“Cậu nói vậy là có ý gì?” Hạ Cẩn dừng bước, xoay người đối mặt với Phương Tưởng Tưởng. “Hả?” Phương Tưởng Tưởng ngước mắt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Hạ Cẩn, thấy hắn không tức giận mới lấy hết can đảm tiếp tục lên tiếng “À, tớ nghĩ nếu phụ huynh mà biết con cái mình hăng hái làm việc tốt như thế thì nhất định sẽ cảm thấy rất tự hào và vui vẻ.” “Vui á? Thật sao?” Hạ Cẩn nhíu mày, không thể nào tưởng tượng được khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Yến khi đó trông sẽ như thế nào. “Ừ, cậu cũng muốn người nhà cậu vui mừng vì cậu đúng không?” “Ừm…” Đầu Hạ Cẩn gật được một nửa mới đột nhiên phản ứng lại, ừm ừm cái rắm ấy mà ừm! Vừa nãy rõ ràng đã quyết định chống đối Đỗ Yến đến cùng, tốt nhất là phải khiến người nọ tức giận gần chết, giờ định khiến đối phương vui để làm chi? Ha, mỡ đấy mà húp. Hạ Cẩn tôi đây còn lâu mới làm cái chuyện ngu xuẩn như cầm bó hoa đỏ thẫm, nhận biểu dương chỉ vì để người có bát tự không hợp với mình cảm thấy vui vẻ. “Không có hứng thú.” Hạ Cẩn đáp, toan quay lưng rời đi. Bất chợt, điện thoại di động của hắn vang lên. “Alo.” “Alo, chào cháu, cô là trợ lý Lý.” “Vâng, có chuyện gì thế?” Hạ Cẩn đã từng gặp trợ lý Lý này một lần khi đến dọn nhà giúp hắn, cô ấy là một người phụ nữ trung niên, vô cùng già giặn, vừa nhìn đã biết là kiểu người có thể khiến Đỗ Yến coi trọng. “Chào cháu, Tạ tổng không nghe máy nên cô nghĩ chắc ngài ấy đang lái xe. Cô muốn hỏi cháu một chút, Tạ tổng rời khỏi trường cháu bao lâu rồi nhỉ?” “Làm sao vậy? Có việc gấp ạ?” Hạ Cẩn không trả lời thẳng vào vấn đề. “Là thế này, sáng hôm nay có một hội nghị quan trọng, Tạ tổng nói hoãn lại ba tiếng vì muốn tham gia lễ khai giảng của cháu. Hiện tại hội nghị đã sắp bắt đầu mà vẫn chưa thấy người đâu nên cô mới gọi điện hỏi.” “Ý của cô là anh ta đi làm muộn do phải tới dự lễ khai giảng của cháu sao?” “Đúng vậy, Tạ tổng là một người luôn luôn nghiêm túc trong công việc, chưa từng tới trễ bao giờ.” Giọng nói máy móc của trợ lý Lý trở nên dịu dàng hơn “Tuy thoại nhìn Tạ tổng có hơi nghiêm khắc nhưng ngài ấy vẫn rất quan tâm đến người nhà.” Năm nay trợ lý Lý đã bốn mươi tuổi, đứa nhỏ trong nhà cũng lớn gần bằng Hạ Cẩn. Cô biết tính sếp mình ra sao nên đại khái cũng hiểu mấy thiếu niên tầm tuổi này rất bướng bỉnh, xuất phát từ lòng tốt mới nói thêm vài câu trước mặt Hạ Cẩn. “Chắc cũng sắp đến nơi rồi.” Hạ Cẩn dừng lại một chút, mở miệng hỏi “Gần đây công việc của anh ấy bận lắm sao?” “Ừ, Tạ tổng vừa tới nên phải nắm rõ tình hình từng ban ngành trong công ty…Vì thế hôm đó đành phải để cô tới dọn nhà giúp cháu.” Trợ lý Lý cố gắng hết sức giúp ông chủ hòa hoãn quan hệ với cháu trai. Sau khi Hạ Cẩn cúp điện thoại, trong lòng hắn có cảm giác vô cùng khó tả. Đây là lần đầu tiên có người tới tham gia lễ khai giảng của hắn. Trước đây lúc còn sống ở Chu gia, mặc dù chú Chu đối xử với hắn rất tốt, hắn có yêu cầu gì cũng đều thỏa mãn nhưng bình thường chú bận rất nhiều việc, Hạ Cẩn biết mình nợ gia đình ông quá nhiều nên không đòi đối phương phải tới dự. Buổi sáng Hạ Cẩn bực bội vì bị gọi dậy sớm, chỉ có điều thời điểm hắn biết Đỗ Yến muốn tới tham gia lễ khai giảng thì vẫn mừng thầm. Cảm giác mong đợi ấy khiến hắn tức giận đến mức không biết lựa lời khi thấy Đỗ Yến đã sớm rời khỏi hội trường. Hạ Cẩn siết chặt điện thoại. Tính hắn tuy bốc đồng song cũng không ngốc, hóa ra người nọ đối xử với mình không giống với vẻ bề ngoài vô tâm. Vì một đứa cháu ngoại trai chưa gặp mặt bao giờ mà kiểu người thuộc cung Xử Nữ gò bó, nghiêm túc như Đỗ Yến chấp nhận trì hoãn công việc để đến dự lễ khai giảng đã thể hiện rõ một điều: trong lòng đối phương vẫn rất quan tâm tới hắn. Nghĩ vậy, khóe môi Hạ Cẩn khẽ nhếch lên, đưa ra quyết định rồi nói với Phương Tưởng Tưởng: ” Cái hăng hái làm việc nghĩa kia là thế nào?” Lúc Hạ Cẩn nghe điện thoại, Phương Tưởng Tưởng rất tự giác ngồi chờ trên băng ghế. Cô đang cúi đầu ngẩn người, trước mặt đột nhiên bị bóng tối bao phủ. Phương Tưởng Tưởng ngước lên, nhìn thấy Hạ Cẩn đang cong môi, đôi mắt mang theo ý cười làm nổi bật tầng tầng lớp lớp lá phong đỏ rực, cả người trông còn sinh động hơn bối cảnh xung quanh tận mấy lần. Lỗ tai Phương Tưởng Tưởng nóng bừng, nghĩ người này rất khác so với nam sinh tên Hạ Cẩn đi cùng cô tối hôm đó. Con gái trưởng thành sớm. Phương Tưởng Tưởng thầm nhủ, người cô thích rõ ràng là anh hàng xóm nhưng tại sao tim lại đập nhanh bởi vì kiểu con trai bốc đồng, ưa làm màu như Hạ Cẩn? Nhất định là do mùa thu thời tiết hanh khô, thêm cả việc sân trường đang vô cùng ầm ĩ. “Sắp đến giờ họp lớp rồi, chúng ta vừa đi vừa nói nhé.” Phương Tưởng Tưởng đứng dậy. Hai thiếu nam thiếu nữ có suy nghĩ khác nhau sánh vai bước về phía phòng học. Sau khi Đỗ Yến cúp điện thoại, cậu bèn thở dài. Tính tới tính lui lại không tính được chuyện Hạ Cẩn sẽ gọi điện thoại tới chất vấn cậu. Trong thế giới giấc mơ, Đỗ Yến thiết lập tính cách của mình thành kiểu mà Hạ Cẩn ghét nhất. Ở chung với nhau mấy ngày qua đã cho thấy cậu nghĩ không sai. Theo lẽ thường, khi nội dung quan trọng của bộ phim xảy ra, đồng thời cô gái mà Hạ Cẩn nhất kiến chung tình vẫn còn đang chờ hắn thì Hạ Cẩn phải quên người giám hộ mà mình luôn căm ghét mới đúng. Giờ lại gọi điện thoại cho cậu làm gì. May mà đầu óc Đỗ Yến lanh lẹ, lúc Hạ Cẩn gọi tới lần thứ ba, cậu đã nghĩ xong lý do rồi nghe máy. Đỗ Yến bật xi nhan, tiếp tục lái xe. “May mà tao phản ứng nhanh.” Đỗ Yến lên tiếng. Tiểu Bát cạn lời: “Cậu nói thẳng mình có cuộc họp không được à? Vì công việc nên không quân tâm đến cháu ngoại trai cũng phù hợp với thiết lập tính cách ghê.” Đỗ Yến đáp: “Mày chỉ biết một mà không biết mười. Thử đổi góc nhìn đi, một người giám hộ vô tình vô nghĩa như tao sao có thể làm ra loại chuyện trì hoãn công việc để tới tham dự lễ khai giảng được.” “Nhưng tôi không ngờ cậu lại quan tâm đến chuyện công ty như vậy đấy.” Gần như mấy ngày qua Đỗ Yến đều liên tục tăng ca, thiếu điều ngủ luôn ở công ty. “Đó là nơi quan trọng nhất để củng cố địa vị của tao.” Ngón tay thon dài của Đỗ Yến gõ nhẹ lên vô lăng “Tuy chưa ai biết tao không phải người nhà họ Tạ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bung bét ra hết mà thôi.” Đỗ Yến không nói cho Tiểu Bát nghe hết toàn bộ kế hoạch, có rất nhiều tiểu tiết hoặc dụng ý Tiểu Bát vẫn không rõ. Nó hỏi: “Thật ra tôi vẫn chẳng hiểu tại sao cậu lại tự đặt ra thân phận con nuôi, khiến bản thân phải khổ cực như vậy.” “Nếu tao đúng là người nhà họ Tạ thì Hạ Cẩn là gì? Tao còn phí sức mang cậu ta về nuôi làm chi?” Đỗ Yến thấp giọng nói “Nhân vật phản diện mà, làm gì cũng đều có mục đích cả.” Tiểu Bát còn muốn hỏi thêm, chợt nghe thấy di động của Đỗ Yến vang lên. Đỗ Yến nghiêng đầu nhìn, là trợ lý Lý gọi tới. Cậu thấy đằng nào mình cũng sắp tới công ty nên lười lãng phí thời gian dừng xe nhận điện thoại. Cậu tuyệt đối không ngờ rằng bởi vì suy nghĩ đó, hình tượng lạnh lùng vô tình, không quan tâm đến người nhà mà cậu dựng lên trong mắt Hạ Cẩn đã bị trợ lý của cậu diệt sạch không còn một mống. Đáng mừng hơn cả, tình tiết nam chính và nữ chính tương tác với nhau lần đầu tiên đã hoàn thành bằng cách thức tương đối kỳ quái.