Editor: Gấu Lam Toàn bộ quá trình tang lễ đều do Thời Nghệ Viện quản, nghiễm nhiên xem mình là gia chủ. Nhưng hôm nay toàn bộ Tần Thành ai không biết lúc còn sống Thời lão hướng đến Lâm Tiện, lúc này Lâm Tiện lại an tĩnh ngồi ở phía dưới cùng với vợ con mình, thần sắc đạm nhiên, không chút nào bi thương, cũng không thấy tức giận bất bình vì bị đoạt nổi bật. Thêm vào cấp dưới cũ của Thời lão hôm nay đều do Thời Nghệ Viện sai phái, có thể nghĩ, cũng chỉ kém một bước, vậy Lâm Tiện cũng thật đáng tiếc, ai mà biết Thời lão bỗng nhiên ra đi đây. Khi các giới nhân vật tụ tập đến lễ tang, Thời Nghệ Viện bỗng cao điệu tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, bà chính là gia chủ Thời gia. Dù cho Lâm Hạo Nhiên thua Lâm Tiện, kẹp chặt cái đuôi trốn về Hạ Thành, nhưng Thời Nghệ Viện thiên vị hắn. Ngày sau Thời Nghệ Viện thoái vị, lúc này chủ vị đương nhiên là của Lâm Hạo Nhiên, Lâm Tiện đi một vòng lớn, mắt thấy sắp đăng đỉnh, bỗng ngã xuống bùn. Các tân khách hoặc nhiều hoặc ít có chút tiếc hận thay Lâm Tiện, rồi lại cảm thấy kết quả thế này kỳ thật rất hiển nhiên. Thời gia đại tiểu thư từ nhỏ đã được Thời lão sủng ái coi trọng, bà lớn lên ở Thời gia, người dưới trướng Thời lão đều rõ như lòng bàn tay, mặc dù nửa đường gả đến Hạ Thành nhưng vẫn lui tới gần gũi với Thời gia, đã sớm đem Thời gia coi như vật trong bàn tay. Bà ở Thời gia tạo dựng nhân mạch cùng uy tín, một Lâm Tiện sao có thể so được. Một ngày rét lạnh rất nhanh sẽ đi qua, buổi tối tuyết lại rơi, khách khứa tan hết, trong linh đường chỉ còn lại tông thất Thời gia và người có quan hệ với Thời gia. Tần gia và Ôn gia không đi, Bạch Lộ là bạn tốt của Thời Kham cũng ở lại, như đang lẳng lặng chờ đợi gì đó. " Chỗ ba đã có tôi canh chừng rồi, mọi người đều tan hết đi." Thời Nghệ Viện nhàn nhạt mở miệng, bắt đầu đuổi người, "Người đâu, đưa nhóm khách quý trở về." "Viện Viện, hôm nay là sao đây." Em trai Thời lão Thời Nghĩa Long ngồi ở dưới bỗng nhiên lạnh mặt chất vấn. " Chú nhỏ, từ giờ trở đi, con chính là gia chủ của Thời gia, về sau chú đừng gọi tôi như vậy nữa." Thời Nghệ Viện thong thả ung dung nhìn qua, mí mắt khẽ nâng, hơi cười nhạo. "Anh đột nhiên ra đi, không lưu lại di chúc, ai tới ngồi cái ghế gia chủ cũng không tới cô định đoạt!" Cháu Thời Nghĩa Long lòng đầy căm phẫn đứng lên phản bác, con thuyền lớn Thời gia, hắc bạch đều dính, chèo chống quá nhiều người. (?): vai vế Cô chứ không phải xưng hô "cô" nha, giống như LHN gọi TK là Cậu vậy. Thời Nghệ Viện nhìn lướt qua Tần Vân Hổ cùng Ôn lão thái thái còn ngồi ở đó, không dấu vết hít sâu một hơi, cả người vẫn ổn trọng như nắm chắc thắng lợi, "Chẳng lẽ, mấy người muốn gây hấn trước mặt khách nhân?" " Cô!" Thời Nghĩa Long khó thở. Nhiếp Gia nắm tay Thời Kham nhìn nhìn đồng hồ, sắp 9 giờ rồi, cậu hơi đói bụng. Thời Kham quay đầu, không cần cậu nói rõ, cúi đầu cười ở bên tai cậu nói: "Đói bụng à?" Nhiếp Gia gật gật đầu, nhỏ giọng nói: " Còn lâu vậy à." Cậu quay đầu nhìn Lâm Tiện, Lâm Tiện đang thấp giọng nói chuyện với Lộ Lộ, tiếp xúc đến ánh mắt của Nhiếp Gia liền mỉm cười. "Ông ngoại có lập di chúc." Lâm Tiện giao Lộ Lộ cho vợ hắn Lộ Đóa, trong lúc Thời Nghệ Viện cùng Thời Nghĩa Long giương cung bạt kiếm, thanh âm không lớn lại tự tin mười phần truyền vào lỗ tai của mọi người. Hắn đứng lên chậm rãi cài lại nút áo tây trang màu đen đi đến trước mọi người, đứng ở bên Thời Nghệ Viện. " Mày nói dối, luật sư không có di chúc của ba." Thời Nghệ Viện lạnh như băng nhìn hắn, giống như đang nhìn một xác chết. "Khoảng thời gian trước ông ngoại có tự tay viết, chỉ là chưa kịp công chính mà thôi." Lâm Tiện móc ra một phong thư từ trong người, trước mặt mọi người đọc di chúc của Thời lão. Thời lão để lại cả Thời gia cho Lâm Tiện, Thời Nghệ Viện và Thời Kham là con trai con gái ruột thịt còn không được phân một chén canh, càng đừng nói người khác trong tông thất. Mọi người ở phía dưới ồ lên, không nghĩ tới phút cuối cùng cư nhiên lại xoay chuyển tình thế. Thời gia lúc đầu từ hắc đạo lập nghiệp, trọng đạo nghĩa, nếu Thời lão đã để lại di chúc, Thời Nghĩa Long cũng không nhiều lời. Thời Nghệ Viện cũng không nghĩ tới Lâm Tiện có thể móc ra một tấm di chúc trước mặt mọi người. Nhưng thật ra bà cũng không có hoảng lắm, hai ngón tay cầm di chúc nhìn kỹ một lần, câu môi cười lạnh nói: " À, quả thật là nét chữ của ba. Không nghĩ tới ông ta lại coi trọng mày như vậy, giao hết toàn bộ cho mày." Lâm Tiện nói: "Cho nên......" "Cho nên?" Thời Nghệ Viện nhướng mày nhìn hắn, cho dù là làm trò trước mặt tông thất và người ngoài, bà cũng không kiêng kị xé di chúc ra từng mảnh, "Cho nên hiện tại, trong tay mày không có di chúc." "Thời Nghệ Viện! Di chúc của anh cả mà mày cũng dám xé, khinh tông thất chúng tao đều là người chết à!" Thời Nghĩa Long nổi giận nói. Những người khác trong tông thất cũng sôi nổi lên tiếng khiển trách, Thời Nghệ Viện chỉ búng tay một cái, phân phó nói: "Đây là linh đường của ba tôi, không chấp nhận người khác gây ồn ào, ném những kẻ không an phận ra ngoài cho tôi!" Đối phương là Thời Nghĩa Long, nhưng sau khi Thời Nghệ Viện phân phó, lấy Xa Quân cầm đầu một vài thuộc hạ canh giữ ở linh đường, đi tới ném bọn họ ra ngoài, sau đó nâng lão gia tử. Thời Nghĩa Long tức giận muốn chửi ầm lên, những người khác trong tông thất cũng nóng nảy, cấp dưới cũ của Thời lão cũ sôi nổi đứng ở phía sau Thời Nghệ Viện, khí thế của kẻ từng giết người ập vào mặt, trấn trụ nhóm tông thất đang phẫn nộ. Bọn họ lập tức ý thức được, Thời Nghệ Viện tính mạnh mẽ đoạt vị. Lâm Hạo Nhiên cúi đầu im ắng, không có động tĩnh. Các tân khách nhìn hiện trường hoang đường, không hề phản ứng, Ôn lão thái thái là người của chính quyền trung tâm, hôm nay tới tham gia lễ tang của Thời lão, bà vốn không biết gì cả, buổi sáng cũng chỉ tĩnh tọa ngồi ở một góc. Lão gia tử Tần Vân Hổ và Thời lão lui tới mấy chục năm, lúc này cũng như không nhìn thấy lẳng lặng ngồi đó. Chỉ có Bạch Lộ nhàn nhạt nói: "Đại tiểu thư, ngài ở trước mặt tôi làm vậy không tốt lắm đâu?" Hắn là sư trưởng ở quân khu thủ đô, dù cho không quản tranh đấu trong Thời gia, nhưng ngay trước mặt hắn xé di chúc của Thời lão, vẫn có thể phán định việc này trái pháp luật. Thời Nghệ Viện câu môi cười nói: "Bạch sư trưởng muốn xen vào sao?" Bạch Lộ nhìn Thời Nghĩa Long bị Xa Quân lôi cuống ghế, yên lặng cáp đầu, có chút bĩ khí mà giơ giơ lên mi, " Quên đi, anh không còn nói được nữa là ổn rồi." "Hoang đường! Quả thực là hoang đường!" Thời Nghĩa Long thiếu chút nữa bị Xa Quân túm đến té ngã. "Diệp Anh." Thời Kham hờ hững hô một tiếng. Diệp Anh lập tức tiến lên một bước kiềm tay của Xa Quân, thanh âm tàn nhẫn nói: "Buông tay, xem ra răng của cậu rất tốt, quai hàm không còn đau, đúng không?" Trong nháy mắt, cảm giác sợ hãi khi răng trong miệng đều rụng đột nhiên ùa về, Xa Quân cứng đờ hoảng thần, bị Diệp Anh tát lăn qua một bên. Vị này chính là thủ lĩnh bảo tiêu rất được Thời lão coi trọng, nghe nói là một sát thủ, từ nhỏ bị Thời lão ném qua dong binh đoàn ở Columbia thụ huấn, lúc này bị thư ký của Thời Kham tát một cái miệng đã đầy máu. Thời Nghệ Viện tức giận, trừng mắt quát Thời Kham: "Thời Kham! Đến bây giờ mày vẫn dám đối nghịch tao, mày muốn tìm chết à?" . truyện kiếm hiệp hay " Đến di thư chị cũng dám xé, sao tôi không dám." Giữa mày Thời Kham lộ vẻ cương trực, "Không còn sớm nữa, Gia Gia cũng đói bụng rồi, tôi còn phải trở về làm cơm chiều cho cục cưng nhà tôi, chị từ từ chơi." Nói xong đứng dậy kéo Nhiếp Gia đi. Lâm Hạo Nhiên an tĩnh cả ngày bỗng chốc ngẩng đầu, khẩn trương lại không nhịn được nhìn Nhiếp Gia. " Mày vào thì dễ, muốn chạy lại khó." Thời Nghệ Viện lạnh băng mỉm cười, bà chậm rãi đi đến bên người Lâm Hạo Nhiên, ở bên tai hắn thấp giọng nói: " Con không phải vẫn luôn nhớ thương Nhiếp Gia sao, hiện tại người ở trước mặt con, giết Thời Kham nó sẽ về bên con, động thủ đi. Mẹ hiện tại đã là gia chủ Thời gia, dù con ở trước mặt mọi người giết người mẹ cũng sẽ áp xuống hết cho con." Nói đoạn, lén lút nhét cây súng ngắn vào trong tay hắn. Lúc bà nói lời này khinh thanh tế ngữ, người khác không nghe thấy, nhưng Lâm Tiện có thể đoán được đại khái. Hắn nhìn Lâm Hạo Nhiên bỗng nhiên si ngốc nhìn Nhiếp Gia, trong lòng cười lạnh. Khi trước Thời Nghệ Viện yêu thương Lâm Hạo Nhiên bao nhiêu, hiện tại lại xem là công cụ có thể lợi dụng. Kỳ thật Thời Nghệ Viện căn bản không biết thân phận của cậu, cho tới nay cậu cũng không gây hại gì cho bà, bà muốn giết người, đơn giản là ra oai thôi. Lâm Hạo Nhiên ở trước mặt mọi người giết người, bà có thể bảo vệ cái rắm, không nói đến thị trưởng Tần Thành Ôn Viễn Phong ở đây, nơi này còn có Bạch sư trưởng của quân khu thủ đô. Vì bà, hiến tánh mạng của con trai cũng chẳng là gì, dù sao hiện giờ Lâm Hạo Nhiên đối với bà, chỉ là một phế vật vô dụng, dùng hắn diệt trừ kẻ khiến bà ta khó chịu, dù phát rồ nhưng có lời. Không biết Lâm Hạo Nhiên có phải nhớ Nhiếp Gia đến điên rồi không, vậy mà dám động thủ thật. Hắn giơ súng. Mặt Nhiếp Gia hiện lên sự tàn nhẫn, Thập Lí ném cây dù đen trong tay cho cậu, Nhiếp Gia nắm lấy cán dù, rút ra một thanh kiếm loé lên hàn quang, trong thời gian ngắn tiến lên, khanh một tiếng tước bay nòng súng của Lâm Hạo Nhiên. Thời Nghệ Viện hoảng sợ, lui về sau một bước. Động tác vừa rồi của cậu quá mạnh, người chung quanh mặc dù biết cậu hướng về phía Lâm Hạo Nhiên cũng nhịn không được bị khí thế của cậu làm chấn động, sau cổ tê dại. "Nhiếp Gia......" Lâm Hạo Nhiên đỏ con mắt nhìn cậu. "Quả nhiên tính xấu khó bỏ." Nhiếp Gia gác kiếm ở trên vai hắn, hơi thở trầm xuống, nhắm ngay động mạch cổ chuẩn bị tàn nhẫn cứa vào. Thời Kham cởi nút tay áo, nhẫn kết hôn trên tay lóe lên, "Gia Gia." Nhiếp Gia dừng lại một chốc, nhưng ánh mắt hung ngoan nhìn Lâm Hạo Nhiên vài giây, sau đó thanh kiếm cho Diệp Anh cho đứng bên cạnh, xoay người trở về bên Thời Kham. "Trở về thôi." Thời Kham thuận thế ôm lấy sau eo cậu. Nhiếp Gia nổi tính tình, đứng yên tại chỗ hung hăng nói: "Không đi, em muốn xem kịch." Thời Kham sờ sờ đầu cậu. Thập Lí lập tức lấy ghế dựa cho cậu, Diệp Anh thu đao vào cây dù, cùng Thập Lí đứng bên cạnh hai người, giống như hai môn thần hung thần ác sát. Tình cảnh này có chút xấu hổ, người của tông thất đổ mồ hôi lạnh vì Thời Kham, lặng yên không tiếng động hơn ba mươi năm, lúc này xung đột với Thời Nghệ Viện làm chi, thật không muốn sống nữa sao. Thần sắc Thời Nghệ Viện âm trầm, bà ngẩng đầu nhìn nơi xa có người đang đi tới, là một đám người. Là Namiya Ichiro, người này thân phận mẫn cảm vì vậy không có cảm giác an toàn, đi đâu cũng mang theo toàn bộ đoàn bảo tiêu được trang bị đến tận răng, lúc này đi vào linh đường, Thời Nghệ Viện cưỡng chế tức giận ra đón khách, "Namiya tiên sinh sao lại tới đây?" Namiya Ichiro không thèm nhìn bà ta, đi thẳng đến bên người Thời Kham khom lưng thăm hỏi: " Ông chủ, chuyện ngài phân phó đã làm tốt, cảnh đội sẽ đến ngay thôi." Một tiếng ông chủ vừa cất lên, toàn bộ linh đường đều an tĩnh đến độ kim rơi cũng có thể nghe. Thời Nghệ Viện như chịu kinh hách, đồng tử mở lớn hai vòng, nhất thời đầu óc không phản ứng kịp, sững sờ. Lâm Hạo Nhiên sớm đã đoán được thân phận của Thời Kham không thấp, lại không nghĩ rằng hắn có thể khiến trùm vũ khí quốc tế Namiya Ichiro khom lưng uốn gối kêu một tiếng ông chủ. Trong lúc nhất thời, người tông thất cũng không ầm ĩ, đều sôi nổi không thể tin được nhìn Thời Kham. Chỉ có Tần gia cùng Ôn gia và Bạch Lộ thần sắc như thường ngồi tại chỗ, Bạch Lộ thậm chí còn nhàm chán ngáp một cái. " Động tác của chú thực nhanh tiểu Lãng." Diệp Anh làm bộ anh em tốt vỗ vỗ bả vai Namiya Ichiro, Namiya Ichiro hắc hắc cười hai tiếng. Thập Lí không cao hứng bĩu môi, hừ, toàn ở trước mặt Anh tỷ đoạt nổi bật. Xem cách trò chuyện quen thuộc của Diệp Anh và Namiya Ichiro, tất nhiên không cần nhiều lời, người có lỗ tai đều có thể nghe ra được. Thời Nghệ Viện hung hăng nắm chặt năm ngón tay, "Nhiều năm như vậy, mà mày cũng có thể nhẫn, Thời Kham, xem thường mày rồi."