Không biết có phải là ảo giác của Tư Hạo Lam hay không, nhưng hắn cứ cảm thấy tối hôm nay đặc biệt yên tĩnh. Trong nhà hiện tại không chỉ có mấy người bọn hắn, còn có bảo tiêu, theo lý mà nói bọn bảo tiêu sẽ không ngủ như chết như vậy, có tiếng động sẽ chạy tới kiểm tra. Nhưng lại không hề có động tĩnh gì. Trên đường đi Tư Hạo Lam tới chỗ Mã Toa đang sạc điện, nhìn thấy nó nằm ở nơi đó ngoan ngoãn nạp, liền tiến tới mở khoang trên thân thể nó, kiểm tra cái hộp kia một chút. Cái hộp giam giữ hệ thống vẫn mạnh khỏe mà nằm trong ngực Mã Toa. Tư Hạo Lam lúc này mới hơi yên tâm, cất lại vào người máy xong mới đẩy cửa ra ngoài. Ban đêm đầu hạ vẫn rất mát mẻ, gió lạnh thổi ngang, nhưng mùa hè lại là mùa mà yêu ma quỷ quái xuất hiện. Tư Hạo Lam thuận theo cơn gió lạnh đi về phía trước, ngược lại muốn xem xem là thần tiên phương nào đang đợi hắn. Hắn xuyên qua bức tường quấn đầy dây leo, gió thổi qua làm lá cây tạo ra tiếng sàn sạt, đến bên cạnh ruộng rau trong nhà, căn nhà xưởng tàn tạ cũng với mảnh ruộng tươi mới một lần nữa đồng thời lọt vào trong mí mắt, mang phong cách đồng quê kỳ lạ. Kha Lâm mặc dù đã có thể ra vào xưởng, thế nhưng không nghĩ tới việc tùng tru nó, đại khái xem nó như một kỷ niệm, dù sao y cũng là một người hoài cổ. Lúc này dưới mái nhà xưởng, bên cạnh mảnh ruộng có một người đang đứng. Người kia để tóc dài, ở sau lưng buộc một đuôi ngựa đơn giản, mặc quần áo màu đen nhìn Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam đến gần muốn nhìn rõ mặt y, nhưng mặc kệ khoảng cách thay đổi thế nào, mặt người kia vẫn hoàn toàn mơ hồ, ngũ quan trước sau không thấy rõ. Hơn nửa đêm, một nam nhân mặc đồ đen không thấy rõ mặt đứng ở nơi đó, quả thật cực kỳ đáng sợ. Bất quá, trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại cho dù có người ngoài hành tinh rơi xuống trước mặt hắn, hắn vẫn sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Tư Hạo Lam đứng vững trước mặt người kia, chống hông, hỏi: “Ngươi lại muốn tới đây làm cái gì?” Mới vừa yên ổn không lâu, đột nhiên lại lòi ra cái tên này, hơn nữa trên người y có khí vị giống với hệ thống, là máy móc điện tử, mùi vị lạnh như băng. Cho nên đừng trách Tư Hạo Lam đa nghi, vừa nghĩ tới có thể sẽ có một cái hệ thống thứ hai, tâm tình của hắn liền thật không tốt. Cái người kia ngũ quan không thấy rõ, nhưng kỳ quái mà có thể thấy được vẻ mặt của y. Y hướng Tư Hạo Lam cười cười, có thể nói là thái độ thân thiện. Y bảo: “Xin chào, ta là tới nhận hệ thống về.” Tư Hạo Lam nhíu mày, hỏi: “Ngươi là ai?” Y lễ phép trả lời: “Ngươi có thể gọi ta là nhân viên quản lý.” Ồ, y chính là nhân viên quản lý trong miệng hệ thống a, vào thời điểm Tư Hạo Lam lần đầu đập nát hệ thống, là y sửa chữa hệ thống lại. Tư Hạo Lam lập tức phân y vào trận doanh phe địch, giọng điệu càng thêm không tốt, nói: “Ngươi lại muốn mang hệ thống về sửa, sau đó lần thứ hai trở lại tiếp tục để nó gây phiền phức cho ta sao?” Tư Hạo Lam khó chịu, “Ta từ chối.” Nhân viên quản lý cười với Tư Hạo Lam, nói: “Tuyến thời gian của thế giới này đã đến phần cuối của sách gốc, lúc ngươi đánh tan hệ thống thì nội dung kịch bản cũng không còn tồn tại nữa.” Y dừng một chút, sửa lời nói, “Không đúng, hẳn là từ lần đầu tiên ngươi nhìn thấy Kha Lâm cốt truyện đã bắt đầu hỏng mất. Từ nay về sau, thế giới này tự do, không còn bất kỳ trói buộc nào.” Đường nét của bộ mặt y phi thường mơ hồ nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy y toát ra sự ôn nhu, khí tức băng lãnh điện tử so với hệ thông càng thêm hài hòa và yên tĩnh. “Ngươi thực sự có thể nghịch thiên cải mệnh, Hạo Lam quân.” Người kia nói vậy, “Cho nên không cần lo lắng, thế giới này sẽ không có thêm hệ thống nữa.” Đã chiếm được lời bảo đảm, Tư Hạo Lam cũng bình tĩnh lại, không tiếp tục đối địch như trước, hỏi, “Vậy ngươi đem hệ thống trở về làm gì?” Nhân viên quản lý cười nói: “Đương nhiên là sửa chữa xong xuôi rồi bỏ vào một thế giới khác.” Tư Hạo Lam vừa nghe lập tức một mặt chán ghét: “Còn muốn đi gieo vạ cho người khác sao?” Nhân viên quản lý xoa dịu hắn, nói rằng: “Nó vẫn còn con nít, mỗi một lần thất bại ta đều sẽ điều chỉnh tham số của nó, ta tin rằng nó sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Y nhìn Tư Hạo Lam, ánh mắt nhu hòa, “Ví dụ như từ trên người ngươi, chúng ta đã học được không ít thứ. Ta sẽ cẩn thận mà dạy dỗ nó.” Cho dù y nói như vậy, nhưng Tư Hạo Lam vẫn rất bất mãn đối với hệ thống: “Nó thậm chí còn muốn giết Kha Lâm.” Nhân viên quản lý bảo: “Xin lỗi.” Tuy rằng lời xin lỗi có chút nhẹ nhàng nhưng tốt xấu gì cũng biểu đạt được sự áy náy. Tư Hạo Lam nói: “Ngươi phải đảm bảo hệ thống không bao giờ hại người nữa, làm một cái hệ thống tốt, thì ta mới giao nó chưa ngươi.” Dù gì giữ lại cái hộp kia cũng vô dụng, cứ đặt mãi trong thân thể Mã Toa cũng là một mối tai họa. Nhân viên quản lý gật gật đầu, nói: “Ta đảm bảo.” Tư Hạo Lam một lần nữa đánh giá y, mặc dù chỉ là một lời nói rỗng, nhưng trên người nhân viên quản lý tản ra một loại khí tức vững vàng khó có thể giải thích, khiến cho hắn có thể tin tưởng người này. Hơn nữa, cũng không cần thiết nói dối. Tư Hạo Lam lúc này mới nói: “Vậy cũng tốt, ngươi chờ một chút, ta đi lấy.” Tư Hạo Lam vừa muốn quay người, liền nghe nhân viên quản lý nói câu “Không cần”, sau đó chiếc hộp chứa đựng hệ thống bỗng dưng xuất hiện trên tay của y. Nhân viên quản lý cầm hộp, cười nói: “Cảm tạ.” Tư Hạo Lam: “…” Y căn bản không cần nhận được sự đồng ý của hắn vẫn có thể lấy được đồ vật mình muốn, còn chạy tới đây chào hỏi hẳn là để giả bộ cool ngầu đi. Nhân viên quản lý tựa hồ biết được Tư Hạo Lam đang suy nghĩ gì, nói rằng: “Ngươi thật thú vị.” Tư Hạo Lam không mấy vui vẻ nói: “Cảm ơn ngươi khen ngợi.” Nhân viên quản lý đem hộp chứa hệ thống cất cẩn thận, tiếp tục nhìn Tư Hạo Lam chằm chằm. Tư Hạo Lam mất kiên nhẫn hỏi: “Ngươi đã lấy được đồ, sao vẫn còn ở đây?” Nhân viên quản lý từ ái nói: “Ta không nỡ rời xa ngươi, lần cuối cùng để ta ngắm ngươi một chút.” Tư Hạo Lam: “???” Nổi hết cả da gà rồi nè. “Ngươi không tò mò về thân thế của mình sao?” Nhân viên quản lý hỏi, “Ngươi không tò mò tại sao mình có thể hai lần đột phá hạn chế của thế giới ư?” Lần thứ nhất là chặn chết con đường phi thăng của vai chính, lần thứ hai là nghịch chuyển vận mệnh của nhân vật phản diện. Gió đêm thổi qua, khiến lời nói phát ra của nhân viên quản lý có chút kỳ ảo. Tư Hạo Lam chăm chú nhìn vào người không thể nhìn thấu trước mặt, nói: “Ta cũng không quá để tâm.” Hắn đã từng muốn đi tìm cha mẹ của hắn, nhưng bất kỳ thuật sĩ, tiên sư nào cũng không thể dò ra được mệnh cách hắn là gì, chính hắn cũng không nhìn thấu chính mình, không có cách nào suy tính hắn rốt cuộc là từ đâu tới đây. Sau đó Tư Hạo Lam cũng lười nghĩ mấy thứ này, chỉ biết là có thể chiều theo ý thích bản thân, tùy tâm sở dục. Bây giờ nghĩ lại, về cơ bản tất cả mọi chuyện hắn đều có thể đạt được, cũng không có gì không tốt. Ngoại trừ việc trên con đường tùy hứng làm bậy có hơi cô độc một chút. Ngay tại thời điểm Tư Hạo Lam cho là hắn sẽ một thân một mình đến khi thiên hoang địa lão*, hắn tới thế giới này, gặp Kha Lâm. *thời gian dài dằng dẵng Tư Hạo Lam nhớ tới Kha Lâm, thần sắc trở nên ôn nhu, nói: “Biết được thì có ích lợi gì, hiện tại đã đủ rồi.” Đây là lần đầu tiên Tư Hạo Lam cảm thấy thỏa mãn, thật sự, có thể ở bên người Kha Lâm, hắn liền thỏa mãn. Nhân viên quản lý tỉ mỉ ngắm hắn, hơi kinh ngạc, bảo: “Khí chất của ngươi thay đổi.” Y cười nói, “Ta không ngờ cuối cùng thứ giữ chân người lại là tình yêu.” Giống như tất cả những quyển tiểu thuyết phổ biến, kết cục vai chính nhất định sẽ nắm tay người yêu, vĩnh viễn sống trong hạnh phúc. “Kỳ thực ngươi là một bug nhỏ trong quá tình thế giới được sáng tạo ra. Chúng ta vì tiêu trừ ngươi cho nên để ngươi làm nhân vật phản diện trong tiểu thuyết tiên hiệp, hy vọng có thể thuận theo sự phát triển của nội dung kịch bản để cho ngươi tự nhiên tiêu vong, bởi vì nhân vật phản diện tất nhiên phải chết mà.” Nhân viên quản lý kể lại lai lịch của Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam trừng hai mắt nghe y nói linh tinh, mặt mày mang biểu tình vừa gặp quỷ. “Thế nhưng ngươi thể hiện ra năng lực cùng ý chí kinh người, ngược lại gây nhiễu loạn tiến trình trong thế giới đó. Sau, chúng ta kéo ngươi vào thế giới của tiểu thuyết yêu đương này. Chúng ta hy vọng rằng tăng thêm những nguyên tố khác trên thân thể ngươi sẽ hạn chế được hành động của ngươi.” “Hừ, chính là mấy cái thứ loạn thất bát tao như chân nhũn, mặt đỏ a.” Tư Hạo Lam thở phì phò nói. Nhân viên quản lý cũng có chút ngượng ngùng, nói tới thì thật sự là chuyện không vẻ vang, y bảo: “Chúng ta chỉ muốn cho ngươi khả năng yêu, chả lẽ khi rơi vào lưới tình sẽ không mặt đỏ, tim đập nhanh như nai vàng ngơ ngác sao?” Tư Hạo Lam lườm một cái, hỏi: “Ngươi chưa từng yêu đương phải không?” Nhân viên quản lý bị hắn hỏi mà bối rối, dừng lại vài giây, sau đó lịch sự mà nói: “Điều này không quan trọng. Chỉ là không ngờ hệ thống tự ý quyết định liên kết ngươi cùng với nhân vật phản diện trong thế giới này lại, ngươi cuối cùng vẫn cứ lật đổ nội dung kịch bản, cùng Kha Lâm đến với nhau.” Tư Hạo Lam nghe, nói: “Vậy bây giờ ngươi nói cho ta mấy thứ này là có ý gì? Muốn tiếp tục bắt ta, tiêu diệt ta?” Nhân viên quản lý lắc đầu một cái, chân thành mà nói: “Ta đã có thể xác nhận là ngươi vô hại, hơn nữa thế giới này đã tự do, ngươi cũng tự do, không cần thiết phải can thiệp các ngươi nữa.” Y nhìn Tư Hạo Lam, suy nghĩ một chút mới nói: “Ngươi thực sự rất thú vị, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một cái bug như ngươi. Tiếp tục ở lại trong quyển sách này chỉ có thể sinh hoạt bình thường phổ thông, ngươi có nguyện ý cùng ta đi không? Còn có rất nhiều thế giới hỗn loạn khác, nếu như ngươi xuyên qua, ta tin tưởng với năng lực của ngươi nhất định có thể xưng vương xưng bá, sẽ rất kích thích nha.” Tư Hạo Lam tiếp tục chống hông, như chặt đinh chém sắt mà nói: “Không đi.” Hắn yêu thích nơi này, yêu thích mỹ thực ở đây, yêu thích sinh hoạt ở đây, còn yêu thích người ở đây. Hắn đã thỏa mãn, không muốn đi. Huống hồ hắn còn đang chờ Kha Lâm đưa nhẫn cho hắn đây. Hơn nữa, hắn còn chưa đứng lên đỉnh của giới giải trí, không đi được. Tư Hạo Lam nghe nhân viên quản lý nói lai lịch của mình, nghe một hồi tâm tình đã bình thản không gợn sóng. Hắn là ai, hắn đến từ đâu đều không quan trọng, quan trọng là… hắn muốn trở thành người như thế nào, nơi trở về của hắn là ở đâu. Tất cả những thứ này Kha Lâm đều cho hắn đáp án. Tư Hạo Lam dùng hai chữ đơn giải từ chối nhân viên quản lý, cũng biểu lộ sự quyết tâm của hắn. Nhân viên quản lý hiểu rõ, không tiếp tục nỗ lực thuyết phục hắn, mà là nói qua một chuyện khác: “Thế nhưng trong lòng ngươi còn có nguyện vọng, không phải sao?” Tư Hạo Lam được y nhắc nhở, đột nhiên nghĩ tới, biểu tình trên mặt trở nên hung ác, nói: “Ngươi có biện pháp đúng không? Ngươi là cố ý nói ra để dụ dỗ ta.” Nhân viên quản lý thân thiện nói: “Chớ nghĩ xấu ta như vậy, ta chỉ là cảm nhận được nguyện vọng cường liệt nơi đáy lòng của ngươi. Ngươi hy vọng Kha Lâm có thể đứng lên.” Nhân viên quản lý ngẩng đầu, nhìn về bầu trời đêm thâm trầm, có phải hay không mỗi một thế giới khác nhau có chung một mặt trăng cùng sao. Y nhìn bầu trời xuất thần, nói: “Từng thế giới đều có đặc thù cùng hạn chế của riêng nó. Ví dụ như chân của Kha Lâm ở thế giới này khó chữa, thế nhưng ở thế giới cũ của ngươi chỉ là một việc nhỏ không đáng gì.” Tư Hạo Lam cũng đã từng nghĩ như vậy. Bất quá là chân không thể bước đi mà thôi, trong thế giới cũ cho dù gân cốt đứt từng khúc vẫn có thể tái tạo lại thân thể, chân tật chỉ là vấn đề nhỏ. “Tùy tiện hái một gốc thảo dược trong ruộng thuốc trên núi của ngươi là có thể trị tốt chân của Kha Lâm.” Nhân viên quản lý nói. Đúng vậy, mảnh ruộng trên núi vẫn là một khu vực linh khí dồi dào do một nhóm thủ hạ chuyên môn canh tác, trồng rất nhiều tiên thảo, lúc thường bọn thủ hạ luôn lời đường ý mật dụ dỗ Tư Hạo Lam ăn, ăn tới mức hắn còn thấy phiền, bây giờ muốn có một gốc cây lại khó như thế. Tư Hạo Lam trầm mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn nhân viên quản lý, nói: “Cho nên, ngươi nói với ta mấy lời đó, mục đích rốt cuộc là gì.” Nhân viên quản lý lắc đầu một cái, nói: “Ta đã nói là đừng nghĩ xấu ta như vậy, ta có thể giúp ngươi chữa khỏi cho Kha Lâm.” Tư Hạo Lam không phải đứa nhỏ ba tuổi, hiểu rõ rằng sẽ không có bánh rơi từ trên trời xuống. Hắn hỏi: “Điều kiện là gì?” Hắn không tin người này sẽ tốt bụng như vậy.