Editor: Gấu Lam Nhiếp Gia đi rồi Thẩm Tô quay đầu nhìn Tống Noãn Dương, nhịn không được kích động, khiếp sợ cùng kinh hỉ trong lòng, nắm tay hắn tay nói: "Cảm ơn em Noãn Dương." Tống Noãn Dương lộ ra tươi cười dịu ngona: "Phải cảm ơn Nhiếp Gia nha, cảm ơn em làm gì." Thần sắc Thẩm Tô có hơi xấu hổ gật gật đầu, Tống Noãn Dương nhón mũi chân sờ sờ đầu hắn, "Trong lòng còn chỗ nào không thoải mái nữa?" "Anh vẫn không thể quên việc anh ta đã giết Khổng Phỉ." Thẩm Tô thở dài, "Bất quá anh ta cứu vớt Hoa Quốc là sự thật, anh hận anh ta, là cảm xúc anh không cách nào khống chế được. Anh đáp ứng em sau này tuyệt đối sẽ không nhắm vào anh ta nữa, anh sẽ im im vậy đó." Tống Noãn Dương cười nói: "Ừ, em tin tưởng anh." Buổi chiều lúc Tống Noãn Dương tan tầm có gọi điện thoại dò hỏi một ít chuyện tài liệu ở chỗ văn phòng Hạ Thanh Đường, thuận miệng hỏi một câu, biết hiện tại Nhiếp Gia còn đang ở Thanh Hải môn, liền xách bánh kem bơ vui sướng chạy tới Thanh Hải môn. Thời Kham đang mở họp, Nhiếp Gia thì ở trên lầu nhàn nhàn đọc một quyển sách, sau đó nghe thấy tiếng bước chân, không cần đoán cũng biết là ai vì vậy không thèm để ý tới. Tống Noãn Dương nâng bánh kem từ phía sau nhảy ra, còn tự phối âm đoạn nhạc khi lên sân khấu phối. "Vị gì vậy?" Nhiếp Gia cũng không ngẩng đầu lên. Tống Noãn Dương ngồi đối diện cậu: "Vị matcha!" "Không thích ăn." Nhiếp Gia không chút khách khí nói. "Tôi tự ăn hừ." Tống Noãn Dương cũng không khách khí chút nào, thở hổn thở hển bắt đầu ăn bánh kem. Hai người không nói nữa, Nhiếp Gia ở trước mặt người ngoài vốn dĩ ít nói, cậu cũng không phản ứng Tống Noãn Dương mà chỉ lo đọc sách. Nhưng đôi mắt đen to tròn như mực của Tống Noãn Dương cứ không gừng xoay chuyển, không biết đang mưu tính ý xấu gì. "Chiều nay tôi nghĩ đến một chuyện." Tống Noãn Dương liếm bơ trên cái muỗng nhựa nói: "Cơ quan công tố và Tổ Công Tố ấy, cố ý thấy rõ luôn, kỳ thật chỉ là một vụ án giết người bình thường, muốn tìm người chịu tội thay cũng nên tìm người không có bối cảnh hoặc là có nhược điểm thật lớn. Anh là quân y tự do, địa vị hết sức quan trọng, giải quyết không tốt sẽ rước lấy sự trả thù của toàn bộ quân đoàn, mất nhiều hơn được." Thần sắc Nhiếp Gia ngưng trọng khép sách lại, "Cậu muốn nói gì?" "Tôi cảm thấy Tổ Công Tố đang cố tình nhằm vào anh, là vì chế tài anh cho nên mới có cái án mạng này, mà không phải có án mạng rồi mới muốn kéo anh làm người chịu tội thay, bởi vì không đáng." Tống Noãn Dương nói: "Anh nghĩ lại xem, nếu anh giết người, sẽ vu oan một tên ăn mày không có lực phản kích, hay là một bác sĩ có địa vị không tầm thường?" "Cậu khá được đấy." Nhiếp Gia hơi nhướng mày: "Vậy theo như lời cậu, tôi chỉ là quân y tự do, nửa đời người tôi không hề hoạt động trong nước, tại sao Tòa án Đế quốc và Tổ Công Tố lại muốn nhằm vào tôi? Bọn họ thậm chí còn không biết tôi là ai." Tống Noãn Dương ngậm cái muỗng lâm vào trầm tư, "Tôi cũng không biết, sau khi thế giới này kết thúc anh bảo KK nhắn lại điều này cho Thời Kham, để anh ta ở bên ngoài điều tra đi. Chuyện này do anh họ của anh dựng lên, hắn giết người, lại lừa anh về để gánh tội thay, nhưng anh họ anh cũng không phải người có tiền có quyền gì, Tổ Công Tố ra sức giúp hắn làm gì?" Thần sắc Nhiếp Gia có hơi thất vọng, đây là vấn đề mấy năm nay cậu luôn thắc mắc. KK chọt miệng vào nói: 【 Kỳ thật trưởng phòng đã xuống tay điều tra rồi, chỉ là tránh ngài nghĩ nhiều, tạm thời không có báo cho ngài. 】 Cả sự việc nhìn như kín kẽ, nhưng suy nghĩ một chút là có thể phát hiện trăm ngàn chỗ hở. Mặc dù KK không nói, Nhiếp Gia cũng có thể dần dần cảm giác được, cậu phát hiện Tổ Công Tố cố tình nhằm vào, cho nên mới càng thêm phẫn nộ. Bất quá Tống Noãn Dương có thể đưa ra vấn đề này, nói vậy cũng đang thiệt tình suy nghĩ vì Nhiếp Gia. "Tôi sẽ." Nhiếp Gia không tiện tạt nước lạnh vào mặt hắn, quay đầu nhìn nhìn sắc trời nơi xa, trời sắp tối rồi, Thời Kham vẫn chưa tan họp. Tống Noãn Dương ăn xong bánh kem, dựa vào trên bàn hỏi cậu: "Đúng rồi, trước đó anh bảo Thẩm ca luyện tập nhiều vào, ý của anh là, hiện tại anh ấy cấp 5, cũng có thể tiến sát đến mức độ đó sao?" "Có thể," Nhiếp Gia không chút để ý nói: "Năng lực giả tiến giai sở dĩ không có quy luật bởi vì mỗi người sử dụng năng lực với tần suất bất đồng, nó cùng với giá trị tinh thần cũng có chút liên quan." "Vậy Thẩm phải tập thế nào?" Tống Noãn Dương hỏi. Nhiếp Gia phóng mắt lạnh về phía hắn, đột nhiên cầm quyển sách toan đập hắn, "Cậu dong dài lâu như vậy, chính là thay Thẩm Tô hỏi han tôi chứ gì!" "Ai! Đánh người không vả mặt, sao anh lại động thủ thế...... Tôi tôi trở mặt, tôi trở mặt thật đó!" Tống Noãn Dương ôm đầu từ trên ghế nhảy dựng lên, hai đầu ngón tay đặt lên huyệt Thái Dương, vẻ mặt hung dữ trừng Nhiếp Gia. Nhiếp Gia không nhúc nhích: "Cậu đang làm gì?" "Dùng ý niệm làm nổ đầu anh!" Tống Noãn Dương nhe răng. Nhiếp Gia buông tay, thật sự cầm quyển sách ném lên mặt hắn. "Cậu hẳn biết tôi rất ghét hắn." Nhiếp Gia nói. Tống Noãn Dương nói: "Tôi biết, nhưng mà năng lực giả kim loại vốn dĩ trân quý, huống chi là năng lực giả có thể khống chế hai loại năng lực như các anh. Hiện tại tình cảnh căng thăng, Thẩm ca cũng đã cấp 5, vạn nhất ngày nào đó thật sự khai chiến các anh chính là phòng tuyến cuối cùng của Hoa Quốc, năng lực anh ấy tăng lên, đối với Hoa Quốc mà nói là chuyện tốt." " Giờ Thẩm Tô có thể tránh đạn không?" Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, thái độ lười nhác, thuận miệng hỏi. Tống Noãn Dương ôm sách ngồi trở lại, buồn rầu lắc đầu: "Không thể, hắn có thể cảm nhận được hơn nữa dựa vào bản năng khống chế kim loại, nhưng cũng không thể trăm phần trăm né hết đạn, dù sao cái này có liên quan tới tốc độ phản ứng, phản ứng có mau nhưng đó cũng là đạn." "Vậy mỗi ngày cậu bắn hắn đi, giúp hắn luyện tập, tôi bao Thời Kham đưa Mạnh Giai qua cho cậu mượn để giúp hắn trị liệu, đừng bắn chỗ trí mạng, sớm muộn gì hắn cũng có thể hoàn toàn khống chế." Nhiếp Gia bỗng nhiên hưng phấn lên. Tống Noãn Dương nhìn bộ đáng đầy ý xấu của cậu, "Thật hả? Sao tôi cảm thấy anh đang đánh chủ ý xấu gì đó ấy? Anh đừng có mà trả thù nha?" "Tin hay không tùy." Nhiếp Gia nhìn thấy Thời Kham từ trên lầu đi xuống, phía sau còn có vài tên quan quân cấp cao liền biết tan họp, lập tức lười đế ý Tống Noãn Dương, đứng dậy nhào tới chỗ Thời Kham. "Em chờ tới giờ à?" Thời Kham bị Nhiếp Gia lao tới khiến hắn phải lùi một bước, xoa xoa đầu cậu nói: "Sớm biết em chờ lâu như vậy, anh đã chuồn lẹ rồi." "Anh có thể trốn sao?" Nhiếp Gia ngửa đầu nhìn quầng thâm trên mắt Thời Kham, có điểm đau lòng, cậu hôn mê hai ngày Thời Kham không lúc nào ngơi nghỉ, hôm nay lại bị quốc hội giã một ngày, dù là năng lực giả cũng không chịu nổi. Thời Kham nắm đầu ngón tay cậu hôn lên, "Có thể mà, chúng ta về nhà đi. Tối nay muốn ăn gì?" Tống Noãn Dương yên lặng đi qua nói: " Thời trưởng, Nhiếp Gia nhà anh đánh người, anh phải quản anh ấy cho chặt khéo thả ra lại hại người." "Cậu cút ngay cho tôi!" Nhiếp Gia giơ nắm đấm vế phía Tống Noãn Dương, Tống Noãn Dương bỏ chạy, Nhiếp Gia đỏ mặt nói với Thời Kham: "Em không có đánh cậu ta, nếu muốn đánh, cũng phải đánh chết cậu ta." Thời Kham cười xoa đầu cậu, tiện tay đặt mũ của mình lên đầu Nhiếp Gia rồi ôm cậu lái xe về. Sau cơm tối, lại theo thói quen đi dạo lòng vòng, lần này dạo trên bãi biển, trời tối không có ai cả, gió biển thổi từng trận, còn cảm thấy hơi lạnh. Nhiếp Gia vốn định cùng Thời Kham đi dạo tiêu cơm sau đó cùng hắn trở về, để Thời Kham nghỉ ngơi, nhưng Thời Kham càng nắm cậu càng đi xa. " Sáng hôm nay bọn anh có nhận được một video liên lạc của ốc đảo." Thời Kham dựa vào vòng bảo hộ, nắm đôi tay Nhiếp Gia, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu vô tận và quyết tâm mâu thuẫn. Nhiếp Gia không rõ nguyên do, "Ninh Lãng sao? Hắn lại muốn làm gì?" "Hắn hy vọng có thể gặp mặt tổng thống, đàm phán hoà bình." Thời Kham nói. Nhiếp Gia cười lạnh một tiếng: "Hắn muốn đàm phán hoà bình? Nếu hắn thực tâm nghĩ vậy, nước Mỹ đã không bị diệt." Thời Kham nói: "Công kích của ốc đảo đã bị anh chặn lại, nói vậy Ninh Lãng cũng có suy tính của mình. Chúng ta có thể cự tuyệt, nhưng tương lai nhất định sẽ khai chiến, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu mạng người vô tội bị liên lụy. Hoa Quốc muốn bảo hộ mọi người nhất định khó đứng vững, quá bị động. Nếu Ninh Lãng thật sự muốn kết thúc chiến tranh, vậy không thể tốt hơn." "Dù vậy, để Hạ Điềm đến ốc đảo cũng quá mạo hiểm. Cô ấy là trung tâm phản chiến của Hoa Quốc, nếu cô ở ốc đảo xảy ra chuyện gì, toàn bộ Hoa Quốc không nói, nhưng ít nhất có một nửa sẽ phản bội. Nói đến cùng trừ bỏ Hạ Điềm, người thật sự nghĩ đến mọi người có mấy người đâu?" Nhiếp Gia trào phúng nói. Mặc dù tại thời điểm sinh tử tồn vong, quyền lực luôn là thứ nhân loại theo đuổi.Trong trận chiến sắp tới sẽ thay đổi mô hình tồn tại của nhân loại, ai cũng không thể chắc chắn bên nào sẽ thắng, một khi Hạ Điềm chết ở ốc đảo, lập tức sẽ có người phản bội đến cậy nhờ Ninh Lãng, đây là không thể nghi ngờ. Xu lợi tị hại, nhân tính như thế. "Đúng vậy." Thanh âm của Thời Kham hòa với tiếng gió, lộ ra một tia bi thương, "Cho nên tổng thống không thể đi ốc đảo, anh đi. Ngoại trừ tổng thống anh là người có quyền lực cao nhất, anh thay thế tổng thống là thích hợp nhất, Ninh Lãng cũng tiếp nhận rồi, tháng sau sẽ xuất phát." Nhiếp Gia ngơ ngẩn, đột nhiên gạt tay Thời Kham ra. "Là Hạ Điềm bảo anh đi sao? Cô ta không thể chết được, cho nên để anh đi chịu chết thay?" Nhiếp Gia nắm chặt hai tay, đôi mắt chứa đầy sát khí: "Hiện tại em đi giết cô ta! Em xem ai dám để anh đến ốc đảo!" "Gia Gia, em phải hiểu, tổng thống không thể có bề gì." Trong lòng Thời Kham cũng không chịu nổi, hắn không muốn thấy Nhiếp Gia khổ sở càng không muốn rời xa cậu. Thời Kham đứng dậy muốn nắm tay Nhiếp Gia, lại bị cậu gạt đi. "Cô ta không thể chết, vậy anh có thể chết sao!!" Nhiếp Gia phẫn nộ lại ủy khuất, cậu lui về phía sau vài bước, đưa tay lau đi những giọt nước mắt hỗn loạn trong gió biển. "Gia Gia......" "Anh từng bảo em đừng đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm. Nhưng anh thì sao? Anh lại nói anh muốn đến ốc đảo? Anh thậm chí không thương lượng với em, chỉ nói cho em biết tháng sau anh đi. Thời Kham...... Đối với anh em là cái gì chứ?" Nhiếp Gia chịu không được, càng ủy khuất nghẹn ngào, cậu biết Thời Kham không có ký ức, nhưng chính là vì hắn không có ký ức, Nhiếp Gia mới cảm thấy thương tâm tuyệt vọng đến vậy. Liệu rằng ở thế giới hiện thực đó, Thời Kham ở bên tai cậu nói bao nhiêu câu anh yêu em, nhưng quay đầu lại cũng sẽ bởi vì cái gọi là đại nghĩa mà thong dong chịu chết? Thời Kham thậm chí không muốn sống vì cậu nữa. Vậy cậu tính là cái gì chứ? Editor: Chương này buồn quớ, hicc T.T