Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 280 : Thành Tứ Tượng

- Ra đi! Kết thúc cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Lâm Hàn một lần nữa lười biếng nhìn lên bầu trời đỏ thắm lúc hoàng hôn, giọng điệu bình thản nói vào hư không, người không biết còn tưởng hắn mắc bệnh thần kinh rồi. Nhưng theo lời của hắn, một thân ảnh màu thiên thanh từ tốn đạp lên một vũng nước mà ra, cười hì hì nói: - Vẫn không thể giấu được thầy! Lâm Hàn bĩu môi: - Nhóc con, còn định so bì đến bao giờ? Chăm chỉ luyện thêm mười năm nữa đi ha! - Được được! Nhưng thầy cũng không thể bỏ mặc em tự tu luyện như vậy nha! Có một số thứ em không rõ lắm, muốn hỏi thầy một chút. Vũ Linh Hà vẫn cười hì hì, tung tăng chạy tới bên hắn, tự nhiên ngồi xuống. - Hỏi đi! Lâm Hàn gật đầu đồng ý, trò hỏi thầy, thiên kinh địa nghĩa! Vũ Linh Hà vẫn cười tủm tỉm, hơi có chút kích động nói: - Hôm nay, em đã học được rất nhiều! Thì ra thủy độn còn có thể sử dụng như vậy! Nhưng… nhưng trước đây thầy có nói nhẫn thuật tiến thêm một bước nữa chính là hình thái biến hóa, tính chất biến hóa. Nắm giữ chúng là có thể dễ dàng thi triển độn thuật, những năm nay em vẫn cố gắng tìm hiểu nó, có được một vài thành tựu, có thể sử dụng các nhẫn thuật cao cấp, còn sáng tạo ra một vài nhẫn thuật mạnh mẽ, tự nhận là đã đến bình cảnh của nhẫn thuật. Nhưng tại sao… nhìn thấy nhẫn thuật của thầy, em dù cố gắng đến mấy cũng không thể phục chế? Lâm Hàn trầm ngâm một lúc, hình như đúng là năm xưa mình có nói với Vũ Linh Hà một câu như vậy. Vũ Linh Hà cũng vì lời nói của hắn mà chìm đắm trong Thủy Độn, mặc dù cũng có được thành tích và tu vi rất đáng nể, nhưng bản thân nàng lại đi lầm đường. Xem ra giáo dục là phải chỉ điểm rất nhiều, cái câu “Thầy dẫn nhập môn, đạo tại thân mình” cũng chỉ là tương đối mà thôi, nếu không người trên đại lục này còn cần điên cuồng vì tìm “danh sư” làm gì? Bản thân Lâm Hàn cũng có thầy, thầy của hắn là hệ thống, là những kinh nghiệm từ Jiraiya, Kakashi, Hashirama mà hắn từng đọc được kiếp trước. Kể cả tộc nhân Hyuga hư huyễn đã truyền thụ nhu quyền cho hắn, kể cả Tsunade, Tobirama, Pain mà hắn dựng lên để vừa tán dóc, vừa thỉnh giáo, cũng là như vậy. Nếu không, làm sao hắn có thể có được tu vi như ngày hôm nay? Lắc lắc đầu trở lại thực tế, Lâm Hàn nói: - Thực ra, em vẫn đang quá cố chấp ở suy nghĩ bình thường, nếu nghĩ rộng ra một chút, em sẽ thấy hình thái biến hóa, tính chất biến hóa không chỉ đơn giản như vậy. Vũ Linh Hà trầm tư không nói. Lâm Hàn tiếp tục giảng giải: - Giả như hình thái biến hóa, em vẫn chỉ dừng lại ở mức biến hóa ra các hình dạng khác nhau, đạt tới mục đích là sức trùng kích mạnh hoặc lực xuyên thấu lớn. Còn về tính chất biến hóa, hiện tại có lẽ em vẫn chưa tìm ra được đầu mối, vẫn chỉ dừng ở mức dồn nhiều chakra hơn vào nhẫn thuật, khiến cường độ công kích trở nên mạnh mẽ. Mặc dù uy lực nhẫn thuật của em rất lớn, nhưng đó là vì chakra của em rất mạnh, không những thế còn rất tinh thuần, tuy nhiên nhiều lúc em vẫn thấy rất thiếu thủ đoạn, không thể chiến thắng được một số đối thủ cùng đẳng cấp, đúng chứ? - Vâng! - Suy nghĩ rộng ra một chút đi! Lâm Hàn mỉm cười nhìn nàng: - Hình thái, không chỉ đơn giản là hình dạng, mà còn bao gồm cả trạng thái, nước chính là nguyên tố có thể tồn tại ở rất nhiều trạng thái: Nước, sương mù, mây, mưa, thậm chí ngay cả trong không khí bình thường này cũng tràn ngập nước. Chính em hiện tại cũng đang hít vào thở ra rất nhiều hơi nước, không phải sao? - Cho đến tính chất biến hóa! Tuy rằng muốn làm ra được chất biến, cần phải có lượng chakra tinh thuần đến mức độ nhất định, nhưng đó không phải chỉ là tất cả! Năm xưa thầy có thể tinh luyện chakra đến tận cùng rồi dễ dàng ngộ ra tính chất biến hóa, đó là vì Mộc Độn vốn dĩ chính là sinh cơ của thầy, là một phần của sinh mạng thầy nên mới có thể dễ dàng như thế. Nhưng em thì không, em cần cảm nhận được, hòa mình được với nước. Ít nhất là hoàn toàn hòa nhập với nhẫn thuật do mình tạo ra. Ở trong nước em phải là chúa tể, ở trên cạn em vận dụng thủy độn cũng hồn nhiên thiên thành, bởi tự nhiên đã không còn bài xích em mạnh mẽ vận dụng nước của trời đất nữa, trái lại còn hợp lực giúp em một tay! Nhẹ nhàng vận dụng cũng có thể hợp lực với thiên nhiên, nhẫn thuật tụ mà không tán, chakra tiêu hao ít nhưng có thể tạo ra sức mạnh gấp hàng chục lần. Lâm Hàn vẽ ra một viễn cảnh cực kỳ tươi đẹp cho Vũ Linh Hà, khiến hai tròng mắt nàng càng ngày càng sáng, hưng phấn nói: - Thật sao ạ? - Thật! Lâm Hàn gật đầu: - Ta từng biết một người! Hắn đã hòa nhập với thiên nhiên tới mức người ta cho rằng hắn đã ký kết khế ước với đại dương, nhẫn thuật hắn sử dụng nhẹ thì khai sơn liệt thạch, nặng thì có thể san bằng cả một thành thị, một hạt bụi cũng không còn. Hơn nữa… có lẽ đó còn chưa phải cực hạn của hắn! - Có người như vậy sao? Vũ Linh Hà càng trở nên hưng phấn hơn. - Có! Lâm Hàn gật đầu, không tự chủ được nghĩ đến Senju Tobirama. So với Lâm Hàn bây giờ, có lẽ Tobirama còn mạnh hơn một bậc, chạm đến ngưỡng cửa của Thần nhẫn. Vào thời điểm hắn qua đời, tuổi tác của hắn cũng chỉ mới chừng bốn đến năm mươi, với sức sống mãnh liệt của tộc Senju, việc hắn già cỗi suy yếu sớm như Đệ Tam là rất khó, khó mà nói được hắn có thể trở thành Thần Nhẫn như anh trai mình nếu có thể sống tiếp. Chưa kể, mang huyết mạch của Senju, Tobirama có lẽ còn có thể giác tỉnh được Dương Độn… Lại chỉ điểm thêm một chút, Lâm Hàn giao cho Vũ Linh Hà một quyển trục, cùng với thanh Katana mà hắn đã nhờ rèn trước đó, nói: - Trong này có một thuật, gọi là Súc Thủy chi thuật. Có thể khiến mật độ nước trở nên dày đặc, nước nặng và sánh, sệt, nhưng không hề ngưng thành băng. Em có thể trầm trong nước này để luyện Đoạn Thủy kiếm pháp, rất có ích trong việc lĩnh ngộ tính chất biến hóa. Hình thái biến hóa em đã lĩnh ngộ đến mức độ nhất định, chỉ cần rèn luyện thêm một chút là có thể khống chế các loại hình thái khác. Đến khi nào lĩnh ngộ được cả hai, lại tiếp tục học tập các loại nhẫn thuật phía sau, như vậy làm ít mà công nhiều, có thể đề cao chiến lực của em một cách nhanh nhất. Lâm Hàn sau đó cũng ngậm miệng không nói, Vũ Linh Hà cũng cung kính vái chào một cái rồi rời đi. Còn về việc nàng có lĩnh ngộ được không, Lâm Hàn cũng không quá lo lắng. Tư chất của Vũ Linh Hà hắn biết, nàng chính là một thiên tài thủy độn trời sinh, chưa cần tu luyện đã có chakra đậm đặc tới mức tiết ra ngoài mỗi khi gặp nước. Việc hòa nhập với thủy nguyên tố trong tự nhiên, với nàng cũng không quá khó mới đúng! Hắn xưa nay vẫn rất tự tin với cô học trò thiên tài này! … - Được rồi! Người cũng đi rồi, em ra đây đi! Ngồi thêm một lúc, Lâm Hàn lại một lần nữa lạnh nhạt nói như bệnh thần kinh. Không một tiếng động. Lan Hồng Tuệ lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn, khá là lúng túng gãi gãi đầu. Lâm Hàn cũng liếc mắt nhìn nàng, trong lòng thầm than thở, con bé này… về thể thuật và ẩn núp, nàng đúng vượt xa Vũ Linh Hà a! Chỉ riêng cái năng lực xuất hiện trước mặt hắn mà không một tiếng vang cũng đủ đáng sợ rồi. Nếu không phải nhờ Byakugan, có lẽ Lâm Hàn cũng khó mà nhận ra Lan Hồng Tuệ đang ẩn núp nơi đây. Thấy Lan Hồng Tuệ lúng túng muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện mở miệng, Lâm Hàn buồn cười nói giúp - Thầy biết em muốn nói gì! Rồi hắn nhẹ nhàng đứng lên: - Đừng tủi thân, mỗi người có con đường của riêng mình! Linh Hà có ngộ tính rất tốt, tư chất cũng thuộc hàng thượng thừa, thầy chỉ cần đề điểm, để nó tự nghiên cứu là có thể được. Nhưng em… những thứ có thể dạy cho em, thầy đã dạy cả rồi, cái em cần là không ngừng nỗ lực, Linh Hà nỗ lực một, em phải nỗ lực mười lần như thế! Thứ thầy dạy em cũng là phương pháp duy nhất lấy không ngừng nỗ lực mà vươn lên, chứ không phải học theo người khác, chú tâm vào những thứ không thuộc về mình. Lan Hồng Tuệ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, nàng không thiện nói chuyện, cũng không giỏi bộc lộ cảm xúc của mình, khiến Lâm Hàn cũng thấy khá là bất đắc dĩ. Aiz… Lâm Hàn thở dài một hơi, hai tay chậm rãi kết ấn, rất chậm, rất chậm, đầy đủ ba mươi tư ấn rồi mới dừng lại, vỗ nhẹ xuống nền đất: - Thổ Độn – Trọng Lực thuật! Lan Hồng Tuệ suýt chút nữa quỳ xuống, cảm nhận trọng lực trên người thoáng chốc tăng lên gấp mười lần, nàng đã bắt đầu toát mồ hôi, chăm chú nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn. - Trọng lực thuật! Có thể gia tăng trọng lực trong một phạm vi nhất định. Thầy cũng không vòng vo, thuật này có thể giúp em tăng mạnh việc rèn luyện bản thân, không chỉ đơn giản là trui rèn nhục thể và tốc độ, mà còn là rèn luyện cả nội tạng, khiến nội tạng của em có thể thích nghi được với môi trường trọng lực tăng cao hàng chục lần này. Trong chiến đấu, nếu vận dụng thỏa đáng, chỉ một thuật này có thể khiến kẻ địch lệch tạng mà chết, trong khi em vẫn có thể ung dung tiếp tục công kích! Hiện tại thầy chỉ có thể giúp em như vậy, em có học không? - Có có có… Lan Hồng Tuệ gật đầu như gà mổ thóc, thuật này lợi hại như vậy, có lý nào không học? Dù cho có bỏ qua khả năng thực dụng trong chiến đấu, chỉ riêng phần hỗ trợ nàng tu luyện bát môn độn giáp là đã đủ rồi. Lâm Hàn lại một lần nữa hòa ái gật đầu, bắt đầu truyền thụ Lan Hồng Tuệ từng bước từng bước, từ kết ấn, thi thuật, rồi giám sát nàng làm một buổi chiều, cho đến tám giờ tối đi ăn cơm nhưng cô nàng này vẫn chưa thể vận dụng nổi trọng lực thuật. Vỗ vỗ trán, Lâm Hàn có chút cảm thán, xem ra Lan Hồng Tuệ đúng là không phải tài liệu luyện nhẫn thuật a! Nghĩ lại, nếu năm năm trước hắn không trực tiếp quán thông nhẫn thuật cho nàng thông qua ký ức lệnh của hệ thống, có lẽ đến bây giờ nàng cũng không thể tự nhiên vận dụng mấy thuật thổ độn kia như vậy. … Từ ngày hôm đó, trong ánh mắt ngờ vực tò mò của hai anh em họ Lâm, Vũ sư tỷ thì mỗi ngày đều tìm một chỗ riêng rồi biến mất, Lan sư tỷ thì vừa đi đường, vừa nhún lò cò một chân, vừa liên tục kết ấn nhưng mãi vẫn không thấy phản ứng gì. Đúng là khiến Lâm Băng bất mãn một phen, bởi không ai chơi với nàng! Lão già kia thì khỏi nói, lúc này chỉ cắm đầu cắm cổ chạy, thỉnh thoảng chỉ điểm hai vị sư tỷ cái gì đó. Còn anh trai… thôi quên đi, cái bản mặt thối đó, nàng trêu hắn còn được, nói gì đến chơi đùa? Còn may có con cún tiểu Hắc cùng với tiểu hồ ly Lục Bạch cũng đi theo. Ba con vật nhỏ một đứa nghịch băng, một đứa nghịch sét, một đứa chơi nước vừa chạy nhảy vừa ném nhau loạn xạ, chọc đến trên đường chim bay thú tán, chướng khí mù mịt. Thỉnh thoảng lại thêm lão già xấu bụng nào đó chọc ngoáy, ví dùng hàn thủy của Lục Bạch dẫn điện của tiểu Hắc giật tung cả ba, hay là dùng shuriken đánh chệch hướng miếng băng của tiểu công chúa vào miệng tiểu Hắc, khiến nó được một phen lạnh bụng nằm lăn quay, bốn vó chổng lên trời, gây nên náo loạn một phen. Cuối cùng, sau gần một tháng, năm người Lâm Hàn cũng đã đến được mục tiêu. Thành Tứ Tượng! Hay còn có một cái tên khác… Hỗn loạn chi thành!