Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 317 : Lớp cá biệt

Qua một vòng giới thiệu, cuối cùng Lâm Hàn cũng biết được sơ qua tình hình trong lớp mình. Đúng như hắn dự đoán, những người đầu tiên tham gia khóa học của hắn đều là những đứa trẻ mang danh “phế vật”, bọn chúng đều có thiên phú võ đạo và ma pháp rất kém, thậm chí là không thể tu luyện, giống như Lâm Hồng Thái! Bọn chúng gần như đã đến bước đường tuyệt vọng, mới mang thái độ lấy ngựa chết làm ngựa sống, thử tham gia khóa học của hắn. Nói lớp này là lớp cá biệt cũng không quá đáng. Chín đứa trẻ dưới mười tuổi khá hơn một chút, bọn chúng gần như chưa cảm nhận được sự khắc nghiệt của thế giới này, vẫn còn có hoài bão, có ước mơ rất tươi đẹp! Bọn chúng không có khái niệm rằng mình bị người khác khinh bỉ, và cho rằng lớp học của Lâm Hàn chỉ là một lớp học bình thường, cha mẹ sắp xếp thì mình nghe theo, vậy thôi! Nhưng mười một đứa trẻ trên mười tuổi thì có khó khăn hơn một chút. Bọn chúng đã trải qua không ít cay đắng, bị người bắt nạt mà không thể làm gì, bị dè bỉu, bị hắt hủi, kỳ thị,… bọn chúng đã đều trải qua! Không thể không nói, do võ phong trong thành Cửu Long quá thịnh, đến một tên chạy bàn cũng có thể là đại pháp sư, đại võ sư, những đứa trẻ như chúng tồn tại, thực sự là quá chướng tai gai mắt! Những tháng ngày u ám trôi qua khiến mười một đứa trẻ này sinh ra ba loại tâm thái. Bốn chị em họ Liễu là tích cực nhất, cả bốn đứa vẫn rất được cha mẹ yêu thương, hơn nữa con gái thiên phú thấp cũng dễ chấp nhận hơn. Bọn chúng tham gia lớp học của Lâm Hàn với hy vọng có thể tu luyện, ước mơ là có thể sải bước đại lục, tìm kiếm một bậc anh hùng thứ thiệt, trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ chứ không phải cuộc sống bình đạm tầm thường như bây giờ. Lại có năm đứa khác, lần lượt tên là: Thái Châu, Đỗ Mạnh Hải, Uy Liêm Thịnh (Nam), và Tương Tư Uyển, Đinh Nhược Dạ (Nữ), cả năm đứa đều có xuất thân từ danh gia vọng tộc trong thành Cửu Long, đặc biệt là Uy Liêm Thịnh, là con cháu dòng chính của Uy gia, xuất thân cực kỳ cao quý, nhưng tư chất không tốt, những năm này liên tục bị gia tộc hạ thấp, gần như lãng quên, cuộc sống không tốt được đến đâu. Nhưng do xuất thân đại tộc như vậy, bọn chúng cũng tự hiểu lấy mình, không quá oán trách gia tộc, tâm trạng chủ yếu là u buồn, tự ti, mặc dù trong mắt có hy vọng khi nhìn Lâm Hàn, nhưng không lớn, phần nhiều là sự bình tĩnh và chết lặng, giống như nếu Lâm Hàn thất bại, bọn chúng cũng không thấy có vấn đề gì vậy. Còn có hai đứa cuối cùng, có phần khiến Lâm Hàn hơi nhức đầu. Một đứa ăn mặc cực kỳ rách nát, quần áo vá chằng vá đụp, bên hông còn lại một cái vỏ kiếm rách, nhưng không có kiếm, Lâm Hàn không khó để đoán ra, chắc hẳn thằng nhóc này đã bán mất thanh kiếm để lấy tiền đóng học phí rồi! “Hận Kiếm – Mười ba tuổi! Ước mơ là có thể chính tay phá hủy một thanh kiếm!” Lâm Hàn nhớ lại lời giới thiệu của thằng bé, cái tên cũng chẳng phải tên thật, ánh mắt cũng hung lệ tràn ngập sát phạt và thù hận! Lâm Hàn nhíu nhíu mày, phản ứng đầu tiên là muốn đuổi nó đi, tránh để xuất hiện một tên Sasuke Uchiha bản sao trên đại lục này. Nhưng nghĩ lại, hắn ngay lập tức thản nhiên cười ra hiệu cho Hận Kiếm ngồi xuống. Đuổi thằng nhóc này đi, hắn có thể an tâm sao? Với sự thù hận như vậy, nếu gặp phải những kẻ kia… Lâm Hàn có biết đến một vài phương pháp chắc chắn có thể giúp Hận Kiếm trở thành cường giả, nhưng những phương pháp đó quá tà độc, nguy hại khôn cùng. Nếu vậy, thà để Hận Kiếm ở bên cạnh mình, tránh khỏi sự sa ngã bởi thù hận, chẳng lẽ Lâm Hàn hắn hy vọng làm một thầy giáo tốt, mà lại sợ hãi không giáo dục được một đứa trẻ hay sao? Nếu như vậy, thà hắn từ bỏ quách cái phương hướng này đi, khỏi làm thầy giáo là được rồi! Còn một đứa khác… Là một bé gái chừng mười hai tuổi, mái tóc vàng óng mềm như tơ, vốn tưởng nó có huyết thống phương Tây, nhưng dung mạo lại có nét mềm mại như phụ nữ phương Đông, là một bé gái hỗn huyết giống Lê Ân Tĩnh, cực kỳ xinh đẹp và mị hoặc. Nàng mặc ma pháp bào hệ phong, tu vi học đồ cấp ba, còn lợi hại hơn Lâm Hàn lúc mười bảy tuổi. Nhưng nhìn chung vẫn là thua kém bạn đồng lứa vô số lần. Sắc mặt nó lúc ấy tràn ngập lạnh lùng giới thiệu: - Natsume Philz! Ước mơ là trở thành cường giả tuyệt đỉnh, lật đổ gia chủ cùng mọi quy tắc cổ hủ về huyết thống của gia tộc! Ái chà! Nhìn quần áo nó hoa mĩ hơn học đồ bình thường, còn tưởng con nhà giàu nào đó thôi, hóa ra còn là thành viên một đệ nhất gia tộc khác: tộc Philz! Bộ tộc ma pháp, thuần huyết thống Tây Phương! Một đám ma pháp sư điên cuồng và cao ngạo! Trong học viện Cửu Long thậm chí còn có câu, thà lật đổ trời, chớ chọc Philz! Đủ biết đám ma pháp sư kia khủng bố đến mức nào! Không chỉ đơn giản là mạnh, mà còn cực đoan thái quá! Bất cứ kẻ nào dám chọc đến bọn họ, dù chỉ động chạm một chút đến danh dự gia tộc bọn họ, bọn họ sẵn sàng dốc toàn bộ lực lượng quyết sống mái với kẻ đó! Lâm Hàn ôm trán, con nhóc này xem ra là một cô bé hỗn huyết, không được gia tộc đồng thuận, tư chất cũng kém, vì vậy nhận hết ghẻ lạnh, dẫn đến sinh ra dã tâm muốn lật đổ tất cả, chính mình thống trị! Mặc dù suy đoán của Lâm Hàn cũng không đúng hẳn, trong chuyện này còn vô số khúc chiết, nhưng những điểm mấu chốt thì đúng như hắn đoán. Đau đầu a! Xem ra làm giáo viên càng ngày càng có vẻ khó khăn! Đây mới chỉ là lớp đầu tiên, nhân số ít, Lâm Hàn vẫn còn chút tự tin có thể khống chế. Nhưng sau này… Nhưng nghĩ lại, chẳng phải như vậy mới càng kích thích sao? Muốn làm một cường giả đỉnh cấp, nhưng lại cứ sợ đầu sợ đuôi, vậy thì còn làm ăn cái gì? Nếu sợ, cứ từ bỏ cái nhiệm vụ quỷ quái kia đi cho rồi! Khó khăn, mới càng làm thành công của bản thân thêm rực rỡ, mới càng khiến danh tiếng nhẫn thuật bốc hỏa! Mới càng nhanh chóng lấy được nhẫn chủ nhiệm kia! Liếc mắt nhìn quanh, trong lớp chỉ còn lại một người chưa giới thiệu, là tên thanh niên to đầu nhất lớp, hoàn toàn tách biệt với mọi người, ngồi trong góc lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề liếc Lâm Hàn một chút. Lâm Hàn nhíu mày, đây là thái độ gì? Mặc dù đã có chút không thích, nhưng Lâm Hàn vẫn rất thản nhiên nói: - Còn bạn học cuối cùng, giới thiệu đi nào! Tên thanh niên lúc này mới như giật mình chợt tỉnh, ánh mắt có mấy phần lơ đễnh nhìn Lâm Hàn: - Âu Lỗi! Mười tám tuổi! Ước mơ là có thể cả đời ăn no chờ chết, vô lo vô nghĩ! - Họ Âu? Lâm Hàn có thể không có ấn tượng gì về gia tộc này, nhưng Lê Ân Tĩnh thì có, hơn nữa còn là ấn tượng rất sâu sắc! Một trong hai đại thế gia bản địa của học viện, cũng là hai thế gia cổ xưa nhất của học viện Cửu Long, tồn tại trước cả khi học viện này thành lập! Mặc dù tồn tại của hai thế gia này cũng không mạnh bằng ba nhà Lâm – Uy – Philz, nhưng cũng không kém bao nhiêu, hai vị cường giả Thần giai còn lại của học viện chính là thuộc hai thế gia này! Trước khi học viện được thành lập, vùng đất này được thống trị bởi một dân tộc cổ xưa, cũng chính dân tộc này đã ủng hộ học viện được thành lập, góp phần không nhỏ trong việc đánh đông dẹp bắc, thuyết phục thế lực các phương để học viện có được cảnh tượng như ngày hôm nay! Dân tộc đó, trải qua nhiều đời chung sống đã hoàn toàn dung nhập vào học viện, hòa mình cùng với những bộ tộc khác, không còn phân chia chủng tộc gì đáng nói. Nhưng vẫn còn hai thế gia có huyết thống chính tông nhất của dân tộc kia, truyền thừa công pháp tổ truyền hàng vạn năm của cường giả đời trước để lại. Một là Âu tộc, một là Lạc tộc! Nếu nói theo khía cạnh nào đó, thì hai thế gia này còn tồn tại trước học viện Cửu Long hàng chục vạn năm, xưng là thế gia cổ lão nhất học viện cũng không quá đáng! Nghe Lê Ân Tĩnh giới thiệu, Lâm Hàn lại càng có thêm hiểu biết về học viện Cửu Long. Đúng như hắn nghĩ, một thế lực khổng lồ như học viện này không thể nào chỉ bị cát cứ bởi ba đại tộc kia, chắc chắn còn vô số thế lực nhỏ hơn, trăm nhà đua sắc, mới có thể có cảnh phồn hoa của học viện hôm nay! Và Âu tộc và Lạc tộc chính là hai thế lực lớn nhất trong số đó. Nhưng biết thì biết, Lâm Hàn cũng chỉ để đó rồi thôi, sau này có dịp sẽ được kiến thức, cái hắn quan tâm bây giờ là thái độ của Âu Lỗi. - Ăn no rồi chờ chết? Vậy cậu còn đến đăng ký lớp của tôi làm gì? Chẳng phải ở nhà hưởng thụ sẽ tốt hơn sao? Lâm Hàn như cười như không hỏi. - Ai muốn đi học chứ? Âu Lỗi nhún nhún vai: - Chẳng qua là có kẻ không muốn tôi được hưởng thụ đãi ngộ tốt, cố tình làm khó tôi mà thôi! Thấy lớp này của thầy mới khai trương, cũng lít nhít vài ba con mèo nhỏ, không tính là ồn ào, vào đây kiếm một chỗ ngủ yên tĩnh cũng không tệ! - Khốn nạn! Lâm Hàn còn chưa phản ứng, Lê Ân Tĩnh đã nổi nóng đập mạnh xuống bàn một cái, đấu khí hệ hỏa hơi tiết ra ngoài, khiến chiếc ghế kim thiết nàng đang ngồi thoáng chốc chảy thành dạng lỏng, nhiệt khí cũng hơi tỏa ra, khiến đám trẻ bên dưới, bao gồm cả Âu Lỗi hãi hùng khiếp vía! Trợ giảng Lê này… nhìn bề ngoài yểu điệu mềm mại là vậy, vậy mà cũng là một đại cao thủ a! Ít nhất những người mạnh nhất mà chúng biết đến, không một ai có thể chỉ với một cái vỗ bàn trong tích tắc làm tan chảy kim thiết như vậy! Vậy thầy Lâm còn mạnh đến đâu? Không chắc thực sự có phương pháp a! Trong lòng đám trẻ bên dưới bất giác nổi lên một tia chờ mong. Chỉ là, nếu chúng biết Lê Ân Tĩnh còn mạnh hơn Lâm Hàn nhiều, không biết tia chờ mong này có bị vỡ nát không. Lâm Hàn ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn cười hì hì nắm hai vai Lê Ân Tĩnh, một luồng chakra tươi mát chảy dọc theo thân thể nàng, khiến Lê Ân Tĩnh thoáng chốc mềm nhũn, khí thế cũng hoàn toàn tán đi, như con mèo ngoan ngoãn ngồi xuống theo ý Lâm Hàn. Một gốc cây cũng đột ngột phá đất mà lên, vừa vặn đỡ lấy thân thể Lê Ân Tĩnh, lớp rêu xanh mơn mởn mà khô ráo bên dưới lại cực kỳ êm ái, không khiến Lê Ân Tĩnh thấy một chút khó chịu nào. - Bình tĩnh! Bình tĩnh nào trợ giảng Lê! Chuyện này để anh giải quyết! Lâm Hàn cười hì hì vỗ vai Lê Ân Tĩnh! Thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu ngồi im, hắn mới mỉm cười xoay lại tiếp tục quan sát Âu Lỗi. Nhìn ánh mắt như cười như không, sâu như đáy biển của Lâm Hàn, Âu Lỗi thoáng chốc rùng mình, giống như toàn bộ thân thể mình bị đối phương lột trần rồi sờ mó một phen vậy, mười phần khó thích ứng. Nhưng hắn nào có thể làm gì, chỉ có thể cố nén cảm xúc bất an ngày càng mãnh liệt trong lòng. Qua một phút nhìn như vậy, Lâm Hàn mới đột ngột lên tiếng: - Âu Lỗi! Mười tám tuổi! Bị bệnh tim mãn tính từ năm bảy tuổi, nhưng thực tế đã ủ bệnh từ năm bốn tuổi, lại vì vô tri không biết mà mạnh mẽ tu luyện hòng mong đột phá, dẫn đến trái tim không chịu nổi áp lực mà suy kiệt gần tan vỡ, suýt chút nữa mất mạng. May mắn được danh gia cứu chữa, nhưng cũng chỉ là vớt về một cái mạng, chờ tới ngày hết thọ nguyên mà chết, hoàn toàn không thể tu luyện, đúng chứ? Nghe Lâm Hàn dõng dạc đọc ra bệnh tình của mình, sắc mặt Âu Lỗi xanh mét, thoáng chốc đứng bật dậy, cực kỳ đề phòng nhìn Lâm Hàn: - Ngươi rốt cuộc là ai? Là hắn phái ngươi tới chọc phá ta hay sao? Thật nực cười, ta chỉ là một tên phế nhân sắp chết, hắn còn muốn làm vậy làm cái gì? Lâm Hàn không nói một lời, chỉ nhàn nhã tựa lưng vào ghế, ánh mắt đầy hài hước nhìn Âu Lỗi đầy mặt đề phòng đằng kia.