Editor: Gấu Lam Một súng này của Lâm Tiện, dứt khoát quyết đoán, phế đi một chân của Lâm Hạo Nhiên, so với khi trước Lâm Hạo Nhiên đánh gãy chân hắn còn sạch sẽ nhanh nhẹn hơn. "Mang người đi." Lâm Tiện phất tay. Ném súng cho người người sau, hờ hững phân phó một câu. "Ai cho mày lá gan. Sao mày...... Sao mày dám......" Thời Nghệ Viện khiếp sợ sững sờ, nhìn vũng máu lớn trên mặt đất, đôi mắt bỗng cảm thấy thập phần đau đớn. Lâm Tiện lại căn bản không rảnh để ý tới bà, sau khi bắn một súng lập tức quay đầu đi mất, tựa hồ hoàn toàn không nghe được Thời Nghệ Viện ở phía sau gào rống. Trên đường trở về nhà cũ, Lâm Tiện ngồi ở ghế sau, mặt không cảm xúc nhìn cảnh sắc lùi lại ngoài cửa sổ xe, hai chân hắn bắt chéo nhau, đôi tay chặp lại đặt ở đầu gối, ánh trăng ban đêm xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào mặt hắn, có loại ý vị âm trầm lạnh như băng. Lâm Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh hắn, sau khi qua sự chết lặng lúc ban đầu, cảm giác đau đớn bị viên đạn đục lúc này mới chậm rãi bò lên, đau đến sắc mặt Lâm Hạo Nhiên tái nhợt, trên cổ đều là mồ hôi lạnh. Tay hắn dính máu đầm cầm máu chỗ vết thương, quay đầu nhìn Lâm Tiện biểu tình đạm mạc, đau đến hô hấp run lên, "Lâm Tiện, anh hẳn rất hận ta tôi nhỉ?" Lâm Tiện quay đầu lẳng lặng nhìn hắn một hồi, bỗng chốc cười, " Sao anh phải hận cậu? Người thích ứng được thì sẽ sống sót." Lâm Hạo Nhiên bị hắn nói thế, áp tay lên trán đầy mồ hôi lạnh cười gượng hai tiếng, " Anh đã sớm thông suốt?" "Cũng không phải quá sớm, là sau khi cậu tới Tần Thành." Lâm Tiện nhàn nhạt nói: "Tôi trước kia đấu với với cậu, tranh với cậu, thừa dịp cậu và ngài Nhiếp chia tay liên hợp hội đồng quản trị công kích cậu, anh cho rằng chỉ cần anh làm tốt hơn cậu, ba mẹ sẽ liếc nhìn anh nhiều hơn. Nhưng sau khi cậu đến Tần Thành, ông ngoại cũng ưu ái cậu hơn, khi đó anh đã hiểu, anh đã sớm bị bọn họ từ bỏ rồi, vô luận anh làm gì đều là sai." "Nhưng anh dạo gần đây không phải xuân phong đắc ý lắm sao, không chỉ lấy được chữ ký của Tần Vân Hổ, dạo này vẫn luôn theo ông ngoại thay Thời gia giành lấy không ít hạng mục lớn. Tần Thành đã có lời đồn, người thừa kế của Thời gia đại khái sắp đổi thành anh rồi." Lâm Hạo Nhiên mất máu quá nhiều, cả người bắt đầu cảm thấy rét run. Lâm Tiện khinh thường nhìn lại, "Người thừa kế Thời gia, nghe ra thì kim quang lấp lánh, bất quá anh không hiếm lạ." "Phải không, anh làm hết mọi thứ chẳng lẽ không phải vì lấy lòng ông ngoại sao?" Lâm Hạo Nhiên run run nói. Lâm Tiện cẩn thận quan sát Lâm Hạo Nhiên một lát, " Cậu nói cũng không sai, mẹ và ông ngoại đều là kẻ cuồng khống chế, cậu là sản phẩm hoàn mỹ của bọn họ, nếu xảy ra vấn đề bọn họ sẽ nghĩ mọi cách để chữa cháy. Nhưng nếu là một con dao cùn bọn họ sẽ vứt bỏ, đổi thành một con dao khác, bớt việc." Lâm Hạo Nhiên nhắm mắt lại ngã vào ghế sau, phát ra thanh âm cười lạnh suy yếu. Lâm Tiện nói: "Hối hận sao?" Lâm Hạo Nhiên nói: " Anh sớm muộn sẽ có một ngày giống tôi thôi." " Tôi không giống cậu." Lâm Tiện lại lần nữa nhìn khung cảnh ngoài cửa, "Nếu cậu lúc trước thật sự nguyện ý từ bỏ hết thảy vì Nhiếp Gia, để mẹ nhìn thấy quyết tâm của cậu, bà sẽ dứt khoát từ bỏ cậu, có lẽ hiện tại cậu sẽ giống như anh, trong tay không quyền không thế, nhưng có thể cùng người yêu xây dựng một gia đình nhỏ ấm áp. Đáng tiếc cậu vẫn lựa chọn quyền thế, là chính cậu từ bỏ Nhiếp Gia, hiện tại đừng giả bộ như tình thánh mỗi ngày mượn rượu giải sầu." Lâm Hạo Nhiên gắt gao cắn răng, có nước mắt từ đuôi mắt nhắm chặt của hắn chảy xuống, " Anh câm miệng cho tôi." "Chúng ta tới rồi, xuống xe đi," Lâm Tiện gài lại nút tây trang, xe đậu yên rồi mới đẩy cửa ra xuống xe. Xoay người nhìn thấy bảo tiêu đỡ Lâm Hạo Nhiên xuống xe, hắn giơ tay ngăn lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: " Để nó tự đi." "Anh!" Lâm Hạo Nhiên bị gãy chân, đau đớn đã tê liệt nửa thân của hắn, bảo tiêu buông lỏng tay, hắn lập tức quỳ một gối, mồ hôi lạnh ròng ròng trút như mưa, vết máu loang lổ, như chó nhà có tang. "Làm sao vậy?" Lâm Tiện đứng yên câu môi nói: " Khi chân của anh cậu bị đánh gãy, cũng giống thế này bò mấy trăm mét, đổi thành cậu thì không được sao?" Lâm Hạo Nhiên chịu đựng đau đớn gian nan đứng lên, hắn không bò, dẫu sao cũng là vai chính của thế giới này, dựa vào ý chí kinh người lê cái chân gãy đầm đìa gãy máu từng bước lết vào đại sảnh. Một màn này bị Thời Nghệ Viện lái xe đuổi theo thu vào trong mắt, bà nhìn bóng dáng Lâm Hạo Nhiên khập khiễng đi, gấp đến độ muốn vọt vào ngăn cản, nếu bây giờ xuất hiện ở trước mặt Thời lão vậy coi như xong rồi! Nhưng bảo tiêu của Lâm Tiện chắn ở cửa chính, nửa bước không cho bà vào. " Cậu không thấy tôi là ai sao?Cậu dám cản tôi?" Thời Nghệ Viện đi lên tính vỗ một bạt tai. Lại bị bảo tiêu nắm lấy cánh tay, " Bà là ai hả, đừng làm phiền tôi, tâm tình của ông đây không tốt đâu." Nguyên bản mỗi ngày cầm súng truy kích làm nhiệm vụ ở biên cảnh, bỗng nhiên lại bị điều đi làm bảo tiêu...... Khi nào phải chịu sự phách lối này chứ. Thời Nghệ Viện bị bức lui hai bước, mắt thấy Lâm Hạo Nhiên vào đại sảnh, lúc này mới chuẩn xác cảm nhận được lực ảnh hưởng của Lâm Tiện ở Thời gia, tựa hồ đã sớm đã vượt qua bà. Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, Thời lão đang bồi Lộ Lộ vẽ tranh, bên chân là con chó St. Bernard. Lộ Lộ đang vẽ St. Bernard, Thời lão nhìn từng nét bút của cô bé, ánh mắt an tĩnh ôn nhu, nhưng không có nửa phần hòa ái. "Ông ngoại, con đã mang Hạo Nhiên đến." Lâm Tiện tiến vào tất cung tất kính nói. "Ba ba!" Lộ Lộ vui sướng hô to một tiếng, cầm tranh dùng sức nhảy qua, Lâm Tiện thuận thế tiếp bé ôm vào khuỷu tay. Lâm Hạo Nhiên cũng theo sau vào đại sảnh, Thờ lão nhìn cả người hắn máu chảy đầm đìa, hơi hơi nhíu mày nói: "Một thân mùi rượu, xem ra cậu rất nhàn hạ thoải mái mua say, cậu có biết Thời gia bởi vì cậu mà tổn thất bao nhiêu nhân mạch hay không?" Lộ Lộ ghé vào trên vai Lâm Tiện, nhìn Lâm Hạo Nhiên cả người đều là máu, không có kinh hách cũng không có sợ hãi, chỉ là mặt vô biểu tình uể oải ngáp một cái. Thời lão thu hết phản ứng của Lộ Lộ vào đáy mắt, lão không tránh Lộ Lộ đi giáo huấn Lâm Hạo Nhiên, mà làm trò trước mặt Lộ Lộ, nổi giận tàn nhẫn la mắng Lâm Hạo Nhiên. " Cậu, cút về Hạ Thành đi, về sau cậu còn dám bước vào Tần Thành, tôi sẽ đánh gãy chân còn lại của cậu!" Thời lão răn dạy xong, cuối cùng bàn tay vung lên, sai người đuổi Lâm Hạo Nhiên đi. Lão thật ra đã qua thời điểm tức giận nhất, trong lòng sớm đã có chủ ý nhưng không hề thay đổi. Lâm Hạo Nhiên từ đầu đến cuối đều không biện giải, chỉ là yên lặng nghe xong, mới không nóng không lạnh nói lại một câu, "Không cần ông đuổi, Tần Thành tôi cũng không muốn ở lâu." Dứt lời cố gắng nhẫn nhịn đi ra ngoài mới không chịu nổi ngã trên bãi cỏ, sau đó không nhanh không chậm đưa tới bệnh viện. "Chân của nó là sao?" Ánh mắt Thời lão tràn đầy uy nghiêm nhìn Lâm Tiện. Lâm Tiện mặt không đỏ tâm không nhảy nói: " Nó bị mẹ giấu đi, con tốn rất nhiều sức người sức của mới tìm thấy nó, khi tìm được nó lại muốn chạy trốn, con nhất thời tình thế cấp bách không nhịn được nên mới nã một phát súng." "Phải không?" Thanh âm Thời lão nghe không ra hỉ nộ, ánh mắt lão cố ý vô tình dừng ở trên chân trái của Lâm Tiện. Lão đương nhiên biết chân Lâm Tiện bị Lâm Hạo Nhiên đánh gãy, Lâm Tiện nếu thừa dịp lần này trả thù, cũng không phải không thể. Trong lòng Thời lão như gương sáng, từ khi Lâm Tiện đi đến Tần Thành, hành động nhìn như là đang giúp mình xử lý công sự, nhưng dẫn tới kết quả chính là Lâm Hạo Nhiên bị đuổi về Hạ Thành...... Đương nhiên trong đó không thiếu là do Lâm Hạo Nhiên không biết cố gắng, nhưng nói Lâm Tiện không có tâm cơ, không âm thầm ngáng chân, lão không tin. Da đầu Lâm Tiện hơi hơi tê dại, bỗng nhiên Lộ Lộ ở trong lòng ngực hắn nói một câu, "Ba ba, con nhớ mẹ, chúng ta cũng về Hạ Thành được không?" Lâm Tiện cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của Lộ Lộ, nhẹ nhàng hít vào một hơi, nói với Thời lão: "Ông ngoại, con tới Tần Thành vốn dĩ muốn mang Lộ Lộ đến thăm ông cùng bà ngoại, nháy mắt đã gần một tháng. Con cũng sửa xong hợp đồng cho ông, nếu ông không còn phân phó nào khác vậy ngày mai con sẽ mang Lộ Lộ trở về Hạ Thành." Trên mặt Thời lão không hề gợn sóng, trong lòng lại khiếp sợ vô cùng. Hắn tới Tần Thành làm mọi việc, không phải vì để xuất đầu trước mình, giành được một vị trí nhỏ sao? Hắn không muốn lưu lại Tần Thành phát triển? Hiện tại Lâm Hạo Nhiên đã bị hắn đuổi về Hạ Thành, tuy rằng mình không tỏ vẻ gì, nhưng thượng lưu ở Tần Thành đã có lời đồn Lâm Tiện là người thừa kế mới của Thời gia...... Tại thời khắc mấu chốt như vậy, hắn lại về Hạ Thành?! " Con thật muốn đi?" Đôi mắt Thời lão híp lại. Lâm Tiện cười nói: "Lộ Lộ sắp khai giảng rồi, nghỉ đông con sẽ mang nó tới thăm ông." Thời lão trầm mặc nửa ngày, " Con cũng đón vợ con đến Tần Thành đi. Ông già rồi, mẹ con và em trai con au cũng không nên thân, bên người ông dù sao cũng phải có người giúp ông. Huống hồ con ở Hạ Thành ăn nhờ ở đậu, mất mặt, cả nhà đều đến đây đi." Mục đích của Lâm Tiện đã đạt được, trên mặt cũng không biểu lộ, chỉ lộ ra một ý cười vui sướng, sau đó cảm tạ rồi ôm Lộ Lộ lên lầu ngủ. "Lộ Lộ, con nói cho ba, con thật sự nhớ mẹ con sao?" Lâm Tiện ngồi xổm trước giường Lộ Lộ rửa chân cho cô bé, nỗi lòng phập phồng kịch liệt. Lộ Lộ cùng hắn tới Tần Thành lâu như vậy, mỗi ngày đều trò chuyện video với vợ hắn chưa từng nói một câu nhớ mẹ với mình, hôm nay cố tình lựa khi Thời lão muốn hỏi trách bỗng nhiên nói một câu như vậy, trong lòng Lâm Tiện thật sự không dễ chịu, hắn không hy vọng con gái hắn phải giống hắn xem mặt đoán ý người ta, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Lộ Lộ lộ ra hoảng hốt chân thực nói: "Thật sự nhớ mẹ mà." Vậy là tốt rồi...... Lâm Tiện thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau khô chân của Lộ Lộ, nhìn bé xoay người lăn trên giường, đắp chăn cho bé nói: "Ngủ đi, ngày mai ba ba sẽ đón mẹ tới đây, sau đó chúng ta cùng đi công viên trò chơi được không?" Lộ Lộ ôm chầm bé gấu của mình cười rộ lên, " Dạ, ba ba ngủ ngon." Editor: Tớ tới phân cách cho mọi người ???????????????????? "Ngủ ngon." Thời Kham cúi đầu hôn lên trán Nhiếp Gia, lại tỉ mỉ dịch chăn cho cậu mới đứng lên. Nhiếp Gia nhìn hắn bất đắc dĩ nói: "Những việc đó em tự làm là được rồi, cũng không gấp, không cần anh phải thức đêm làm." Thời Kham đúng lý hợp tình: " Vậy không được, anh không thức đêm vậy sao biểu hiện ra là anh rất vất vả chứ, anh không vất vả, sao em sẽ thưởng cho anh?" Đuôi mắt Nhiếp Gia đỏ bừng, bị hắn nói làm cho không cách nào giận nổi. Hàn Mạn Ni đại khái bởi vì bị Nhiếp Gia răn dạy một trận, hoặc là do năng lực nghiệp vụ của Đồng Hải quá mạnh, không đến nửa tháng đã kết thúc toàn bộ cảnh quay, bộ phim chính thức đóng máy. Giai đoạn hậu kỳ bởi vì trong tay Nhiếp Gia không có đủ tài chính, vốn dĩ tính toán tự mình ra trận, kết quả hiện tại Thời Kham đã khôi phục ký ức vậy nên hắn ôm luôn chuyện này. Buổi sáng làm bữa sáng cho Nhiếp Gia xong liền nhào vào công ty xử lý hậu kỳ, giữa trưa trở về làm cơm trưa, buổi chiều lại đến công ty, buổi tối trở về làm cơm tối, cơm nước xong bồi Nhiếp Gia đi dạo, còn không chịu nghỉ, một hai phải đến làm ổ cả đêm trong công ty, trở về đúng lý hợp tình lôi kéo Nhiếp Gia thực hiện vật lý trị liệu tình yêu. " Em ngoan nha, lão công đi làm đây." Thời Kham vỗ vỗ mái tóc của Nhiếp Gia, giả như có việc lạ, "Sáng mai muốn ăn gì?" "Bánh trứng......" Nhiếp Gia bất đắc dĩ, đành phải tùy hắn. Thời Kham mỹ tư tư mà "Đi làm", trên mặt Nhiếp Gia hồng hồng chui vào ổ chăn muốn đi ngủ sớm một chút, tỉnh laiucs nửa đêm bị hắn lăn lộn không chút sức lực nào. Nhưng mà đêm nay Thời Kham không trở về, Nhiếp Gia nửa đêm tỉnh lại nhìn di động, đã rạng sáng hai giờ. Cậu gọi cho Thời Kham, nhưng lại do Diệp Anh nhận, tỏ vẻ ông chủ vẫn còn ở công ty. Nhiếp Gia liền lăn long lóc bò dậy, đi đưa bữa khuya cho lão công thức cả đêm tăng ca. Thế Gia Media tự có chuyên môn, vì thế đã chuẩn bị đầy đủ, bất quá Thời Kham có kỹ thuật tương lai, kỹ xảo thêm vào hậu kỳ phim ảnh đối với phòng chuyên dụng như vườn trẻ kia thất sự không đủ dùng, vì thế tiêu một khoản tiền thay Nhiếp Gia. Nhiếp Gia xách cháo theo thịt nạc đi tìm hắn, vừa vào cửa Thời Kham đã nhận ra, đầu tiên là kinh hỉ sau đó lại bất mãn, "Hơn nửa đêm rồi em lại không nghỉ ngơi." "Em nhớ anh." Nhiếp Gia nói, đặt thức ăn khuya ở trước mặt hắn, chống tay lên bàn nhỏ giọng nói: "Không quấy rầy anh, hôn một cái rồi đi."