Tư Hạo Lam không được nhận kịch bản hoàn chỉnh của bộ phim "Nghịch lưu", chỉ hiểu đại khái tình huống.
Nam chính là ảnh đế, vào vai nhân viên tình báo của Đảng ta ẩn náu trong hệ thống quân đội. Bề ngoài lạnh lùng vô tình, kì thực trong tim tràn đầy nhiệt huyết. Nam hai là phú thương dân chủ, một lòng hướng về Đảng ta, ban đầu có nhiều hiểu lầm đối với nam chính, thầm ngưỡng mộ nữ chủ, sau trong chiến tranh cùng nam nữ chính kề vai chiến đấu, bảo vệ tổ chức. Nữ chính còn lại là liên lạc viên bên ta giả trang thành gái hồng lâu, tuy cùng nam chính tâm ý tương thông nhưng chấp nhận chịu nhục vì sự nghiệp giải phóng, cùng nam chính gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
Cốt truyện xoay quanh kế hoạch cướp đoạt danh sách tổ chức. Nam chính hoạt động trong khu vực tối tăm nhất của quân đội, cùng Quốc dân Đảng và thế lực ngoại bang đấu trí đấu dũng, che dấu các hạng mục nhiệm vụ của tổ chức bên ta.
Mà nam ba, là nhân vật phản diện trong phim, được thiết lập là đồng sự của nam chính trong bộ máy then chốt của quân đội. Ngoại hình nhã nhặn tuấn mã, bên trong thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn máu lạnh. Nam ba vừa mới bắt đầu tín nhiệm nam chủ, sau lại phát hiện bên cạnh trà trộn đặc vụ của địch, bắt đầu bắt bóng bắt gió, hãm hại không ít người, cuối cùng mới phát hiện người thân cận nhất mới chính là kẻ thù, thẹn quá hóa giận đuổi cùng giết tận nam chính.
Trên cơ bản câu chuyện chính là như vậy. Tư Hạo Lam nhận phần kịch bản này, là cảnh nam ba nhận được mật báo, nghi ngờ nam chính sau đó diễn độc thoại một đoạn.
Cộng sự tín nhiệm có khả năng là kẻ địch, nam ba kinh nghi bất định. Chứng cứ trên mật báo vô cùng xác thực, khiến y từ kinh sợ hoài nghi đến nổi giận phẫn hận, cuối cùng kiên quyết dồn nam chính vào chỗ chết. Diễn lại toàn bộ cảnh này.
Tư Hạo Lam đứng đó, thần tốc đọc kịch bản một lần, sau đó đặt tờ giấy sang bên cạnh.
"Không có khả năng." Tư Hạo Lam kiên định nói. Y chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đen u ám.
Y chỉ nói ba chữ, lời kịch rõ ràng, nói năng khí phách. Dưới tình huống đột nhiên mở miệng rất dễ khiến cho người nghe không hiểu, nhưng tất cả mọi người ở đây đều bắt được tín hiệu của y. Y bắt đầu nhập vai.
Y nhìn về vị trí đạo diễn bên kia, thật ra là nhắm vào camera hư cấu.
"Tình báo này khẳng định là giả, là thủ đoạn châm ngòi ly gián." Tư Hạo Lam chắp tay sau lưng, chậm rãi thả bước trong phòng, cau mày, thần sắc ngưng trọng. Y đi qua đi lại mấy lần, cúi đầu xem xét mật báo không tồn tại trong tay. Động tác của y rất thong thả, toát ra một loại trịnh trọng, nhìn đi nhìn lại vài lần.
"Không đúng. Nếu là giả, hẳn đã sớm bị ngăn chặn." Tư Hạo Lam dường như có chút đăm chiêu.
Từ đây bắt đầu xen kẽ hàng loạt lời thoại phân tích tình thế của nam ba. Tư Hạo Lam vừa nói vừa thay đổi nét mặt, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh căm phẫn.
"Đây chính là sự thật." Tư Hạo Lam đưa ra kết luận, nghiến răng nghiến lợi nói xong, đột nhiên rút ra cây súng không tồn tại ở bên hông, hung tợn mà nói. "Ông đây muốn giết chết hắn!"
Do dự hoài nghi ban nãy đều đang đi theo nhịp chậm, lúc này Tư Hạo Lam đột nhiên rút súng, luồng khí thế hung ác tỏa ra, hoàn toàn bất đồng với vừa rồi. Y vọt tới cửa, đột nhiên dừng lại, rút súng về, chậm rãi sờ sờ cằm. Tư Hạo Lam nhẹ nhàng cười, nâng cằm, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt tràn ngập sự coi thường.
"Ta sẽ dạy hắn thế nào gọi lại là "Đại giới"!"
Lời vừa dứt, Tư Hạo Lam thu hồi nụ cười, hướng về phía đạo diễn Lý Chí Nghiệp nói: ""Diễn xong rồi."
Diễn cái này đối với y mà nói cực kì đơn giản. Đây không phải mấy câu thoại độc ác y thường nói mỗi lần trang bức hay sao. Tư Hạo Lam không hề sợ hãi camera. Y thậm chí cảm thấy có thể trang bức trước màn ảnh rất thú vị.
Đạo diễn ngược lại vẫn chưa hồi phục tinh thần, có phần kinh ngạc hỏi Tư Hạo Lam: "Cậu thuộc toàn bộ lời kịch?"
Tư Hạo Lam gật gật đầu. Người tu chân bọn họ đều có bản lĩnh nhìn qua một lần sẽ không quên.
Lý Chí Nghiệp càng kinh ngạc. Tuy rằng trong ngành cũng có người có khả năng nhớ lời thoại tốt nhưng đại đa số đều dựa vào ngữ nghĩa theo ngữ cảnh. Để đạt được mục đích trôi chảy sẽ ứng biến theo hoàn cảnh, rất ít ai có thể trong thời gian ngắn thuộc toàn bộ lời thoại một chữ cũng không sai. Lại càng không nói đến tiểu thịt tươi hiện nay, lời thoại gì cũng không nhớ nổi, đóng phim toàn dựa vào hậu kỳ lồng tiếng, khi quay phim chỉ cần hô to "Một hai ba bốn..." là được.
Đạo diễn quay đầu sang bên cạnh cùng chủ nhiệm sản xuất và phó đạo diễn nhìn nhau một cái, hỏi bọn họ: "Các cậu thấy thế nào?"
Chủ nhiệm sản xuất gật gật đầu, nói: "Tôi cảm thấy rất được." Kĩ năng diễn này đối với một bộ phim truyền hình mà nói đã đủ thỏa mãn rồi.
Phó đạo diễn nhắc nhở hai người: "Có điều phối hợp không được." Trong một bộ phim truyền hình như vậy nâng một người mới sẽ rất phiền toái.
Lý Chí Nghiệp trầm ngâm một lúc vẫn không đưa ra được quyết định, đành phải nói với Tư Hạo Lam: "Cậu về trước đi. Chúng tôi trao đổi một chút sẽ liên lạc cho cậu. Cậu yên tâm, cậu nhất định sẽ có một vai diễn."
Nói đúng hơn là nam ba này không chắc chắn cho y diễn?
Tư Hạo Lam trừng mắt với Lý Chí Nghiệp, trong mắt tóe ra tia lửa.
Vậy bắt y diễn thử cái gì, thích chọc chó đấy à?
Lý Chí Nghiệp lại bị Tư Hạo Lam trừng đến mức có chút sợ hãi. Chính là khí thế này! Thời điểm ở WC ông ta chứng kiến Tư Hạo Lam hung ác đánh người liền cảm thấy y rất phù hợp với hình tượng nam ba trong lòng ông. Vừa đẹp vừa tàn nhẫn.
Dưới tình huống thông thường người bình thường sẽ không bồi dưỡng ra được loại khí chất này. Lý Chí Nghiệp bắt đầu cân nhắc Tư Hạo Lam này rốt cục tại sao lại đến đây. Tại sao lại hung ác như lẽ dĩ nhiên vậy. Nhưng xem qua lý lịch, y chỉ diễn qua mấy bộ phim chiếu mạng không nổi, nhìn không ra môn đạo gì cả.
Lý Chí Nghiệp tạm thời phải cân nhắc lợi hại. Bộ phim này được rất nhiều người chú ý, không ít người muốn nhận được một vai diễn bên trong, tùy tiện sử dụng người mới sẽ có nguy hiểm. Hơn nữa vừa rồi y còn đánh người của tổ sản xuất, về sau cũng có thể gây ra chuyện phiền toái. Nhưng mà Tư Hạo Lam thật sự rất hợp với vai diễn này, kĩ năng diễn cũng không tồi, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay. Làm một đạo diễn, Lý Chí Nghiệp vô cùng muốn tôi luyện một diễn viên như vậy để y có thể ngày càng tỏa sáng.
Cái gì cũng không được, Lý Chí Nghiệp không thể thuyết phục chính mình, chỉ có thể đi về bàn bạc lại.
Tư Hạo Lam đi ra đại sảnh thứ n. Cảm thấy mình như vừa bị lừa.
Sáng ngày ra, thử vai hai lần, đến bây giờ ngay cả một tin xác thực cũng không thu được. Uổng công y sáng sớm đã ôm Martha chạy đến, còn không bằng nằm ở nhà đối phó với tên Kha Lâm biến thái kia. Vừa nghĩ đến Kha Lâm, Tư Hạo Lam theo bản năng xỏ tay vào túi quần sờ sờ con thỏ con làm bằng gỗ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy y hung ác, ai cũng sợ y, chỉ có trong mắt Kha Lâm, mình lại giống con thỏ.
Con thỏ tròn tròn đáng yêu.
Thỏ cái con mịa ngươi!
Lão bản đứng bên cạnh y, kì quái hỏi: "Lam Lam, sao mặt cậu đỏ vậy? Có phải do căng thẳng quá không?"
Tư Hạo Lam ném cho lão bản ánh mắt hung ác như đao, nói: "Ta còn lâu mới căng thẳng."
Ý là ta còn lâu mới đỏ mặt.
Hôm nay nhất định sẽ phải vô công mà về, lão bản hỏi Tư Hạo Lam: "Tiếp theo cậu định đi đâu?"
Tư Hạo Lam dĩ nhiên nói: "Đi về."
"Đi về là đi đâu?"
Tư Hạo Lam cảm thấy câu hỏi rõ vớ vẩn: "Về nhà."
Tuy Mai Khâm nấu cơm hơi khó ăn nhưng mà vẫn phải về. Tư Hạo Lam không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy phải về thôi. Giống như có một sợi dây trói lấy y, đầu còn lại của sợi dây đang nằm trong tay người ngồi xe lăn ở nơi đó. Nhưng mà trước khi về nhà, phải tìm một nơi đánh một bữa thật ngon.
Nên ăn pizza hay ăn bít tết nhỉ. Chỉ trẻ con mới lựa chọn, người trưởng thành cái gì cũng được.
Tư Hạo Lam xuyên đến thế giới này, đối với đồ ăn phong phú ven đường vô cùng cảm thấy hứng thú. Vì trước kia y chưa từng được ăn. Thời điểm đi qua thấy trẻ con ăn đến miệng dính đầy dầu, thịt chiên vàng rộm xốp giòn, phô mai kéo dài, mayonaise chảy khắp mọi nơi, những thứ đó y đều chưa từng nếm qua. Y không kiềm chế được muốn ăn chúng.
Lão bản lại không nhàn nhã như vậy, bắt đầu thở ngắn than dài: "Không thể lơi lỏng nha. Lần này thật sự quá mệt. Vốn còn chưa hồi, công ty sắp chết đói rồi. Trước tiên phải tìm một việc làm tạm. Nếu không trước mắt cậu cứ quay một bộ điện ảnh nào đó, kiếm lại một chút lợi nhuận đi."
Tư Hạo Lam hoàn toàn không nhận thức được tình thế hiểm nghèo của lão bản, chỉ cảm thấy công ty này làm gì cũng không có tiền. Lão bản cũng vậy, Tư Ích Niên cũng vậy. Hiện tại kinh tế sa sút đến vậy sao. Kha Lâm thì ngược lại, tuy biểu hiện rất keo kiệt, thực tế lại rất có tiền.
Tư Hạo Lam trả lời lão bản: "Ta không quay. Ta có tiền." Y chỉ quay chế tác lớn mà thôi.
Lão bản há hốc mồm, quả thực không có lời nào để nói.
Gã biết Tư Hạo Lam gia cảnh giàu có, nhưng theo vài lời kể trước đây lộ ra trong nhà y rất không được yêu quý. Tư Hạo Lam xinh đẹp như vậy, lão bản đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhất thời trong lòng lạnh đi một nửa. Gã lắp bắp hỏi Tư Hạo Lam: "Lam Lam... Cậu không phải được bao dưỡng đi."
Tư Hạo Lam lạnh nhạt nhìn lão bản, bẻ bẻ các khớp ngón tay.
Lão bản biết mình nói sai, nhưng vẫn tiếp tục khuyên Tư Hạo Lam không nên nói như rồng leo, làm như mèo mửa, trước tiên phải tìm cái thông cáo làm một lần... Bỗng chốc ngoài cửa khách sạn truyền đến một trận xôn xao.
Dù sao cũng phải trở về, Tư Hạo Lam cùng lão bản đi ra đại sảnh, đi đến cửa khách sạn.
Lão bản nhất thời bị cục diện trước mắt dọa sợ rồi!
Chỉ thấy cửa khách sạn đỗ một đoàn xe Audi đen. Từng chiếc từng chiếc lần lượt dừng lại, bày ra một trường xà trận. Mỗi chiếc xe đều mới tinh bóng loáng, màu sơn phản quang dưới ánh mặt trời, sáng đến lóa mắt.
Trên mỗi xe đều có hai người bước xuống. Ai cũng cơ bắp mặc tây trang đen, eo nhỏ vai rộng cổ dày, lỗ tai đeo thiết bị liên lạc. Sau khi bọn họ thấy Tư Hạo Lam liền đứng trước mặt y xếp thành hàng, sau đó trung khí mười phần đồng thanh hô.
"Phu nhân, tiên sinh mời cậu mau về nhà!"
Siêu cấp khí thế. Dọa người qua đường sợ hết hồn.
Lão bản: "..."
Hóa ra không phải được bao dưỡng mà là gả vào hào môn nha.
Đại đa số người trong giới giải trí đều có một loại tinh thần bát quái. Đạo diễn Lý Chí Nghiệp cùng chủ nhiệm sản xuất của ông ta cũng không ngoại lệ. Bọn họ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền đến bên cửa sổ nhìn xuống, kết quả liền thấy một đám người mặc đồ đen vây quanh Tư Hạo Lam. Khuôn mặt Tư Hạo Lam mang theo nét giận dữ, không biết nói gì với những người đó. Đám người mặc đồ đen tất cả đều cúi đầu, thái độ đối với Tư Hạo Lam cực kì cung kính.
Lý Chí Nghiệp đoán đây đều là vệ sĩ của Tư Hạo Lam.
Cuối cùng, Tư Hạo Lam dưới sự bao vây của vệ sĩ, ngồi lên một chiếc Audi. Sau đó đoàn xe nối đuôi nhau mà đi, đội ngũ nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
"Tôi đã bảo người này không hề đơn giản." Lý Chí Nghiệp nét mặt sầu lo nói. "Thoạt nhìn, đoán chừng nếu không nắm lấy, ảnh đế sẽ về nhà làm thái tử gia kế thừa sòng bạc mất. Không thể trêu vào không thể trêu vào, để hắn đóng vai phải diện nam ba đi."
Tất cả mọi người chứng kiến một màn này đều tự hỏi Tư Hạo Lam rốt cuộc là thần tiên phương nào. Nhưng chỉ có Tư Hạo Lam mới biết chuyện gì vừa sảy ra.
Y ngồi sau xe, mặt đen như Bao Công.
Tên biến thái kia khẳng định lại đọc sách gì kì quái rồi.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
163 chương
1 chương
46 chương
73 chương
77 chương