Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị
Chương 11
Pháo mừng Giáng Sinh
“A.” Thẩm Phi Tiếu lên tiếng, không nói nữa. Để lại hai người Tần Khai Dịch cùng Tử Dương Bội giương mắt nhìn nhau.
Kỳ thật Tần Khai Dịch lúc này cũng bồn chồn trong lòng. Hắn đang lo không biết Tử Dương Bội có phát hiện ra chồn tía trong tay Thẩm Phi Tiếu hay không. Nhưng giờ thấy Tử Dương Bội không có phản ứng gì với Thẩm Phi Tiếu, hắn cũng thở phào. Chắc là do tác dụng của |Sơn Vân Tiểu Ký|, làm linh khí Tử Dương Bội lưu lại cũng ẩn đi mất.
Nếu Thẩm Phi Tiếu không có bị lộ, Tần Khai Dịch cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn đột nhiên nhớ tới, nếu Tử Dương Bội không có hứng thú với Thẩm Phi Tiếu thì hệ thống kia nói trợ giúp Thẩm Phi Tiếu là có ý gì?
“Sư đệ của ngươi?” Tử Dương Bội nhìn thấy không khí vi diệu giữa Thẩm Phi Tiếu và Tần Khai Dịch, hóng hớt hỏi.
“A, đúng vậy.” Tần Khai Dịch lên tiếng. Trong đầu lại đang xoay chuyển nên làm thế nào thông đồng Tử Dương Bội kéo đi luyện võ trường.
“Ngô, quan hệ hai ngươi tốt lắm a.” Nhìn thoáng qua Thẩm Phi Tiếu, Tử Dương Bội cười tủm tỉm: “Ngươi rất quan tâm đến hắn?”
“Hả?” Không nghĩ tới Tử Dương Bội lại hỏi như vậy. Tần Khai Dịch không biết nên trả lời như thế nào. Nếu hắn nói có, chỉ sợ Tử Dương Bội sẽ để ý đến Thẩm Phi Tiếu. Còn không, đối phương còn ngay trước mặt hắn đây này.
“Tim đập rất nhanh a.” Tựa hồ không để ý đến Thẩm Phi Tiếu, Tử Dương Bội vẫn duy trì bộ dạng thơ ngây vô số tội cười cười: “Nếu Thẩm sư đệ là một nữ nhân, ta còn tưởng sư huynh thích người ta đó chứ.”
“… Ha hả, sư đệ cứ đùa.” Tần Khai Dịch đoán chắc Tử Dương Bội đang khu động cổ trùng trong cơ thể hắn. Nhưng Tử Dương Bội quan tâm đến hắn thích hay không thích ai làm gì.
“Thật không.” Tử Dương Bội thản nhiên nói.
Thẩm Phi Tiếu vẫn cứ mặt không đổi sắc, yên lặng nhìn hai người Tần Khai Dịch cùng Tử Dương Bội. Cho đến lúc nghe thấy câu ‘nếu Thẩm sư đệ là một nữ nhân …’ khóe miệng mới giật giật. Không phải ai cũng như Tần Khai Dịch tiếp thu được hành vi động kinh của bạn học Tử Dương Bội …
“Nếu đã xem xong linh thực, chi bằng chúng ta đi đến nơi khác đi.” Chịu không nổi không khí xấu hổ này, Tần Khai Dịch nhanh chóng mở miệng đề nghị. Hắn biết, Tử Dương Bội đang vội vã muốn bắt cho được chồn tía, hẳn sẽ không dừng lại một chỗ lâu.
“Cũng được.” Tử Dương Bội cũng sảng khoái đồng ý. Nhưng không chờ Tần Khai Dịch nói tiếp, hắn nói: “Thẩm sư đệ cũng là đệ tử mới nhập môn đúng không, hay sư huynh cũng mang Thẩm sư đệ đi thăm thú chung quanh đi?”
“Này … Thẩm sư đệ hiện tại nhất định đang vội chăm sóc linh thực đi, kéo hắn đi theo có lẽ không tốt lắm, đúng không Thẩm sư đệ?” Tần Khai Dịch không dám trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Tử Dương Bội, chỉ đành gửi gắm hy vọng vào Thẩm Phi Tiếu. Ngươi mau từ chối a! Nhanh lên cái tên nhóc đen đủi này! Đừng quên lúc trước ta từng đánh ngươi một trận nhừ tử! Nhanh chóng dùng cốt khí của nhân vật chính hung cự tuyệt Tử Dương Bội đi!
Sau đó Tần Khai Dịch liền mắt mở trừng trừng nhìn Thẩm Phi Tiếu lấy ra cốt khí nhân vật chính, mặt không đổi sắc hộc ra một chữ ‘được’.
“Đệch …” Tần Khai Dịch vào giờ phút này mới thấm nhuần hệ thống có bao nhiêu là lừa đảo, đào hố cho hắn nhảy.
“Hình như Tần sư huynh không được vui?” Được tiện nghi mà còn khoe mẽ, Tử Dương Bội nhập vai một đệ tử mới nhập môn lo lắng tương lai trước mắt: “Tần sư huynh không phải là chê ta phiền đi? Aiz, cũng đúng. Ta mới tiếp xúc tu chân, rất nhiều thứ không hiểu. Sư huynh, có đúng là huynh chê ta phiền phức không?”
… Đại gia a, ta làm sao dám chê ngươi phiền? Tần Khai Dịch thầm cắn răng, mặt ngoài ra vẻ mỉm cười trấn an vị ‘sư đệ’ đang bất an này: “Sao lại có chuyện đó chứ. Ta rất thích có người hỏi ta, ha hả ha hả.” Tất cả mọi người đều hiểu, mỗi cái ha hả đều có một vạn thảo nê mã chạy như điên.
“Thật không.” Tử Dương Bội giống như lúc này mới an tâm, nhìn Thẩm Phi Tiếu yên ắng đằng sau: “Thẩm sư đệ nhập môn lúc nào?”
“…” Thẩm Phi Tiếu nhìn Tử Dương Bội một cái, không nói gì. Biểu tình không quan tâm đối với vị sư huynh không biết từ đâu lòi ra.
Tần Khai Dịch nhìn Thẩm Phi Tiếu như vậy liền đổ mồ hôi hột. Tuy thỉnh thoảng lại có đệ tử đi ngang qua bọn họ, nhưng trong ấn tượng của hắn thực lực của Tử Dương Bội cho dù có trực tiếp băm Thẩm Phi Tiếu rồi rời đi cũng không thành vấn đề.
“Ha hả, Thẩm sư đệ không thích nói chuyện a.” Tần Khai Dịch vội vàng chuyển đề tài: “Sư đệ, kế tiếp ngươi muốn đi đâu?”
“Đi đâu sao?” Tử Dương Bội như bị Thẩm Phi Tiếu khơi mào hứng thú, lần thứ hai hỏi Thẩm Phi Tiếu: “Thẩm sư đệ, muốn đi đâu xem không? Nhân lúc Tần sư huynh đang rảnh, liền cùng nhau đi đi.”
“Không.” Thẩm Phi Tiếu vẫn tiếc chữ như vàng.
“Thật không?” Tử Dương Bội tiếp tục truy vấn: “Thẩm sư đệ, ngươi xác định?”
Thẩm Phi Tiếu liếc Tử Dương Bội một cái, lười nói.
Tần Khai Dịch đứng ngồi không yên. Củ lạc giòn tan a? Tử Dương Bội nếu thẹn quá hóa giận hắn nên trốn hay trực tiếp bỏ chạy mới tốt đây.
“Ha ha.” Không ngờ Tử Dương Bội không có tức giận mà ngược lại lại phá lên cười. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu, gật gật đầu: “Thẩm sư đệ quả thật có cá tính a.”
“…” Tần Khai Dịch lúc này mới phát hiện Tử Dương Bội chính là một tên M. Người ta đối với hắn càng lãnh đạm, hắn càng thích dán mông lạnh người ta. Cao thủ quả thật là làm người ta không thể hiểu nổi …
“Nếu Thẩm sư đệ không có nơi nào muốn đến, chúng ta đây … ” Tử Dương Bội liếc nhìn Tần Khai Dịch một cái: “Đến cấm địa xem sao?”
“… Cũng được.” Tần Khai Dịch cắn răng phun ra hai chữ. Tử Dương Bội yêu cầu, hắn không có quyền cự tuyệt.
“Vậy đi thôi.” Tử Dương Bội nói.
Sau đó ba người liền chuyển hướng đến cấm địa. Tử Dương Bội liền đại phát thần uy đem cấm chế phá nát, sau đó lại đi thịt hai con gà Tần Khai Dịch cùng Thẩm Phi Tiếu. END.
Có thể sao? Đương nhiên là không có khả năng! Đầu tiên bạn học Thẩm Phi Tiếu chính là nhân vật chính đó! Làm sao có thể dễ dàng lên bàn thờ ngắm gà *** được, ánh sáng nhân vật chính cho chó gặm sao? Còn nữa, sau này Tử Dương Bội chính là đại trợ lực của Thẩm Phi Tiếu, liền băm người như vậy, không phải rất đáng tiếc sao? Cho nên, chân tướng chính là ba người bọn họ bình an tiêu sái đến trước cửa cấm địa. Tử Dương Bội đứng ngắm nghía trận pháp cấm địa thật cẩn thận.
Quả nhiên hắn không đủ thực lực để phá. Nếu mấy trăm năm về trước thì hắn còn có thể tạm thử một lần. Nhưng bây giờ … Tử Dương Bội đành phải tạm thời bỏ qua |Sơn Vân Tiểu Ký|. Giờ hắn cũng không sợ người khác bắt mất chồn tía, dù sao phương pháp sử dụng chồn tía chỉ có một mình hắn biết.
Cho nên nói a, bạn học Tử Dương Bội đã quá xem nhẹ ánh sáng nhân vật chính rồi. Không phải chỉ là một con chồn tía thôi sao. Thẩm Phi Tiếu người ta hổ khu chấn động một cái, đừng nói chồn tía, cho dù là ngươi cũng biến thành tiểu đệ của người ta thôi …
Vứt chuyện chồn tía ra sau đầu, ánh mắt Tử Dương Bội chuyển a chuyển, tâm tư đặt lên người Tần Khai Dịch. Lần này ra ngoài không ngờ gặp được một cái trời sinh ma thể, cũng coi như thu hoạch không tồi. Nhưng làm cách nào để tiểu đạo sĩ cố chấp này theo hắn đi tu ma đây? Tử Dương Bội lướt nhìn Thẩm Phi Tiếu đứng bên người Tần Khai Dịch, một ý tưởng nảy ra trong đầu … Tần Thạch này, dường như rất để ý đến tiểu sư đệ này đi?
Không biết mình sắp xui xẻo, Tần Khai Dịch còn đang rối rắm làm thế nào để thoát khỏi tay Tử Dương Bội. Hắn thấy Tử Dương Bội đang quan sát cấm địa đột nhiên lại quay lại nhìn hắn nhe răng cười, trong lòng run lên.
“Tần đạo hữu.” Miệng Tử Dương Bội không hề động, nhưng Tần Khai Dịch lại nghe thấy tiếng hắn nói. Hắn nhíu mày, muốn xem Tử Dương Bội định giở trò gì.
“Ngươi thật sự không muốn tu ma với ta sao?” Tử Dương Bội cười thực sáng lạn, nhưng lời hắn nói ra lại không giống nụ cười của hắn: “Thật sự không suy xét sao?”
“… Ha hả, cám ơn Tử Dương huynh quan tâm. Tại hạ…” Tần Khai Dịch cũng không có mở miệng, mà giống như Tử Dương Bội sử dụng thiên lý truyền âm. Nếu Tử Dương Bội không muốn Thẩm Phi Tiếu nghe thấy bọn họ nói chuyện, hắn vẫn nên theo ý Tử Dương Bội.
“Ngươi cho rằng ngươi có quyền cự tuyệt sao?” Thấy Tần Khai Dịch không chút do dự cự tuyệt hắn, Tử Dương Bội lạnh lùng nói: “Ngươi rất quan tâm đến sư đệ của ngươi đúng không?”
“… Tử Dương huynh ngươi có ý gì?” Tần Khai Dịch không phản ứng hỏi.
“Ý của ta chính là…” Tử Dương Bội nhẹ giọng: “Ta không tổn thương ngươi, vì ngươi có giá trị. Nhưng sư đệ ngươi thì không, nếu cự tuyệt ta, ta không dám cam đoan sư đệ ngươi bất trắc ngoài ý muốn.”
“…” Tần Khai Dịch lúc này mới hiểu hàm nghĩa nhiệm vụ hệ thống giao cho. Đây không phải bắt hắn tu ma với Tử Dương Bội sao? Nếu hắn không đồng ý, Thẩm Phi Tiếu chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Một khi Thẩm Phi Tiếu gặp chuyện không may, hắn cũng bị hệ thống xóa bỏ! Ha hả ha hả … Cái hệ thống ma quỷ này, ngay cả tình tiết phát triển vở kịch cũng khống chế một cách hoàn mĩ.
Dù đã rơi vào tử cục nhưng Tần Khai Dịch vẫn cố gắng giãy dụa: “Ngươi uy hiếp ta như vậy có xứng với thân phận của Tử Dương ngươi sao? Với địa vị của Tử Dương huynh, không phải nên dùng lý phục người sao?”
Chụp cái mũ lớn này lên, nhưng Tử Dương Bội hiển nhiên không để ý đến. Hắn lại dựa vào đó nói ra một hàm ý khác: “Ngươi biết ta là người như thế nào sao?”
“Ặc …” Tần Khai Dịch sửng sốt, lập tức đáp: “Không biết.”
Hắn đáp quá nhanh ngược lại lại khiến Tử Dương Bội hoài nghi. Tử Dương Bội nhìn từ trên xuống dưới, không biết nghĩ gì, một lúc sau mới mở miệng: “Xem ra là ta coi thường ngươi. Môn hạ của Thanh Hư Tử quả nhiên không phủ là hạng người hữu danh vô thực.”
Biết mình lỡ lời Tần Khai Dịch ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Ngươi đã biết thân phận của ta, ta không có khả năng thả ngươi ra rồi.” Tử Dương Bội nhàn nhã nói. Lời nói làm Tần Khai Dịch lạnh cả người: “Theo ta tu ma, hay … ngươi nhìn ta tự tay lột da rút gân, đoạt hồn luyện phách sư đệ ngươi.”
“…” Nghe thế, Tần Khai Dịch kỳ thật rất muốn nói. Đại ca, xin yên tâm lớn mật mà làm như vậy đi, dù sao sau này Thẩm Phi Tiếu cũng là địch nhân của ta. Ngươi giúp ta bóp họa từ trong trứng nước thật sự là cám ơn ngươi nha. Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ mà thôi, trong đầu còn đang lởn vởn âm thanh hệ thống đây này – Thẩm Phi Tiếu tuyệt đối không thể chết được a a a!
“Nhất định phải vậy sao?” Tần Khai Dịch thì thào, biểu hiện hình tượng đại sư huynh hiệp nghĩa vì sư đệ bị uy hiếp nên phải thỏa hiệp với ma đầu.
“Nhất định.” Tử Dương Bội vui vẻ, hắn thích nhất chính là mấy cái cảnh những tên chính đạo dưới uy hiếp phải làm thỏa hiệp.
“…” Tần Khai Dịch nhắm mắt lại, hít thật sâu, giống như phải đưa ra một quyết định thống khổ: “Ta đồng ý.”
“Ha ha ha ha ha.” Tử Dương Bội cất tiếng cười to.
“Nhưng ngươi phải lập linh hồn khế ước với ta.” Tần Khai Dịch cũng không ngu như vậy, khơi khơi đi tin lời hứa suông của Tử Dương Bội: “Ta tu ma với ngươi, ngươi phải đồng ý không được làm tổn thương sư đệ ta.”
“Không thành vấn đề.” Tử Dương Bội sảng khoái đồng ý, vì cái gì phải làm khó hắn nữa? Tiểu đạo sĩ trước mắt ngoại trừ có sư đệ còn có sư muội, sư huynh, sư tỷ. Còn có rất nhiều thân thích, hắn không sợ Tần Khai Dịch dám ương ngạch với mình!
“Vậy thì.” Tần Khai Dịch nói: “Ta — Tần Thạch xin thề, ta cùng Tử Dương Bội tu ma. Tử Dương Bội không được làm hại đến Thẩm Phi Tiếu. Nếu trái lời thề sẽ bị tâm thần câu liệt, hồn phi phách tán.”
Tử Dương Bội nghe xong cũng thề: “Ta — Tử Dương Bội xin thề, không được làm hại sư đệ Tần Thạch là Thẩm Phi Tiếu. Ngược lại Tần Thạch phải cùng ta tu ma, nếu trái lời thề, tâm thần câu liệt, hồn phi phách tán.”
Sau khi Tử Dương Bội dứt lời, Tần Khai Dịch cảm thấy linh hồn nhói lên. Hắn biết linh hồn khế ước có uy lực tới cỡ nào, mạng nhỏ Thẩm Phi Tiếu coi như đã được bảo trụ. Ít nhất là trước mặt Tử Dương Bội.
Quả nhiên sau một lúc, Tần Khai Dịch nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên.
|Hệ thống: Hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng: nhận được 1% quá trình trở về. Hiện nay tổng quá trình trở về là 2.5%|
Khối đá đề nặng trong lòng không còn, Tần Khai Dịch thở phào nhẹ nhõm.
Đứng phía sau, Thẩm Phi Tiếu còn không biết mình mới đi dạo một vòng quỷ môn quan. Hắn mặt không đổi sắc nhìn Tần Khai Dịch, hắn nắm rồi thả nắm tay, trong con ngươi ánh lên thứ cảm xúc không rõ.
|Tà Mị| Chương 12
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
12 chương
44 chương
94 chương
126 chương
70 chương
13 chương