Kha Lâm ở đó xoắn xuýt vấn đề xuyên qua, đồng thời Mai Khâm cũng nhìn thấy bộ trang phục này của Tư Hạo Lam, vị quản gia chính trực lại không nghĩ giống như tiên sinh nhà mình. Quản gia cho rằng đây là một loại play đặc thù giữa tiên sinh cùng Tư thiếu gia, ngượng ngùng nói: "Tư thiếu gia cậu trở lại rồi, trước tiên đi nghỉ ngơi một chút đi." Muốn cho hai người bọn họ cơ hội đơn độc ở chung, như vậy mới có thể hòa giải. Quản gia muốn vậy, tự giác ra khỏi phòng, để không gian lại cho bọn họ. Bất quá, Tư thiếu gia mặc như vậy thật sự rất đẹp. Tiên sinh tìm được một người vợ xinh đẹp như thế, quản gia vừa vui vẻ vừa mừng rỡ. Sau khi Mai Khâm rời phòng, nơi này chỉ còn lại Kha Lâm cùng Tư Hạo Lam, hai người đều không nói lời nào, chỉ là nhìn lẫn nhau. Tư Hạo Lam đến gần một chút rồi một chút. Mái tóc dài đến eo theo động tác của hắn chập chờn, đuôi tóc quét ngang phần thịt trên đùi, như lông chim nhẹ nhàng phất qua vậy. Bản thân Tư Hạo Lam eo nhỏ chân dài, lúc này mặc vào loại trường sam này càng lộ vẻ kiên cường, ngọc thụ lâm phong. Khuôn mặt của hắn ẩn sau mái tóc dài không vấn lên, dùng con ngươi đen bóng nhìn Kha Lâm, khóe miệng khẽ cong, mang nụ cười khẽ không coi ai ra gì quen thuộc của hắn, càng lộ ra ngũ quan sáng sủa động nhân. Kha Lâm biết dung mạo của Tư Hạo Lam xinh đẹp, bình thường tùy tiện mặc một bộ quần áo, bất kể phong cách nào cũng có thể thể hiện mà vẫn rất dễ nhìn. Chỉ là không ngờ hắn hợp với cổ trang tới như vậy. Kha Lâm xem tới sững sờ, ở trong đầu chẳng hiểu sao mà lại nghĩ đây là quần áo của triều đại nào. Tư Hạo Lam chậm rãi nhích đến trước mặt y, cẩn thận quan sát sắc mặt của y, muốn biết y có phải là còn đang tức giận hay không. Một mùi hương mát lạnh phả vào mặt, luồn vào mũi Kha Lâm, làm cho y đột nhiên hoàn hồn. "Em đây là sao vậy?" Kha Lâm rốt cuộc mở miệng, nhìn Tư Hạo Lam hỏi. Tư Hạo Lam lôi cái ghế tới ngồi xuống cạnh y, nói: "Đây là dáng vẻ ta vốn có." Kế hoạch quay chụp phim tiên hiệp của Lý Tinh Hà làm Tư Hạo Lam rất hứng thú, hắn cũng muốn bày ra diện mạo ở thế giới trước cho mọi người xem, vì vậy bí mật nhận lời mời này, gia nhập đội ngũ diễn viên của bộ phim đó. Bất quá bây giờ kịch bản chỉ mới là sơ bộ, vai chính của phim là một nhân vật không chính không tà, Lý Tinh Hà muốn cho Tư Hạo Lam diễn. "Tại sao ngươi không tự chính mình diễn?" Tư Hạo Lam hỏi. Lý Tinh Hà thở dài, nói: "Ta thích hợp chế tác hơn. Hơn nữa, nhân vật này ta không nhất định diễn tốt, nhưng ngươi thì có thể." Dù sao thì tà khí của Lý Tinh Hà không đủ, hơn nữa ảnh đế diễn loại phim cổ đại này mà tạo hình mỹ nam cổ trang tà ác như vậy sẽ bị bọn fan nhà y phun nước bọt cho thương tích đầy mình. "Thế ngươi tại sao không trực tiếp dựa trên chuyện thật của chúng ta mà phải sáng tác ra một kịch bản độc lập?" Tư Hạo Lam lại hỏi. Lý Tinh Hà dở khóc dở cười, nói: "Chuyện thật thì khán giả sẽ xem sao, quay cảnh ta làm sao mỗi ngày đều bị ngươi đánh xuống núi à?" Cũng đúng, công việc lặp lại một cách máy móc, Tư Hạo Lam đều cảm thấy phát chán, khán giả xem sẽ càng nhàm hơn. "Cho nên, lần này quay một câu chuyện triền miên, quấn quýt, si mê không rời bỏ phát sinh tại bối cảnh chúng ta quen thuộc." Lý Tinh Hà không nói cho Tư Hạo Lam rằng vai chính trong kịch bản là dựa theo dáng dấp cùng tính cách của Tư Hạo Lam viết nên, tự tại hào hiệp, chỉ là hơi quá mức cuồng ngạo bất kham. Vì vậy, nhất định phải là Tư Hạo Lam diễn. Tư Hạo Lam lén lén lút lút nhận lấy bộ phim này của Lý Tinh Hà, không dám lộ ra, sợ truyền tới tai Kha Lâm chọc y không vui. Nhưng mà hắn thật sự rất muốn diễn nhân vật này, muốn cho thế giới này nhìn thấy diện mạo quê nhà của hắn. Lý Tinh Hà thậm chí còn tìm người phụ trách trang phục, dựa theo bộ dáng Hạo Lam quân trong trí nhớ của mình làm riêng một bộ diễn phục cho Tư Hạo Lam, kêu Tư Hạo Lam đi thử trang. Giây phút hắn mặc bộ y phục này vào, Lý Tinh Hà cũng hoảng hốt, dường như đã xuyên trở lại về quá khứ. Tư Hạo Lam thân mặc trang phục quen thuộc, vô cùng phấn khởi, quần áo đều không thay, trực tiếp lái xe một đường lao nhanh. Kha Lâm còn đang không để ý tới hắn, hắn nếu cho Kha Lâm nhìn thấy bộ dạng này, có phải y sẽ nguôi giận không. Kết quả, Kha Lâm xem mà sững sờ. Qua một hồi lâu, y mới cúi đầu, lấy tay đỡ lấy trán của chính mình, tự hỏi: "Tôi có phải không bình thường hay không?" Oa, anh rốt cuộc phát hiện rồi. Tư Hạo Lam nghĩ. Nếu như là người bình thường, nhìn thấy tạo hình này của Tư Hạo Lam sẽ nghĩ như Mai Khâm, cho là hắn đang mặc diễn phục. Mà Kha Lâm không phải là người bình thường, mạch não y khác hẳn với người thường, y bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của lý luận xuyên không. Y một lần nữa ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Tư Hạo Lam, hỏi: "Vậy sao em lại bộ dáng này?" Kha Lâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt càng tái nhợt, "Em vừa mới đi về một chuyến sao?" Tư Hạo Lam sửng sốt nửa ngày mới hiểu được ý của Kha Lâm khi nói "đi về" là cái gì. Hắn ở trong lòng cười như điên, nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc, đứng đắn nói: "Đúng vậy, ta trở về thế giới cũ một lần, đi thăm bọn thủ hạ của ta. Tại thế giới cũ, thân phận của ta rất cao, nhất hô bá ứng không ai dám không nghe theo." Hắn đứng lên, xoay một vòng, như một con công xòe đuôi hoa biểu diễn lông đuôi của mình, "Đây chính là thường phục hằng ngày của ta, có phải là rất có khí phách không." Kha Lâm nhìn hắn chằm chằm, một lát sau mới khe khẽ thở dài, dựa vào xe lăn, trở nên trầm mặc. Mấy ngày nay chiến tranh lạnh y chính là như thế này. Tư Hạo Lam nhận ra có gì không đúng, ngồi xuống, nhìn y hỏi: "Làm sao vậy?" Tư Hạo Lam vốn cũng không phải là người sẽ đem lời nói giấu trong lòng, lúc này trực tiếp hỏi ra, "Bắt đầu từ lần trước ta không muốn nhà máy của Tư gia, anh liền không nói chuyện với ta, ta rốt cuộc đã làm điều gì sai?" Kha Lâm nghiêm mặt, không lên tiếng. Tư Hạo Lam tới gần y, hô hấp trở nên gấp gáp, trên mặt nổi vệt hồng hào. Hắn mỗi lần làm như thế liền như một con mèo làm nũng, ngây thơ mà cọ cọ để lấy lòng chủ nhân mình. Hơn nữa, ngày hôm nay hắn ăn mặc phong phanh như vậy, áo bào màu mực vừa cấm dục vừa phóng đãng, đôi mắt Kha Lâm âm trầm, rốt cuộc nói: "Cho dù là sản nghiệp vài trăm triệu cũng không thể giữ em lại, em vẫn muốn quay về." Tư Hạo Lam sửng sốt, hắn tại sao lại nghe không hiểu Kha Lâm đang nói gì vậy. Thanh âm Kha Lâm trầm thấp, thần sắc uể oải âm u: "Tôi biết em không quan tâm đến những vật thế tục này, luôn biểu hiện thờ ơ. Tôi trước giờ không hiểu tại sao, ngày hôm nay đã triệt để minh bạch. Em như Chức Nữ cùng Hằng Nga, một ngày nào đó sẽ bay lên bầu trời." Chờ chút, cái quỷ gì thế này. Cmn mà Chức Nữ Hằng Nga, Tư Hạo Lam lui về phía sau, trừng mắt nhìn Kha Lâm, đột nhiên nhìn thấy quyển sách bên tay y, nhìn kỹ tên quyển sách, quả thực tức đến muốn bốc khói. Nếp gấp trong não của Kha Lâm so với rãnh biển còn muốn sâu hơn. "Anh còn muốn làm Ngưu Lang cùng Hậu Nghệ à, không có cửa." Hắn tức giận quăng quyển sách kia qua một bên, đột nhiên lao vào trong lồng ngực Kha Lâm. Bé mèo nhào tới. Kha Lâm ôm chặt lấy con thỏ mèo cỡ lớn, mông Tư Hạo Lam còn ngồi trên ghế, nửa người trên dựa vào trong lồng ngực Kha Lâm, tay xuyên dưới nách ôm chặt lưng y, nhấc nhẹ y từ ghế xe lăn lên. "Này." Kha Lâm biết hắn sức lực lớn, nhưng hắn làm như vậy không rõ là Kha Lâm đang ôm hắn, hay hắn đang siết chặt Kha Lâm. Tư Hạo Lam tựa hồ biết được Kha Lâm bởi vì ngồi xe lăn, không có cách nào chủ động ôm ấp hoặc làm động tác thân mật khác, cho nên mỗi lần đều hiểu ý nhào vào vòng tay y. Thân thể ôm trong ngực Kha Lâm nóng hừng hực lại mềm mại vô cùng, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, liền nghe Tư Hạo Lam nói: "Ta sẽ không đi." "Cho dù nơi này không phải là cố hương của ta, nhưng ta đã coi nơi này trở thành nhà. Ta sẽ không đi." Hắn một lần nữa cường điệu. Hắn đã từng hoài niệm ngọn núi kia của hắn, non xanh nước biếc, tự do tự tại. Nhưng hắn cũng yêu thích nơi này, tòa nhà to lớn cổ cổ quái quái, cùng với chủ nhân cổ cổ quái quái. Hắn biết Kha Lâm rất khuyết thiếu cảm giác an toàn, thời thời khắc khắc đều lo lắng hắn rời đi, ngoại trừ dùng còng tay và còng chân, y còn thích dùng đủ loại đồ vật khác trói buộc hắn lại. Dường như nếu y làm kim chủ của hắn, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Lần này cũng là sống chết phải tặng nhà máy cho hắn, hắn biết đây là một phen tâm ý của Kha Lâm. Tư Hạo Lam đứng dậy, nâng mặt Kha Lâm lên, điều chỉnh lại hô hấp của mình, phòng ngừa lát lại ngất đi. Đợi đến lúc hắn cảm thấy có thể chịu được, hắn mới đỏ mặt chậm rãi kề tới gần, trịnh trọng đem đôi môi của mình kề sát vào môi Kha Lâm. Kha Lâm nheo mắt lại, tùy ý hắn không có kỹ xảo gì mà hôn môi. ... Như bị động vật gặm nhấm vậy. Một lát sau, y mới đỡ sau lưng Tư Hạo Lam, hé miệng cùng hắn trao đổi khí tức. Hai người thở hổn hển tách ra, Tư Hạo Lam hoàn toàn mềm thành một vũng bùn, cố gắng giơ tay giúp Kha Lâm lau đi nước bọt sáng bóng nơi khóe miệng. Ánh mắt Kha Lâm tối sầm lại, há mồm cắn chặt ngón tay của hắn, trên ngón tay lưu lại một dấu răng nhợt nhạt. Tư Hạo Lam mở to mắt nhìn hắn, hỏi, "Còn tức giận phải không?" "Tôi không hề tức giận." Kha Lâm giải thích. Ở trong kế hoạch của y, y tặng nhà máy của Tư gia cho Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam danh chính ngôn thuận kế thừa sản nghiệp của Tư gia, sau đó hắn sẽ thật vui mừng, thừa dịp Tư Hạo Lam vui như vậy, y sẽ nói "Em đã vào cửa nhà tôi, tôi chính là của em, em chính là của tôi." Kết quả là người ta xuyên qua, căn bản không thèm. Kha Lâm một lần nữa lộ ra vẻ mặt cụt hứng, Tư Hạo Lam cho rằng y vẫn không vui, suy nghĩ một chút, đột nhiên giơ tay lên. "Ta không tin trời." Tư Hạo Lam nói, tay phải giơ cao, kiên định nói, "Nhưng ta nguyện ý thề, ta Tư Hạo Lam tuyệt đối sẽ không rời khỏi bên người Kha Lâm, nếu có dị tâm sẽ bị sấm sét đánh, chết không tử tế —" Kha Lâm một tay bịt miệng của hắn, tức giận mắng: "Em nói cái gì đó!" Tư Hạo Lam mặc đồ cổ trang, lúc này tóc rối bù, còn nói mấy lời thế này, cảm giác đặc biệt chân thực, khiến trong lòng Kha Lâm hốt hoảng. Tư Hạo Lam bị y che kín miệng, đôi mắt chớp chớp. "Không cần phải thề như vậy." Kha Lâm bất đắc dĩ nói. Tư Hạo Lam bấy giờ mới kéo tay y xuống, bảo: "Nhưng mà anh không tin a, trong phim truyền hình đều diễn thế mà, nữ không tin nam, nam liền thề độc, nữ liền nhào tới chặn miệng của nam lại, bảo là "Không muốn a phu quân", sau đó hai người liền giảng hòa." Kha Lâm: "..." Sao em ấy nói mấy câu này một cách quen thuộc như vậy, còn bị ngược rồi phải không? Ai là phu quân của ai? Kha Lâm triệt để bị hắn chọc cười, Tư Hạo Lam thật là đại bảo bối của y, cho dù tâm tình tiêu cực như thế nào đều có thể bị hắn dăm ba câu thanh lý đến sạch sành sanh. Kha Lâm kéo Tư Hạo Lam qua, thấp giọng nói: "Ai, thôi, mặc kệ em từ đâu tới, hiện tại ở đây là được." Y dùng chóp mũi cọ xát mũi Tư Hạo Lam, "Lại hôn một cái nào." Hại người dính vào nhau chặt như hồ, trận chiến tranh lạnh mấy ngày trước dường như chưa từng xảy ra, Kha Lâm nghĩ, nhà máy coi như thôi đi, lần sau lại thăm dò xem Tư Hạo Lam rốt cuộc thích cái gì. Tư Hạo Lam hôn hôn, phát hiện một vấn đề. Hắn cúi đầu nhìn về phía Kha Lâm nơi đó, nói: "Anh lại cứng rồi." Giống như lần trước vậy. Hai mắt Kha Lâm tối sầm lại, tốt xấu gì cũng đã có kinh nghiệm lần trước, lớn tiếng mà nói: "Tôi là nam nhân, chuyện này thì có gì mà kinh ngạc." Mỹ nhân trong ngực, nào có đạo lý người ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn. Tư Hạo Lam gật gật đầu, xác thực không có chuyện gì đáng kinh ngạc, chỉ có điều – hắn chỉ chỉ thứ kia của chính mình, nói: "Ta cũng cứng rồi." Kha Lâm hoàn toàn phục hắn luôn, chật vật nói: "Qua một hồi sẽ tốt thôi." Y đẩy Tư Hạo Lam ra, chỉ cần hai người tách ra, từ từ một chút sẽ bình ổn lại. Tư Hạo Lam so với Kha Lâm bình tĩnh hơn, hắn có thể kìm nén ham muốn của mình bằng cách điều tức hơi thở, thế nhưng có người ôn nhu như vậy ở ngay bên cạnh mà vẫn cần làm như thế, không phải quá cô đơn à. Đôi mắt đen long lanh của Tư Hạo Lam nhìn Kha Lâm, hắn liếm môi một cái, nói: "Ta giúp anh nha." Kha Lâm bị sự phóng đãng của hắn làm cho sợ ngây người, mắng: "Em học mấy cái này từ đâu vậy." Tư Hạo Lam học theo giọng điệu của y: "Mọi người đều là nam nhân mà." Nói rồi, hắn liền hướng Kha Lâm duỗi ra ma trảo. Kha Lâm vội vã ngăn cản hắn, trên đỉnh đầu của Tư Hạo Lam hiện lên dấu chấm hỏi, nhìn sang. Kha Lâm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Thôi, để Tư Hạo Lam lo còn không bằng y tự chủ động. Đợi đến khi y mở mắt ra, y như đổi thành một con người mới, con ngươi đen kịt, sâu bên trong như có ngọn lửa cháy rực. Y ra lệnh Tư Hạo Lam: "Lại đây, ngồi lên đùi tôi." Trong nháy mắt, cổ họng Tư Hạo Lam khô khốc. Kha Lâm thường nhảy qua nhảy lại giữa hai mặt ngây thơ cùng quỷ súc, nhiều lần đang thẹn thùng lại đột ngột bắt đầu trừng phạt a, giam cầm a, tiếp đó lại lộ ra vẻ mặt nhu tình như nước. Tư Hạo Lam bị sự mâu thuẫn của y làm cho mê mệt tới mức chết đi sống lại, mỗi ngày đều rất mong chờ các loại play giữa bọn họ. Tư Hạo Lam vén áo khoác lên, ngồi khóa trên đùi Kha Lâm. Hắn vốn cẩn thận từng li từng tí một, tuy rằng chân Kha Lâm không có cảm giác, hắn vẫn lo lắng sẽ đè đau y. Ai ngờ Kha Lâm hạ tay vịn xe lăn xuống, tay đặt lên eo Tư Hạo Lam, mạnh mẽ kéo hắn qua. Hai người chặt chẽ dán vào nhau, Kha Lâm kề đầu vào một bên cổ Tư Hạo Lam, thở hổn hển nói: "Để cho tôi." Tư Hạo Lam mới vừa rồi còn biểu hiện táo bạo phóng đãng, lúc này mềm mại như người không xương, hoàn toàn dựa trên người Kha Lâm. Hắn dạo này đắc ý vênh váo, lại quên mất cái chương trình thần phục chết tiệt kia. Hắn cùng Kha Lâm dán chặt chẽ không kẽ hở, giao phó hết bản thân mình cho Kha Lâm, vừa mềm vừa nóng, khiến Kha Lâm có chút lo lắng: "Em không sao chứ?" Tư Hạo Lam cắn môi dưới, vừa thống khổ vừa ngọt ngào mà lắc đầu một cái. Kha Lâm ôm hắn, để đôi chân thon dài của hắn vắt hai bên xe lăn, bắt đầu trợ giúp cả hai người bọn họ phóng thích. Có lẽ bởi vì chân của y không tốt, cho nên tay Kha Lâm rất linh hoạt. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Tư Hạo Lam cảm thấy bản thân có thể chạm được vào ma cảnh, màu sắc rực rỡ, kiều diễm nhiệt tình, bí ẩn lại tươi đẹp không gì tả nổi. Đến cuối cùng, sau khi bình ổn trở lại, Tư Hạo Lam hoàn toàn mất đi năng lực khống chế thân thể mình, xụi lơ trên người Kha Lâm, cơ hồ rơi vào trạng thái bán hôn mê. "Này, em lại ngất rồi sao?" Kha Lâm rất lo lắng, khàn khàn hỏi. Rõ ràng không chịu nổi còn nhất định phải đổ thêm dầu vào lửa, tiểu yêu tinh vừa ngây thơ vừa tà ác. Tư Hạo Lam hữu khí vô lực nhấc ngón tay lên, biểu thị hắn còn sống. Mỹ nhân mặc y phục đen nhánh, hơi thở mong manh, khóe mắt còn lưu lại màu đỏ yêu dị, cả người yếu đuối mà đẹp đẽ, giống như một món hàng thủ công hình người. Kha Lâm tham lam nhìn ngắm dung mạo của hắn, hơi thở hổn hển. Y nắm ngón tay của hắn lên, mân mê từng ngón, đặc biệt là ngón áp út, tỉ mỉ đo đạc một lần mới buông ra. Tiếp đó y đỡ lấy lưng Tư Hạo Lam, để cho hắn dựa vào người y thoải mái một chút. Mái tóc dài của Tư Hạo Lam rối tung đằng sau, vừa nãy kích động một phen, lúc này tóc tai ngổn ngang, phủ hết lên hai người, đâu đâu cũng có. Kha Lâm giúp hắn vuốt thuận lại mái tóc để sang một bên, có lẽ là do Tư Hạo Lam đổ mồ hôi mà sợi tóc không quá nghe lời. Kha Lâm kéo một cái, bất ngờ mà nhấc cả mái tóc của hắn lên. Một đầu tóc đen thui rơi trên mặt đất. Kha Lâm trừng mắt nhìn món đồ kia, Tư Hạo Lam rốt cuộc thoải mái: "Thực mát mẻ, tóc giả nóng chết ta rồi." Kha Lâm nheo mắt lại, quan sát Tư Hạo Lam từ trên xuống dưới. Không có tóc dài che chắn, cần cổ mảnh khảnh của hắn lộ ra, Kha Lâm nhìn chỗ đó một cái, liền nhìn thấy một thứ. Y vạch cổ áo Tư Hạo Lam ra, bên trong cổ áo có khâu một nhãn mác, trên đó viết "Sản xuất từ studio Vũ Y Nghê Thường", bên cạnh còn in QR code và dòng quảng cáo, "Nhận đặt hàng, ngài cần phong cách gì chúng tôi đều có". Kha Lâm: "..." Tư Hạo Lam còn chưa phát hiện chuyện gì mới xảy ra, rầm rì ôm Kha Lâm. Kha Lâm tóm chặt cổ của hắn giống như đang bắt gà con, ép hắn ngẩng đầu lên. Ánh mắt Tư Hạo Lam rất vô tội, lại làm sao vậy? "Vậy là trong cái thế giới em xuyên qua kia rất thịnh hành việc đội tóc giả, còn có quần áo may từ trong studio à?" Âm thanh Kha Lâm lạnh như băng, hoàn toàn không có lửa nóng như hồi nãy, giống như cơn gió mùa đông ở Siberia, thổi qua lỗ tai làm các mảnh băng điên cuồng rơi xuống. Trong lòng Tư Hạo Lam lộp bộp một tiếng, sau đó rên rỉ thảm thương. Chơi hơi lố rồi, lần này Kha Lâm sẽ không bao giờ tin là hắn xuyên qua nữa.