Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Chương 312 : Giải tỏa nghi ngờ
Lâm Hàn không hiểu mình đã sai chỗ nào.
Ôm cái đầu heo đau khổ ngồi trong góc vẽ vòng tròn, Lâm Hàn rất là bất bình cho kiếp đàn ông. Mặc dù vừa rồi hắn có hơi kích động, tay đang tiện chỗ nên vỗ nhầm một cái, nhưng Lê Ân Tĩnh cũng không cần nổi bão như vậy chứ?
Hắn có sai, nhưng tội không đáng chết a! Ai ui, hình như gãy mất một cái răng rồi!
Được rồi, Lâm Hàn không dám dây dưa thêm vấn đề này! Nếu Lê đại tỷ có thể nhờ cuồng ẩu hắn mà nguôi giận, vậy thì mỗi ngày để nàng đập một trận cũng được! Ách… Lâm Hàn cũng không phải tự ngược cuồng, chẳng qua hắn quá yêu đại tiểu thư nào đó mà thôi, hơn nữa nàng đánh cũng không đau, thuần túy là “đánh yêu” a!
Ừm, với người thường thì đây là hạ nặng tay, nhưng với Lâm Hàn, tuyệt đối là đánh yêu!
Dường như đánh đã rồi, Lê Ân Tĩnh có phần sảng khoái phủi phủi tay, lại hiên ngang bệ vệ tiến tới bên giường cầm quần áo mặc, thản nhiên ngồi xuống bên giường.
Hai chân bắt chéo, tay trái chống cằm, ánh mắt nàng có phần hồi ức nhớ lại:
- Rất lâu trước đây, tôi không nhớ rõ lắm, nhưng chắc là trên dưới hai vạn năm, tôi… à không, Altar Williams và Phượng Sương Nghi từng là chị em tốt! Lúc đó chưa có học viện Cửu Long, cả hai cũng còn rất trẻ. Lúc đó Phượng Sương Nghi mới đột phá cảnh giới, bước vào Thánh giai, Altar tương tự cũng mới bước vào Thánh giai không lâu. Cả hai lúc này đều tràn ngập ước mơ, vẫn còn rất nhiệt huyết muốn xông xáo đại lục một phen.
Hai người gặp nhau trong một lần giải cứu linh thú! Phượng Sương Nghi là vì cứu đồng tộc của mình bị bắt cóc, còn Altar là vì sủng vật của mình bị trộm đi! Hai người tình cờ gặp nhau, hơn nữa còn đánh nhau một trận long trời lở đất, cuối cùng lực lượng ngang nhau, từng người lui về.
Từ đó về sau, hai người gần như kết thành kẻ địch, cứ gặp mặt là cãi vã, đòi đánh đòi giết. Nhưng thế sự kỳ lạ, cuối cùng hai người vậy mà lại thành bạn tốt, tồn tại một tình hữu nghị vừa là đối thủ, vừa là bạn, lại vừa là thầy của nhau. Đã có lúc, hai người từng được mệnh danh là băng hỏa lưỡng trọng thiên, hai đại mỹ nhân nổi danh đại lục. Mỹ nhân bảng cũng từ đó mà xuất hiện, Altar xếp thứ nhất, Phượng Sương Nghi xếp thứ hai.
Nhưng ngày vui thường ngắn ngủi, qua một trăm năm, chênh lệch giữa hai người ngày càng lớn, bởi vấn đề chủng tộc, Phượng Sương Nghi có được tuổi thọ vô hạn, nhưng quá trình tu luyện cũng dài đằng đẵng. Quá trình từ một ma thú cấp một tu luyện lên tới thánh thú đỉnh phong là rất lâu, rất rất lâu, dù cho có là Phượng Tộc, Long Tộc, sở hữu thiên phú khiến bách tộc đố kỵ cũng phải mất đến hàng vạn năm, không hề ngoại lệ!
Trừ phi đã đạt đến Thần giai, lấy ngộ pháp tắc thiên địa để đột phá, không còn phụ thuộc vào giới hạn của huyết mạch, tốc độ tu luyện của bách tộc rừng xanh mới sánh ngang được với nhân loại. Nhưng tiếc là, giống như nhân loại, thời gian của một Thần thú tồn tại ở nhân gian cũng chỉ vỏn vẹn ba ngàn năm, nếu như họ tiếp tục có được sinh mệnh vô cùng vô tận như trước đó,hoặc chí ít có được thời gian dài hơn vài lần nhân loại… Có lẽ nhân loại sẽ chẳng còn chỗ đứng gì trên đại lục này nữa!
Chênh lệch kéo dài, khiến hai người vô tình ngày càng trở nên xa cách, nhưng cũng trong hoàn cảnh đó, chân tình mới hiển lộ. Nhờ được Altar giúp đỡ, Phượng Sương Nghi chỉ dùng gần một vạn năm để tiến tới cảnh giới Thánh thú đỉnh phong, coi như kỳ tài thiên cổ của Phượng tộc, thậm chí là cả rừng xanh. Nhưng vào thời điểm ấy, Altar đã là Pháp Thần cấp chín, học viện Cửu Long cũng đã thành lập, thời gian tu luyện, xử lý công việc còn không đủ, vì vậy, hai người một lần nữa xa mặt cách lòng.
Chung quy, tất cả chỉ là vì hai chữ “thực lực”.
Đó cũng là lý do tại sao Lê Ân Tĩnh cuối cùng vẫn xem trọng thực lực đến vậy. Nàng không muốn tìm một người đàn ông không thể sánh vai với mình mãi mãi. Mặc dù yêu hắn đến mấy, yêu đến mức có thể hiến thân, nhưng nếu thời gian càng lâu, chênh lệch giữa hai người càng lớn, vậy thì là tự đặt mình vào tình huống khó xử, hiển nhiên, Lê Ân Tĩnh không muốn lịch sử kia tái diễn.
Đương nhiên, cuối cùng Lê Ân Tĩnh vẫn lựa chọn Lâm Hàn, đó không đơn thuần chỉ là yêu, mà còn là một sự tín nhiệm, một niềm tin vô bờ bến, niềm tin rằng hắn chắc chắn có thể sánh vai với nàng. Mặc dù hiện giờ Lâm Hàn vẫn còn đang gặp bình cảnh, nhưng đó là chuyện bình thường, chỉ cần hắn có thể vượt qua, hậu tích bạc phát chắc chắn sẽ khiến hắn tiến rất xa. Không thấy Tuyết Thiên Lăng đó sao? Tích lũy bảy năm trời khiến nàng một lần đạt đến Hóa Thần cảnh, chuyện như vậy, trên đại lục này mấy ai làm được?
Năm xưa, đến khi mà Altar đột phá cực hạn của thế giới, đến một nơi không được biết trước, hai người đã hoàn toàn mất liên lạc. Phượng Sương Nghi mặc dù biết, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, bởi nàng cũng bắt đầu gặp đại bình cảnh, không thể tiến thêm một bước. Hàng vạn năm nay, nàng vẫn một mình độc bá vị trí đệ nhị mỹ nhân, không phải vì nàng không thể đứng đệ nhất, mà là vì nàng muốn như vậy, để tưởng nhớ tới một thời “vang bóng” kia.
- Vậy tại sao trước đây chị còn phải kiếm người như tôi đi ăn trộm Tam Bảo Thụ?
Đây mới là vấn đề Lâm Hàn khó hiểu nhất.
- Cậu ngốc sao?
Lê Ân Tĩnh hung hăng vỗ một cái lên đầu Lâm Hàn, đậy mặt khinh bỉ nói:
- Lúc đó tôi là cái gì? Người không ra người, quỷ không ra quỷ! Đến nhân cách của mình thế nào cũng lửng lơ! Thực lực thì xứng đáng làm con rệp! Tôi có tư cách gì đi gặp cô ta? Mà kể cả gặp, cậu nói cô ta tin không? Cũng đừng có lôi Uy Thanh Liên vào đây làm nhân chứng! Lúc đó Altar còn không muốn trở về, để đảm bảo giữ nguyên nhân cách kiếp này của tôi! Cách duy nhất là tự thân đứng ra, mặc dù mạo hiểm một tý, nhưng cũng là để dung hợp kinh nghiệm chiến đấu vào thân thể mới này, đồng thời rèn luyện đấu khí! Còn may lúc đó lại gặp được một tên đần, hết lần này đến lần khác không biết qua cầu rút ván là gì, làm người ta còn tính kế uổng một hồi, áy náy cả tháng giời không dứt! Hứ!
Lâm Hàn rất vô tội nhìn Lê Ân Tĩnh, không qua cầu rút ván là do ka nhân phẩm tốt, vậy mà gọi là đần sao? Hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy cô nương này giống nhặt được tiện nghi còn khoe mẽ, nhìn cái miệng đắc ý mà vểnh cong lên thế kia… chậc chậc!
- Rồi! Vậy chuyện năm năm trước là thế nào?
Lâm Hàn con như giải khai được khúc mắc, bắt đầu quay lại chuyện chính! Vấn đề mà hắn muốn biết nhất.
- Là tôi mời Phượng Sương Nghi tới!
Lê Ân Tĩnh thản nhiên mở lời, thề không ngạc nhiên chết Lâm Hàn không thôi!
- Móa! Lại là chị mời đến? Cái…
Lâm Hàn định nhảy dựng lên kêu gào, nhưng nhìn đại tỷ này sắc mặt bất thiện nhìn mình, hắn cũng đành một lần nữa ngoan ngoãn ngồi xuống nghe chuyện.
Lê Ân Tĩnh hài lòng gật đầu, ánh mắt như chuẩn bị phát cho Lâm Hàn phiếu bé ngoan, khiến hắn càng thêm buồn bực.
- Năm năm trước, tôi vốn dĩ không có thực lực chiến thắng Lã Thiên Thanh, càng không có tự tin ngăn chặn hắn nhập ma! Cậu cho rằng tôi vì cái gì lại liều mạng tham dự trận chung kết đó?
Lê Ân Tĩnh đương nhiên nói.
- Là… Phượng Sương Nghi?
Lâm Hàn không chắc chắn lắm hỏi lại.
- Còn phải hỏi?
Lê Ân Tĩnh trừng mắt một cái, khiến Lâm Hàn co rụt đầu lại:
- Có lẽ cậu không biết, Phượng Tộc có một thần thông gọi là Thú Hồn Phụ Thể! Có thể khiến một phần linh hồn của một Thánh Phụng gia trì lên người khác. Đương nhiên, điều kiện trong đó rất hà khắc, đó là ký chủ có thể lợi dụng sức mạnh của Phượng tộc, nhưng linh hồn của Phượng tộc lại có thể dễ dàng giết chết ký chủ! Đương nhiên, giết chết ký chủ rồi thì phân hồn của Thánh Phụng cũng bị tiêu diệt, Thánh Phụng cũng bị trọng thương, trở nên không toàn vẹn. Vì vậy hai bên cần có sự tin tưởng nhau tuyệt đối mới có thể thực hiện!
Ước tính năm đó, nếu tôi khởi động thú hồn phụ thể, mặc dù không nắm chắc hoàn toàn, nhưng cũng có tám phần nắm chắc diệt sát Lã Thiên Thanh trước khi hắn hoàn toàn nhập ma! Đương nhiên, đối mặt sau đó sẽ là sự truy hỏi từ Võ Đạo Môn, dù sao tôi làm như vậy vẫn là không chính đáng! Nhưng mặc kệ, với tôi lúc đó, chỉ cần bảo vệ phong ấn là đủ rồi!
Nhưng cuối cùng cậu lại xuất hiện, chúng ta cùng nhau đánh bại Lã Thiên Thanh mà không cần tới Phượng Sương Nghi trợ giúp! Vốn dĩ tôi định diệt sát Lã Thiên Thanh ngay tức thì, nhưng cậu lại tra hỏi hắn về Tuyết Thiên Lăng, cuối cùng chỉ nhỡ một giây, Ma tướng đã thành công, đây là một sai lầm!
- Sau đó, tôi vốn định phát động sức mạnh của Phượng Sương Nghi, nhưng cô ta lại bất ngờ từ chối, khiến tôi vừa mất thời gian khuyên giải mà lại không làm được gì!
Lúc đó tôi không hiểu, cũng rất tức giận, nhưng sau đó tôi mới biết, Phượng Sương Nghi trước đó nghe tin tôi với cậu qua lại, cô ta nghĩ rằng đàn ông trên đời đều là kẻ phụ tình bạc nghĩa, lại biết về Tuyết Thiên Lăng, nàng càng khẳng định ý nghĩ của mình, khuyên tôi rời xa cậu. Lúc đó, cô ta muốn dùng cơ hội kia chứng minh bộ mặt thật của cậu, nhưng kết quả cuối cùng…
Nhắc đến đó, khuôn mặt tuyệt lệ kia lại nổi lên vẻ thẹn thùng, hạnh phúc.
Nhìn Lê Ân Tĩnh cứ ngồi cười một mình, Lâm Hàn cũng rất nguyện ý ngồi ngắm, nhưng mà… nàng ngẩn người cũng đã nửa giờ đồng hồ rồi a!
- Rồi sau đó thì sao?
Lâm Hàn hơi có chút sốt ruột hỏi.
- Sau đó?
Lê Ân Tĩnh rất là bất mãn vì bị đánh tỉnh khỏi cơm mơ mộng, sắc mặt trầm xuống nhìn Lâm Hàn:
- Còn sao nữa? Con chim ngốc kia thích cậu rồi!
Ách!
Lâm Hàn trợn tròn mắt! Mở trò vui đùa gì với hắn vậy? Cứ như vậy là thích?
- Không tin?
Lê Ân Tĩnh khinh thường nói:
- Tính cách của Phượng Tộc thế nào thì người người trên đại lục đều biết! Cả một đám tự luyến cuồng, cho mình là đệ nhất thiên hạ. Một đám cho mình là nữ hoàng muốn cái gì là được cái đó! Mặc dù Phượng Sương Nghi vì lý do huyết mạch biến dị, từ nhỏ đã sinh sống ở nơi khác, nhưng về bản chất nàng cũng là Phượng Tộc, nói dễ nghe thì là tính tình đào hoa dám yêu dám hận, nói khó nghe thì là lẳng lơ không biết xấu hổ! Đơn giản vậy thôi!
Lâm Hàn buồn bực lườm Lê Ân Tĩnh một cái:
- Hỏi cả ngày cuối cùng vẫn là câu trả lời nửa vời như vậy! Vấn đề là cô ta thích tôi chỗ nào? Tôi nhìn đi nhìn lại cũng không thấy chi tiết nào đáng được thích a!
Lê Ân Tĩnh cũng tương tự vô cùng buồn bực:
- Này! Đầu cậu làm bằng cái gì vậy? Có thể không bớt ngu ngốc một chút sao? Cũng không hiểu lúc trước tên nào nhờ tinh tế hiểu ý vài tháng đã tán đổ được bà cô!
- Này này! Đó là do chúng ta tiếp xúc lâu ngày, tôi hiểu chị thế nào, thích chị trước rồi mới chủ động chiều lòng chị nha!
Lâm Hàn phản bác:
- Còn tôi với Phượng Sương Nghi lúc đó gặp mặt chính thức còn chưa, nói chuyện tình cảm cái gì?
Lê Ân Tĩnh ôm mặt rất chi là bất đắc dĩ, đây gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu a! Nàng đang đứng trên khía cạnh của Phượng Sương Nghi để nói chuyện, còn tên này lại cứ nghĩ theo cách của hắn, vậy thì thông thế nào?
Cũng không biết có phải do vừa được tưới tắm xong không, Lê Ân Tĩnh lúc này lại rất bình tĩnh giải thích:
- Cậu đừng suy nghĩ như vậy! Phượng Sương Nghi trước đây từng trải qua một đoạn tình cảm không mấy vui vẻ, có ác cảm rất lớn với đàn ông. Trước đó nàng ta còn lên tiếng chỉ trích cậu thậm tệ, nhưng một giây sau, cậu lại từng bước từng bước đánh nát ấn tượng của nàng. Cậu có biết lúc đó nhìn cậu chập choạng chắn trước tôi, tôi suýt nữa cảm động phát khóc không? Những gì tôi thấy cũng là những gì Phượng Sương Nghi thấy, tôi nghĩ… lúc đó ác cảm của nàng bị cậu phá tan tành rồi!
- Hơn nữa… tôi cho rằng còn một lý do khác khiến nàng ta không tiếc ra điều kiện với tôi, muốn tôi không nhúng tay vào việc tiếp xúc với cậu, cũng không được nói nhiều cho đến khi chuyện này lộ ra!
Lê Ân Tĩnh vươn vai một cái, vừa lười biếng, lại vừa quyến rũ, khiến Lâm Hàn bất giác chảy nước miếng.
- Lý do gì?
Lâm Hàn gạt đi giọt nước miếng bên mép, hơi nghi ngờ hỏi.
- Thể chất của cậu!
Lê Ân Tĩnh nhàn nhạt phun ra một câu như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
195 chương
161 chương