Ác quỷ thư sinh cười thản nhiên, không hề ngần ngại mà nói: “Mày nói không sai, đúng là tao sợ nó thật. Năng lực hiện tại của tao lúc này vẫn chưa đủ để mà chống chọi với nó. Bất quá có khi do đầu thai nên sức mạnh của nó cũng chẳng được bao nhiêu đâu. Chỉ cần tao hưởng dụng mày, lợi dụng toàn bộ sức mạnh thuần túy nhất thế gian ẩn chứa trong thân thể mày, thì ước chừng chỉ cần một nửa thôi tao cũng đủ để xử lý nó rồi.” Lập tức, ác quỷ thư sinh bước từng bước đến gần hắn. Thành Chu liên tục biến sắc, chân của hắn đã bắt đầu run lên như nhũn ra. Hà Sinh đứng ra ngăn trước Thành Chu. Đúng lúc này, trong đầu Thành Chu bỗng vang lên một câu: “Kéo dài thời gian!” Hồng Diệp? Thành Chu không dám gọi thành tiếng mà cố gắng thầm gọi con trong tâm trí, thế nhưng Hồng Diệp chỉ để lại một câu như vậy trong đầu hắn rồi im bặt. Đây là ảo giác của hắn ư? Hay có phải Hồng Diệp thật sự đã dẫn âm đến hắn? Thành Chu không thể nào đoán được, nhưng tia hi vọng nhỏ nhoi ấy đã giúp hắn dũng cảm hẳn lên. Hắn đứng bên cạnh Hà Sinh, vội vàng hô to một tiếng với tên ác quỷ: “Đợi một chút! Hai tháng rồi tao chưa có tắm rửa gì hết, mày muốn ăn tươi tao như vậy thật sao? Mày không sợ đau bụng à? Tao phải tắm trước đã, tao tắm nhanh lắm, chỉ cần ba mươi… à không, hai mươi phút thôi là được rồi.” Ác quỷ thư sinh câm nín nhìn Thành Chu ba giây đồng hồ rồi quay sang hỏi Hà Sinh: “Đầu óc tên này có vấn đề không vậy? Hắn nghĩ hắn nói ra như vậy là sẽ tránh được kết cục bị ăn, hay hắn căn bản không hiểu rằng “ăn” mà tao nói khác xa với cái sự “ăn” mà hắn đang nghĩ?” Hà Sinh nghiêm túc trả lời: “Đầu óc anh Thành không có vấn đề gì đâu, chỉ tại ảnh xem phim Châu Tinh Trì hơi bị nhiều thôi.” Vò đã mẻ lại sứt, Thành Chu bất chấp hỏi thẳng Hà Sinh: “Nếu nó mạnh như lời nó nói vậy thì anh đưa toàn bộ tinh lực cho cậu, cậu có thể cầm cự với nó một lúc không? Chỉ cần chừa lại cho anh một nhúm hơi tàn là được rồi.” Hà Sinh không trả lời, ác quỷ thư sinh bèn cười nói: “Quỷ bộc của mày chỉ mới bắt đầu tu hành mà thôi. Nó hiểu được phải sử dụng mày như thế nào là tốt nhất. Mày cho nó tinh khí cũng chỉ phí hoài mà thôi, dù có đưa hết cho nó thì cũng chỉ giúp nó tăng gấp đôi sức mạnh lúc này, nhưng dù như thế, nó vẫn còn lâu mới là đối thủ của tao.” Hà Sinh cũng giải thích với Thành Chu: “Nó nói đúng đấy, tuy anh là nhân tố quyết định, nhưng anh giống như máy tính chủ, em thì như học sinh tiểu học, còn nó thì như tiến sĩ lập trình. Những thứ em nhận được từ anh và những thứ nó khai thác được trong anh hoàn toàn là hai vấn đề khác nhau.” “Vậy không còn cách nào đối phó nó sao?” Thành Chu cũng chẳng sợ đối phương nghe thấy nữa, chuyện đã đến nước này rồi mà. “Em có thể giúp anh kéo dài… một phút đồng hồ.” Hà Sinh biết bản thân mình xông lên cũng chỉ như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cậu cũng không có ý định trốn tránh. Bởi cậu đã thật lòng đối xử với Thành Chu như người anh của mình rồi. “Đừng đi!” Thành Chu vượt lên chắn trước mặt Hà Sinh. Hà Sinh mỉm cười. Thành Chu làm sao có thể ngăn được cậu. Chỉ cần hắn có lòng như vậy là cậu đã vui lắm rồi. “Anh bảo cậu đừng đi thì cậu không được đi! Nếu như cậu biến mất, chắc chắn anh cũng không thể sống nổi. Cậu muốn anh sống trong hổ thẹn cả đời nàysao?” Thành Chu vội vã hô lên như sợ rằng Hà Sinh sẽ không để ý đến lời nói của mình mà cứ lao ra hi sinh vậy. Hà Sinh cười cười, “Anh Thành, nếu có một ngày nào đó thuận tiện, xin anh hãy ghé thăm cha mẹ của em nhé. Cám ơn anh nhiều lắm.” Thành Chu nghe xong liền vội vàng hét to: “Anh có biện pháp rồi!” Hà Sinh vừa định lao ra bèn dừng lại. Thành Chu có biện pháp chó má gì đâu, chẳng qua hắn không thể nào tin rằng Hà Sinh sẽ hi sinh vì mình, cho nên… Thành Chu cố gắng mỉm cười với Hà Sinh, sau đó cố lấy dũng khí cả đời rồi đi đến nơi phía trước ác quỷ thư sinh năm mét mà nói: “Chúng ta thương lượng đi. Tao thấy mày cũng chưa có ý định ăn tao ngay, vậy nên tao không cãi nhau với mày nữa mà sẽ ngoan ngoãn đợi ở đây, nhưng mày không được tổn thương Hà Sinh và Lưu Tâm Mỹ, nhất là Hà Sinh. Nếu không…” “Nếu không như thế nào?” “Nếu không tao tự sát!” “Ha ha ha! Tao không muốn mày chết thì mày làm sao chết được! Ngu xuẩn!” Ác quỷ thư sinh chẳng muốn đôi co với hai tên này nữa, bèn bay vụt đến trước mặt Thành Chu. Hà Sinh lại chắn trước Thành Chu lần nữa. Ác quỷ thư sinh cười nhạt, “Tuy yếu đấy, nhưng dùng mày làm món khai vị cũng không đến nỗi tệ.” “Không ——!” Thành Chu kéo Hà Sinh lại rồi chen mình vào giữa hai con ma. “Mày làm gì thế? Định dùng tình bạn để lay động tao sao? Ha ha!” Thành Chu cũng không để ý tới lời cười nhạo ác quỷ thư sinh mà mang vẻ mặt đấu tranh tâm lý hết sức dữ dội rồi chậm rãi cất tiếng: “Tao biết cách tìm ra những đứa trẻ Ma Thần Thượng Cổ, chỉ cần mày chịu buông tha tao, Hà Sinh, và cả Lưu Tâm Mỹ, tao nói bí mật này cho mày.” Cánh tay chực duỗi ra của ác quỷ thư sinh liền dừng lại. “Mày không biết bí mật này có ý nghĩa đến nhường nào đâu! Nếu như mày tìm ra một vài Ma Thần Thượng Cổ vừa mới đầu thai chuyển thế hoặc vừa trọng sinh từ cõi Niết Bàn và thôn phệ bọn chúng, mày sẽ chiếm được toàn bộ sức mạnh của chúng đấy.” Thành Chu thuận miệng nói liều. Cặp mắt ác quỷ thư sinh bỗng lóe lên một tia dao dộng và tham lam. Thành Chu nuốt nước bọt, cố gắng tung ra hai trăm phần trăm bản lĩnh chém gió của dân kinh doanh: “Mày nghĩ tại sao Hồng Diệp lại nhận tao làm cha? Cho dù tao mang thể chất tế phẩm, nó cũng đâu cần bảo vệ tao như vậy, có đúng không?” “Vậy mày làm thế nào để tìm ra chúng?” Ý định ác quỷ thư sinh trông như đang lung lay. Thành Chu âm thầm ghìm nắm đấm để ngăn chặn cơn hưng phấn mà bình tĩnh nói: “Tao có thể cảm giác được bọn chúng. Cũng nhờ thế mà tao mới tìm được Hồng Diệp đấy. Tao đồng ý cho nó sức mạnh và giúp nó tìm ra Ma Thần Thượng Cổ khi chúng còn nhỏ, đổi lại nó sẽ bảo vệ tao, giúp tao vượt qua mọi sự một cách bình an.” “Nghe có vẻ không tệ đấy.” “Đúng vậy, tao thấy chúng ta cũng có thể thực hiện một giao dịch tương tự như thế đấy.” “Tại sao mày không chọn Hồng Diệp nữa?” Ác quỷ thư sinh cũng đâu dễ lừa. Nhập vai nhân viên bán hàng siêu đẳng, Thành Chu vô cùng thành khẩn mà rằng: “Hiện tại tao đã rơi vào tay mày, còn bị hiến làm tế phẩm cho mày, vậy mà Hồng Diệp lại không bảo vệ được tao. Xét về lợi ích lâu dài, tao thấy thay vì đầu tư cho một đứa trẻ như Hồng Diệp thì đầu tư cho một kẻ kiêu hùng như mày sẽ có lợi hơn. Mà yêu cầu của tao thì ít lắm, tao chỉ mong mày đừng hút tinh khí của tao quá nhiều mà chừa lại một chút đủ để tao sống tự tại trăm năm là được. Đương nhiên, tao cũng mong mày có thể lưu lại bạn tao để tao còn người bầu bạn lúc cô đơn nữa.” Ác quỷ thư sinh sờ lên cằm, tựa hồ đang đắn đo. Nó nhìn nhìn Thành Chu rồi trông sang Hà Sinh, trên mặt hé ra nụ cười gian xảo, “Giao dịch là song phương đấy. Mày muốn tao không động đến quỷ bộc của mày cũng được, nhưng bù lại mày cũng phải trả giá cho việc này.” “Tao sẽ cung cấp tinh khí cho mày.” “Dĩ nhiên là mày phải cung cấp tinh khí cho tao rồi, nhưng không phải đơn giản như vậy. Tao muốn mày tình nguyện dâng một nửa sức mạnh trong cơ thể mày, đồng thời lập khế ước hiến tế với tao, rằng về sau chỉ làm tế phẩm của tao mà thôi.” Hà Sinh nghe xong lập tức ngăn cản, “Anh không được đồng ý, bằng không là chết chắc đó! Vì là bản thân tế phẩm tự tình nguyện lập khế ước nên dù có là Ma Thần tối cao đi nữa thì cũng không còn đường cứu vãn. Về sau cho dù anh có chuyển thế đầu thai, nhưng chỉ cần linh hồn anh còn nằm trong khế ước hiến tế thì anh vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi nó cả!” Ác quỷ thư sinh cũng cười, “Quỷ bộc của mày nói không sai. Hơn nữa khế ước kiểu này nhất định phải do chính tế phẩm tình nguyện và hiến tế mới có hiệu quả. Việc này có thể giúp tao xem xem mày có thật sự muốn hợp tác với tao hay không.” Thành Chu đương nhiên đâu muốn hợp tác với ác quỷ, nhưng hắn biết làm sao bây giờ? Hồng Diệp chết tiệt, vì cái gì mà giờ này còn chưa chịu hiện ra? Ba mày sắp ngủm của tỏi rồi đây này! “Tao phải kí kết khế ước hiến tế với mày như thế nào?” Thành Chu trầm giọng hỏi. Ác quỷ thư sinh mỉm cười đắc ý. Thay vì cưỡng chế hút tinh khí tế phẩm mà để cho tế phẩm tình nguyện hiến dâng, kết quả thu được sẽ hoàn toàn cách nhau một trời một vực. “Bây giờ tao sẽ bắt đầu bày trận, đến khi trận pháp được bố trí tốt, mày chỉ cần đi vào giữa trận pháp rồi làm theo thứ tự tao hướng dẫn, đồng thời tự hướng lên trời cầu nguyện là đủ.” Ác quỷ thư sinh nói xong liền bắt đầu bố trí trận pháp. Nó cũng không sợ Hồng Diệp và Tư Đồ tìm ra nơi này vì hoàn toàn tin tưởng vào kết giới đặc biệt của chốn âm huyệt này. Nếu như hai kẻ đó đột phá vào đây được thì cũng chỉ có thể đứng giậm chân bất lực nhìn Thành Chu kè kè bên người nó mà thôi. Trong lúc ác quỷ thư sinh bày binh bố trận, Thành Chu và Hà Sinh cùng đỡ Lưu Tâm Mỹ qua một bên. Hà Sinh lo lắng hỏi: “Anh thật sự muốn…” “Ngăn nó lại trước, kéo được bao lâu thì kéo.” Thành Chu không biết nói chuyện bằng ý nghĩ mà cũng không thể nói rõ với Hà Sinh rằng Hồng Diệp bảo hắn kéo dài thời gian, lại sợ mình mình sẽ khiến cho ác quỷ thư sinh phát hiện, nên chỉ đành nói từng chữ rời rạc. Hà Sinh tuy lo lắng, nhưng cậu rất tin vào Hồng Diệp nên cũng tán thành chiêu thức kéo dài thời gian này. “Nếu tới bước đường cùng thật thì anh cho em một nửa sức mạnh của anh đi, chắc em có thể cầm cự với con ác quỷ năm khoảng chừng mười phút đồng hồ.” “Để nói sau đi. Hà Sinh, cậu trông con ác quỷ đang làm gì vậy?” Hà Sinh nhìn về phía ác quỷ thư sinh, chỉ thấy đối phương ngừng bày trận, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khoảng không gian tốt đen trên kia. “Nó đang nhìn cái gì thế nhỉ?” Hà Sinh lắc đầu chậm rãi, “Em không biết.” Bỗng, ác quỷ thư sinh đột nhiên bỏ dở trận pháp đã được bày ra hơn phân nửa mà thoắt cái biến mất. Ước chừng hai phút sau, thừa dịp ác quỷ không ở đó, Hà Sinh tranh thủ bay khắp nơi tìm lối ra rồi chợt quay lại: ” Âm khí tại đây có biến hóa!” Thành Chu vội hỏi: “Biến hóa như thế nào?” “Âm khí đang giảm đi. Một lượng lớn âm khí nơi đây đang bị hút ra. Trời ạ! Tốc độ này thật đáng sợ!” “Là do trận pháp hiến tế kia sao?” “Không phải, trận pháp kia chưa được hoàn thành, mà dù có hoàn thành đi chăng nữa thì nó cũng không thể khiến âm khí tại đây biến mất nhanh như vậy được. Nơi này là một âm huyệt với lượng âm khí khổng lồ mà!” Thành Chu chấn phấn, “Đây có phải là…” “Nhất định là Hồng Diệp!” Hà Sinh chắc ăn như đinh đóng cột: “Trừ nó ra không ai có thể làm được như vậy cả.” Ác quỷ thư sinh lại hiện ra, mang theo sắc mặt xấu xí đến cùng cực. Nó nhìn trận pháp hiến tế bố trí hơn phân nửa rồi nhìn lại Thành Chu, sau đó bay vụt đến hắn như đã hạ quyết tâm cuối cùng. Thành Chu và Hà Sinh cùng cảnh giác nhìn đối phương. Thư sinh âm hiểm cười cười, “Không kịp lập trận pháp hiến tế rồi, tên đó lợi hại quá, thật không ngờ nó lại có thể…” Thư sinh đố kỵ đến mức vặn vẹo cả người. “Nhưng may là còn mày.” Ác quỷ thư sinh nhào đến Thành Chu. Hà Sinh lập tức tấn công nó. Tay ác quỷ vung lên, đánh tan thân ảnh Hà Sinh. Đừng nói tới một phút đồng hồ, Hà Sinh ngay cả hai giây cũng không trụ được. “Không! Hà Sinh ——!” Tròn mắt Thành Chu muốn nứt ra. Ngoại trừ trái tim đớn đau đến kịch liệt, cảm giác bị bòn rút sức mạnh quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa trong cơ thể hắn. Thư sinh kề vào tai Thành Chu, duỗi ra đầu lưỡi thật dài liếm vào vành tai hắn rồi thì thầm: “Tiếc thật. Hiện giờ tao cần có sức mạnh để chống lại tên đó. Nếu có thể sống qua lần này, chúng ta lại ký kết khế ước nhé. Mày yên tâm, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, dâng hết cho tao sức mạnh, tao nhất định sẽ đối xử tử tế với mày.” Thành Chu điên lên! Thế nhưng hắn hoàn toàn không thể nào chống cự được, chỉ có thể mặc cho sức lực và tính mạng của bản thân chảy xuôi về phía đối phương. Ác quỷ thư sinh mang vẻ mặt ngây ngất như đang say thuốc, “Thật tuyệt vời, trách không được những Ma Thần kia đều mong chiếm được tế phẩm nhân gian. Bọn chúng luôn điên cuồng tìm kiếm những tế phẩm siêu hạng như thế này. Mày chắc chắn chính là tế phẩm cao cấp nhất chỉ dùng để kính dâng cho Ma Thần tối cao rồi. Ôi thật là… aaaa…” Mạng sống bị bào mòn ngày một nhanh hơn, ý thức của Thành Chu cũng dần lả đi. “Hồng Diệp…” Thành Chu thì thào gọi một tiếng rồi từ từ nhắm hai mắt lại.