Hôm đó sau khi Nguyên Ninh rời đi, Đỗ Yến tiếp tục thực hiện các bước như kế hoạch. Phần gian nan nhất đã qua, kế đến cũng không có gì khó khăn cả. Đỗ Yến muốn đẩy nhanh tiến độ xưng bá của Thành Du cho nên đành phải tự hủy đi bức tường thành của chính mình. Thông qua cuộc bạo loạn ở Nguyên Quốc, thuận lý thành chương đưa Thành Du lên làm bá chủ thiên hạ. Nguyên Quốc vẫn luôn là nước có thực lực mạnh nhất trong ba nước. Nhưng quốc gia khổng lồ ấy thật ra đã mục ruỗng từ bên trong. Quyền thế, ruộng đất và của cải đều tập trung vào tầng lớp quý tộc, mặc dù là vua nhưng cũng không thể dễ dàng làm lung lay gốc rễ của đám quý tộc đó. Nguyên Quốc chỉ đang cố gắng duy trì vẻ ngoài phồn thịnh còn khung xương thì đã mục nát từ lâu, có đứng ở vị trí cao hơn nữa cũng chẳng được tích sự gì. Điều Đỗ Yến cần phải làm chính là kích động mâu thuẫn nổ ra. Đỗ Yến trực tiếp ban bố chính sách cải cách nhằm làm giảm quyền lực trong tay quý tộc, cố gắng thu hết tất cả quyền hạn về tay vua. Huỷ bỏ chế độ thế khanh thế lộc(*), tôn thất không nhìn dòng họ, chỉ luận công quân; chấm dứt chế độ tỉnh điền(*)…Cái nào cũng đụng phải lợi ích của đám quý tộc cấp cao. (*Thế khanh thế lộc: chế độ khoa cử thời xưa của TQ, trong đó các dòng họ quý tộc đời đời truyền nối làm quan, nhà vua không được tùy ý bổ nhiệm hoặc bãi miễn, trừ khi họ phạm tội nặng) (*Chế độ tỉnh điền: Phép chia ruộng ở Trung Hoa thời xưa, thành 9 khu như hình chữ “tỉnh” 井, 8 khu xung quanh chia cho 8 nhà cày cấy riêng, khu ở giữa, gọi là công điền, do 8 nhà họp lại cày cấy để đóng thuế cho triều đình) Lúc Nguyên Thường vẫn còn tại vị, vì lo sợ thế lực của đại tướng quân mà ông ta đã bồi dưỡng được không ít quyền thần, dẫn đến việc quyền lực trong tay nhà vua ngày càng bị phân tán. Bây giờ Đỗ Yến chỉ vừa mới đăng cơ, chưa ổn định được triều đình đã làm lớn chuyện như vậy, khăng khăng động chạm tới lợi ích của đám quý tộc kia, đương nhiên sẽ dẫn đến phản ứng ngược. Mặc dù chính sách do Đỗ Yến ban bố đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ bá tánh, song lúc thi hành lại gặp phải rất nhiều cản trở. Các quý tộc cấp cao kiêu ngạo kia thậm chí còn cảm thấy tân hoàng phạm vào lợi ích của họ, trong chính trị hay chính vụ đều phản kháng một cách tiêu cực.  Nhất thời, Đỗ Yến gặp rất nhiều khó khăn, vô cùng trắc trở. Mọi người đều cho rằng tân hoàng sẽ sứt đầu mẻ trán, không bao lâu sau sẽ phải thỏa hiệp, thế nhưng Đỗ Yến vẫn rất bình tĩnh ngồi trên đại điện. Cậu đang suy nghĩ đến việc không hề liên quan đến thi hành chính sách mới. Dù sao đó cũng chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của cậu, vừa có thể tạo ra mâu thuẫn gay gắt tại Nguyên Quốc vừa làm tấm gương cho Thành Du, sau khi nhất thống thiên hạ không nên đi vào vết xe đổ ấy nữa. Bây giờ Nguyên Thường và Nguyên Giác đã bắt đầu rục rịch muốn hành động. Đỗ Yến đương nhiên sẽ giúp một phen, để chư hầu phía Bắc có thế lực lớn và bảo thủ liên hệ với họ. Cậu cầm chứng cứ về sự việc lúc trước lên xem kỹ một lượt, lúc này mới đóng lại. Tiểu Bát thấy Đỗ Yến gửi mật thư đi, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tuy đây chỉ là thế giới mộng cảnh, nhưng để đưa thành Du lên vị trí đế vương mà cậu lại đối xử với đất nước mình như thế, chẳng nhẽ trong lòng không có chút gánh nặng nào sao?” “Mày cũng biết rồi đó, đây chỉ là giấc mơ mà thôi.” Tiểu Bát lo lắng đáp: “Tôi đang nghĩ cho cậu mà! Mặc dù có huyết thống Bá Kỳ nhưng chung quy cậu vẫn còn mang dòng máu của nhân loại, rất dễ bị tâm trạng ảnh hưởng…” Đỗ Yến cân nhắc một lúc, bèn lên tiếng giải thích: “Mày tưởng tao không nhớ đến điều đó sao? Thật ra nếu không có Thành Du, Nguyên Quốc cũng sẽ bị hủy diệt.” “Tại sao?” “Có câu không phá thì không xây được, từ trước đến giờ, đám quý tộc Nguyên Quốc vẫn luôn cao cao tại thượng. Hiện nay tình cảnh của bình dân bá tánh đang vô cùng khó khăn, hơn nữa, ở phía Bắc còn có dân du mục chưa được khai hóa,” Đỗ Yến nói, “Các nước Trung Nguyên mà không nhanh chóng thống nhất thành một khối thế lực mạnh mẽ thì khi dân du mục nhập cảnh, toàn bộ bách tính Nguyên Quốc đều sẽ phải chịu tai ương.” Tiểu Bát vẫn cho rằng Đỗ Yến trước giờ chỉ xem nơi đây là giấc mơ, cho nên mới có thể bình tĩnh đến gần như vô tình mà thực hiện từng bước theo kế hoạch. Bây giờ ngẫm lại cũng không phải như vậy, ở mức độ nào đó, Đỗ Yến đã coi mộng cảnh này thành một thế giới chân thực. Khi không thể thay đổi kết cục còn vì thế giới này mà vạch ra con đường hoàn mỹ nhất. Không lâu sau đó, triều đình Nguyên Quốc xảy ra biến đổi. Thái thượng hoàng Nguyên Thường và thứ tử Nguyên Giác chạy trốn khỏi đô thành, ủng hộ chư hầu phương Bắc thành lập Bắc Nguyên Vương triều. Cùng lúc ấy, Bắc Nguyên Vương đã đem chuyện vì để tranh giành vương vị, Nguyên Yến đã cấu kết với con tin Thành Quốc chiêu cáo thiên hạ. Do Nguyên Yến lén lút thả con tin mới dẫn đến việc thực lực của Thành Quốc vốn chỉ phụ thuộc vào Nguyên Quốc đột ngột tăng mạnh, trở thành tồn tại có thể chống lại Nguyên Quốc. Khắp thiên đều hạ xôn xao, không ít chư hầu cảm thấy bất mãn với đường lối cai trị mới của Nguyên Vương đã dồn dập phản bội, ủng hộ Bắc Nguyên Vương triều. Nguyên Vương Nguyên Yến giận dữ, triệu đại tướng quân Ngô Khởi từ biên giới sông Nhữ về, lên phía bắc, thảo phạt Bắc Nguyên Vương triều. Trận chiến này đánh ròng rã suốt hai năm, ngay khi Nguyên Quốc đang bị tổn thương nguyên khí nặng nề do nội loạn, Thành Quốc bắt đầu tuyên chiến với Nguyên Quốc. Trong vòng mấy năm trải qua nội loạn này, Thành Quốc đã nghỉ ngơi lấy sức, thực lực tăng nhanh. Bây giờ binh mã của đại tướng quân đang xâm nhập lãnh địa Bắc Nguyên Vương triều, hiển nhiên không thể trở về kịp. Đại quân Thành Quốc thế như trẻ tre, đánh thẳng vào thủ phủ Nguyên Quốc, giống như lúc Giang Quốc diệt vong. Thậm chí có không ít quận trưởng thành trì đã sớm âm thầm nương nhờ Thành Quốc, thấy đại quân Thành Quốc tới còn trực tiếp mở cổng thành, đổi màu cờ. Cuối cùng, một Nguyên Quốc đã từng là bá chủ, khắp nơi đều giăng cờ xì của Thành Quốc. *** Đỗ Yến đứng trên ngai vàng, nhìn Thành Du mặc áo giáp, bước từng bước vào trong điện. Cậu quay đầu, phất tay, cửa lớn phía sau bèn đóng lại. Đại điện trống rỗng chỉ còn dư lại Đỗ Yến và Thành Du. Giống như nhiều năm trước gặp nhau dưới trời tuyết ấy, Đỗ Yến rũ mắt nhìn Thành Du đứng trên bậc tam cấp.  Lúc trước Thành Du vẫn còn hèn mọn, mặc người xâu xé. Bây giờ tình cảnh của hai người lại bỗng đảo ngược. “Ngươi thắng rồi.” Đỗ Yến mở miệng nói. Thành Du ngơ ngác nhìn cậu, hỏi: “Tại sao ngươi không đi?” Đỗ Yến cười nhạo, dường như cảm thấy vấn đề này cực kỳ buồn cười: “Đi? Bây giờ đã là thiên hạ của Thành thị các ngươi, ta còn có thể tới nơi nào đây?” “Phía Bắc, trong tay Ngô Khởi vẫn còn đủ binh mã để ngươi trở mình.” Đỗ Yến hỏi ngược lại: “Sau đó thì sao? Lại giống như cha của ta, làm một con rùa rụt cổ sống tại phương Bắc lạnh lẽo, tự an ủi rằng mình đã tạo ra Bắc Nguyên Vương triều ư?” “Nguyên Yến ta là người biết nhận thua, giãy dụa sắp chết, kéo dài hơi tàn quá khó coi.” Đỗ Yến đáp “Thắng làm vua thua làm giặc, ta đương nhiên phải ở đây chờ ngươi.” Thành Du không nói nữa mà nhấc chân đi lên bậc thang. Mỗi bước đều vô cùng kiên định, tựa hồ muốn lưu lại dấu vết trên sàn. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi người Đỗ Yến. Sau đó, hắn dừng trước mặt cậu. Đỗ Yến đã cập quan nhưng chiều cao vẫn không bằng Thành Du. Áo giáp của đối phương thậm chí còn vương mùi máu, cảm giác ngột ngạt ập thẳng vào mặt cậu. “Nguyên Vương.”Thành Du thấp giọng gọi. Đỗ Yến nhấc tay gỡ mũ miện trên đầu xuống, vẻ mặt cũng không quá chật vật. Cậu hoàn toàn chẳng hề quan tâm mà quẳng mũ miện sang một bên, sau đó mở miệng nói: “Hiện tại ngươi cứ gọi ta là Nguyên Yến đi.” Thành Du không trả lời, hắn lấy đồ từ trong vạt áo ra rồi lại tiến thêm một bước. Đỗ Yến nhìn thấy thứ hắn đang cầm trên tay, chợt sững sờ. Đó là một miếng ngọc bội tương tự với chiếc Thành Du để lại lúc trước, xem ra đều là tự tay khắc. Song kiểu dáng có chút khác biệt, trước đây miếng ngọc bội kia tinh xảo, thiên về nữ tính, thế nhưng miếng này là kiểu phù hợp với nam. Thành Du đột ngột lấy ngọc bội ra để làm gì? Trong lòng Đỗ Yến tràn ngập nghi hoặc, chỉ là cậu sợ không dám mở miệng hỏi. Đỗ Yến ưỡn thẳng lưng, nhìn Thành Du đi đến chỗ mình, cẩn thận thắt ngọc bội lên đai lưng của cậu. Sau khi buộc chặt, Thành Du cũng không lui ra mà thay Đỗ Yến chỉnh sửa lại nếp nhăn trên hoàng bào. Khoảng cách của hai người rất gần, thậm chí Đỗ Yến có thể nghe được tiếng hít thở của Thành Du, nặng nề lọt vào tai khiến cậu mất tự nhiên. Cuối cùng Đỗ Yến không nhịn được, đẩy vai Thành Du, nói: “Ngươi có ý gì?” Thành Du cũng chẳng tiếp tục kiên trì, thuận thế lùi ra sau: “Lúc trước miếng ngọc bội kia tặng cho trưởng công chúa Nguyên Yến. Hiện tại ta muốn tặng miếng ngọc bội này cho Nguyên Vương, Nguyên Yến.” Tầm mắt Đỗ Yến rơi trên mũ miện nằm chỏng trơ dưới đất, cười mỉa mai: “Nguyên Vương? Đa tạ ngươi đã ban tặng, bây giờ ta chỉ là Nguyên Yến mà thôi.” Thành Du không hề tức giận, hắn khom lưng nhặt mũ miện lên: “Đây không phải là những gì ngươi muốn sao?” Đỗ Yến im lặng. Thành Du trước mắt càng cao thâm khó lường hơn so với mấy năm trước rất nhiều, trên người còn mang theo khí tức xơ xác tiêu điều, hoàn toàn trở thành vị đế vương nhất thống thiên hạ như trong phim. Cậu chẳng thể nhìn thấu Thành Du được nữa, không hiểu rốt cục hành động của đối phương xuất phát từ mục đích gì. Việc Đỗ Yến nghi hoặc nhất chính là vì sao mộng cảnh vẫn chưa kết thúc. Nguyên quốc đã diệt, hiển nhiên cậu sẽ bị bắt, chỉ cần cậu còn nằm trong tay Thành Du, đại tướng quân ở phương Bắc xa xôi sẽ không có bất kỳ hành động nào cả. Có thể nói, Thành Du đã thành công nhất thống thiên hạ. “Tiểu Bát, mày thử cưỡng chế thoát ly xem có được không?” Tiểu Bát trả lời rất nhanh: “Vẫn không được.” Biết mình không thể rời khỏi giấc mộng, Đỗ Yến khá là bình tĩnh.  Cậu đã nhận ra Thiệu Lăng Hằng là trường hợp đặc biệt, có năng lượng ác mộng ẩn chứa vị ngon khó cưỡng, đồng thời năng lực điều khiển giấc mộng của hắn cũng cực kỳ mạnh. Trên đời quả nhiên không có bữa cơm nào miễn phí, muốn nếm được mỹ vị thì nhất định phải trả bằng cái giá tương đương. Bây giờ ngẫm lại, cái giá này cậu vẫn có thể chấp nhận được. Đỗ Yến đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, chắc hẳn phải đợi đến lúc Thành Du lên ngôi đế vương thì mộng cảnh mới chính thức kết thúc. Đỗ Yến nhìn về phía Thành Du: “Ngươi định xử lý ta như thế nào? Ban cho chén rượu độc? Hay là nhốt ta ở đất phong?” “Ngươi đi theo ta.” Thành Du không đáp, vươn tay ra. Đỗ Yến không hỏi lại, cũng chẳng nỗ lực phản kháng. Cậu lướt qua Thành Du, đi xuống bậc thang. Bây giờ cậu cùng lắm chỉ là tù nhân, tất cả chuyện gì cần làm đều đã hoàn thành, tiếp theo cứ yên lặng theo dõi biến đổi là được. Thành Du nhìn bóng lưng kiêu ngạo thẳng tắp kia, trên mặt lộ ra nụ cười như được đền bù mong muốn. Sau đó hắn đuổi theo, sóng vai đi cùng Đỗ Yến.