Editor: Gấu Lam Kết quả cuối cùng hai người cũng không đuổi kịp. Thời Kham ủy khuất mà ngồi xổm bên đường ôm rương hành lý, giống như con chó lớn không được ăn no. Nhiếp Gia bật cười, ngồi xổm bên người hắn nhẹ giọng nói: "Quốc tịch nước ngoài tới đăng ký kết hôn làm sao nhanh như vậy, người ta còn phải xét duyệt, dù kịp tới hôm nay chúng ta cũng không lấy được." Thời Kham thất hồn lạc phách đứng lên, một tay nâng rương hành lý, một tay nắm lão bà thiếu chút nữa có thể kết hộn dự định đến khách sạn. Nhiếp Gianắm tay hắn, bất đắc dĩ nói: " Sao lại nghĩ đến kết hôn thế?" Thật giống con nít, một ngày không tới kịp, lại giận dỗi không vui. Thời Kham nghe cậu nói vậy, đôi mắt trừng lớn, " Em không muốn kết hôn với anh sao?" "Chúng ta đã kết hôn ba lần rồi!" Nhiếp Gia hướng hắn khoa tay múa chân làm động tác ok. Thời Kham kéo tay, túm Nhiếp Gia đến trước mặt mình, mở rộng áo khoác bọc cậu vào trong lòng ngực, mỹ tư tư nói: "Nào có ba lần, mới hai lần, lần trước không gọi là kết hôn mà là thành thân, Đại vương." Trên mặt Nhiếp Gia đỏ bừng, hắn vừa nói cậu lập tức nhớ lại, quá trình thành thân còn xấu hổ hơn lấy giấy hôn thú. Vạt áo đen nhánh đung đưa theo từng bước chân, Nhiếp Gia một tay ôm lấy sau eo của Thời Kham, trên mặt nóng lên nhưng trong lòng phát ngọt. "Nhưng nơi đây cũng không phải thế giới của chúng ta, kết hôn hay không, kỳ thật đều giống nhau." Tới trước sảnh khách sạn hai người mới tách ra, Thời Kham xử lý thủ tục ở, Nhiếp Gia dựa ở trêm trên lưng hắn nhỏ giọng nói chuyên. "Chúng ta trở về sẽ kết hôn, em coi như luyện tập trước." Thời Kham xử lý xong thủ tục, còn thuận tiện hỏi lễ tân nhân viên công tác ở sứ quán buổi sáng khi nào đi làm. Tiểu ca lễ tân nhìn hai người dắt tay nhau lập tức hiểu rõ, trả lời xong còn tặng câu chúc phúc. "Sau khi chúng ta trở về, cũng sẽ kết hôn sao?" Biểu tình Nhiếp Gia có chút mờ mịt, tựa hồ cảm thấy thế giới chân thật gì đó cậu đã dần quên mất rồi. Trở về, không những có thể vô tội phóng thích, còn có thể cùng Thời Kham kết hôn sao? Rõ ràng đã bên nhau đầu bạc ba lần, mỗi lần hồi tưởng, lại cảm thấy cùng Thời Kham ở bên nhau là chuyện không thể tưởng tượng. "Đương nhiên, trừ phi em không nghĩ muốn lấy anh." Thời Kham vào phòng đem cái rương nhét vào tủ quần áo, nói xong, quay đầu lại nhìn thấy Nhiếp Gia còn đứng ở cửa mê mang, nhịn không được ánh mắt trở nên ôn nhu, hắn đi qua đi nắm tay Nhiếp Gia đặt ở bên môi hôn môi, "Kỵ sĩ của em trung thành vất vả một đường giết vào, chờ khi chúng ta cưỡi đại mã về nhà, em không nên khen thưởng cho hắn sao?" "Ừ." Nhiếp Gia an tâm cười rộ lên, đuôi mắt đỏ bừng như có chút thẹn thùng, "Chúng ta kết hôn đi." Thời Kham cũng cười cười theo, cúi đầu hôn cậu một hồi. "Em đi tắm rửa trước." Nhiếp Gia nói, "Đợi lát nữa lại xuống ăn cơm đi." "Cùng nhau tắm nha lão bà." Thời Kham ôm cậu cùng vào phòng tắm, vui sướng tắm rửa cho lão bà. Xong việc hai người còn không kịp thay quần áo đi ra ngoài kiếm ăn, Nhiếp Gia đã nhận được một cú điện thoại từ trong nước, cũng không phải Diệp Anh, Thời Kham tạm thời cũng không biết chuyện gì. Nhiếp Gia mặc áo tắm dài đứng ở bên cửa sổ nghe điện thoại, biểu tình hoàn toàn không hề ôn nhu như khi ở cùng Thời Kham, giữa mày tràn ngập lãnh túc uy hiếp. Thời Kham ngồi ở trên giường nhìn bóng dáng Nhiếp Gia, cảm thấy trên mặt có chút ngứa, hắn nhịn không được dùng ngón trỏ gãi gãi. Vừa cào liền không dừng được, cào cào nơi này cào cào nơi đó, tầm mắt nhìn Nhiếp Gia một lần lại một lần, nhìn đường cong lưu sướng từ cằm theo cổ kéo đến xương quai xanh tinh xảo tiến vào chỗ sâu trong áo tắm dài, Thời Kham không chỉ ngứa trên mặt, trong lòng cũng ngứa. Hắn giống như say rượu, lông mi ửng hồng, ánh mắt nhịn không được dán lên người Nhiếp Gia. Thời Kham nhịn không được cúi đầu gãi gãi giữa mày mình, rõ ràng vừa nãy lúc tắm rửa nhìn không sót chỗ nào, không nghĩ tới chỉ là phủ thêm áo tắm dài còn có lực sát thương lớn như vậy. Hắn ngưỡng mặt ngã vào trên giường, thở ra một ngụm hơi. Không chờ bao lâu Nhiếp Gia tắt điện thoại, quay đầu nhìn thấy Thời Kham nằm trên giường còn tưởng rằng hắn ngủ rồi, cậu nhẹ nhàng tay chân tiến lên, quỳ gối trên giường cúi người nhìn hắn, "Thời Kham?" Thời Kham vốn đang giả bộ ngủ, xuất kỳ bất ý đánh lén, vừa nghe thanh âm Nhiếp Gia gọi hắn không chịu nổi mà cao hứng, mỹ tư tư xoay đầu hỏi: " Sao vậy, quốc nội có chuyện gấp sao?" "Không có, nghệ sĩ công ty có chút việc, em đã kêu thư ký đi xử lý." Nhiếp Gia cười nói. "Nghệ sĩ có có chuyện gì lại phải gọi cho ô g chủ lớn chứ? Phó tổng của em làm ăn kiểu gì không biết." Thời Kham không vui nhíu nhíu mày. Nhiếp Gia nói: "Chính là hắn làm ra mọi chuyện, người của Lâm Hạo Nhiên. Bất quá hiện tại không hề gì, chờ em về nước lại xử lý cũng không muộn." Thời Kham nằm ngô một tiếng, trước mắt còn có chút hồng, đặc biệt Nhiếp Gia lại dựa gần như vậy, theo cổ áo nhìn xuống khiến Thời Kham nổi lên tà hỏa. "Em đừng nhúc nhích, cứ như vậy đi đừng nhúc nhích." Thời Kham như cá chép lộn mình từ trên giường xoay người dựng lên, cầm lấy di động Nhiếp Gia không biết tính làm gì. Nhiếp Gia còn tưởng rằng hắn đang xác nhận cuộc trò chuyện vừa rồi, nghe lời ngoan ngoãn ngồi quỳ ở trên giường không nhúc nhích. Kết quả nghe răng rắc một tiếng, Thời Kham cầm di động chịp một bức hình. Nhiếp Gia nhất thời đỏ mặt lên, "Anh làm gì thế?" Thời Kham mất mát mà quan sát ảnh chụp một hồi, "Đáng tiếc, không thể mang về. Lão bà à, chờ chúng ta trở về cũng mặc như vậy cho anh xem được không? Hử?" Thời Kham nhào lên giường nhốt Nhiếp Gia ở trong góc, động tay động chân thân thân sờ sờ. "...... Được." Nhiếp Gia rúc ở trong lòng ngực hắn nhẹ giọng đáp. Thời Kham nhấp môi mỉm cười, ôm cậu lẳng lặng mà không nói lời nào. Nhiếp Gia nhìn lén hắn, ngoi lên từ trong ngực hắn thấp giọng hỏi: " Anh mặt đỏ cái gì?" "Tại quá thích em." Thời Kham đương nhiên mà nói, lại hỏi: "Vậy em mặt đỏ làm chi?" " Tại em cũng thích anh." Nhiếp Gia giơ tay ôm cổ hắn, hai người nhìn nhau cười, ăn ý hôn một nụ hôn thật dài. Sáng sớm hôm sau Thời Kham cũng không vội kéo Nhiếp Gia đi đăng kí, rốt cuộc mệt nhọc nửa buổi tối lại khó ngủ, hai người bên nhau ngủ tới ba giờ chiều mới tỉnh lại, sau đó mới vui vẻ rạo rực cầm giấy hôn thú. Diệp Anh cùng nhóm bảo tiêu ở trong nước ăn không ngồi rồi đến sắp mốc meo, Thời Kham cùng Nhiếp Gia lại ở bờ biển phơi nắng, tới khi phim gần chiếu mới về nước. Lúc này công tác tuyen truyền trong nước đã không sai biệt lắm, sau khi Hàn Mạn Ni tuyên bố trailer, đề tài và kĩ xảo luôn làm người ta bàn chuyện say sưa. Bộ phim không có đề tên Nhiếp Gia, chỉ có Thế Gia là bên sản xuất, trước mắt chỉ vậy nhưng đề tài luôn tăng vọt cũng không phát sinh chuyện xấu nào. Hai người sau khi về nước đi thăm lão thái thái một lần, thân thể lão thái thái càng ngày càng không khoẻ, gương mặt hốc hác, giữa mày tràn ngập bệnh khí, nhưng khi nghe hai người kết hôn nhất thời có chút tinh thần, cùng Nhiếp Gia nói đùa hai câu phải cho cậu bao lì xì, cuối cùng lại nói với Thời Kham: " Hai người các con kết hôn rồi, có tính đến moitj đứa trẻ không?" "Trẻ con? Cần làm gì, không cần." Thời Kham nói. Lão thái thái bị hắn cho ức cười, " Con đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy." Nhiếp Gia ở một bên ôn nhu nói: " Con và Thời Kham đều không quá thích trẻ con." Thân thể của lão thái thái không khoẻ, thanh âm vẫn ôn ôn nhu nhu, "Các con ở bên nhau mới là quan trọng nhất, không thích con nít thì bỏ đi, đối với các con cùng con trẻ đều không tốt." Lão thái thái khi nói lời này vẫn luôn nhìn Thời Kham, trong mắt có xin lỗi, lệ quang doanh doanh. Đáng tiếc Thời Kham đã không phải con trai của nàng, căn bản không để ý đến những điều đó, trong đầu óc đều nghĩ đêm nay phải làm cái gì ngon ngon cho lão bà ăn. Nhiếp Gia lại thập phần minh bạch, nắm chặt tay Thời Kham. Lão thái thái ngủ rôi hai người liền cáo từ, Nhiếp Gia ôm cánh tay Thời Kham rúc vào bên người hắn, đạp lên lá rụng trở về, " Bà cảm thấy rất có lỗi với anh. Khi bà sinh anh ra, Thời Nghệ Viện sớm đã được Thời lão coi như người thừa kế, đứa con khác với lão mà nói có cũng được. Nhưng bà vẫn sinh anh ta, mưu toan dùng con cái để Thời lão nhìn thấy sự trả giá của bà, không lưu luyến bụi hoa nữa, đem lực chú ý đặt ở trên người bà. Hiện tại bọn họ đã đi qua gần như cả đời, chẳng sợ bà gần đất xa trời Thời lão cũng chưa từng tới thăm bà, m bà hẳn đã sớm hối hận." "Nghĩ như vậy nhiều làm gì, về sau lúc trở về chúng ta cũng không cần con cái đâu." Thời Kham nắm lấy tay hắn đặt ở trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Nhiếp Gia khẽ cười một tiếng, "Lòng anh đều là em, không còn chỗ nào cho đứa con nữa." " Mẹ, là ông cậu." Xa xa truyền đến thanh âm của Lộ Lộ, Nhiếp Gia ngẩng đầu nhìn lại, Lộ Đóa đang dẫn Lộ Lộ lại đây. " Cậu, ngài Nhiếp." Lộ Đóa lại đây cung kính ân cần thăm hỏi một tiếng. "Lão thái thái ngủ rồi, ngày mai hẳng qua đây thăm bà." Nhiếp Gia nói. Thời Kham cũng thuận tiện hỏi một câu, "Lâm Tiện gần đây không có chuyện gì chứ?" Lộ Đóa tự nhiên biết hắn đang hỏi cái gì, nhìn nhìn trái phải, mới thấp giọng nói: "Tần Thành bên này không có việc gì, hết thảy đều dựa theo ông cậu phân phó đi làm. Chẳng qua Hạ Thành bên kia, nghe nói Lâm thị xảy ra rất nhiều vấn đề nghiêm trọng, không có đủ tài chính quay vòng, ba hắn muốn mượn chúng ta, nhu cầu tài chính của Lâm thị khổng lồ ông ngoại hiện tại không tỏ thái độ gì, trước đó vẫn luôn không thể liên hệ được với hai ngài, trước mắt A Tiện cũng không có chủ ý gì." "Tài chính khổng lồ?" Nhiếp Gia câu môi nói: "Tốt xấu cũng là người một nhà, làm sao có thể không hỗ trợ? Phải để ba hắn Tần Hoài nhìn thấy Lâm Tiện, Lâm Hạo Nhiên tâm cao khí ngạo, Lâm Tiện đưa tiền cho hắn nói không chừng không cần, bảo ba hắn Tần Hoài lấy danh của ổng đưa tiền cho hắn." Lộ Đóa gật gật đầu, lại có chút không hiểu, " Dạ, tôi lập tức nói với ba. Nhưng vì sao ngài lại muốn giúp Lâm Hạo Nhiên?" "Tiền không ràng buộc gì đưa tặng hắn mới là giúp hắn, tôi có điều kiện." Lông mày Nhiếp Gia hơi nhướng, sắc cười có chút ý vị không rõ. "Lâm thị xảy ra vấn đề, Thời Nghệ Viện không có động tác gì sao?" Thời Kham hỏi. Lộ Đóa nói: "Mẹ vẫn luôn du thuyết ông ngoại ra tay cứu giúp Lâm thị, nhưng ông ngoại tựa hồ cũng đang gặp chuyện trong ngoài, trước mắt vẫn chưa đồng ý." "Hai cháu ngoại của lão từ nhỏ đã nội chiến lão luôn biết rõ, hiện tại lão coi trọng Lâm Tiện như vậy, nếu duỗi tay trợ giúp Lâm Hạo Nhiên không phải đánh mặt người thừa kế của lão sao. Huống hồ Lâm Hạo Nhiên hiện tại chính là phế nhân, với lão không còn giá trị nữa, lão khó xử gì chứ, là tâm lão tàn nhẫn." Nhiếp Gia cúi đầu nhìn Lộ Lộ phía đối diện vô biểu tình, đôi mắt không chớp nhìn mình, khe khẽ thở dài nói: "Về sau đừng để Lộ Lộ nghe những lời này, cô cùng Lâm Tiện cũng nên tránh bé, bé đều nghe hiểu hết, cô muốn cho bé trở thành Thời Nghệ Viện thứ hai sao?" Lộ Đóa căn bản không nghĩ tới Lộ Lộ có thể nghe hiểu, sẽ như người lớn tính kế người khác, nghe Nhiếp Gia vừa nói nhất thời cảnh giác, cô bế Lộ Lộ lên, cúi đầu nói: " Tôi dẫn Lộ Lộ trở về trước." " Em nghĩ ra ý xấu gì thế?" Thời Kham nắm tay Nhiếp Gia trở lại trong xe thuận miệng hỏi. "Hiệp nghị đánh cuộc đó, chúng ta chỉ là đáp lễ." Nhiếp Gia cười, nói với Diệp Anh: " Đến công ty." Trước khi đến New Zealand, phó tổng khiến cho Nhiếp Gia nghẹn một bụng hỏa, không nghĩ tới khi cậu về nước vẫn chưa giải quyết xong, ngược lại còn bị đưa ra ánh sáng, mấy ngày nay trên mạng xem như ồn ào huyên náo. Đổi lại thường ngày Nhiếp Gia sẽ không tức giận như vậy, cố tình ngay lúc phim chuẩn bị chiếu, hình tượng của Thế Gia Media cực kỳ quan trọng, mấy ngày nay khiến cậu chướng khí mù mịt! Tới công ty, Thời Kham hỏi: "Đêm nay muốn ăn gì? Hiện tại anh đi chuẩn bị." "Ăn thịt người kho tàu." Nhiếp Gia nghiến răng nghiến lợi, vào văn phòng.