Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 319 : Chạy trời không khỏi nắng

Lâm Hàn còn chưa ra đến ngoài cửa, hai tên kia đã hùng hục xông vào lớp của hắn. Lâm Hàn biết hai tên này định làm gì, nhưng vẫn cư xử rất đúng mực nói: - Hai anh là ai? Xông vào lớp của tôi định làm gì? Tên á đông kia há mồm định quát mắng, nhưng vẫn là tên tây dương cản lại, cười cười nói: - Xin lỗi thầy giáo! Chẳng là Âu Lỗi thiếu gia nhà chúng tôi mang trọng bệnh trong người, nhưng tính tình lại cổ quái thích chạy lung tung, là gia chủ có lệnh cho chúng tôi mang thiếu gia về. Nếu có chỗ nào đường đột, còn mong thầy giáo không truy cứu! Lời nói mặc dù lịch thiệp, nhưng thần thái thì một chút áy náy cũng không có! Tên này cũng chỉ là làm bộ như vậy, trên thực tế, hắn cần gì phải để ý Lâm Hàn thấy thế nào? Lâm Hàn híp mắt lại, tên tây dương này mặc dù dối trá, nhưng đúng là khiến người ta không nói được lời nào. Lâm Hàn thậm chí còn đang đợi tên á đông ngu xuẩn kia mở miệng chửi mắng, để mình có cớ đập bọn chúng một trận cơ! Nhưng không sao! Mặc kệ ngươi có ra vẻ đến mấy, nhưng mục đích bản thân chưa đạt được thì ngươi vẫn phải lòi đuôi cáo ra thôi! Đảo đảo tròng mắt, Lâm Hàn cũng cười tươi rói đáp: - Tôi không biết ai là thiếu gia nhà các anh! Lời các anh nói tôi không tin được! Tôi chỉ biết Âu Lỗi là học sinh của tôi, đang ở trong lớp học của tôi, không ai có quyền được dẫn Âu Lỗi đi, nhất là những kẻ lai lịch không rõ ràng! Nếu tôi bất cẩn tin người mà để học sinh của mình bị bắt cóc, truyền ra chẳng phải để cả học viện này chê cười sao? Đến lúc này, tên tây dương cũng bắt đầu tản mát ra khí tức đầy nguy hiểm: - Thầy giáo! Tôi khuyên thầy nên ăn nói cẩn thận! Bọn tôi là người của Âu Tộc, là thủ hạ của thiếu tộc trưởng Âu Dương! Việc của Âu Tộc chúng tôi, thầy tốt nhất không nên xen vào thì hơn! - Xàm xí! Lâm Hàn xì một cái bật cười: - Nãy thì bảo có lệnh của gia chủ gì đó, giờ lại là thủ hạ của thiếu tộc trưởng! Càng nói càng không đáng tin! Còn nữa, ta đang bảo vệ học sinh của ta, cũng bảo vệ danh dự của một người thầy giáo, Âu tộc đến đây cũng không thể chà đạp lên tôn nghiêm thần thánh của một giáo viên chứ? Nói cái gì mà việc của Âu tộc ta không thể xen vào? - Thầy Lâm Hàn! Nhìn biển tên trên ngực Lâm Hàn, tên tây dương gằn giọng nói: - Chúng tôi đã nói chuyện rất lễ độ với thầy! Còn mong thầy đừng cản trở chúng tôi hành sự! - Làm sao? Nụ cười của Lâm Hàn càng thêm lạnh lẽo: - Các ngươi cho mình là cái thá gì? Lâm Hàn cực kỳ kiệt ngạo nói, ngực ưỡn thẳng, tay khoanh trước ngực, thần thái như nhìn xuống con kiến! Đây không phải là khí vương bát gì trong truyền thuyết, mà là sự tự tin tuyệt đối! Tự tin đến từ lực thực! Đối với Lâm Hàn bây giờ, ở cái học viện này hắn có thể đi ngang, tuyệt đối không có một ai dám chọc tới hắn! - Ngươi! Tên á đông rốt cuộc không chịu nổi nữa, chỉ thẳng vào mũi Lâm Hàn: - Đồ không biết sống chết! Dám coi thường Âu tộc chúng ta, hôm nay ta phải cho ngươi một trận nhừ tử trước, sau đó sẽ từ từ cho ngươi hưởng thụ những tháng ngày sống không bằng chết! Dứt lời, thân hình hắn như một con báo săn vồ tới Lâm Hàn, Lâm Hàn vốn dĩ định phản kích, nhưng đột nhiên nhướng mày, cánh tay vừa giơ lên lại hạ xuống, giống như chưa kịp phản ứng vậy. Một quyền đầy hung bạo của tên kia thoáng chốc nện lên má Lâm Hàn, khiến mặt hắn lệch sang một bên, nhưng thân thể hắn trước sau vẫn vững như bàn thạch, không di chuyển một bước, ngược lại tên á đông lại cảm thấy cả bàn tay, cổ tay lẫn cánh tay đều tê rần, hắn nhất thời hoảng hốt lùi lại ba bước, thần tình cực kỳ ngưng trọng nhìn Lâm Hàn. Lâm Hàn nhướng mày! Hắn bắt đầu cảm thấy, cái học viện chết tiệt này cũng không có tuyệt vời như hắn nghĩ, có những thứ vẫn thật là giống kiếp trước, tràn ngập sự dơ bẩn và hắc ám của quyền lực! Hắn có thể nhìn thấy lực lượng phòng vệ khoảng sáu người mặc giáp sáng loáng đã xuất hiện, ở một góc cách đó trăm mét, họ đang lặng lẽ dõi mắt nhìn tình huống bên này! Bọn họ tới rất nhanh, rất sớm, nhưng ngay khi nhìn thấy hai tên kia đang gây sự, lại ngay lập tức ngừng lại, ẩn núp nhìn tình huống bên này, thậm chí còn vô tư bàn tán, cười trên nỗi đau của người khác. Lâm Hàn vốn dĩ không động thủ, là vì hắn muốn nắm lý tuyệt đối, hắn muốn xem lực lượng phòng vệ này sẽ hành động thế nào, có tới ngăn cản xung đột hay không, phân xử thế nào, nhưng… sự thật lại khiến hắn quá thất vọng. Chẳng lẽ một con quái vật khổng lồ như học viện Cửu Long mà cũng thối nát như vậy sao? Chẳng lẽ cái gọi là lực lượng phòng vệ cũng chỉ là một đám sợ quyền lực thấy xung đột mà không cản lại? Tại sao lại như vậy? Kiếp trước của ta đã nếm trải đủ lắm rồi! Tuyệt đối không được để kiếp này của ta lại phải sống trong cái môi trường như thế! Rồi mai này Băng nhi, Phong nhi lớn lên trong cái môi trường mục nát như vậy, nhìn thấy đầy rẫy bất công như vậy, rồi chúng sẽ nghĩ thế nào? Thực ra Lâm Hàn nghĩ nhiều thôi! Đám phòng vệ buổi tối này chỉ là một đám ô hợp, là dự bị cho lực lượng phòng vệ chính thức, còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn về nhân cách và thực lực do học viện đặt ra, giống như Lâm Hàn hiện tại cũng chỉ là mới bước chân vào lĩnh vực giáo viên vậy, bản thân hắn cũng chưa phải là chính thức. Nếu là ban ngày, tình huống của học viện sẽ là một mảnh tường hòa quang minh, tuyệt đối sẽ không có cảnh xông vào lớp học của giáo viên như bây giờ! Kẻ nào dám, tuyệt đối là đang đi tìm cái chết! Không thèm nhìn ánh mắt lo lắng sợ sệt của Âu Lỗi cùng sự kiêng kỵ của hai tên trước mặt, Lâm Hàn cười lạnh nghiêng khuôn mặt lạnh lùng không một vết xước lại, nhìn chằm chằm hai tên kia: - Các ngươi không biết rằng tự tiện xông vào lớp của ta đã là phạm tội, giờ lại động thủ đánh giáo viên thì là tội chết sao? Lâm Hàn tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân! Ở học viện Cửu Long, giáo viên là nghề nghiệp cao quý thần thánh nhất, xông vào lớp của người khác đã là một tội, nếu còn động thủ đánh người, hai tội cộng dồn, dù cho có bị giết chết cũng là tội đáng phải chịu! Điều luật này thì hầu hết mọi người đều biết, nhưng có mấy ai để ý? Luật lệ, vốn dĩ chỉ là để áp đặt lên kẻ yếu mà thôi! Lỗi như vậy, nói ra thì khủng khiếp, nhưng cũng chỉ là vấn đề da mặt! Mặt mũi ngươi lớn, thì mọi chuyện sẽ “theo luật mà làm”, nhưng ngươi không đủ mặt mũi, chẳng phải chỉ là chuyện một câu nói sao? Tên á đông Âu Tuấn vốn dĩ còn định nói vài lời khinh thường. Nhưng cổ tay còn đau để hắn biết, thực lực của Lâm Hàn còn hơn hắn rất nhiều! Ở đây chọc giận đối phương, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì! Tên tây dương nhíu mày nhìn Lâm Hàn, ý lui đã quyết nói: - Thực lực của thầy Lâm siêu quần, bọn ta không phải đối thủ! Nhưng đây là lệnh của gia chủ, chúng ta không giải quyết được thì sẽ có người khác đáng tin hơn đến nói chuyện với thầy Lâm! Cáo từ! Dứt lời, hắn ngay lập tức kéo Âu Tuấn rời đi, không nói thêm một lời! Chỉ để lại Lâm Hàn đầy mặt cười lạnh nhìn theo! Hắn biết, mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt! Sớm thôi! Rất có thể là ngày mai, hoặc ngay bây giờ, bọn chúng sẽ tiếp tục tìm đến! Như vậy tốt nhất! Kéo càng nhiều người càng tốt! Ta sẽ cho các ngươi thấy, cái gì gọi là có đi mà không có về! Còn cả đội phòng vệ kia nữa! Tốt nhất các ngươi cứ cúp đuôi như lũ chuột trong góc! Nếu các ngươi dám lòi đầu ra trêu chọc ta…  Vậy thì đội phòng vệ cũng đến lúc cần chấn chỉnh rồi. Khà khà! … Trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng lũ trẻ trong lớp cũng cảm thấy có chút bàng hoàng. Đây là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy xung đột kiểu như vậy. Ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt như Hận Kiếm, Natsume, Hồng Thái là còn bình tĩnh ngồi nghe giảng, đám còn lại hầu hết là đứng ngồi không yên, ngay cả Âu Lỗi cũng vậy. Âu Lỗi vốn còn muốn rời đi, nhưng nghĩ lại, bây giờ hắn đúng là chẳng còn nơi nào trốn tránh! Sự việc đã tới nước này, hắn không còn cơ hội để tìm người giúp đỡ khác nữa rồi, Lâm Hàn chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn! - Được rồi! Hôm nay chỉ đến đây thôi! Mọi người về nhà nhớ chăm chỉ tập luyện! Chắc chắn sẽ có thành quả! Lâm Hàn mỉm cười nói với đám học sinh bên dưới. Hắn đã quan sát rất kỹ, đám học sinh này mặc dù có phân chia về tư chất làm Ninja, nhưng hầu hết đều không phải trường hợp cá biệt gì, đều có thể dễ dàng tu luyện ra chakra được! Nhóm học sinh đầu tiên coi như rất thuận lợi, không gặp phải trường hợp khó nào ngoài Âu Lỗi, Lâm Hàn cũng coi như thở ra một hơi. Đúng lúc này. Lâm Hàn lại nhíu mày, một tiếng gõ cửa đầy thô trọng vang lên, giống như tiếng sấm đánh vang vọng trong phòng, đám học sinh nghe tiếng gõ cửa này mà hoa mày chóng mặt, đứng không vững, cả một đám vừa đứng lên đã ngồi phịch lại xuống ghế, cực kỳ chật vật. - Ai vậy? Mặc dù đã đoán được là kẻ nào, nhưng Lâm Hàn vẫn rất bình tĩnh hỏi. Rầm! Cánh cửa gỗ bị thô bạo mở ra, một người đàn ông cao to theo đó bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn liếc qua Lâm Hàn. Tên này thực ra cũng không phải dạng lực lưỡng, chỉ là thân thể hắn có lực bạo tạc rất mạnh, nhìn qua đã biết là kẻ mang lực lớn hơn người, ánh mắt như lãnh điện nhìn liếc qua Lâm Hàn tràn ngập lạnh lùng và sát phạt, chứng minh hắn cũng đã giết qua không ít người. Chẳng phải cái khí thế ngập mùi máu kia đã ép cho đám trẻ đứng không vững sao? Sắc mặt Lâm Hàn trầm xuống, lạnh lùng hỏi: - Ngươi là ai? Tên kia hừ lạnh một tiếng, vậy mà không thèm để ý Lâm Hàn, chỉ nhìn chằm chằm vào Âu Lỗi: - Âu Lỗi thiếu gia! Mời ngài về nhà! Lời ít, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Ai nghe mà chẳng thấy ý không lành cùng hung bạo trong lời của hắn. Âu Lỗi sợ hãi lùi lại một bước, ánh mắt không tự chủ được liếc qua Lâm Hàn, thấy hắn quăng đến một ánh mắt cổ vũ, mới cố gắng trấn định nói: - Ta không về! Trương Hùng, ngươi nên nhớ thân phận của mình! Ngươi còn chưa có tư cách hô to gọi nhỏ với ta! - Vậy thì đừng trách ta dùng biện pháp mạnh. Trương Hùng hừ lạnh một tiếng, cực kỳ bất mãn tiến lên muốn bắt lấy Âu Lỗi, hoàn toàn coi Lâm Hàn thành không khí! Ở phía sau, hai tên đông tây kia cũng đắc ý đi theo, có chút khinh thường nhìn Lâm Hàn. Còn tưởng ngươi cứng thế nào, hóa ra cũng chỉ là loại giá áo túi cơm! Chẳng phải Trương đại sư đến là xử đẹp sao? Trương đại sư là mãnh tướng số một dưới tay đại thiếu gia, một thân tu vi đã đến Võ Đế cấp mười, gần chạm được đến tầng bích chướng kia! Hơn nữa hắn còn trẻ, mới chỉ năm mươi tuổi, nếu cho hắn một hai trăm năm, đánh phá được bình cảnh, giành lấy một ghế trưởng lão trong học viện này cũng không phải không được. Tên á đông Âu Tuấn vừa rồi còn có chút sợ hãi Lâm Hàn, hắn là một Võ Vương hàng thật giá thật, còn tên tây dương bên cạnh còn lợi hại hơn, đã là Võ Hoàng rồi. Hai người bọn họ ngày thường cũng coi như cực kỳ kiệt xuất, so với đám người hoạt động về đêm ở học viện này thì có thể xưng là cao thủ nhất nhì. Vậy mà một quyền vừa rồi của hắn không những không làm gì được Lâm Hàn, thậm chí còn khiến cả cánh tay đau nhức, khiến hắn cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Đó là một sức mạnh tuyệt đối vượt trội so với Võ Vương! Ít nhất cũng phải là Võ Đế mới có thể làm được điều ấy! Nghĩ đến, Âu Tuấn càng cảm thấy hoảng sợ, một Võ Đế, chắc chắn không phải nhân vật bọn chúng có thể đối phó, vì vậy, bọn chúng mới tạm rút, thêm mắm dặm muối gọi Trương Hùng tới. Ban đầu, Trương Hùng còn có chút không tin. Một Võ Đế, cho dù có kém nữa thì cũng phải làm một giáo quan, có thể truyền thụ cho trên một trăm đệ tử một lúc, là nhân tuyển thích hợp làm chủ nhiệm, chịu trách nhiệm bồi dưỡng một nhóm lớn học sinh, có lý nào lại xuất hiện ở cái nơi dành cho đám newbie thế này? Vì vậy, Trương Hùng mới xách mông tiến tới, muốn xem vị Võ Đế uất ức kia là người như thế nào. Nếu có thể, chiêu mộ hắn về làm thủ hạ cho đại công tử là tốt nhất. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Hàn, Trương Hùng ngay lập tức từ bỏ ý nghĩ, tu vi của Lâm Hàn trong mắt hắn cũng chỉ là một Võ Tôn thấp kém mà thôi, đến tư cách làm giáo viên cũng chỉ miễn cưỡng là hợp cách, nói cái gì đến Võ Đế? Âu Tuấn cũng thấy Lâm Hàn ngồi im thin thít không nói một lời, hắn lại thấy có chút khinh bỉ, đồng thời cũng có chút hả hê, có lẽ, chỉ có vậy mới khiến hắn thấy thăng bằng một chút. Thấy Trương Hùng ngày càng lại gần, mà Lâm Hàn lại không nói một lời, Âu Lỗi lại bắt đầu thấy hoảng sợ. Trương Hùng hắn biết, là nhân vật số một dưới tay tên tạp chủng kia, ngày thường ra tay đã ít lại càng ít, vậy mà bây giờ lại có thể xuất động vì mình, chứng minh tạp chủng kia đã cực kỳ cấp thiết muốn diệt trừ mình. Chẳng lẽ… thực sự không còn cơ hội nào sao? Aiz… quả nhiên… người đều không đáng tin! Còn khoác lác cái gì mà mình có thể đi ngang học viện? Chẳng phải nhìn thấy Trương Hùng đã cụp đuôi lại sao? Âu Lỗi cười khổ, xem ra hôm nay mình chạy trời không khỏi nắng rồi!