Mặt chính của bài vị rơi đập xuống mặt đất. Gã trung niên không tự nhặt lấy mà bắt cảnh sát Mông phải nhặt nó lên. Cảnh sát Mông bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn Thành Chu đã chạy trốn không thấy bóng dáng, đành thở dài ngồi xổm xuống nhặt lấy tấm bài vị kia. “Cót két.” Mảnh gỗ va vào nhau tạo nên một tiếng vang nhỏ. Thì ra trên mặt chính của tấm bài vị còn được buộc lên một bài vị nhỏ hơn. Trên bài vị lớn có khắc: Cố nữ Diêu Phương Thanh chi liên vị. (Bài vị của con gái quá cố Diêu Phương Thanh.) Trên bài vị nhỏ có khắc: Cố tôn Diêu Nguyên chi liên vị. (Bài vị của cháu trai đã mất Diêu Nguyên.) Nam thanh nữ hoàng (nam màu xanh, nữ màu vàng)… Không biết vì sao hai bài vị kia lại dùng màu đen, hẳn là người này đã không chú ý đến tập tục cũ rồi. Cảnh sát Mông cũng không biết nhiều về phương diện này cho lắm và cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ im lặng nâng bài vị lên đưa cho gã trung niên. Gã đàn ông cẩn thận từng chút một mà đón lấy bài vị, lại còn yêu cầu anh cúi người xin lỗi hai bài vị. Cảnh sát Mông kìm chế cơn giận vì anh không thể nào từ chối việc này được, người đi trên đường đều đang chứng kiến. Lỡ như hôm nay anh cứ vung tay bỏ đi như vậy thì biết đâu ngày mai Kênh 14 lại giật tít “Ngỡ ngàng cảnh sát làm rơi bài vị mà không xin lỗi”, có khi còn kèm theo hình của anh nữa thì chết. “Thật xin lỗi, tôi đang có việc gấp, hi vọng ngài có thể thông cảm.” Cảnh sát Mông nâng một tay để hành lễ, nói lời xin lỗi hết sức thành khẩn. Sau đó, anh lại khom người nhặt toàn bộ tiền giấy và đèn cầy trắng trên mặt đất cho vào túi, rồi đưa trả lại cho gã trung niên. Gã trung niên hừ mũi một tiếng, bỏ bài vị vào trong túi rồi rời đi. Cảnh sát Mông lắc đầu, đang định quay người trở lại toà nhà công ty AHS thì phát hiện mình trên tay như bị dính phải một tí sơn màu đen, se se ngón tay vài cái cũng không trôi đi. Không lẽ bài vị kia vừa mới được phết sơn ư? Nhưng trên mặt rõ ràng đã khắc chữ rồi mà… Bỏ qua cảnh sát Mông, lại nói về Thành Chu. Thành Chu một đường chạy như điên về nhà, đến nỗi bảo vệ vườn hoa Kim Bảo và hàng xóm ngang qua đều nhao nhao ghé mắt nhìn hắn. “Ngài đã quay về rồi!” Thành Chu vừa lao ra thang máy chợt nghe thấy một tiếng reo mừng. Masayuki Saito vừa thấy hắn trở về liền như gặp lại người thân, vội vàng tiến lên chào đón. Tư Đồ cản đường ông ta. Lúc này Thành Chu mới phát hiện người hàng xóm của bọn hắn dường như đang bị Tư Đồ và Hà Sinh nhà hắn chặn trước cửa nhà. Đây là chuyện gì thế này? Thành Chu không rõ lắm, nhưng bây giờ không phải là lúc giải quyết vấn đề tranh chấp hàng xóm đa quốc gia, hắn phải tìm con mình trước đã. “Tư Đồ, Hà Sinh, xảy ra chuyện rồ—…” “Ngài Thành, tôi có việc tìm ngài đây. Chuyện rất quan trọng!” Masayuki Saito cao giọng nói. “Thật xin lỗi! Tôi cũng đang có chuyện quan trọng có liên quan đến vấn đề sống chết. Nếu được thì lần sau chúng ta sẽ bàn nhé.” Thành Chu trả lời thật nhanh rồi vô cùng lo lắng nhìn về phía Tư Đồ và Hà Sinh, “Hồng Diệp có về nhà không? Hai người có thấy nó không?” Nghe chuyện có liên quan đến Hồng Diệp, Masayuki Saito vội hỏi: “Ngài Thành, ngài có việc gì gấp? Có lẽ tôi giúp được đấy…” “Ầm!” Tư Đồ đẩy mạnh Thành Chu vào nhà, sau đó cũng đi vào rồi đóng ập cửa trước mặt Masayuki Saito. Hà Sinh nhìn nhìn Saito rồi quay người trực tiếp xuyên tường vào nhà. Saito hối hận. Lẽ ra ông không nên vừa nhìn thấy Tư Đồ liền đòi siêu độ gã, đó thật sự chỉ là bản năng của ông mà thôi. Ông vốn không muốn kết thù với gã, mà Tư Đồ hiển nhiên lại là lệ quỷ mới nuôi của người kia. Trong phòng… Thành Chu không hiểu vì sao Tư Đồ lại có thái độ xấu với hàng xóm như thế, nhưng hiện tại hắn không quan tâm đến những việc này, mắt thấy Hà Sinh cũng xuất hiện bèn vội la lên: “Hồng Diệp mất tích rồi! Nó bị tên tiểu hòa thượng không có mặt kia bắt đi rồi! Chúng ta phải cứu nó ngay! Hai người có biết cách nào để tìm tiểu hòa thượng kia không?” So với sự thấp thỏm lo âu của Thành Chu, Tư Đồ và Hà Sinh cỡ nào cũng chỉ thấy việc Hồng Diệp mất tích là một chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, đặc biệt là khi Thành Chu nhắc đến tên tiểu hòa thượng. Bởi lẽ, Tư Đồ đã tận mắt thấy, không bao lâu sau khi rời khỏi kết giới lâu đài ma Hồng Diệp đã tiêu diệt tên tiểu hoà thượng trong tít tắc. Còn Hà Sinh vì trông coi Thành Chu nên không thấy toàn bộ trận đấu giữa Hồng Diệp và tiểu hòa thượng, nhưng cậu còn hiểu Hồng Diệp hơn cả Tư Đồ, thế nên càng không cho rằng Hồng Diệp sẽ bị tiểu hòa thượng bắt đi. Hai bạn Tư, Hà không hẹn mà cùng chung ý nghĩ: Vị kia… hẳn là chạy đi tìm thức ăn đi? “Tư Đồ! Hà Sinh!” Thấy đôi trẻ bình chân như vại, Thành Chu tức giận. “Hồng Diệp mất tích sao?” Tư Đồ hỏi. “Vâng.” Thành Chu ra sức gật đầu. “Là chuyện gì xảy ra? Cậu kể lại xem xem.” Thành Chu nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc Hồng Diệp mất tích. Tư Đồ sờ cằm, “Tiểu hòa thượng lần trước đã bị Hồng Diệp ăn tươi rồi mà, còn lần này… Cậu có chắc tên lần này y hệt tên lần trước không?” Lỗ tai Thành Chu tự động cho qua câu đầu tiên, hắn chỉ trả lời cho vế sau của Tư Đồ: “Tôi không thấy rõ nó, nhưng tên tiểu hoà thượng ấy đem lại cho tôi cảm giác hệt như lần trước vậy.” “Tôi cảm thấy cậu không cần lo lắng cho Hồng Diệp như vậy đâu. Nếu nhóc ấy thật sự có chuyện gì thì cậu cũng sẽ chịu ảnh hưởng lây. Mà bây giờ cậu không hề bị tổn thương gì…” “Nó gặp chuyện không may thì tôi sẽ bị ảnh hưởng gì?” Thành Chu khó hiểu. Tư Đồ rất muốn trả lời rằng, vì cậu là tế phẩm của nó nên trên người cậu nhất định sẽ có ký hiệu của nó, và cũng nhờ ký hiệu ấy nên hương vị tế phẩm hảo hạng của cậu mới được ngăn lại. Nếu Hồng Diệp thật sự gặp chuyện thì ký hiệu ấy sẽ mất đi hiệu lực, như thế thì Thành Chu tuyệt đối không thể nào chạy về một cách bình yên vô sự như vậy được. Dù hắn có may mắn không bị bọn ma quỷ trên đường hút hết tinh khí thì lúc này nhà của bọn hắn thế nào cũng bị đội quân ma quỷ hùng hậu vây kín cho mà xem. Cơ mà nhờ có Hà Sinh chỉ điểm, Tư Đồ đã biết rõ vị chủ nhà trên danh nghĩa này có sức thừa nhận tương đối thấp, cho nên gã cũng không nói rõ ra mà chỉ hỏi: “Hồng Diệp có đưa cho cậu cái gì không? Kiểu như vật tuỳ thân ấy?” Thành Chu… không nhớ. Hà Sinh tiến lên, mỉm cười với Thành Chu rồi nắm cổ tay phải của hắn lên, “Đây nè.” Thành Chu lật cổ tay mình lên, trên động mạch của hắn có một vòng răng nhỏ nhàn nhạt, là một trong những kỉ vật con hắn để lại cho hắn. Ngoại trừ cổ tay thì trên cổ của hắn dường như cũng có một cái nữa. Hồng Diệp cứ như cún ấy, dù chẳng có việc gì vẫn cứ thích cắn hắn. Tư Đồ vươn tay. Thành Chu ngây ngốc duỗi tay cho gã xem. Ngón tay Tư Đồ hờ hững vẽ một vòng giữa không khí bên trên vòng răng, ngẩng mặt nói với Thành Chu: “Nếu cậu muốn, tôi có thể tìm kiếm Hồng Diệp nhờ dấu răng này, nhưng cần cậu giúp một việc.” Thành Chu kích động, “Giúp như thế nào? Anh cứ nói đi.” “Cho tôi một giọt máu của cậu.” Hà Sinh lập tức không vui nhìn sang Tư Đồ. Năng lực của anh hoàn toàn có thể sử dụng những phương pháp khác mà. Tư Đồ không thay đổi sắc mặt. Phương pháp này là nhanh nhất rồi. Thành Chu không hề phản đối, “Đừng nói một giọt, một lít cũng được! Anh lấy đi.” Đầu ngón tay Tư Đồ ấn nhẹ lên trên ngón giữa tay phải Thành Chu, một giọt máu màu đỏ sậm ứa ra. Tư Đồ ngửi thấy mùi máu vô cùng hấp dẫn, yết hầu nhấp nhô lên xuống rõ ràng. Gã bắt ngay lấy tay Thành Chu rồi cúi đầu kề sát thân người vào. Một bàn tay ngăn Tư Đồ lại, đồng thời kéo mạnh Thành Chu ra khỏi tay gã… Hà Sinh vung tay lên, giọt máu trên đầu ngón tay Thành Chu hiện ra giữa không khí. Tư Đồ liếc mắt nhìn Hà Sinh, há miệng khẽ hút giọt máu vào bụng. Thành Chu căng thẳng nhìn chằm chằm vào Tư Đồ, chờ đợi gã chỉ ra nơi của Hồng Diệp. Tai Hà Sinh chợt nghe thấy giọng cười trầm thấp của Tư Đồ, “Cậu không tin tôi sao?” “Tôi chỉ biết dục vọng của con người rất khó khống chế, mà ma quỷ lại càng khó hơn.” Thành Chu quay đầu, “Hà Sinh, cậu đang nói gì vậy?”. Nguyên do là vì Tư Đồ cố ý không cho Thành Chu nghe được câu nói ban nãy. “Em nói… Anh Thành, về sau bất kể ai muốn máu tươi của anh, nhất là máu từ đầu ngón tay phải, anh nhất quyết không được cho lung tung đấy. Dù là Hồng Diệp có muốn đi chăng nữa, anh cũng phải biết rõ rằng nó muốn lấy để làm gì.” Hà Sinh chân thành khuyên nhủ. “Anh biết mà… Anh không có cho lung tung đâu. Ngay cả lúc hiến máu anh cũng… Mà cái này để sau hẵn nói. Ý anh là… Chỉ khi nào là mấy đứa anh mới cho. Anh tin tưởng cậu và Tư Đồ sẽ không hại anh. Hồng Diệp thì… lại càng không.” Hà Sinh buồn bã nhìn Thành Chu… Anh Thành, anh thật sự không biết thân phận lương thực dự trữ của mình sao? Nếu anh không biết thật, vậy xin ông trời phù hộ anh mãi mãi cũng không biết. Tư Đồ nhìn Thành Chu, tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt vì sự tín nhiệm của hắn. Gã cũng không giải thích gì về hành động của mình, chỉ cười cười rồi nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống. Thành Chu tò mò nhìn gã, vô thức hạ giọng hỏi thăm Hà Sinh bên cạnh, “Mấy đứa tìm người mà không cần bày bàn cúng tế sao? Cũng không cần thay quần áo, bày tư thế? Ít nhất cũng phải dâng cống phẩm chứ? Ví dụ như đèn cầy trắng hay mấy loại nhang đèn này nọ.” “Anh ta đã dâng cống phẩm rồi.” “Ý cậu là…” Thành Chu nuốt nuốt nước miếng. Hà Sinh nhỏ giọng giải thích cho Thành Chu: “Anh có thể hiểu như thế này: Với các phù thủy, đạo sĩ, thông linh sư bình thường, nếu muốn nhờ ma quỷ trợ giúp, bọn họ sẽ tuyên bố chiêu mộ ở Âm giới, cũng chính là tế đàn hoặc pháp trận của bọn họ. Trong đó, họ sẽ yêu cầu khả năng và nguyện vọng được ma quỷ giúp đỡ.” “Cống phẩm là trả thù lao ư?” “Vâng. Hiện tại, Tư Đồ chính là lệ quỷ mà anh mời đến, còn máu tươi của anh chính là cống phẩm. Bởi vì trong máu tươi của anh có ẩn chứa sức mạnh của Hồng Diệp nên anh ấy có thể trực tiếp tìm kiếm tung tích Hồng Diệp nhờ việc này.” “Làm sao anh ta tìm được?” “Đây là năng lực riêng của mỗi một con ma.” Hà Sinh vò đầu, không biết giải thích với Thành Chu như thế nào. “Cậu không cần giải thích đâu… Dù sao anh…” “Hồng Diệp chắc chắn còn sống.” Tư Đồ đột nhiên mở mắt ra nói. Thành Chu mừng rỡ, vung tay lên thật cao, “Tốt quá! Vậy bây giờ nó đang ở đâu? Anh tìm ra nó được không?” “Chờ một chút.” Tư Đồ nhắm mắt lại lần nữa. Bên kia, Hà Sinh bỗng nhiên vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Em nghĩ ra rồi!” Hà Sinh kéo Thành Chu qua một bên: “Anh Thành, em biết cách giải thích cho anh rồi. Anh có thể xem ma quỷ bọn em như một chùm tín hiệu hoặc một chùm sóng điện, mà sức mạnh của Hồng Diệp ẩn chứa trong máu anh cũng có thể coi như một cột tín hiệu đơn lẻ đấy.” Thành Chu nghe nói Hồng Diệp còn sống nên đã yên tâm mà chú ý nghe người khác nói chuyện. Đúng rồi, ban nãy Saito tìm hắn chi vậy nhỉ? Hà Sinh hào hứng giải thích tiếp: “Tư Đồ tìm Hồng Diệp đồng nghĩa với việc góp cột tín hiệu đơn lẻ này vào chùm tín hiệu của mình. Sau đó anh ấy phóng chùm tín hiệu xen lẫn với tín hiệu của Hồng Diệp vào không khí, tìm kiếm dấu vết tín hiệu mới nhất mà Hồng Diệp để lại.” Thành Chu cảm thấy mình đã hiểu. “Đặc biệt là, ma quỷ càng mạnh thì khoảng cách truy tìm càng xa. Để đảm bảo chùm tín hiệu của mình trong không khí không bị các loại chướng ngại ngăn trở cũng như không bị lẫn lộn với các tín hiệu tạp nham khác, thì chùm tín hiệu của con ma nhất định phải vô cùng cô đọng và mãnh liệt.” Hà Sinh cho Thành Chu thời gian hiểu ra rồi nói tiếp: “Khi chùm tín hiệu Tư Đồ tung ra tìm được nơi có tín hiệu mạnh nhất của cột tín hiệu đơn lẻ ấy, chứng tỏ đã tìm được bản thân Hồng Diệp, hoặc ít nhất là đồ vật rất rất gắn bó với Hồng Diệp. Anh Thành, em nói như vậy anh hiểu được không?” Thành Chu gật đầu lia lịa, với cách giải thích này của Hà Sinh, hắn đột nhiên cảm thấy những thứ duy tâm ma quỷ trước kia lại trở nên cực kỳ khoa học và duy vật. Thành Chu vốn còn định hỏi vì sao ma quỷ lại cần tinh khí và vì sao khi hút tinh khí chúng có thể biến thành thực thể, nhưng lúc này Tư Đồ đã tỉnh lại lần nữa. “Hồng Diệp đang di chuyển về hướng Tây Nam, chúng ta đuổi theo chứ?” “Đương nhiên!” “Rất tốt, đi mua vé xe lửa thôi.” “Ơ?!”