm tỉm: “Ngô, có cần ta hỗ trợ không?” “Không cần.” Tử Dương Bội xuất hiện bên người Tử Dương Thi, nhìn Tử Dương Thi một cái: “Quản tốt chuyện của ngươi là được.” “Đương nhiên.” Khuôn mặt diễm lệ cảm thấy mỹ mãn, Tử Dương Thi nhìn Đường Sa Uẩn đang kéo hơi tàn trên tế đàn: “Nếu không phải ca ca mang về lễ vật tốt thế này, ta đã sớm chết rồi.” “…” Tử Dương Bội nghe thế, ánh mắt tối sầm, tạm dừng một lát đưa tay sờ sờ đầu Tử Dương Thi: “Ta sẽ không để ngươi chết.” “Ân.” Tử Dương Thi an tĩnh trong chốc lát, mới nói: “Nếu Đường Sa Uẩn không dùng được nữa, ngươi sẽ đưa Tần Thạch để ta tục mệnh sao?” “Đưa.” Tử Dương Bội trả lời không chút do dự. Hắn biết bản thân hắn rốt cuộc muốn ai, đối với hắn mà nói Tần Thạch dù đặc biệt nhưng so với Tử Dương Thi, hắn đã sớm có đáp án trong lòng. “Ta giỡn thôi.” Tử Dương Thi nghe Tử Dương Bội trả lời, ánh mắt lóe lóe: “Sao lại có thể đụng đến người mà ca ca để ý được đâu. Nếu trước khi Đường Sa Uẩn chết mà ta chưa thể loại trừ được thần cổ … Thì cứ để ta chết đi, đây chính là cái giá mà chúng ta phản bội.” “Là lỗi của ta.” Tử Dương Bội thầm thở dài: “Không phải ngươi.” “A, còn tưởng nhàm chán đâu. Kết quả không ngờ ngươi lại có thể mang tiểu khả ái Viêm Cốt về.” Tử Dương Thi thản nhiên nói: “Cố nhân a.” Tử Dương Bội không nói gì. “Còn có cái tên Thẩm Phi Tiếu kia nữa, rốt cuộc là cái gì?” Tử Dương Thi nhíu mày: “Ngươi không thể giết hắn?” “Ta cùng Tần Thạch định ra linh hồn khế ước, không thể tổn thương hắn.” Tử Dương Bội ngắn gọn giải thích một câu. “Chậc chậc, tiểu khả ái nhà ngươi vươn tay ra bên ngoài nha.” Tử Dương Thi trầm tư một lát nói: “Bảy năm sau là Khai Dương Tụ, ca ca ngươi chuẩn bị đi sao?” “Ta không đi.” Tử Dương Bội chầm chậm nói: “Ta sẽ kêu Tần Thạch đi.” “A? Vì cái gì?” Tử Dương Thi sửng sốt. “Hắn có thiên tư, bảy năm sau tất có thu hoạch, để hắn ra ngoài kiến thức nhiều một chút cũng tốt.” Tử Dương Bội tuy nói vậy, nhưng trong lòng có tính toán khác. Hắn biết Thẩm Phi Tiếu có chấp niệm với Tần Thạch, cũng biết Tần Thạch chính là cách duy nhất để đối phó Thẩm Phi Tiếu. Thiên tài đạt được Sơn Vân Tiểu Ký cùng Vũ Lâm Linh, trong bảy năm cũng đủ để hắn sáng tạo ra kỳ tích, mà Tần Thạch … Tử Dương Bội nghĩ đến đây liền nắm chặt tay. Lúc hắn quyết định để Tần Thạch gặp Đường Sa Uẩn cũng đã bỏ qua lựa chọn hắn. Thứ mình muốn có rất nhiều, như vậy cũng chỉ có thể bỏ qua một số thứ không trọng yếu … Tình cảm hay tánh mạng, thật sự là quá nhỏ. “Đã trễ rồi sao.” Tử Dương Thi mỉm cười sáng lạn, miệng tươi như hoa, cười đến thập phần thỏa mãn: “Ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” Tử Dương Bội khẽ gật đầu. Bên này Tử Dương Thi cùng Tử Dương Bội dùng tiếng lóng thảo luận. Bên kia Tần Thạch xác thực là bị dọa sợ. Hắn về phòng mình còn nơm nớp lo sợ, sợ Tử Dương Thi sẽ chạy đến bắt hắn trở về. “Viêm Cốt.” Tần Khai Dịch vừa ủy khuất vừa buồn thảm: “Ta sao lại có thể xui xẻo vậy a. Tử Dương Bội kia không phải định đối đãi với ta giống như Đường Sa Uẩn chứ?” “Ngô, nói không chừng.” Viêm Cốt vô cùng không chịu trách nhiệm: “Hắn không phải luôn tâm ngoan thủ lạt sao. Nhưng hắn không có trói ngươi đem về, vậy chứng tỏ ngươi còn có giá trị lợi dụng đi?” “… Cám ơn.” Tần Khai Dịch vẻ mặt như muốn chết. Chuyện Đường Sa Uẩn hôm nay hung hăng gõ cho hắn một cảnh báo, vốn dĩ vì rời Linh Sơn phái mà lơi lỏng, lần thứ căng thẳng trở lại. “Ta muốn ngươi nhanh chóng tu luyện cho tốt.” Viêm Cốt nói: “Chỉ có khi ngươi mạnh đến nỗi không ai bắt được ngươi. Chứ hiện tại ngươi quả thật quá lãng phí thể chất trời sinh ma thể của ngươi.” “… Cho dù là cổ trùng trong bụng ta cũng không có biện pháp lấy ra?” Tần Khai Dịch ngữ khí lạnh lẽo … Mẫu thân nó, hắn cũng không quên lúc trước Viêm Cốt vô cùng không đáng tin kêu hắn nhét cổ trùng vào kim đan. “Ha hả.” Viêm Cốt cười hai tiếng, không nói … Chuyện này, hắn thật sự chột dạ. “Thôi, ta đúng là không nên trông cậy vào ngươi.” Nhỏ giọng nói thầm một câu, Tần Khai Dịch nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền … Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có lẽ sẽ giống như lời Viêm Cốt nói. Nếu ngay từ đầu Tử Dương Bội không có đối xử hắn giống như với Đường Sa Uẩn, có lẽ hắn còn có tác dụng khác đi? Cho dù là thế, hắn cũng rất khó an tâm hoàn toàn. •• “Chúc mừng sư huynh kết đan thành công.” Vừa ra khỏi động phủ, Thẩm Phi Tiếu liền nghe thấy những lời chúc phúc từ những đệ tử Linh Sơn vây quanh. Hắn bất động thanh sắc hỏi: “Sư phụ xuất quan?” “Vâng. Nghe nói Đại sư huynh bị ma tu đoạt xá phản bội sư môn, sư phụ lập tức xuất quan.” Trả lời Thẩm Phi Tiếu chính là một đệ tử có diện mạo xa lạ. “Thật không.” Thẩm Phi Tiếu nói: “Mang ta đi gặp sư phụ đi, ta có chuyện muốn bẩm báo.” “Vâng.” Người nọ cung kính lên tiếng — Ở Tu Chân Giới, thực lực chính là có sức ảnh hưởng, mặc kệ địa vị ngươi có ra sao. Thẩm Phi Tiếu kết đan trước 18 tuổi đã đủ chấn kinh Tu Chân Giới. Thẩm Phi Tiếu nhìn bóng dáng vị đệ tử đang dẫn đường, từ tay áo lấy ra một con hạc giấy thả ra. Hắn thật sự muốn cùng Tử Dương Bội tâm sự ‘vui vẻ’… |Tà Mị| Chương 61