Nhân vật phản diện làm mất mặt hào quang nhân vật chính
Chương 43 : Solo nói cho mi ai mới là ba ba16
Editor: Gấu Lam
Đêm nay người đại diện Hạng Hiển Dân gọi nát điện thoại Thần Thiên cũng không bắt máy, đến nhà cũng tìm không thấy người, mấu chốt nhất chính là mật mã Weibo của Thần Thiên không biết bị ai sửa lại, Hạng Hiển Dân hỏi trợ lý của Thần Thiên đều nói không biết, muốn đem Weibo xóa lại không được, gấp đến phát hoả.
Đoàn đội quan hệ công chúng của CBC không góp lực, sự tình trong một đêm lên men, dư luận truyền đến xôn xao CBC một chút biện pháp cũng không có.
Ngày hôm sau Thần Thiên mới đeo một đôi mắt đỏ, còn tanh mùi rượu tới công ty luyện hát, cho dù trong lòng hắn không thoải mái nhưng trận chung kết vẫn muốn biểu hiện thật tốt, sau này rồi hẵng nói tiếp. Nhưng rõ ràng tới công ty trước để xây dựng tâm lý đầy đủ cho mình, ở trong phòng luyện hát không tới mấy phút bỗng nhiên đem ghi-ta điện trong tay đập mạnh.
Phanh một tiếng, toàn bộ phòng luyện hát đều tràn ngập âm hưởng chói tai ong ong.
Tạ Nhất Hàng hoảng sợ, tinh thần hắn vốn dĩ căng chặt, trực tiếp bị hành động của Thần Thiên làm sợ tới mức tim đập gia tốc, cả khuôn mặt đều trắng bệch.
Thần Thiên cũng không nói chuyện, bực bội thở hổn hển, phảng phất đang kề bên bạo nộ chỉ cần chịu thêm kích thích nào cũng có thể giết người. Hắn nhìn Tạ Nhất Hàng khẩn trương trầm mặc xoay hai vòng tại chỗ, sau đó bước nhanh rời khỏi phòng luyện hát.
Ở cửa gặp thoáng qua Sư Duyên, Sư Duyên cau mày túm chặt cánh tay Thần Thiên, cả giận nói: "Cậu tối hôm qua đi đâu?"
Thần Thiên chỉ quay đầu lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó đẩy hắn qua một bên rồi đi mất.
"Thần Thiên còn đang giận tôi." Tạ Nhất Hàng co quắp lại có chút không biết làm sao, hắn đi phía trước vài bước cầm ghi-ta của Thần Thiên lên, Thần Thiên đi đâu cũng mang theo đàn ghi-ta này, cực kỳ quý trọng nó, hôm nay lại thô bạo quăng đi.
"Cậu đừng để ở trong lòng, tính tình Thần Thiên cậu cũng không phải không biết." Sư Duyên thất thần an ủi.
Tạ Nhất Hàng khom lưng, một chuỗi nước mắt bỗng chốc rơi xuống đàn ghi-ta của Thần Thiên, hắn cảm thấy tình nghĩa ba người bọn họ hiện tại tựa như đàn ghi-ta này cũng bị quăng vỡ nát, hắn hoàn toàn không rõ vì cái gì sau vòng bán kết quan hệ giữa bọn họ lại như kẻ thù, hắn rốt cuộc làm sai cái gì mà phải chịu những lời chửi rủa khó nghe của người khác, ngay cả người anh em vẫn luôn thân như Thần Thiên cũng không để ý tới hắn thậm chí chán ghét hắn......
"Tôi trước nay cũng không có nhằm vào Nghê Phi, cũng không có làm bất luận cái gì có lỗi với cậu ấy, rốt cuộc vì cái gì mọi người đều bắt đầu chán ghét tôi chứ...... Sư Duyên, có phải tới cậu cũng không thích tôi hay không?" Tạ Nhất Hàng ngồi xổm trên mặt đất, ủy khuất cùng sợ hãi mgay tại khắc này bỗng bạo phát, hắn ôm đầu gối thương tâm khóc nấc lên.
Đôi mắt hắn nhất định đỏ. Sư Duyên nghĩ, trong lòng từng trận đau đớn.
"Tiểu Hàng......" Sư Duyên hạ một đầu gối xuống ngồi xổm bên người hắn, trong miệng khô cằn không biết nên nói cái gì.
Tạ Nhất Hàng từ trong khuỷu tay lộ ra một đôi mắt ửng đỏ vì khóc, đáng thương bất lực mà nhìn Sư Duyên, khóc nức nở hỏi: "Sư Duyên, cậu thật sự, thật sự là thiếu gia Vạn Khải sao?"
Sư Duyên sửng sốt, trên mặt hiện lên một biểu tình khó nói, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Tạ Nhất Hàng nước mắt giàn dụa nói: "Vậy cậu giúp tôi được không? Cậu có thể giúp tôi hay không?"
Hắn giống như động vật nhỏ rơi vào bẫy rập của thợ săn không chỗ trốn, đáng thương hướng hắn khẩn cầu.
Sư Duyên nhìn Tạ Nhất Hàng đầy bụng ủy khuất, trong bụng bỗng chốc bốc cháy lên một tia tà hỏa, dựa vào cái gì Tiểu Hàng phải chịu đựng những lời chửi rủa? Đúng, Nghê Phi ở trong công ty chịu ủy khuất, nhưng cũng không phải Tiểu Hàng sai! Dựa vào cái gì mọi áp lực đều phải bắt hắn đeo? Nghê Phi bộ không sai sao?
Buổi sáng ngày đó Sư Duyên cơm sáng cũng chưa ăn liền phóng đến văn phòng của Sư Tư, nhưng lại chụp khoảng không.
"Anh tôi đâu!" Sư Duyên đầy mặt không vui hỏi thư ký.
Thư ký vội vàng sửa sang lại văn kiện đưa qua cho Sư Tư, vội ngẩng đầu nói: "Ông chủ mấy ngày nay đều ở nhà dưỡng thương, không có tới công ty, thiếu gia cậu có việc thì cứ nói với tôi."
"Không cần, tôi tự mình đi tìm anh ấy." Sư Duyên hơi xấu hổ khi mở miệng nói yêu cầu này với người ngoài, xoay người định rời đi.
Thư ký không chút hoang mang đứng lên nói: "Vừa lúc tôi tính đưa văn kiện cho ông chủ, không bằng cậu đi xe chung với tôi đi?Ông chủ nói không cho người quấy rầy, dù cậu qua đó sợ là ông chủ cũng không cao hứng."
Sư Duyên tuy rằng gấp nhưng cũng không xúc động, đứng ở tại chỗ thần sắc lạnh nhạt gật gật đầu, anh trai hắn đúng thật bị quấy nhiễu sẽ phát giận, tính từ đó tới giờ hắn cũng không dám chạm vào vảy ngược của anh.
Thư ký lái xe tiện thể thông tri Sư Tư,khi hai người đến vừa lúc Sư Tư mới rời giường, biểu tình hắn đạm mạc từ phòng ngủ đi ra, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Sau đó mới ngồi xuống sô pha, nhàn nhạt nói với Sư Duyên: "Ngồi đi."
Thư ký ngựa quen đường cũ đi vào thư phòng đặt văn kiện xuống, sau đó pha một ly cà phê đen cho Sư Tư, hỏi Sư Duyên: "Thiếu gia uống gì không?"
Sư Duyên lắc lắc đầu, chờ thư ký đi rồi mới gấp không đợi nói: " Anh, có chuyện em muốn nhờ anh giúp một chút."
"Thế em đã bình ổn được dư luận hiện tại?"Ánh mắt Sư Tư hờ hững nhẹ nhàng thổi thổi hơi khói bốc lên từ cà phê.
Sư Duyên gật đầu nói: " Cái khác còn tốt, Nhiếp Khải Nghi cứ theo tiết tấu như vậy, đối với em cùng Tiểu Hàng rất bất lợi. Anh ra mặt bảo bà ta xóa Weibo rồi lại đăng một cái làm sáng tỏ được không?"
"Làm sáng tỏ cái gì? Làm sáng tỏ chuyện em không phải người Sư gia, hay là làm sáng tỏ chuyện CBC không có chèn ép Nghê Phi?" Sư Tư ngữ khí như pháo hoa nổ liên hồi.
Sư Duyên nghẹn lời, đen mặt nói: " Đúng vậy, lời bà ta nói quả là sự thật, nhưng bà ta dựa vào cái gì nói thân phận của em chứ! Em muốn tiến vào vòng này nhưng không muốn ký với Vạn Khải chính là không muốn dựa vào gia cảnh, bà ta làm như vậy, hiện tại toàn thế giới đều cho rằng em có ngày hôm nay là bởi vì em họ Sư, công sức của em toàn bộ đều phủ định! Về sau mọi người đều chỉ biết em là em trai Sư Tư, không còn người nào biết Sư Duyên là ai!"
Sư Tư đạm mạc mà cười cười, "Như thế nào em cảm thấy em có ngày hôm nay không phải dựa vào trong nhà, mà là bằng chính em sao?"
Cảm xúc Sư Duyên đang kích động, cổ đỏ lên, từng âm Sư Tư nói ra đột nhiên khiến mặt hắn đỏ lên, phảng phất bị Sư Tư chuẩn xác tìm được nơi chột dạ nhất của hắn, đột nhiên đá hắn một cái.
Thanh sắc của Sư Tư trầm thấp, mang theo một loại kiêu căng của người bề trên, "CBC nếu không biết em là thiếu gia Vạn Khải, DDD đã sớm bị giải tán, Nghê Phi cũng sẽ không trở thành bậc thang của các em, em có hôm nay không chỉ dựa vào cái nhà này, còn có Nghê Phi."
" Cũng không phải ý của em, em căn bản không biết CBC vì em chèn ép Nghê Phi!" Sư Duyên vì chính mình cãi lại.
" Em không biết sao?" Sư Tư nhàn nhạt nói.
Sư Duyên cắn răng khó khăn lắm nói: "Trước khi quay vòng bán kết mới biết."
"Vậy lúc sau em đã làm gì với Nghê Phi? Em đã biết cậu ấy bởi vì em nên chịu liên lụy, thừa nhận chửi rủa bốn năm trời, vỗ tay cùng hoan hô đều bị ba người các em đoạt mất, sau đó em có đền bù sao?" Sư Tư hỏi.
Sư Duyên theo lý cố gắng nói: "Nhưng Nghê Phi có thể tham gia vòng bán kết chính là bởi vì em bảo Hạng Hiển Dân đừng chèn ép cậu ta nữa, nếu không công ty nhất quyết không cho Nghê Phi tham gia, là nhờ em cậu ta mới có thể lên sân khấu!"
Trong nháy mắt ánh mắt của Sư Tư trở nên băng liệt, hắn nhìn bộ dáng em trai gàn bướng hồ đồ, đem ly cà phê đặt thật mạnh lên bàn, giận dữ nói: " Nhờ em? Em tước đoạt quyền lợi lên sân khấu của cậu ấy, hiện tại chẳng qua là trả lại quyền lợi cho cậu ấy, em cho rằng như vậy đã là đền bù sao!"
" Vậy còn hơn không làm gì!" Sư Duyên thẹn quá thành giận nói: "Nghê Phi vốn dĩ có vấn đề, uổng có tài hoa như thế, anh lại không quen biết cậu ta anh biết cái gì? Em ở chung với cậu ta bốn năm, thừa nhận cậu ta tài hoa hơn người thì như thế nào, anh xem biểu hiện của cậu ta ở vòng bán kết, giống như toàn trường quay đều thiếu tiền cậu ta, công ty hạn chế cậu ta không oan!"
Sư Tư nhíu lông mi dài lại, trầm mặc nhìn em trai điên cuồng hạ thấp người yêu.
Sư Duyên đứng lên hô hô thở dốc, đi tới đi lui nói: "Người giống Nghê Phi, hào quang có năng lực có thì có ích lợi gì? Ở trong vòng này, đi một bước cậu ta có thể đắc tội mười người, nếu không phải cùng chúng em thành lập nhóm, có ba người chúng em giúp cậu ta chia sẻ dư luận, Nghê Phi không chừng sống còn không bằng một nửa hiện tại!"
Sư Tư trầm mặc một hồi, hờ hững nhìn hắn, quở mắng: " Em khi còn nhỏ lòng tự trọng quá cao, thi không bằng người ta thì nghi người ta gian lận, mua tác phẩm nghệ thuật của danh gia bị phát hiện là đồ dỏm cũng nói là do mình thích. Em mới vừa tốt nghiệp đại học không muốn anh sắp xếp công việc cho em, anh lo lắng tổn thương lòng tự trọng của em nên chưa bao giờ phản đối em, cũng không có âm thầm trợ giúp em, như ý nguyện của em để em tự mình trưởng thành tự đi tìm giá trị của mình, em bây giờ lại đưa cho anh một bài giải thế này sao? Sư Duyên, em đã không còn là trẻ con, em chừng nào thì mới có thể nhận rõ em căn bản không có lòng tự trọng, em chỉ có tự ti mà thôi."
Sư Duyên trầm mặc thở hổn hển, mặt đỏ cơ hồ muốn nổ tung, hắn giận dữ hét: " Anh biết cái gì? Anh từ nhỏ được bồi dưỡng như người nối nghiệp, căn bản không biết những người khác ở âu cái bóng Hạ gia muốn tồn tại khó khăn thế nào! Anh dựa vào cái gì cao cao tại thượng giáo huấn em?Anh chính là khinh thường mẹ em không giống mẹ anh là thiên kim quý tộc, đừng cho là em không biết, anh từ nhỏ đã xem thường mẹ em càng xem thường em!"
Giọng nói phát ra từng lời, Sư Duyên tràn ngập khó chịu, Sư Tư lại như cũ không hề phản ứng, cầm lấy cà phê nhẹ nhấp một ngụm, Sư Duyên chậm rãi bình tĩnh lại, trong mắt chồng chất một tầng hoảng loạn.
Thư ký ở thư phòng yên lặng thở dài, mẹ ông chủ sinh bệnh mất sớm, 5 năm sau lão tiên sinh lại cưới mẹ Sư Duyên Ôn Nhã, Ôn Nhã chỉ là một người dân thành thị bình thường, không thể trong thời gian ngắn dung nhập xã hội thượng lưu, bà tự ti ảnh hưởng tới Sư Duyên, nhưng cho tới nay ông chủ đều yêu quý đối với người em trai Sư Duyên này, thật cẩn thận bảo hộ lòng tự trọng yếu ớt của hắn, thế mà nhận được lại là tiếng bạch nhãn lang rít gào.
"Anh...... em không phải ý đó." Sư Duyên đầu óc thanh tỉnh lại.
Sư Tư buông cà phê, đứng lên đi đến bên người hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Sư Duyên nói: " Em so với anh nghĩ có lẽ còn chán ghét cái họ này hơn, yên tâm, em sẽ được như ý nguyện."
Hắn xoay người trở về phòng ngủ, Sư Duyên hoảng hốt muốn đuổi theo giải thích, thư ký đúng lúc đi ra ngăn cẳn hắn thấp giọng nói: "Thiếu gia, trở về đi, đừng lửa cháy lại đổ thêm dầu."
Sư Duyên nhìn Sư Tư lạnh nhạt, trong lòng có cái gì đó lạnh dần.
Trong phòng ngủ Nhiếp Gia còn đang ngủ say, cậu gàn đây không còn gặp ác mộng nữa cũng không dễ dàng tỉnh lại vì động tĩnh rất nhỏ, Sư Tư thật cao hứng, trạng thái tinh thần của cậu đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Hắn đi qua bên cạnh, Nhiếp Gia có lẽ là ngủ đủ rồi, nhập nhèm xoa xoa đôi mắt hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm, em cứ ngủ tiếp đi." Sư Tư hạ đầu gối xuống ngồi cạnh giường, vuốt ve đầu tóc của Nhiếp Gia nhĩ tấn tư ma(?) với cậu một hồi, "Buổi sáng muốn ăn cái gì?"
(?): thân mật
Nhiếp Gia một bên ngủ gà ngủ gật một bên cười cười, "Tôi muốn ăn trứng xào cà chua."
Sư Tư ôn nhu đáp: "Tôi đi nấu cơm cho em, đợi lát nữa tự mình dậy đó."
Tác giả có lời muốn nói: Có bình luận nói Nhiếp Gia không phải dựa tiểu công thì là dựa vào năng lực vốn dĩ của nguyên chủ, well... Hai thế giới Nhiếp Gia cũng không dựa vào tiểu công quá nhiều đều là tự vén tay áo lên, dựa vào năng lực của nguyên chủ càng là mắc cười, cái gọi là thế giới gốc vốn không tồn tại, chỉ là một chuỗi số liệu của Tổ Công Tố, người chân chính có linh hồn là Nhiếp Gia, hai thế giới Nhiếp Gia đều không có dựa theo tính cách của nguyên chủ hành sự, cậu chỉ thể hiện tính cách cùng năng lực của mình, thế giới thứ nhất Nhiếp Gia dựa vào dị năng của mình, thế giới thứ hai Nhiếp Gia cải biên chiến ca siêu việt hơn bài gốc, hơn nữa Nghê Phi chưa từng viết rock and roll đã có thể chứng minh năng lực của cậu ở trên Nghê Phi, bao gồm có thể chuyện vòng bán kết, Nhiếp Gia biết CBC sẽ gian lận để DDD thắng khiến Nghê Phi rất có thể không có cơ hội lên sân khấu, cũng là Nhiếp Gia làm trò trước mặt Sư Duyên vả mặt Tạ Nhất Hàng để Sư Duyên thanh tỉnh một chút, không ngăn cản cậu tham gia vòng bán kết, vãn hồi danh tiếng thu người qua đường cùng ảnh hậu vào hậu cung, tất cả đều là Nhiếp Gia làm chứ không phải Nghê Phi.
Có người đọc thích Nghê Phi nhưng xin đừng không dẫm Nhiếp Gia, bản thân Nhiếp Gia so với Nghê Phi xuất sắc hơn nhiều, Nghê Phi chỉ là một chuỗi số liệu, có người đọc cảm thấy linh hồn Nhiếp Gia cùng thân thể Nghê Phi không hợp, không có nhé, Nhiếp Gia biểu hiện tương phản là vì có liên quan đến công, cậu ở thế giới này biểu hiện thực khốc chỉ là bởi vì chính bản thân cậu có tính cách này, không phải không OOC, KK cũng nói qua Nhiếp Gia nguyên bản tính cách thiện lương ôn nhu, nhưng bị Tổ Công Tố bức nên hoàn toàn thay đổi, là công xuất hiện một lần nữa khai quật địa phương mềm mại nhất ở sâu trong nội tâm cậu, Nhiếp Gia cực ky Thời Kham, cho nên cậu ở trước mặt công không giống bình thường, không phải linh hồn Nhiếp Gia cùng thân xác nguyên chủ không hợp, cậu trước nay đều không đóng giả nguyên chủ mà cậu đang làm chính mình.
Editor: Dịch một chút lời tâm sự của má đẻ Nhiếp Gia, nói chung hiểu thêm về em thụ đeeeee, đúng là má ruột có khác ????
Truyện khác cùng thể loại
237 chương
2671 chương
59 chương