Biên tập: Diệp Tử Du
Hiệu đính: Tiểu Ly Tử
Tôn Quốc Hoằng thấy mu bàn tay hơi lạnh, vô thức chà vào nhau một cái.
Cửa phòng VIP bị gõ lần nữa, nhân viên phục mang cà phê và những món còn lại lên.
Mở nắp phần thịt bò, dầu mỡ nóng hổi bốc xèo xèo như mang lại chút hơi ấm cho gian phòng.
Món ăn thức uống lần lượt được bưng lên dưới sự chỉ huy của Hồng Diệp.
Kem theo yêu cầu của Hồng Diệp cũng được mang lên.
Cà phê nóng hôi hổi và phin cà phê đặt trước mặt Tôn Quốc Hoằng.
Gã gấp gáp bưng lên uống liền một hớp, cà phê nong nóng xuống bụng, Tôn Quốc Hoằng cảm thấy thân thể dễ chịu hẳn ra.
Nhân viên phục vụ đóng cửa rời đi, sức sống thoáng qua do nhân viên phục vụ mang tới trong phòng VIP dần lắng đọng.
Tôn Quốc Hoằng đặt ly cà phê xuống, lấy lại dáng dấp vừa rồi.
Tên vệ sĩ hơi lùn chuyên chú nhìn ly cà phê, cà phê bốc hơi nóng hổi chớp mắt đã biến mất.
Hồng Diệp chọt chọt ly kem trà xanh, sau đó vô cùng hài lòng khi thấy kem càng đông lại, giọt nước đọng quanh ly kem cũng đặc lại.
Mà những món của Hồng Diệp và Thành Chu vẫn bốc hơi nghi ngút như cũ, chẳng có bất kì thay đổi nào.
Xem như ngươi biết điều! Hồng Diệp nghiêng đầu há mồm, muốn ba nó đút thịt bò.
Thành Chu cắt miếng thịt nhét vào miệng thằng con, chính anh cũng ngại ăn.
Thấy bầu không khí khá căng, Thành Chu đặt dao nĩa xuống tằng hắng một cái hòng làm dịu đi.
Hồng Diệp chiến sạch cả bàn, bỗng nói, “Ba hỏi thế mà moi thông tin được mới lạ.”
Người trong phòng đồng loạt nhìn nó.
Hồng Diệp vừa quay nĩa vừa cười gian nhìn Tôn Quốc Hoằng.
Tôn Quốc Hoằng ngồi không yên, đặt cái chân đang vắt chéo xuống, ngồi thằng người.
“Dựa vào kinh nghiêm của ta, tất cả kẻ ủy thác như ngươi toàn kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dựa theo cách hỏi của Thành Chu nhà chúng ta thì dù có hỏi đến lúc ngươi chết, ngươi cũng chả thèm khai thật.”
Con lấy kinh nghiệm từ đâu thế? Thành Chu tò mò nhìn con trai.
TV với internet chứ đâu! Hồng Diệp cắm phập nĩa xuống chiếc bàn cứng cáp.
Mí mắt Tôn Quốc Hoằng giần giật.
Hai tên vệ sĩ đã xác định được, nhóc con trước mặt chắc chắn có năng lực đặc biệt!
“Có lẽ ngươi chả biết oán khí quanh người mình nặng cỡ nào nhỉ? Muốn xem thử không?”
“Xem cái gì?” Tôn Quốc Hoằng dè dặt hỏi.
“Xem ai đang oán hận ngươi đó.”
“Chuyện này… cũng xem được à?”
“Muốn biết ai hận ngươi nhất không? Muốn biết người mặt ngoài tươi cười như hoa, thật ra trong lòng lại hận ngươi đến mức chỉ muốn ngươi chết phứt đi là ai không?”
“… Bao nhiêu tiền? Cứ nói đi.”
“Được, nói trước, Hôm nay tâm trạng tốt, chiết khấu cho ngươi, muốn biết kẻ hận ngươi nhất, năm vạn, kẻ thứ hai ba vạn, kẻ thứ ba một vạn, từ thứ tư trở đi năm nghìn một người, ngươi muốn xem ai? Xem mấy người?”
Tôn Quốc Hoằng thầm nghiến răng, thằng ranh mắc dịch này biết kiếm tiền thật, “Xem kẻ thứ ba trước.”
Thử một vạn trước, giá này khá thích hợp với gã, nếu giả thì cũng không uổng. Gã chỉ muốn biết ba người hận gã nhất, còn mấy đứa khác gã chả quan tâm.
Tôn Quốc Hoằng lại sợ Hồng Diệp lừa gã, trầm giọng bảo, “Đừng giở trò bịp tôi, nếu tôi biết bé gạt tôi thì đừng hòng moi được xu nào.”
Hồng Diệp bĩu môi, “Còn dám nghi ngờ uy tín của ta, hừ. Ngươi muốn thấy rõ đúng không, vốn ta nể mặt Lí Gia Thành định giữ chút ít mặt mũi cho ngươi, tự ngươi không muốn, đừng đổ thừa ta à.”
Tôn Quốc Hoằng hồi hộp trong lòng, nhưng lời đã nói như bát nước đã đổ, chỉ có thể đợi tình hình phát triển.
Hồng Diệp quay sang nhìn Thành Chu, “Ba làm đi.”
Thành Chu thoạt tiên gật đầu ra dáng đại sư, sau đó cúi người áp sát tai Hồng Diệp, “Hà Sinh mới dạy ba cách khiến oán khí ly thể, chứ chưa dạy ba cách khiến chúng hiện ra hình người.”
Hồng Diệp ngẩng đầu, cũng áp tai ba nó xì xầm, “Không sao, ba cứ tập trung thi triển thôi, xem như luyện tập, mọi chuyện cứ để con lo.”
Thành Chu vừa nghe con trai nói vậy, tự tin hẳn, đứng lên, nói Tôn Quốc Hoằng, “Anh Tôn, có thất lễ, mong bỏ qua cho.”
Tôn Quốc Hoằng vừa định hỏi cậu muốn làm gì?
Đã thấy Thành Chu lẩm bà lẩm bẩm gì đó, hai tay ra dấu, chỉ vào gã ba lần.
“Anh làm gì đó?” Tôn Quốc Hoằng chưa kịp phản ứng, vệ sĩ phía sau đã thét lớn nhào lại cạnh Tôn Quốc Hoằng.
“Sao vậy?” Tôn Quốc Hoằng nghiêng đầu hỏi vệ sĩ.
Tên vệ sĩ lùn cau mày không nói.
Vệ sĩ cao chỉ chỉ đỉnh đầu ông chủ, do dự bảo, “Trên đầu anh xuất hiện khói… xám đen.”
“Cái gì?! Gương, có gương không?”
Trong phòng đương nhiên không có gương, Tôn Quốc Hoằng không còn cách nào khác đành quay sang cửa sổ sát đất ngoài ban công, nhưng cửa sổ dù sao cũng không rõ bằng gương, gã lấy điện thoại ra soi vào màn hình, bấy giờ gã mới thấy loáng thoáng một luồng khói xám đen dị thường.
“Cái quái gì đây?” Tôn Quốc Hoằng la to.
“Oán khí thành hình, đây vẫn chỉ là một phần nhỏ bám trên người ngươi thôi.” Hồng Diệp hơi ngạc nhiên đá mắt qua Thành Chu, mới rồi nó xúi Thành Chu làm chủ yếu để luyện tay nghề chút thôi, vốn chả hy vọng gì, ai ngờ tuy không được toàn bộ nhưng vẫn lọt ra chút oán khí.
Đừng coi thường nó ít, đẩy ra được là cội nguồn của khởi đầu, đẩy được một ít là có thể đẩy được càng nhiều, đẩy được bao nhiêu tiêu trừ được bấy nhiêu, cứ một chút dần dà rồi cũng thanh trừ sạch sẽ toàn bộ oán khí, nên biết Thành Chu chỉ mới tiếp xúc thứ này chưa đầy một tháng.
Thiên phú à? Hay dính liếu tới thể chất tế phẩm của nó?
Thành Chu chả nghĩ việc này quan trọng thế nào, anh chỉ thấy làm xong thì mệt rụng rời tay chân.
Đừng tưởng bở anh chỉ đọc vài câu chú, múa may vài cái là xong, cứ mỗi lần chỉ vào Tôn Quốc Hoằng là mỗi lần cả thây trầy trật, có cảm giác như dùng một ngón tay đẩy một thứ nặng trịch khỏi đầm lầy có lực hút cực lớn vậy.
Thành Chu quay sang nhìn Hồng Diệp, dựa theo lời Hà Sinh và Tư Đồ dạy, tiếp theo anh nên ép oán khi khỏi người cố chủ rồi tiêu diệt nó, còn về chuyện khiến oán khi hiện hình như lời Hồng Diệp nói thì anh thua.
“Ừm, đám oán khí này khá hỗn tạp, bao gồm thù hận và nguyền rủa không ít người đối với ngươi, có điều vẫn chưa phải loại oán khí mạnh nhất trên người ngươi. Chu Chu, làm lại lần nữa.”
Thành Chu trừng Hồng Diệp, kêu ba!
Hồng Diệp trừng lại, giữ mặt mũi cho ba cả đấy!
Thành Chu ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu trong trường hợp này mà Hồng Diệp kêu ba thì chả phải tỏ vẻ con trai còn lợi hại hơn cả ba nó, làm ba còn phải nghe lời con, mất mặt cỡ nào? Nhất là con trai mới năm tuổi.
Để thằng con mới năm tuổi chỉ thị… Thành Chu quyết định về sau cứ làm loại nhiệm vụ này bên ngoài thì có bị vật chết anh cũng không thể khiến ai biết anh và Hồng Diệp là cha con được.
Thành Chu tiếp tục làm phép, lần này Hồng Diệp có giúp xíu xiu, ép luồng oán khí loại thứ ba như Tôn Quốc Hoằng yêu cầu.
Thành Chu vừa ép luồn oán khí như cụm mây đen kia ra đã mệt tới mức ngã ngồi xuống ghế.
“Diễn sâu thật.” Tôn Quốc Hoằng châm biếm, sau đó ra vẻ chả quan tâm móc điện thoại lên soi.
Hai gã vệ sĩ liếc nhìn đám mây đen trên đỉnh đầu ông chủ, trao đổi nhau ánh mặt chỉ đồng nghiệp mới hiểu.
Thành Chu mệt lả nói chả ra hơi, chỉ có thể liếc xéo Tôn Quốc Hoằng một cái biểu thị phẫn nộ.
Hồng Diệp liếc Tôn Quốc Hoằng một cái.
Tôn Quốc Hoằng không cảm giác được ác ý ngập tràn từ Hồng Diệp, còn đang cầm điện thoại mải soi, thậm chí gã còn mở chức năng chụp hình tự chụp, cơ mà lạ là màn hình phản chiếu mây đen, nhưng trong hình lại không có.
Vệ sĩ lùn cảm nhận được ác ý của Hồng Diệp, nhưng gã không biết phải nhắc ông chủ thế nào – Mẹ có dạy phụ nữ, người già, trẻ con là những đối tượng không thể đắc tội.
Hồng Diệp ngoắc ngoắc đám mây đen, mà nó như cún con nghe lời rời khỏi đỉnh đầu Tôn Quốc Hoằng, bay tới trước mặt Hồng Diệp.
Lần này, Tôn Quốc Hoằng thấy rõ ràng.
Có điều gã vẫn nghi ngờ, nghi ngờ tất cả chỉ là trò con bò do một lớn một nhỏ trước mặt này bày trò.
Nếu gã không phải là người đến trước phòng VIP này và cũng là cổ đông lớn của quán thì gã nhất định sẽ nghi ngờ luôn cả người của quán và mấy tên trong phòng này cùng bày trò, kết phường gạt gã.
“Đây là kẻ thứ ba hận tôi? Một đám mây đen? Không biết cậu làm thế nào, chỉ thế này mà muốn lừa tiền tôi?” Tôn Quốc Hoằng cười nhạt.
“Mới chỉ là oán khí thôi.” Đôi mày nho nhỏ của Hồng Diệp nhướng lên, ăn hiếp Chu Chu nhà nó xong, giờ còn dám lên mặt với nó? Nhãi con, bẽ chết mày!
Hồng Diệp thuận tay chọt đám mây, “Đây mới là thứ muốn ngươi xem này. Vì người nằng nặc yêu cầu, nể mặt Lí Gia Thành, ta tặng riêng ngươi bản hồi tưởng oán khí, bảo đảm người xem rõ ràng rành mạch, từng chi tiết một.”
Mây đen chậm rãi khuếch tán, lớn lên từng chút một, dần dần trong đám mây xuất hiện hình ảnh, thậm chí cả âm thanh.
Đó là một hot girl tầm hai mươi.
Cô ta xỏa tóc, mặc áo ngủ bằng tơ, ôm chiếc gối ôm đáng yêu ngồi trên salon xem ti vi.
Di động reng chuông, cô gái nhanh nhẹn chộp lấy, trên mặt xuất hiện nét cười.
“Anh Hoằng.”
“Tất nhiên em biết là anh, em thiết lập chuông riêng cho anh mà. Dạ, người ta ở nhà chờ anh đó, tối nay em làm món cá dấm đường anh thích á, nếu anh không tới thì một mình em xơi hết à.”
“Ơ? Anh không tới thật ạ…”
“Không có, em không giận, em biết anh bận mà, dạ, anh phải chú ý thân thể, trời trở lạnh, nhớ mặc thêm áo, cái áo em tự mình chọn cho anh đó, anh phải mặc nha, anh mặc cái đó đẹp trai cực ý! Ngầu hơn cả David!… Dạ, em cũng yêu anh, phải nhớ em đó.”
Cô ta cúp máy, ngồi im một hồi, bỗng chộp chiếc gối lên quăng xuống đất, sau đó cúi người lụm dép tát vào gối.
“Khốn kiếp! Lại gạt mình! Việc gì bận tới mức không đến được! Sợ con đàn bà đó biết thì có!”
“Đồ chết nhát, dám ăn vụng méo dám thừa nhận!”
“Thứ hèn! Vô năng! Nếu ba ông không phải… Tôi đã tới tận cửa nhà ông, chứ ở đó mà cho ông nhởn nhơ à, quân khốn nạn!”
Cùng tiếng mắng chửi của cô ta, một cụm mây đen nho nhỏ xuất hiện từ đỉnh đầu cô, chậm rãi bay về một hướng nào đó.
Lúc Tôn Quốc Hoằng trông thấy hình ảnh cô gái thì sắc mặt trở nên khá khó coi.
Lúc nghe cô ta nhục mạ mình, gã thầm cố sức tìm cớ giúp cô ta, Trăn Trăn mắng thế cũng không thể trách cô, ai bảo gã thật sự có lỗi với cô làm gì.
Hai tên vệ sĩ khá xấu hổ, họ muốn rời khỏi phòng VIP, nhưng chưa được ông chủ cho phép thì họ chả thể làm gì. Chỉ có thể bị ép xem tình nhân ông chủ xả giận.
Có điều hình chiếu này được làm ra như nào?
Giả? Nhưng trên đời có hai người giống y xì đúc thế này à?
Hai vệ sĩ đều từng gặp qua cô tình nhân kia, có hiểu biết nhất định dáng vẻ và việc làm của ả, nhìn cỡ nào cũng chả giống mướn người diễn cả.
Thành Chu cũng thấy, thật lòng anh thấy con trai mình rất vi diệu.
Hồng Diệp nhún vai phất tay, cực kì ngầu lòi bảo, “Đây là thá gì, chút kĩ xảo mà thôi, hồi tưởng nguyên nhân gây hình thành oán khí khá giống quay phim, chỉ cần làm đủ điều kiện là có thể hồi tưởng ra thôi, về sau con dạy ba.”
“Được.” Thành Chu chẳng nhịn nổi xoa đầu con trai, lấy lại chút sức lực, anh cam tâm tình nguyện cắt thịt bò hầu hạ con trai.
“Chu Chu, ba cũng ăn đi, bánh hải sản này ngon tuyệt cú mèo. A!”
Thành Chu mừng khấp khởi há mồm để con trai đút ăn, nỗi bất mãn do bị con trai kêu tên cúng cơm nhoáng cái tan thành mây khói.
Bên này hai cha con đút nhau ba một miếng con một miếng khoe tình thân không coi ai ra gì, lâu lâu mới liếc sang hình ảnh trên không ngay giữa bàn, như đang xem phim ăn trực,vui vẻ không gì sánh được.
Còn Tôn Quốc Hoằng vẫn đang tiếp tục xem diễn thì mặt mày càng lúc càng thối ra…
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
113 chương
51 chương
102 chương
57 chương