Lối đi hẹp dài không có ánh sáng, càng tối hơn so với bên trong đường hầm. Cũng may mọi người đều mang theo đèn pin khi đi du lịch, có thể dùng được lâu, phạm vi chiếu sáng rộng. Vì để tiết kiệm pin nên chỉ có Lương Phi đi đầu và Đỗ Yến đi cuối cầm đèn. Vách đường trơn nhẵn, không khắc bất kỳ hoa văn dư thừa nào, cảm giác tương tự với hầm trú ẩn nhưng chật hơn rất nhiều. Bọn họ hoàn toàn không đoán ra tác dụng của lối đi này là gì. Bước dọc con đường một lúc lâu, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng còi tàu rít dài. Tiếp đó là âm thanh đoàn tàu khởi động.  Bọn họ chỉ ngừng lại chốc lát, cũng không dám ngoảnh đầu. Đỗ Yến bất chợt lên tiếng: “Đứng im đó làm gì thế, định quay về đường hầm à?” Mấy người đằng trước chợt nghĩ đến những khuôn mặt thẫn thờ dán sát cửa kính kia, điên cuồng lắc đầu. “Không không không, không về đâu, vẫn là nên đi tiếp thì hơn.” Con đường hẹp dài yên tĩnh không tiếng động, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy chính là tiếng bước chân của bọn họ. Chẳng biết đã đi được bao lâu nhưng đầu óc tất cả mọi người đều trống rỗng, chỉ có chân là vẫn hoạt động một cách máy móc. Khi lối đi dài vô tận này sắp sửa tàn phá lý trí của bọn họ thì cuối cùng cũng tới được cuối con đường. Trước mắt đột nhiên trống trải, gió thổi lạnh lẽo. Tất cả mọi người đồng loạt dừng bước. Có lẽ là xuất phát từ việc không biết sợ, Lương Phi vô thức chiếu đèn pin xuống đất, rất giống như đà điểu dúi đầu vào trong cát, không dám đối mặt với hiện thực. Đỗ Yến giương đèn pin trong tay lên: “Làm sao thế?” Đèn pin dùng bóng đèn Xenon(*), ánh sáng có thể chiếu rất xa. Đỗ Yến vừa nhấc tay thì mọi người mới phát hiện không gian trước mắt lớn đến dọa người. (*Bóng đèn Xenon: Đèn xenon hay còn gọi là đèn cường độ chiếu sáng cao HID với những ưu điểm vượt trội so với các loại đèn khác là tiết kiệm điện, sử dụng bền bỉ. Đèn xenon được thiết kế với bầu thủy tinh cao cấp có chứa xenon vì thế khi chúng ta nhìn bằng mắt thường có thể sẽ thấy ánh sáng hơi có màu xanh.) Lương Phi thở dài nói: “Đây là đâu?” Đỗ Yến nhìn một chút rồi đáp: “Chắc là hang động tự nhiên.” Nói xong, cậu bèn chiếu đèn pin xung quanh. Từ vách đá ở bốn phía và hàng dài thạch nhũ trên đỉnh đầu cũng có thể thấy nơi này quả nhiên là hang động đá vôi mà Đỗ Yến đã từng nói. Chu Điềm là người cẩn thận, bây giờ đã đi đến nơi rộng rãi nên cảm giác sợ hãi cũng thuyên giảm, cô nàng vừa liếc mắt đã phát hiện có điểm không đúng: “Các anh nhìn đằng trước đi, phạm vi của hang động này e rằng không chỉ có vậy thôi đâu.” Mọi người dõi mắt theo hướng tay cô nàng, quả nhiên độ cao phía trước dần thấp xuống nhưng nhìn vẫn sâu hun hút, chẳng biết sẽ thông đến đâu. Được Chu Điềm nhắc nhở, tất cả mọi người bèn tự bật đèn pin của mình lên đi tìm lối ra, kết quả phát hiện trong hang động khổng lồ này có ít nhất năm, sáu lối rẽ. Lương Phi ủ rũ: “Xong phim, không phân biệt được phương hướng thì đi đường nào mới đúng đây.” Từ Viễn cũng vô cùng lo lắng: “Trong hang động rất dễ lạc đường, có lẽ chúng ta phải tìm nguồn nước rồi đi theo mạch nước ngầm mới được.” Ngụy Tử Triết lại nói: “Mạch nước ngầm cũng không hoàn toàn đáng tin đâu. Lúc trước tao du lịch ngang qua một cái hang động đá vôi, mạch nước ngầm kéo dài đến tận vách núi đổ xuống mặt sông, căn bản chẳng thể đi được…” Mọi người cứ chần chừ mãi, không biết có nên bước tiếp hay không. Đỗ Yến lấy la bàn từ trong balo ra: “Tính từ đường hầm, chúng ta đã đi về phía trước một đoạn, tới một nơi rất quen thuộc.” Lương Phi sáp lại gần: “Oa, người anh em, đây là tầm long điểm huyệt à(*)? Có thể xài được thật không?” (*Tầm long điểm huyệt: Những quan tước hay nhà giàu ngày trước thường nhờ thầy tìm các thế đất lựa theo long mạch để chôn hài cốt, gọi là tầm long điểm huyệt. Việc đầu tiên của thầy địa lý là trèo đèo lội suối tầm long. Khi tìm ra long mạch rồi thì từ đó lần ra huyệt (điểm huyệt), là nơi tụ khí, đất kết có thể đặt mộ) “…” Đỗ Yến cạn lời, nhìn cậu ta “Mày nắm bắt trọng điểm sai rồi. Nơi quen thuộc vừa nãy tao nói chỉ có hai chúng ta từng đến thôi.” Lương Phi đột nhiên nhanh trí hẳn lên: “Ý mày là hang động bên dưới cái giếng trong làng cổ à? Hang động này thông với chỗ đó sao?” Đỗ Yến gật đầu, đáp: “Theo suy đoán của tao thì hướng kia sẽ dẫn đến làng cổ.” Cậu vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung trên mặt Đỗ Yến, bày ra biểu cảm sợ hãi. Cảm xúc của Chu Điềm mới ổn định chưa được bao lâu, chớp mắt đã trở nên vô cùng căng thẳng. Cô nàng liên tục nói: “Em không muốn đến làng cổ tà ma quỷ quái kia nữa đâu.” Ngụy Tử Triết lên tiếng: “Hay là chúng ta quay lại đi?” Đỗ Yến trả lời: “Thật ra nếu so sánh, làng cổ vẫn an toàn hơn đường hầm chẳng biết dài ngắn ra sao kia nhiều lắm…” Bọn họ bỗng thấy do dự. Lúc cả đám ở trong làng cổ, ngoài Lương Phi bất ngờ lên cơn ra thì dường như cũng không xuất hiện vật gì đáng sợ, song vừa nãy bọn họ đã tận mắt trông thấy đám hành khách quỷ dị trên tàu hỏa. Lương Phi lập tức phản chiến, nói: “Tao nghĩ chúng ta nên đến làng cổ rồi nhanh chóng rời khỏi đó là được.” “Ừm, tao tán thành.”Từ Viễn gật đầu đáp, “Nhưng đằng trước có nhiều lối đi như vậy, chọn đường nào cũng là cả một vấn đề đấy.” Đỗ Yến trả lời: “Không lo, bọn mày đi cùng tao là được.” Nguyên nhân Đỗ Yến bình tĩnh đến thế rất đơn giản, bởi vì có một nữ tử mặc đồ đỏ, tướng mạo xinh đẹp đứng tại một trong những ngã rẽ vẫy tay với cậu.  Sở dĩ làng cổ nguy hiểm là vì ác quỷ Phạm Thị, nay Phạm Thị đã đi phía trước dẫn đường, còn trở thành thuộc hạ của Tiếu Lang. Mặc dù Tiếu Lang sẽ hận Đỗ Yến vì cuốn sổ mà cậu để lại nhưng cũng không giận chó đánh mèo lên bạn cùng phòng của hắn. Cho nên việc đến làng cổ rất an toàn đối với những người khác. Đoàn người bước đằng sau Đỗ Yến, chưa tới được ngã ba, Lương Phi đã bắt đầu bày trò ngu ngốc. Cậu ta ngượng ngùng mở miệng: “Xin lỗi, con người bình thường có ba cái gấp, tao đi giải quyết chút xíu thôi.” Ngụy Tử Triết mắng: “Sao mày lắm chuyện thế?” Lương Phi gãi đầu, giải thích: “Trước khi xuất phát tao đã uống trà sữa còn gì. Mày biết trà sữa lợi tiểu mà, tao định giải quyết trên tàu cơ nhưng lại xảy ra tình huống như thế thì sao dám. Nín đến bây giờ là tao đã cố gắng hết sức rồi đấy, bộ chúng mày muốn nhìn thấy cảnh tao tè dầm lắm à.” Nói đoạn, Lương Phi bèn bước sang một bên, Từ Viễn lên tiếng: “Có muốn tao đi với mày không?” Lương Phi dừng bước, từ chối: “Tao có phải học sinh tiểu học đâu, mày đi theo tao tè không nổi.” Tuy Lương Phi không để cho Từ Viễn đi cùng nhưng vì lý do an toàn, bọn họ rọi đèn pin về phía Lương Phi để cậu ta khỏi lạc, Chu Điềm quay lưng ra đằng sau. Lương Phi chỉ đi về phía trước một đoạn, dù sao ở cái nơi tối tăm mù mịt này cậu ta cũng chẳng dám bạo dạn như bình thường. Chốc lát sau, tiếng nước tí tách dừng lại, Lương Phi nhanh chóng giải quyết nỗi buồn xong xuôi, hết thảy đều rất thuận lợi. Nhưng lúc cậu ta trở về lại vấp phải thứ gì đó, lảo đảo suýt ngã. Lương Phi phản ứng rất nhanh, bám lấy tảng thạch nhũ bên cạnh để giữ vững thân thể. Không ngờ cậu ta vừa mới chạm vào đã hét toáng lên, sau đó hốt hoảng buông tay, ngồi phịch xuống đất. “Mày gào lên làm chi” Từ Viễn vừa nói vừa đi tới chỗ Lương Phi. Lương Phi chỉ vào tảng thạch nhũ lớn kia: “Nó, nó là cái gì thế mày?” Cả đám nhìn sang, chỉ thấy vật thể bên trên tảng thạch nhũ kia chính là một cánh tay đang duỗi ra. Bàn tay của người nọ không phải xương trắng mà khô quắt như xác ướp, làn da nâu, dính sát vào xương tay, gầy đét. Dáng vẻ của đối phương tựa như đang vùng vẫy thoát khỏi nơi này trước khi chết, lẻ loi tại đó, thập phần quỷ dị. Lương Phi thấy thế bèn chạy vọt về, thuận tiện lôi kéo Từ Viễn đi theo mình. Đỗ Yến cầm đèn pin tiến tới chỗ kia, Từ Viễn đứng đằng sau kêu lên: “Tiếu Lang, mày làm gì đấy?” Đỗ Yến đáp: “Không sao, chỉ là một cánh tay thôi, nó cũng chẳng động đậy. Tao muốn nhìn xem sao.” Chỉ là một cánh tay thôi ư? Giọng điệu không mấy để ý ấy khiến bọn họ đột nhiên tỉnh táo lại. Đỗ Yến đứng trước tảng thạch nhũ, phát hiện vật thể này cao đến mười mấy mét, bên cạnh còn có mấy tảng thạch nhũ khác chồng lên. Cậu tiến tới gần hơn, chiếu đèn pin lên đó, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới. Đỗ Yến khẽ nhướng mày, nhận ra trước mắt không phải thạch nhũ mà là đống xác chết đã hóa thạch. Cánh tay Lương Phi chạm vào lòi ra ngoài cho nên không biến thành đá, bấy giờ mới bị Lương Phi phát hiện. Đỗ Yến cầm đèn chiếu sát vào, những thi thể bên trong hiện lên lờ mờ. Dựa trên trang phục của chúng thì có thể thấy đây chắc là xác của cô hồn dã quỷ kẹt tại đường hầm. “Chỉ là vài hóa thạch mà thôi, để tao tới đằng kia xem xem.” Đỗ Yến nói, rồi lại muốn đi tới đống xác khác. Hóa thạch bên đó cũng không hoàn chỉnh như cái Đỗ Yến vừa thấy, càng nhìn rõ hơn lượng thi thể chất đống. Đỗ Yến tập trung quan sát, phát hiện nguồn gốc của những cái xác này không giống với những gì cậu đã dự đoán. Trong lịch sử của thành phố Thuận Bình có ghi chép, người dân nơi đây đã bị sát hại, không còn một mống. Truyền thuyết đề cập đến việc những thi thể ấy được vứt xuống ngọn núi lân cận, bởi vậy dân địa phương bèn gọi ngọn núi kia là ‘Núi Vạn Thi”. Có tài liệu đó làm bằng chứng, khi Đỗ Yến nhìn thấy đống xác còn cho rằng đây là dân chúng đã chết ấy. Bây giờ xem ra cậu đã nghĩ sai rồi. Đống thi thể này được bảo tồn nguyên vẹn, Đỗ Yến nhận ra điểm đặc biệt trên từng thi thể, khuôn mặt họ đều được xăm một chữ “Tội”. Rõ ràng chính là tử tù thời xưa, không phải là dân chúng trong thành phố.