Nhân vật phản diện làm mất mặt hào quang nhân vật chính
Chương 128 : Săn giết thế giới6
Editor: Gấu Lam
"Không được đi! Em không cho anh đi!" An Nguyên xông lên chắn ở trước người Nhiếp Gia dang hai tay ngăn cậu lại, đôi môi mỏng run run không ngừng, "Em không tiếp thu lý do của anh, bỗng nhiên nói muốn gia nhập chính phủ Hoa Quốc, chẳng lẽ những điều anh nói trước kia đều là giả sao!"
"Đúng vậy lão đại, anh bỏ chúng em đi mất, Hoa Quốc có lẽ vì anh là năng lực giả cấp 6 nên không so đi việc anh giết Khổng Phỉ, nhưng kết cục của Khổng Phỉ chính là tương lai của anh! Khi hoà bình lập lại, bọn họ sẽ bắt đầu thanh toán từng vụ từng việc anh đã làm." Mạnh Dao lau nước mắt, khẩn cầu Nhiếp Gia: "Cho nên cầu xin anh, đừng đi, đừng vứt bỏ chúng em."
Trong đại sảnh một lần nữa ồn ào, vô số người bắt đầu khẩn cầu Nhiếp Gia lưu lại. Đôi mắt An Nguyên đều là tơ máu, khóc đến cơ hồ sắp không gượng dậy nổi nhưng vẫn có chắn trước mặt Nhiếp Gia không cho cậu đi.
Nhiếp Gia nếu thật sự không để bụng những người này, ngày hôm qua sẽ không rên một tiếng mà rời đi.
Ngày hôm qua cậu hứng gió lạnh nửa buổi tối, suy nghĩ rất nhiều.
Hiện giờ chiến loạn, nhưng trong ba nước thì Hoa Quốc vẫn luôn đi theo lý niệm kiên quyết phản chiến của tổng thống Hạ Điềm, bởi vậy Hoa Quốc luôn không thừa nhận sự độc lập của ốc đảo. Ốc đảo là từ Hoa Quốc phân ra, Hoa Quốc phòng ngự ngoại địch đồng thời tận sức thu phục ốc đảo, đả kích những kẻ không an phận muốn phân chia quốc gia.
Đây cũng là việc mà Thời Kham vẫn luôn làm.
Thời Kham là thủ lĩnh của quân đoàn số 9 của Mặt trận thống nhất Quốc gia, quân đội của hắn hành sự quái đản hung lệ, nhìn như là một thanh đai dịu ngoan trong tay Hoa Quốc. Năng lực giả chết dưới tay hắn thật sự quá nhiều, vì vậy Thời Kham chính là cây đinh trong mắt của phái cá mập.
Không chỉ người thường, còn giết vô số đồng bào, săn giết giả, ốc đảo cùng với nước Mỹ đều muốn diệt trừ Thời Kham.
Thời Kham rất nguy hiểm, Nhiếp Gia nuốn mau chóng trở lại bên cạnh hắn. Nhưng thân phận và lập trường của Thời Kham lại đối lập với cậu, Nhiếp Gia liền từ bỏ thân phận và nhiệm vụ của bản thân.
Thế giới này không có cái gọi là chính nghĩa, có lẽ thật sự có biện pháp chính xác để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Nhiếp Gia không muốn như vậy. Cậu đã từng nghĩ rằng toàn bộ thế giới đều là số liệu, vì vậy tự nhiên tàn sát tứ phương, nhưng Thời Kham đã khiến cậu ý thức được, mặc dù đang ở trong một thế giới giả tưởng, mỗi người đều có tư tưởng và nhân cách độc lập, hỉ nộ ai nhạc, ai ai cũng có sinh mệnh.
Nếu cậu lại giết người vô cớ, chỉ sợ sẽ ngày càng rời xa Thời Kham.
Nhiếp Gia biết rằng đôi tay của cậu sớm đã dính đầy máu tươi, cậu muốn tận lực cứu vớt, vì bản thân, càng là vì Thời Kham.
"Hoà bình mà mọi người mong chờ không hề tồn tại, mỗi lần phát động chiến tranh đều bởi vì hoà bình. Chiến tranh, hoà bình, lại tiếp tục chiến tranh. Nếu thật sự có một ngày, giết sạch toàn bộ nhân loại và phái cá heo, thứ các cậu nghênh đón không phải là hoà bình, mà là sự tranh đấu giữa mọi người trong phái cá mập, sau đó là diệt vong." Nhiếp Gia nhìn thẳng cặp mắt tuyệt vọng của An Nguyên, trong thanh âm bình tĩnh có sự bi thương không thể nghe thấy, "Mặc kệ vì nguyên nhân gì, đều không phải lý do phát động chiến tranh chủng tộc. Năng lực giả chúng ta cũng không phải thiên thần, mọi người đều là nhân loại, đừng quá xem trọng chính mình."
"Anh nói bậy!" An Nguyên cắn răng dồn dập thở dốc.
" Tôi nói rồi, tôi tôn trọng phương thức sinh tồn của mọi người, về sau các cậu có thể tiếp tục săn giết nhân loại, tàn sát phái cá heo, thành lập một quốc gia của riêng mình giống như ốc đảo. Chúng ta đều hướng đến mục tiêu của bản thân, về sau đại khái sẽ gặp lại trên chiến trường." Nhiếp Gia vô vai An Nguyên, như là quyết biệt không thể vãn hồi.
"Là ai?" An Nguyên hơi hơi cúi đầu, buông thỏng hai tay, thất hồn lạc phách mà dò hỏi: " Người anh yêu là ai, đến tột cùng là ai? Quan trọng đến mức anh vứt bỏ chúng em?"
Đôi mắt Nhiếp Gia hơi tối lại, cậu không để ý đến vấn đề của An Nguyên, trực tiếp làm lơ.
Nhiếp Gia xoay người nhìn mọi người, "Hiện tại có ai nguyện ý theo tôi, rời khỏi nơi này không?"
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, đa số người không phản ứng lại.
An Nguyên ngẩng đầu nắm chặt hai tay nhìn bóng dáng Nhiếp Gia, nước mắt đã dần khô cạn.
Cũng không phải tất cả săn giết giả đều chỉ có một mục tiêu, có người từ trong đám người bước ra, trong sự kinh ngạc đi đến bên cạnh Nhiếp Gia, "Lão đại, em đi với anh."
" Em cũng vậy."
Một người phụ nữ tóc ngắn cũng đi ra, sắc mặt Mạnh Dao tái nhợt nắm lấy cổ tay của cô, nước mắt trào ra, không thể tin tưởng mà nhìn cô, "Mạnh Giai...... Đến em cũng muốn đi?"
Mạnh Giai nhìn chị của mình, biểu tình hơi động dung, nhưng vẫn tàn nhẫn nói: "Thực xin lỗi, em không muốn tiếp tục sống như vậy, em muốn sống một cuộc đời thật tốt. Lão đại nói đúng, chủng tộc diệt sạch rồi cuối cùng không phải là hoà bình, em không muốn quá dựa vào giết chóc để sinh tồn."
"Nhưng em đi rồi phải làm việc cho chính phủ Hoa Quốc, Hoa Quốc đã giết bao nhiêu người của chúng ta? Đến huyết cừu em cũng có thể quên sao?" Mạnh Dao nói.
Mạnh Giai vô tình nói: "Mỗi người chúng ta đều có tội, chính phủ giết phản loạn phần tử, chúng ta cũng giết đâu ít người thường vô tội?"
Mạnh Dao mờ mịt chảy nước mắt, nhìn em gái giống như người xa lạ, " Em là người thân duy nhất của chị."
" Chị có thể đi cùng em." Mạnh Giai nói.
Mạnh Dao trầm mặc một hồi, cuối cùng vô lực buông lỏng tay Mạnh Giai: "Em đi đi, người nhà của chị là săn giết giả, em, không phải."
Mạnh Giai không hề do dự đi tới bên người Nhiếp Gia, cô là một trong mười bảy năng lực giả cấp 5 của cả thế giới, hơn nữa còn là năng lực giả trị liệu, không ít người trong săn giết giả đều nhờ cô kéo trở về từ quỷ môn quan.
Nếu nói thủ lĩnh Nhiếp Gia là dũng cảm và tín niệm, vậy Mạnh Giai chính là hậu thuẫn để bọn họ không còn sợ cái chết.
Nhưng hiện tại, hai người kia đều lựa chọn rời đi.
Ngắn ngủn vài phút, có hơn một trăm người lựa chọn đứng ở phía sau Nhiếp Gia, thẳng đến khi không còn ai đứng ra, Nhiếp Gia đạm nhiên nói: "Đi thôi."
"Nhiếp Gia!" An Nguyên đứng phía sau cậu phẫn nộ, quyết tuyệt hô: " Anh vứt bỏ em, đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Như anh nói, về sau chúng ta gặp nhau trên chiến trường, em tuyệt sẽ không thủ hạ lưu tình!"
Nhiếp Gia quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên mặt thiếu niên đều là tức giận, cậu câu môi cười, " Cậu hãy lấy đó làm động lực tiến lên, nói không chừng có một ngày cậu thật sự có thể đánh bại tôi."
Cậu xua xua tay, cáo biệt mọi người rời khỏi căn cứ.
Tối 11 giờ, Thời Kham kết thúc hội nghị gần như cả ngày, về đến nhà đã có chút mệt mỏi. Hạ Thanh Đường còn đi theo phía sau hắn hội báo những báo cáo giám sát truyền đến từ ốc đảo, Ninh Lãng đoạt quyền ốc đảo, ốc đảo đã biến thành quả bom ẩn hình, không biết khi nào từ eo biển bờ bên kia chạy qua nổ tung Hoa Quốc.
"Trưởng phòng, chuyện của Nhiếp Gia đã báo lên tổng thống, ngày mai có lẽ sẽ có tin tức. Trong quân khu chỉ còn lại quân đoàn 9 chúng ta không tỏ thái độ, nhưng đa số đều đồng ý với Thẩm Tô quyết định giết Nhiếp Gia. Ốc đảo không phối hợp, chúng ta cũng không thể phân thêm tinh lực đề phòng Nhiếp Gia." Hạ Thanh Đường nói.
Thời Kham bước lên cầu thang, bước chân dừng một chút, giữa mày tràn ngập lệ khí, " Ai bảo chúng ta không tỏ thái độ? Dám động Nhiếp Gia thử xem."
Hạ Thanh Đường há miệng thở dốc, cuối cùng cúi đầu nói: " Vâng, tôi đã biết. Ngày mai sau khi tổng thống trả lời, tôi lập tức thông tri ngài, vậy ốc đảo bên kia......"
Thời Kham đi vào phòng cũng không để Hạ Thanh Đường cùng vào, bỗng nhiên phanh một tiếng đóng cửa lại, nhốt Hạ Thanh Đường ở bên ngoài, thiếu chút nữa hoảng hồn.
Bên trong truyền ra thanh âm hờ hững của Thời Kham: "Cô về nghỉ ngơi trước đi."
Hạ Thanh Đường không thể hiểu được, nhưng thời gian quả thật không còn sớm, làm việc cả ngày cô cũng cực kỳ mỏi mệt, phần công tác còn kaij ngày mai hẳn nói, vâng lệnh trở về nghỉ ngơi.
Thời Kham bước ra huyền quan tối tăm đi về phía trước hai bước, hô hấp có chút không xong nhìn bóng dáng người dựa vào ghế bên cửa sổ.
Hắn duỗi tay mở đèn phòng khách, ánh sáng bỗng nhiên ập tới làm Nhiếp Gia nhíu nhíu mày chợt tỉnh lại, cậu đứng lên, xoay người thấy Thời Kham đứng ở cách đó không xa.
Mấy ngày nay, cả trong mộng cũng là hình bóng của anh ấy.
Nhiếp Gia ngừng thở một nhịp.
"Em không sao chứ, vết thương trên người em thế nào?" Thời Kham không đầu không đuôi mà đột nhiên hỏi một câu.
Nhiếp Gia lắc đầu, vòng qua ghế dựa lập tức chạy tới trước mặt Thời Kham nhào vào trong lòng ngực hắn, Thời Kham tiến lên phía trước dang tay ôm người vào lòng, Nhiếp Gia gắt gao ôm eo Thời Kham, thanh âm có chút run rẩy, " Em thật sự rất nhớ anh."
Thời Kham ôm cậu, sờ sờ cái ót của Nhiếp Gia.
Sau khi không thể cản người, hắn vẫn luôn lo lắng đề phòng, phái không ít người điều tra căn cứ săn giết giả, nhưng Hoa Quốc tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm được huống chi chỉ mới một hai ngày. Hắn cũng trăm triệu không nghĩ tới hôm nay sẽ nhìn thấy Nhiếp Gia, trái tim nhảy liên hồi cơ hồ sắp nổ tung.
"Anh cũng rất nhớ em, em bị thương nghiêm trọng như vậy, mẹ nó anh còn tưởng em......" Thời Kham hơi run, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Nhiếp Gia, cục đá trong lòng mới hoàn toàn rơi xuống đất.
Hạ Thanh Đường nếu thấy một màn này, sợ là bị hù chết. Rõ ràng hai người chính là tử địch, vậy mà lại ôm nhau nói chuyện tình cảm, nói ra ai tin chứ.
"Em không có việc gì, chỉ là...... Rất nhớ, cực kỳ nhớ anh." Nhiếp Gia nằm ở trên vai Thời Kham nước mắt ướt đẫm chảy vào cổ áo hắn.
Thời Kham có thể cảm nhận được bi thương và bất đắc dĩ của Nhiếp Gia, hắn nhẹ giọng dỗ cậu một hồi, chờ Nhiếp Gia nín khóc mới kéo người qua sô pha ngồi xuống, lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho Nhiếp Gia, " Xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở đây? Hỉ mũi nào."
Nhiếp Gia nhắm mắt lại ngoan ngoãn dùng sức hỉ thật mạnh, chóp mũi bị Thời Kham dùng khăn giấy nắm đến ửng đỏ, cậu ôm đầu gối rút ở trên sô pha giống như đứa trẻ phạm sai lầm, nhìn Thời Kham đứng dậy cầm khăn ướt lau lau gương mặt đầy nước mặt thật sạch sẽ.
"Em đã rời săn giết giả, về sau liền đi theo anh được không?" Nhiếp Gia nói: "Em hiện tại đã cấp 6, có thể thao túng điện, em sẽ trợ giúp anh, bảo hộ anh, anh muốn em làm gì em cũng làm được."
Tin này vốn là một tin tức kinh thiên động địa, nhưng Thời Kham hạ đầu gối ngồi xổm trước người Nhiếp Gia xoa xoa ngón tay không biết vì sao lại bẩn như vậy, nghe thế chỉ ôn nhu cười, nói: "Thật sao?"
Nhiếp Gia nhanh chóng gật đầu.
Thời Kham nói: "Vậy em làm bà xã của anh đi."
(?): Hồi trước tui có dùng từ lão bà, giờ đổi sang bà xã nghe Việt hoá hơn, với lại cũng dễ thương hơn ấy.❤️
Truyện khác cùng thể loại
237 chương
2671 chương
59 chương