Hừng đông ba giờ sáng trên đường xe cộ còn rất ít, chính là thời khắc bóng đêm dày đặc. Kha gia vốn ở địa phương rời xa sự huyên náo, lái xe đến lúc sau càng chạy trời càng tối, những bóng hình khác hoàn toàn không thấy được.
Đêm đen đè một tảng đá lên trong lòng mỗi người, tất cả mọi người đều lo lắng, muốn nhanh về một chút kiểm tra tình huống.
Tư Hạo Lam phi thường lo lắng cho thủ hạ của hắn.
Mã Toa ngốc như vậy, yếu như vậy, lại một mình đối mặt với kẻ đột nhập, vạn nhất gặp chuyện gì bất trắc, Tư Hạo Lam quả thực không dám nghĩ tới.
Tư Hạo Lam hối hận đã không dạy cho nó mấy chiêu thức phòng thân, không biết nó có trốn đi hay không.
Chiếc xe nhanh chóng phóng dọc theo đường núi, một vòng rồi một vòng hướng lên trên, người trong xe căn bản không kịp cảm nhận sự khủng bố của bóng cây trên núi. Bóng đen được tạo bởi cành cây cùng mầm non bị bỏ lại phía sau xe, xe hơi thẳng tắp mà chạy tới dinh thự Kha gia.
Cuối cùng đã tới đích, Mai Khâm trước tiên mang người xuống xe kiểm tra.
Bởi vì hệ thống an ninh bị kích hoạt, cửa chính bị đóng gắt gao, đoàn người mở cửa rồi đi vào trong sân.
“Người hẳn là đi rồi.” Kha Lâm nói.
Kha gia ở một nơi quá xa, đợi bọn họ chạy từ trong thành phố về đây đã là một tiếng đồng hồ, từ sau khi cảnh báo được phát động, kẻ ngu nào cũng biết nên chạy trốn.
Quả nhiên bọn Mai Khâm qua loa tìm một vòng quanh nhà, một bóng người cũng không có.
“Chúng hẳn là leo tường vào, mang theo thiết bị chuyên nghiệp để qua được lưới điện, đã vào được trong nhà, mục tiêu là phòng ngủ chính của cậu cùng thư phòng, nhưng lại kích hoạt hệ thống bảo vệ.” Mai Khâm đứng bên cạnh xe báo cáo cho Kha Lâm.
Kha Lâm ra hiệu dìu y xuống xe, Tư Hạo Lam cùng Mai Khâm đồng thời giúp y ngồi vào xe lăn.
Kha Lâm hỏi: “Có mất gì không?”
Mai Khâm bối rối nói: “Cửa an ninh của phòng ngủ chính được khóa kịp lúc, thế nhưng máy tính trong thư phòng bị bọn chúng mang đi rồi.”
Kha Lâm vừa nãy nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái, hung hữu thành trúc*, nhưng trên thực tế y còn lâu mới bình tĩnh được như biểu hiện của mình. Lúc này, y mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tư liệu quan trọng đều ở trong máy vi tính trong phòng ngủ, đồ trong thư phòng không đáng kể. Bất quá, tất cả máy vi tính đều cài đặt chương trình tự hủy, để tôi vào nhà thiết lập một chút, khởi động chương trình.”
*hung hữu thành trúc: định liệu trước, trong lòng đã có dự tính
Mai Khâm đẩy xe lăn của Kha Lâm hướng vào nhà. Tư Hạo Lam đi bên cạnh, dò hỏi: “Mã Toa đâu?”
Mai Khâm cau mày nói: “Hoàn toàn không tìm được nó, đã kêu người cẩn thận lục soát lại một lần.”
Mấy người đi tới trước cửa phòng ngủ của Kha Lâm, bên ngoài tấm cửa gỗ nguyên bản hạ xuống một tầng cửa kim loại, cần dùng vân tay mới có thể mở ra được. Sau khi Kha Lâm mở cửa, y trực tiếp đến bàn làm việc, khởi động chương trình được cài đặt trên máy tính.
“Phần lớn dữ liệu nghiên cứu đều lưu giữ trong phòng thí nghiệm của khoa học kỹ thuật Chấn Vũ, thế nhưng phía bên này tôi có giữ một ít kết quả của giai đoạn gần đây, nếu bị tiết lộ ra ngoài sẽ có chút phiền toái.” Kha Lâm một bên giải thích, một bên gõ thật nhanh trên bàn phím, “Được rồi.”
Y dừng động tác lại, hít sâu một hơi: “Máy vi tính bị trộm đi một khi cắm điện sẽ khởi động chương trình tự hủy, không vấn đề lớn lao gì cả.”
“Bọn chúng quả nhiên là vì thành quả của khoa học kỹ thuật Chấn Vũ mà tới.” Mai Khâm nói.
Kha Lâm liếc mắt nhìn Mai Khâm một cái, khóe miệng treo lên nụ cười châm chọc: “Còn có thể vì cái gì? Nơi này là vùng hoang dã, chim cũng không thèm đẻ trứng, chẳng lẽ còn tới trộm tiền.”
Thì ra bản thân Kha Lâm cũng biết chỗ này cả chim cũng không ị à.
Tư Hạo Lam ở bên cạnh nghe, trong lòng còn băn khoăn Mã Toa, thấy Kha Lâm bên này không có tổn thất gì, nói: “Ta đi tìm Mã Toa.”
Lời của hắn vừa nói xong, cấp dưới liền thông báo: “Đã tìm được robot hầu gái, nó bị quăng vào trong bụi cây.”
Tư Hạo Lam nghe, trong lòng căng thẳng, nhìn thấy nhóm nam nhân mặc tây trang xách Mã Toa vào trong phòng.
Bọn họ đặt Mã Toa xuống đất, người máy hầu gái đáng thương mặc cho bọn họ di chuyển, không hề cử động.
Màn hình nguyên bản không ngừng lập lòe chữ cái bây giờ một mảnh đen nhánh, cánh tay tròn vo cũng vô lực buông xuống. Mã Toa mất đi năng lượng không còn chút sức sống, nằm trên thảm trải sàn như một khối thép bình thường.
Tư Hạo Lam chậm rãi đi tới bên người nó, quỳ một chân trên đất, cẩn thận nâng thân thể tròn trịa của nó lên như đang nâng một món đồ dễ bể. Mã Toa vô lực tựa vào lồng ngực Tư Hạo Lam, cả người lạnh lẽo, mặc cho hắn vỗ mặt của nó tới thế nào nó đều không có phản ứng.
Tư Hạo Lam nhìn người hầu gái trong ngực mình, phát hiện trên đầu nó có một lỗ thủng to, lộ ra cấu tạo mạch điện bên trong, nhất thời bi phẫn vạn phần.
Tên trộm kia không chỉ ăn cắp đồ vật mà còn đánh Mã Toa, Mã Toa quá thảm thương, vỡ đầu chảy máu.
“Ta đã hứa mua sườn xám cho nàng, còn chưa kịp mua, nàng đã…” Tư Hạo Lam khuôn mặt bi thương, sự bi thương trong nháy mắt chuyển hóa thành phẫn nộ, “Con chó nào đã xuống tay? Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!”
Hắn ôm Mã Toa không buông tay, Kha Lâm cùng Mai Khâm dẫn đầu một đám nam nhân mặc âu phục đứng bên cạnh nhìn hắn chằm chằm.
Một hồi sau Tư Hạo Lam vẫn chưa thoát khỏi bóng tối bi thống, Kha Lâm nhịn không được tới gần, đưa tay giữ lấy đầu Mã Toa xem xét một chút, nói: “Hệ thống điện toàn bộ đều bị phá hỏng, nó đã mười mấy tuổi, tuy rằng hằng năm đều được bảo trì, thế nhưng vỏ ngoài đã lão hóa, sau lần công kích này toàn bộ cơ thể đã bị tê liệt.”
Tư Hạo Lam vừa nghe, tinh thần hoảng hốt. Hắn ôm lấy người máy, thì thào nói: “Ta sẽ thiêu sườn xám cho ngươi.”
Kha Lâm: “…”
Một đêm này thật sự là quá phong phú, đầu tiên là hệ thống khống chế Lý Tinh Hà gây chuyện, sau là tòa nhà của Kha gia bị đột nhập, mấy người họ chỉ ngủ được hai, ba tiếng.
Chờ tới khi đã sắp xếp và kiểm tra xong xuôi toàn bộ tòa nhà, xác định không còn cái gì đáng nghi ngờ, trời đã sáng.
Nhóm cảnh sát khoảng mười giờ sáng chạy tới, cảnh báo đêm hôm qua cũng truyền tới đồn công an, Mai Khâm sáng sớm đã báo cảnh sát.
Bọn đột nhập leo tường vào, phá hủy máy quay trên tường, mãi đến sau khi hệ thống an ninh được phát động thì camera quan sát ban đêm được giấu trong bóng tối mới ghi lại được hành động của bọn chúng.
Gây án có tổng cộng ba người, tất cả đều che mặt, rõ ràng đã ngồi xổm ở phụ cận Kha gia theo dõi một thời gian dài, biết được đêm nay trong nhà không có người mới xông vào.
Hơn nữa bọn chúng rất có kinh nghiệm, một đường cạy cửa chạy tới phòng ngủ chính mới bị hệ thống an ninh chặt chẽ của phòng ngủ ngăn cản.
Bọn chúng không có cách nào đột nhập vào phòng ngủ chính, tiếng cảnh báo ép buộc chúng dùng dụng cụ câu máy vi tính đặt cạnh cửa sổ thư phòng ra ngoài, sau đó chúng chạy trốn tới trong sân, gặp phải Mã Toa.
Mã Toa anh dũng chặn phía trước bọn trộm, gửi đi tin tức cho chủ nhân đang ở xa trong thành phố. Những kẻ kia vung lên vũ khí tập kích Mã Toa, làm hư hại toàn bộ nguồn điện của nó.
Tư Hạo Lam nhìn bộ dáng những kẻ tấn công Mã Toa trong hình ảnh giám thị, tức giận bản thân không thể tiến vào trong màn hình, đánh cho bọn trộm đó thương tích đầy mình.
Cảnh sát cũng cùng bọn họ nhìn ghi hình, dò hỏi: “Có nhân viên bị thương?”
Mai Khâm vừa muốn nói không có, Tư Hạo Lam đã tức giận báo cáo: “Có! Thủ hạ của ta bị tập kích rồi!” Hắn nghiêm túc nhìn người cảnh sát, nói, “Đồng chí cảnh sát, các ngươi nhất định phải truy nã và bắt giữ bọn hung thủ này càng sớm càng tốt!”
Bởi vì đây là một cuộc đột nhập bất hợp pháp có dự tính trước, nhóm cảnh sát mang video ghi hình đi phân tích, đồng thời phái người đi lục soát vùng núi xung quanh Kha gia.
Những người kia có thể ngồi xổm bên cạnh theo dõi, nhất định sẽ lưu lại manh mối, có thể cung cấp đầu mối để phá án.
Mai Khâm không yên lòng mấy người bọn họ ở trong nhà, liền sắp xếp cho nhóm mãnh nam vào ở.
Nhóm nam nhân mỗi ngày đều mặc tây trang đen, được huấn luyện nghiêm chỉnh, bình thường yên tĩnh ở trong nhà không có chút cảm giác tồn tại, tận chức tận trách bảo vệ an toàn của ông chủ.
Thật sự mà nói, Kha gia ở trên núi, các hoạt động giải trí gì đều không có, Tư Hạo Lam đều cảm thấy nhàm chán thay bọn họ. Điều này nói rõ rằng tiền công Kha Lâm phát cho họ nhất định rất cao, nếu không làm sao có thể sống nổi ở đây.
Trong nhà nhiều hơn mấy người, Triệu Kỳ từ đầu bếp riêng biến thành người phụ trách ăn uống cho cả canteen, nhóm mãnh nam ăn rất được, mỗi ngày cậu ta phải chuẩn bị thật nhiều đồ ăn. Bất quá, cũng may bọn họ rất khỏe, lúc rảnh rỗi sẽ giúp Triệu Kỳ trồng trọt, mỗi người toàn thân đều là cơ bắp, làm ruộng phi thường lưu loát.
Sau khi chuyện này xảy ra, Kha Lâm liền trở nên bận rộn. Y hiển nhiên đang cùng công ty liên lạc, sắp xếp điều tra, xem xem là ai giở trò.
Tư Hạo Lam không giúp được gì, thế nhưng trong lòng có tính toán khác.
Hiện tại hệ thống đang lẩn trốn, vụ đột nhập phi pháp còn chưa được phá án, Tư Hạo Lam hận không thể 24/7 canh giữ bên người Kha Lâm.
Đáng tiếc hắn còn có công việc của bản thân, bởi vì chưa có bộ phim nào đàng hoàng để đóng, ông chủ nhận cho hắn vài vai diễn viên khách mời, đều đóng những nhân vật hài hước lém lỉnh. Tư Hạo Lam thỉnh thoảng sẽ bay đến thành phố khác quay mấy cảnh, dùng để bảo trì cảm giác diễn xuất.
Hắn chỉ có thể sau khi làm việc sẽ tận lực trở về nhà nhiều một chút.
Còn có chuyện Tư Hạo Lam không thể không xử lý, chính là hậu sự của Mã Toa.
Hắn ban đêm ngắm sao trời, sau đó xem xét phong thủy trong nhà, cuối cùng tìm ra một mảnh đất thích hợp, lúc này mới ôm Mã Toa lạnh lẽo từ trong nhà ra, chậm rãi tới vị trí phong thủy hắn đã chọn, đặt người hầu gái ở một bên.
Sau đó hắn bắt đầu dùng cái xẻng đào đất.
Hắn một bên đào, một bên mắng đám trộm cắp kia, lại dám đánh hỏng thủ hạ trung thành của hắn, chờ sau khi phá án, hắn nhất định sẽ tự mình đi báo thù cho Mã Toa.
Hắn ở trong vườn hì hục bận rộn, Mai Khâm từ cửa sổ trong nhà nhìn thấy bóng người của hắn cùng Mã Toa nằm một bên, vội vã chạy đi báo cáo Kha Lâm.
“Tiên sinh, Tư thiếu gia giống như đang tự đào hố cho Mã Toa, muốn chôn nó xuống.”
Kha Lâm không thể tin trừng Mai Khâm: “?”
Mai Khâm vội vàng đẩy Kha Lâm ra khỏi phòng, đi đến trước mặt Tư Hạo Lam.
“Dừng tay a, Tư thiếu gia.” Mai Khâm mau chóng ngăn cản hắn.
Tư Hạo Lam thấy bọn họ đến, ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Ta luôn muốn từ biệt với nàng. Hãy để ta làm điều đó.”
Kha Lâm nhìn người máy đang lẳng lặng nằm một bên, lại nhìn về phía Tư Hạo Lam, mặt mày đen thui giải thích cho hắn: “Nó là người máy.”
Tư Hạo Lam gật gật đầu: “Ta biết a, cho dù nàng là người máy, nhưng cũng vẫn là thủ hạ của ta.”
Kha Lâm nhìn hắn như nhìn một thằng ngu: “Máy móc là gì, em hiểu không?”
Tư Hạo Lam suy nghĩ một chút, thế giới cũ của hắn cũng có cơ giáp, nhưng đều không thể cùng người khác giao lưu như Mã Toa. Ở trong lòng của hắn, Mã Toa vĩnh viễn là thủ hạ hắn thân thiết nhất.
Kha Lâm thấy hắn không có phản ứng, khóe miệng giật giật, nói: “Máy móc là có thể sửa chữa.”
Y chỉ chỉ cái đầu của Mã Toa, nói: “Thay nguồn điện mới, sửa lớp vỏ ngoài một chút là có thể khởi động lại lần nữa.”
Tư Hạo Lam sững sờ, tiếp liền lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Kha Lâm kêu gào: “Anh làm sao không nói sớm, ta còn tưởng rằng không sửa được!” Kỳ thực hắn có nghĩ tới, thế nhưng Kha Lâm không đề cập, hắn còn tưởng rằng không có hy vọng, Mã Toa chỉ có thể bỏ đi, hại hắn đau lòng cả một thời gian dài.
Khóe miệng Kha Lâm câu lên nụ cười, chọc ghẹo hắn: “Tôi thấy em diễn thật hăng hái, thật không tiện quấy rầy em.”
Tư Hạo Lam bất mãn mà quăng cái xẻng xuống, chống hông nói: “Vậy sao anh nhiều ngày như vậy cũng không sửa.”
“Bởi vì tôi đặt riêng một số vật liệu, vừa mới được đưa tới.” Kha Lâm cúi đầu nhìn người hầu gái đã đi theo y mười mấy năm, nhìn thấy nó bị hỏng hóc, trong làm y làm sao lại không thương tâm và phẫn nộ, “Nhân cơ hội này đổi hết thành vật liệu mới cho nó, nâng cấp lên.”
Y nói rồi ngẩng đầu, đem tầm mắt phóng về phía nhà xưởng ở xa xa.
Vách tường màu xám loang lổ dưới ánh mặt trời mùa xuân đặc biệt dễ nhìn thấy. Tất cả mọi người đều biết bên trong bức tường xám lẳng lặng ấy có những thiết bị máy móc đang ngủ say có thể sáng tạo ra đủ loại tác phẩm thần kỳ.
“Giúp tôi mang Mã Toa đến nơi đó đi.”
Đó là nơi đã sinh ra Mã Toa, lần này cũng là nơi đó làm cho nó tỉnh lại một lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
92 chương
47 chương
11 chương
83 chương
42 chương
81 chương
26 chương
72 chương