Bỗng nhiên… Tiếng rống nặng nề như hồi trống cổ vang lên một lần nữa, dường như hai con thú khổng lồ vừa bị công kích rất quyết liệt. Thành Chu dời mắt, phát hiện ra trong lúc bọn cự thú đang rống vang thì một tầng sương mù màu đen hiện ra bao phủ lấy chúng. Sau đó hắn chẳng thấy được gì nữa, chỉ thỉnh thoảng nghe được một vài tiếng kêu bên trong. Trong sương màn sương mù màu đen… Một con cự thú bị trọng thương ngay bụng, ngã ầm xuống. Một bóng hình nho nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu con thú còn lại, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy sừng nó rồi gắng sức bẻ xuống. Cự thú kêu lên thảm thiết. Chiếc sừng của nó bị bẻ sống, gãy lìa. Bóng dáng nho nhỏ vẫn chưa dừng lại mà còn nhảy vút lên không trung, ghìm tay đấm ngay vào mũi con thú. Hai con thú khổng lồ bị đánh rú lên thảm thiết, một con quỳ rạp xuống, con còn lại thì nằm phủ phục trên mặt đất, vẻ như đã khuất phục dưới bóng hình nho nhỏ đang lơ lửng giữa không trung. Dáng người nho nhỏ hừ lạnh một tiếng, sau khi chấp nhận sự đầu hàng của hai con thú, bàn tay tí hon khẽ phất. Cũng không biết nó làm gì, nhưng hai con thú bỗng nhỏ đi rồi nhảy ngay đến bên hông hình bóng nho nhỏ. Làn khói đen biến mất cùng bóng dáng bọn cự thú. Người trên phố không rõ chuyện gì, yên lặng trong chốc lát rồi xì xào bàn tán. Thành Chu cảm giác như những tiếng nói ấy vang vang ngay bên tai, nhưng vẫn nghe không rõ chúng đang nói về cái gì. Lý Gia Thành không ngờ rằng bản thân gã chỉ mới vừa sửng sốt một chút thôi mà hai con Âm luôn khiến gã phải đau đầu kia đã bị người ta bắt mất tiêu rồi. Kỳ thật, nếu nhìn sừng của chúng mà đoán thì hai con thú cổ chưa tới ba trăm năm tuổi kia cũng không quá khó để đối phó, gã đau đầu là vì sợ chúng phá tan kết giới gây ảnh hưởng đến ngoại giới. Thú cổ Âm có khả năng phá xuyên kết giới bẩm sinh, lại thêm phần da dày thịt thô, muốn giết chết chúng trước khi chúng phá tan kết giới thì phải có thực lực gấp ba lần chúng mới được. Hai con Âm có khả năng chọc thủng kết giới mà lại bị trói trong kết giới màu đen kia ư… Đến cùng thì ai là kẻ đã bố trí thứ kết giới tựa như màn sương mù đen ấy? Rốt cuộc là vị thần thánh nào đã đến nơi này? Ánh mắt Lý Gia Thành xuyên thẳng qua đám hỗn loạn trong chợ quỷ, bắt gặp một thân ảnh nho nhỏ nghênh ngang đẩy bộ xương đang cản đường nó ra, còn một cước đá văng gã choai choai đang đu đeo ba nó, ngẩng đầu, giang hai tay cánh tay, muốn ba nó ôm một cái. Là nó sao? Vẻ hoài nghi tràn ngập trong mắt Lý Gia Thành. Gã nhanh chóng đáp xuống từ không trung, lần này gã thật muốn xem xem Thành Chu còn có thể viện ra lí do lí trấu nào nữa. Về phần Hồng Diệp, đứa con Thành Chu đang nuôi dưỡng, gã sẽ thăm dò lai lịch chi tiết của nó sau. Nếu như nó thật sự là một vị thần thánh quyền năng thì tuyệt đối sẽ không thể nào yên lặng vô danh trong chốn này được. Mà Thành Chu, một kẻ có khả năng nuôi dưỡng một vị thần quyền năng như thế thì… “Thành Chu, anh đến chợ quỷ làm gì?” Lý Gia Thành đến trước mặt Thành Chu, hỏi thẳng. Thành Chu ngơ ngác, “Tôi mang người nhà đến chơi. Còn cậu thì sao? Đi làm thêm ở đây hả? Yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này với công ty đâu.” Thành Chu nghĩ thầm, một Âm ti như Lý Gia Thành mà muốn kiếm thêm thu nhập thì làm nhân viên quản lý part-time ở lâu đài ma này là quá thích hợp rồi. Lý Gia Thành tiến lên thêm một bước ép hỏi: “Anh rốt cuộc có biết nơi này là nơi nào không?” “Là nơi vui chơi và phung phí chăng?” Thành Chu thử thu hồi đường nhìn bay toán loạn của mình. Ở bên kia, một bà già bán giày chợt há miệng thật to, thừa dịp hỗn loạn mà nuốt vào bụng món chuột mới sinh ngâm rượu của lão chủ quầy kế bên, thế rồi bị bộ xương dẫn đường tát cho phun ra. Hàng giả đấy! Kỹ xảo điện ảnh đấy! Giống như ảo thuật nuốt kiếm, nuốt bi thép mà thôi… Toàn là hàng giả hết! Lý Gia Thành đã hiểu. Thì ra người này đã hùng mạnh đến mức có thể xem đây là nơi vui chơi và phung phí. Quả nhiên gã không nên trông mặt bắt hình dong mà. Rất nhiều tiền bối và cao nhân ưa thích dạo chơi nhân gian, lại càng ưa thích giả heo ăn thịt hổ. Đừng nhìn Thành Chu ở công ty tầm thường, nhu nhược, sợ phiền phức lại không biết luồn cúi mà xem thường nhé, có khi hắn vẫn luôn cười nhạo gã và những người phàm tục trong công ty kia chăng? Tuy gã vẫn không cảm nhận được bất cứ sức mạnh nào trên người Thành Chu, nhưng biết đâu thực lực của người ta đã sớm vượt qua gã cả một vòng trái đất rồi chăng? Mạnh đến vậy mà giả dạng thành người bình thường thì có khó gì? “Thành Chu, đàn anh à, em thừa nhận là em đã nhìn lầm rồi, nếu như trước kia em có làm gì mích lòng anh thì… kính xin anh bỏ qua cho em nhé.” Lý Gia Thành bày tỏ thái độ của mình một lần nữa. Thành Chu thấy mình chỉ bắt thóp có tí xíu thôi mà thái độ Lý Gia Thành đã thay đổi xoành xoạch như thế, không khỏi giật mình chút chút. Cơ mà hắn cũng vui hết sức. Có ai lại không mong mình được người khác tôn trọng đâu? “Không sao, về sau chúng ta sẽ hợp tác thật tốt. Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện ở đây đâu.” Lý Gia Thành gật đầu, Thành Chu có thể tiến vào chợ quỷ chứng tỏ hắn cũng là người cùng hội cùng thuyền, thế nên bọn hắn tất nhiên sẽ không nói cho người ngoài nghe chuyện về chợ quỷ rồi. Lý Gia Thành dời mắt sang Hồng Diệp, nếu Thành Chu thật sự là ẩn sĩ cao thông dạo chơi nhân gian, vậy Hồng Diệp có phải là nhóc quỷ Thành Chu nuôi không? Cao nhân là vậy đấy, có người không thích tự thân xuất mã mà thích nuôi mấy con quỷ nhỏ hay mấy con cương thi để chúng nó làm việc cho mình. Lý Gia Thành lại nhìn về phía Hà Sinh… Lại là thực thể sao? Thực thể mà lại không có oán khí quấn quanh… Uầy, Lý Gia Thành xấu hổ, lẽ ra gã nên nhận thấy điều này ở Hà Sinh ngay từ đầu chứ! Hà Sinh là ma, với tư cách Âm ti gã bảo đảm gã không thể nào sai về điểm này, huống chi gã cũng đã điều tra chuyện của Hà Sinh, nhưng gã vẫn không tin rằng Hà Sinh biến thành thực thể là sự thật. Lúc ấy gã cho rằng Hà Sinh đã hút tinh khí của nhiều người nên mới biến thành thực thể. Nhưng sau lần quan sát cẩn thận hôm nay, gã mới phát hiện trên người cậu không hề có bất kỳ một tia oán khí nào quấn quanh, chứng tỏ rằng con ma này không hại người. Ma hút tinh khí người khác đã bị cho là hại người, cho dù đối phương có đồng ý hay không. Song, Hà Sinh không hại người mà lại có được thực thể, mà trông bộ dáng cậu còn không chỉ biến thành thực thể một hai lần… Đây không phải chứng tỏ rằng cậu ấy hẳn đã được nuôi bằng bí kíp dưỡng quỷ lợi hại của thánh thần sao? Thành Chu kia…. Chắc chắn là gã đã nhìn lầm rồi! Hi vọng trong lòng vị này không tồn tại bất cứ hiềm khích nào về gã… Lý Gia Thành thấp thỏm bất an. Gã định biếu cho Thành Chu vài tờ phiếu giảm giá có mệnh giá khoảng vài ngàn nhân dân tệ của lâu đài ma, không phải loại của chợ quỷ, nhưng lại sợ người ta chướng mắt. Sau cùng ngẫm lại đành thôi, người ta quyền uy đến thế, có thể nuôi ma, lại có thể sai khiến loại quỷ khó nuôi nhất và quyền năng nhất… thì chút tiền mọn đó có là gì? Cuối cùng Lý Gia Thành gật đầu chào Thành Chu, quay người rời đi, tiếp tục giữ trật tự khu chợ quỷ. Thành Chu nói không sai, gã đúng là đang làm thêm ở chỗ này thật. Bởi vì người đầu tư hoạt động trò chơi chủ đề lâu đài ma này chính là chú Hai của gã, hơn nữa chú Hai còn định giữ tòa lâu đài ma này lại để làm hạng mục kinh doanh lâu dài ở công viên giải trí. Thành Chu cũng không biết rằng hắn vừa hụt mất vài tấm phiếu giảm giá mấy ngàn tệ. Lúc này đây, hắn và Hà Sinh vẫn còn đang tán thưởng hiệu suất làm việc cao của nhân viên tại đây. Mấy đứa xem đi, chỉ trong vài nốt nhạc mà khu phố dài hỗn loạn đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Những vật bị cự thú phá hỏng cũng biến mất toàn bộ, những du khách và chủ quầy ban nãy không biết trốn đi nơi nào cũng lục tục xuất hiện. Đường phố lại bắt đầu đông vui nhộn nhịp không khác gì phố chợ ban ngày. Chỉ cần bạn không gây chú ý, du khách dạo phố sẽ không có ai nhìn bạn quá vài lần. Có lẽ tất cả mọi người vẫn đang âm thầm dò xét lẫn nhau… Có lẽ có ai đó đã âm thầm phát hiện ra con mồi của mình… Có lẽ… Nhưng âm thầm vẫn là âm thầm, nơi này có quy định và trật tự của nó, không một ai dám tuỳ tiện phá rối cả. Nơi này là chợ quỷ chính quy được Địa phủ đặc biệt cho phép mở cửa, không giống như những khu chợ bên ngoài khác. Nếu không hiểu lề lối, thì đừng nói đến con người, kể cả ma quỷ có đạo hạnh có khi cũng chỉ vào mà không thể nào ra được. Mà cho dù có người sống xuất hiện trong đó, chỉ cần người ấy tuân thủ quy củ mua bán công bằng, thì không ai có thể đụng đến hắn khi còn trong chợ quỷ. Cũng như đối với một số thế lực quyền năng, kể cả khi toàn thân Thành Chu tản ra khí tức mê người của một tế phẩm hảo hạng và nước miếng của bọn chúng có chảy đầy đất đi chăng nữa, thì cũng sẽ không có kẻ nào dám ra tay với hắn trong phạm vi của lâu này ma này. Vì thế, lý do không ai cứu gã choai choai khi hai con Âm đến bắt gã cũng là vì bọn họ biết rõ nhân viên quản lý của nơi này sẽ ra mặt. Một hồi hỗn loạn qua đi, Thành Chu cảm giác được những tia nhìn ác ý và thèm thuồng âm thầm dồn lên người mình càng thêm rõ ràng, nhưng cũng không có ai hành động thiếu suy nghĩ, ngoại trừ gã vạm vỡ tanh hôi bỉ ổi lúc nãy. Đều là giả dối hết. Thành Chu nhủ thầm. Tất cả quỷ vật, quái vật chốn này đều là do người sắm vai hết. Đây là lâu đài ma của công viên giải trí, một nơi chuyên môn doạ người làm thú vui tiêu khiển. Dù có chuyện kì quái nào xảy ra thì tất cả chỉ là mánh lới kết hợp với công nghệ kỹ xảo mà thôi, căn bản chẳng có gì đáng sợ cả. Thành Chu lại nhủ thầm. Và đây cũng là nơi Hồng Diệp lần đầu chủ động yêu cầu đến chơi, nó còn cố ý chọn nơi không thu vé vào cửa nữa, mặc dù cái chỗ này… Huống chi, con của hắn và Hà Sinh lại còn cố gắng bảo vệ hắn vì đã đồng ý dẫn hai đứa đến đây. Thân làm cha như hắn không bao giờ muốn khiến Hồng Diệp phải thất vọng. Hắn không muốn trở thành một người cha không biết giữ lời hứa, càng không muốn để con xem thường mình. Nếu đã không thể cho Hồng Diệp được một cuộc sống ấm no đủ đầy, nếu đã không thể chăm sóc nó thật tốt vì quá bận bịu… thì hôm nay chỉ có mỗi việc dẫn nó đi chơi ở nơi nó thích mà hắn còn không làm được, vậy hắn có xứng đáng làm cha nữa không? Lá gan là luyện ra được. Thấy riết rồi cũng sẽ hết sợ thôi… Cánh tay Thành Chu có chút căng cứng, nhưng khi cảm nhận được thân thể mềm mại và ấm áp của con, thần kinh căng thẳng của hắn dần thả lỏng trở lại. “Anh có gì muốn hỏi tên này không?” Bộ xương dẫn đường dẫn gã choai choai đến trước Thành Chu. Thành Chu nhìn về phía gã choai choai. Không biết là gã đã cảm giác được không còn nguy hiểm, hay do vừa rồi bị đạp tơi tả mà gã đã không còn kích động cũng như không còn khăng khăng ôm chầm lấy Thành Chu giống khi nãy nữa. “Cậu mới vừa nói đến xuyên việt, đó là gì?” Thành Chu không muốn gây sự chú ý nữa, ôm con đi đến nơi hẻo lánh bên đường. Gã trẻ tuổi uể oải tựa vào cột điện, vuốt vuốt mặt, “Đầu tiên anh trả lời giùm em một câu được không, anh là đạo sĩ hay là phù thuỷ vậy?” Khả năng tự vệ “bịt tai trộm chuông” của Thành Chu bộc phát, não bộ hắn tự động chuyển đổi chủ để câu hỏi lên bối cảnh trò chơi lâu đài ma, cười đáp: “Cậu cảm thấy tôi là cái gì thì tôi là cái đó thôi.” “Anh bảo vệ em được không?” “Không!” Những lời này không phải do Thành Chu nói ra mà là từ nhóc con trong lòng hắn.. Gã choai choai nhếch miệng, nhưng có lẽ sợ bị Hồng Diệp đạp nên không dám chống đối nó, chỉ nhìn Thành Chu. Thành Chu gãi gãi đầu, hắn tò mò nhưng không có nghĩa là hắn muốn dây vào phiền phức, “Xin lỗi…” “Em sẽ trả thù lao cho anh.” Thành Chu nuốt xuống câu định nói, hỏi tiếp: “Vậy thì… cậu hãy kể mọi chuyện cho tôi trước đã, nếu như tôi có thể làm được thì tôi sẽ bảo vệ cậu, nhưng nếu như không được thì cậu đành chịu vậy, cậu nói xem có đúng hay không?” Hồng Diệp liếc nhìn hắn… Vì tiền mà dám liều cái mạng nhỏ như thế sao? Trước mắt còn một nhiệm vụ chưa thực hiện vậy mà còn dám nhận thêm một cái nữa. Thành Chu ơi là Thành Chu, rốt cục là anh thật sự không hiểu hay cứ muốn tỏ ra nguy hiểm vậy? Gã choai choai suy tư một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Thành Chu rồi nhìn chung quanh, đứng thẳng người nói: “Được, để em kể với anh, sự tình là thế này. Hôm ấy em đang lướt mạng thì thấy một tin nhắn chuyển tiếp, thấy nội dung thú vị nên nhấp vào đường dẫn của nó. Đường link ấy mở ra một bài thi trắc nghiệm hai mươi câu về bản thân, em làm xong thì nhấn ‘gửi’, sau đó là…” Gã choai choai bỗng ngừng kể chuyện, nhìn về phía đối diện. Trong ánh mắt gã là sự kinh ngạc cùng nỗi sợ hãi không cách nào che giấu, “Là nó! Nó đến rồi. Nó vẫn luôn theo dõi em… Em cứ tưởng rằng đã thoát khỏi nó…” “Ế?” “Em… em phải đi đây. Nếu anh muốn biết toàn bộ sự tình thì xin tìm các bài đăng của một blogger tên là Mộng Điệp, trong đó có một bài liên quan đến xuyên việt, anh cứ ấn mở là được. Nếu như… Nếu như anh đồng ý điều tra rõ chuyện này thì làm ơn đến tìm em ở khe xuyên việt trên núi Cửu Hoa. Em chờ anh ở đó. Làm ơn nhớ rằng em chỉ ở đó được ba ngày nữa thôi.” “Này này, đợi đã nào…! Cậu nói rõ ràng ra xem nào.” Thành Chu sợ hãi thì sợ hãi, nhưng không cách nào gạt bỏ được lòng hiếu kỳ. Gã choai choai vừa chạy đến phía đối diện, vừa ngoảnh đầu nói nhỏ với Thành Chu: “Nó đến rồi… Anh không thể nào bảo vệ em được…. Không ai có thể bảo vệ em được… Em phải rời khỏi nó.” Ánh mắt Thành Chu phóng về phía đối diện, chỉ thấy tiểu hòa thượng trọc đầu đứng dưới đèn đường đưa lưng về phía bọn hắn. Dường như tiểu hòa thượng trọc đầu đang nói chuyện với ai đó. Người trong bóng tối đưa tay lên, vén mái tóc dài ra sau tai. Động tác quen thuộc này… “Trần Nhan?!”