Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 263 : Lại tới một người

Mộc Độn – Mộc Phân Thân Chi Thuật! Dứt lời, mặt đất rung rung, trồi lên hai nhánh cây chắc chắn, hai mộc phân thân giống Lâm Hàn y hệt xuất hiện ngay cạnh hắn. Đương nhiên, cũng chỉ là giống mà thôi, phân thân này mặc dù có chakra, nhưng sinh cơ không đủ, vẫn có thể nhìn ra được vết tích. Đây chỉ là loại Mộc Phân Thân bình thường, không phải là cấm thuật Mộc Phân Thân mà Lâm Hàn từng sử dụng trong chiến dịch giải cứu Lâm Phong! Thủ đoạn áp hòm mà, vẫn phải để thời điểm sinh tử sử dụng mới hợp lý, chỉ lộ ra một góc băng sơn để đối thủ hiểu lầm, càng dễ khiến bọn hắn lật thuyền trong mương! Nhìn ba Lâm Hàn giống nhau y hệt, khí tức thậm chí không hề yếu bớt so với bản thể đứng kia, trong lòng Lâm Chấn Xuyên cảm thấy có chút nặng nề, lão muốn lên tiến công, nhưng lại không dám. Tốc độ của Lâm Hàn quá kinh khủng, có thể nắm giữ thế chủ động trong tay bất cứ lúc nào, phương án duy nhất mà lão có thể nghĩ đến hiện tại là phòng thủ phản kích! Trong lúc Lâm Chấn Xuyên còn đang suy tư đối sách, Lâm Hàn đứng chính giữa đã giương hai tay lên, mỗi tay đều nắm bốn thanh kunai đen kịt, hai bên khóe mắt cũng nổi lên những đường gân đầy dữ tợn. Khi mà đôi mắt ấy xuất hiện, Lâm Chấn Xuyên có cảm giác rùng mình, giống như mọi cử động của mình, dù là bí ẩn nhất cũng không thể qua nổi mắt đối phương! Một đôi mắt như vậy, lại giống như lột trần lão, phơi bày mọi thủ đoạn ra ánh sáng! Chết tiệt! Rốt cuộc Lâm Hàn này là cái thứ quái vật gì? Vút! Lâm Hàn động, một thanh kunai đen kịt xé rách không khí, mũi nhọn lấp lánh hàn quang ngày càng phóng to, trong khi tròng mắt của Lâm Chấn Xuyên ngày càng nhỏ. Một thanh kunai khác bay theo đường vòng, nhưng vòng cung quá rộng, chí ít phải cách lưng mười phân, Lâm Chấn Xuyên cũng không coi trọng nó lắm. Lâm Chấn Xuyên không tránh, lão vung lên một đường kiếm cực kỳ dứt khoát, muốn chém thanh kunai mong manh kia thành hai nửa. Beng! Âm thanh kim loại va chạm lanh lảnh, nhưng Lâm Chấn Xuyên không có cảm giác gì là đã công phá thứ ám khí kỳ cục kia, trái lại, lão còn có cảm giác như chạm vào tấm sắt. Không, chính xác là lão đã chạm vào tấm sắt, hơn nữa không phải tấm sắt bình thường, mà còn là Thần khí thứ 101 của đại lục, kiếm Hàn Tuyết! Lâm Hàn đã xuất hiện ngay vị trí của thanh kunai! Vừa rồi thanh kunai đã quá sát thân thể Lâm Chấn Xuyên, Lâm Hàn lại xuất hiện ngay ở đó, khiến lão có chút trở tay không kịp. Có lẽ, do sử dụng phi lôi thụ giới quá nhiều, người khác cho rằng Lâm Hàn có thể quỷ dị xuất hiện xung quanh người khác công kích, mà quên mất rằng, hắn cũng có thể dựa vào kunai để di chuyển! Phi lôi thụ giới mặc dù có thể trải rộng thuật thức ra chiến trường nhanh chóng, nhưng lại không thể áp quá sát mục tiêu, rất dễ bị phát hiện và đối phó dễ dàng. Nhưng một thanh kunai nhỏ bé lại có thể khiến đối thủ khinh thường, khiến Lâm Hàn bắt được thời cơ! Kiếm Hàn Tuyết vẫn nằm trong vỏ, nhưng cứng rắn vô bì, không phải chỉ một chiêu tùy ý của Lâm Chấn Xuyên là có thể đẩy lùi. Lâm Hàn với cặp mắt đen kịt vô thần kia nhìn chằm chằm vào lão, một quyền nhìn như nhẹ nhàng, nhưng súc tích chakra đậm đặc đến ngưng thành thực chất lại không vô thần chút nào. Uy lực của quái lực quyền, Lâm Chấn Xuyên đã nếm thử, vừa rồi chắc chắn không phải là một đòn toàn lực, còn hiện tại… Lâm nguy không loạn, Lâm Chấn Xuyên nhẹ nhàng biến chiêu, cương kiếm vẫn cứng rắn như vậy, nhưng lại uyển chuyển đến lạ kỳ, giống như một con độc xà cuốn quanh kiếm Hàn Tuyết, lần mò lên cánh tay Lâm Hàn. Đi tới đâu, kiếm khí sắc bén hủy hoại cánh tay Lâm Hàn tới đó. Chỉ chốc lát nữa thôi, không chỉ tay phải của Lâm Hàn sẽ bị chặt đứt, mà ngay cả cái cần cổ mong manh của hắn cũng sẽ bị tước đi. Nhưng Lâm Hàn không tránh, không né, đôi mắt vô thần vẫn nhìn chằm chằm vào nắm đấm của mình, như không biết chuyện gì xung quanh, cũng không cần biết trước khi mình đánh trúng, bản thân sẽ bị kiếm khí của Lâm Chấn Xuyên diệt sát rồi! Keng! Âm thanh kim loại va chạm vang lên sau lưng, khiến Lâm Chấn Xuyên sởn tóc gáy. Thanh kunai đi vòng cung được phóng ra từ đầu kia đã tới, dùng một góc độ hoàn mỹ va chạm với thanh kunai phi thẳng vừa sượt qua má Lâm Chấn Xuyên, khiến nó bay ngược lại phía sau. Nhằm ngay tới lưng lão. Như vậy không đáng lo, bởi lực đổi hướng như vậy đã bị tự triệt tiêu, dù cho có đánh trúng cũng không thể xuyên qua chân khí hộ thể của lão. Vấn đề là… Chíu! Ngay lúc kiếm chiêu sắp đánh trúng Lâm Hàn! Phi lôi thần thuật phát động, quái lực quyền vẫn giữ xu thế không giảm, từ khoảng cách chỉ có ba phân, hung hăng nện lên tấm lưng già cỗi của Lâm Chấn Xuyên. Oành! Lần thứ hai trong ngày, Lâm Chấn Xuyên bị người đánh bay! Cảm giác tê tâm liệt phế trên thân thể cũng không thể so sánh bằng cảm giác bỏng rát trên da mặt! Lão biết, hôm nay bản thân đã mất hết mặt mũi rồi! Vừa rồi bị đánh bay, bản thân còn có thể tự an ủi là đánh lén, còn lần này thì tính là cái gì? Nhưng, mọi thứ chưa dừng lại ở đó! Mộc Độn – Thụ Phược Vinh Táng! Lâm Hàn thứ ba cuối cùng cũng đã động thủ! Dây leo điên cuồng sinh trưởng, trở thành một cái bẫy cây rừng bọc kín toàn bộ hướng di chuyển của Lâm Chấn Xuyên, lão còn chưa kịp phản ứng đã bị thụ phược gói thành cái bánh trưng, siết chặt đến một lỗ cũng không hở, hơn nữa còn không ngừng hấp thu chân khí của lão, khiến sự trói buộc ngày càng chặt chẽ. Chiu! Lâm Hàn sử dụng quái lực quyền một lần nữa lóe lên, xuất hiện ngay tại vị trí Lâm Chấn Xuyên, một quyền còn cuồng liệt hơn lúc nãy tích tụ từ trên cao, mang theo thế thái sơn áp đỉnh công xuống. Một kích này, Lâm Chấn Xuyên nếu trúng không chết cũng trọng thương! Dồn hết toàn thân sức lực, Lâm Chấn Xuyên từ lúc bị đánh bay đã điên cuồng súc thế! Lão biết, mình đang ở hạ phong, nhưng ai nói đây không phải là cơ hội? Một cơ hội phản kích ngay khi Lâm Hàn đang đắc ý nhất! Nhưng… chỉ sợ mọi tính toán của lão cũng chỉ có thể ngâm bọt nước mà thôi! Một đôi Byakugan nơi đây, Lâm Hàn đã thừa hiểu lão già này đang súc thế để làm gì, đoàn chân khí tích tụ đến cùng cực kia, nếu bộc phát thì ai là kẻ gánh chịu? Kiếm khí hộ thể! Ánh sáng đen kịt mà lấp lánh bộc phát, cường quang xuyên thấu qua thụ phược, chiếu rọi cả trạch viện Lâm gia, năng lượng bộc phát ấy không những sắc bén, mà còn như những hạt nguyên tử di chuyển cực nhanh quanh thân Lâm Chấn Xuyên, chỉ cần ai tới gần lão, chắc chắn sẽ bị kiếm khí này nghiền thành mảnh vụn! Lâm Hàn đang ở trên cao chính là bản thể, hiện tại hắn đang trong thế công kích một đi không trở lại, không thể rút lui. Nếu hắn lao vào kiếm khí đó… Nhưng Lâm Chấn Xuyên cũng không định ngồi chờ Lâm Hàn lao tới! Hiện tại Lâm Hàn đang dồn lực vào quái lực quyền, phát động phi lôi thần có thể chậm hơn đôi chút, nhưng không có nghĩa là hắn không thể phát động. Nếu để hắn tránh đi, chẳng phải là mọi công sức sẽ tan thành bọt biển sao? Kiếm khí quanh thân điên cuồng bành trướng, dần dần bao phủ cả một vùng không gian mười mét! Lâm Chấn Xuyên đã phát động đạo cảnh, đạo cảnh của kiếm khí! Kiếm trong tay lão cũng rung lên mãnh liệt, như vui vẻ hò reo với những kiếm khí dày đặc trong không gian kia, hiện tại mới chính thức là đấu trường của nó! Thiên Kiếm Vũ! Thanh cương kiếm của Lâm Chấn Xuyên vẫn nhanh như vậy, nhưng từ đầu mũi kiếm, một luồng kiếm mang dài năm mét lấp lánh hắc quang lại khiến phạm vi công kích của nó tăng lên gấp bội. Kiếm Mang này là tinh hoa của kiếm khí, phải lĩnh ngộ biết bao nhiêu tuế nguyệt mới có thể sử dụng. Tuy rằng nó không quá dài, so với loại võ kỹ phóng đao khí công kích của Tống Huyền Ly thậm chí còn quá ngắn, nhưng độ ngưng tụ, độ sắc bén ấy thì ai có thể tranh phong? Một đoàn kiếm mang ấy thôi, thậm chí có thể chẻ đôi thân thể của Võ Thần! Đương nhiên, cũng không có Võ Thần nào đứng im để Lâm Chấn Xuyên công kích cả! Không chỉ dừng lại ở đó, đầy trời kiếm khí cũng theo sự vũ động của Lâm Chấn Xuyên mà ngưng tụ lại, như một dòng hải lưu uốn lượn, xoắn lấy nhau đâm thẳng tới lưng Lâm Hàn. Lúc này, Lâm Hàn đúng là vừa dồn toàn lực vào quái lực quyền, không kịp phân ra chakra phát động phi lôi thần! Nếu là bình thường, việc trúng chiêu là chắc chắn chín phần mười! Và kết cục chỉ có một, hắn trực tiếp bị kiếm khí xoắn thành mảnh vụn! Nhưng… Lâm Hàn không chỉ có một mình! Thổ Độn – Thuật Tâm Trung trảm thủ! Lâm Hàn phi kunai không biết đã biến mất từ bao giờ, khi hắn xuất hiện đã là lòng đất dưới chân Lâm Chấn Xuyên. Kiếm khí hộ thể dưới chân là yếu nhất, còn chưa phá được sự trói buộc của thụ phược, Lâm Hàn mới có thể bắt lấy hai chân Lâm Chấn Xuyên, kéo hắn xuống lòng đất! Vụt! Thân thể mất đi thăng bằng, khí tức Lâm Chấn Xuyên hơi trở nên hỗn loạn, đầy trời kiếm khí cũng nháo nhào trong tích tắc! Lâm Hàn sử dụng Mộc Độn nhanh chóng buông Lâm Chấn Xuyên, phát động phi lôi thần xuất hiện sau lưng bản thể! Hai tay kết ấn thành tàn ảnh, một vệt máu đỏ tươi theo bàn tay in xuống lòng đất, lóe lên từng đợt chú văn kỳ dị! Thông Linh – Tam trọng La Sinh Môn! Oành oành oành… Từ dưới mặt đất, ba cánh cổng khổng lồ không biết làm cách nào xuất hiện, không biết làm cách nào mà trồi lên, chắn trước mặt Lâm Hàn. Oành… Rittttttttttttttt Âm thanh kiếm khí ma sát với cánh cổng khiến người ta thấy rợn cả tóc gáy. La Sinh Môn mặc dù bền chắc, nhưng cũng không trụ được trước sức công kích cuồng mãnh của kiếm khí bao lâu. Có lẽ là ba giây? Hoặc là năm giây? Nhưng đối với Lâm Hàn, chừng ấy giây đã quá thừa thãi rồi! Quái lực thuật, mười hai thành sức mạnh! Rengggg… Oành! Lâm Chấn Xuyên lúc này đã bị khóa chặt, không thể nhúc nhích. Nhìn quyền đầu sáng rực rỡ kia, trong lòng lão chợt cảm thấy nguội lạnh. Mệnh ta xong rồi! Nhưng bất chợt, một luồng kiếm minh từ đâu réo rắt lao tới, đâm thẳng tới hậu tâm Lâm Hàn. Nếu hắn cứ cố chấp công kích, có lẽ sẽ giết được Lâm Chấn Xuyên, nhưng chính hắn cũng phải chết! Một quyền này, vẫn giáng lên người Lâm Chấn Xuyên. Nhưng mười phần uy lực chẳng còn một, cuối cùng cũng chỉ khiến lão thổ ra một ngụm máu, thương nặng một chút mà thôi! Còn Lâm Hàn, hắn đã bị một thanh trường kiếm đâm trúng, kiếm mang bén nhọn xuyên từ trước ra sau, cực kỳ khủng bố. Nhưng Lâm Chấn Xuyên không cảm thấy có chút vui vẻ nào. Bởi trên kiếm, thậm chí còn không có vết máu! - Tiểu bối to gan! Lại dám dùng tà thuật lấy nhiều khi ít, mạo phạm tứ trưởng lão? Nói! Rốt cuộc ngươi bị người phương nào mua chuộc? Lại dám ám hại trưởng lão Lâm gia như vậy? Kiếm đã tới trước, người tới sau! Một giọng nói hùng hồn vang lên, tràn ngập chính khí! Nhưng nghe vào tai mấy người ở đây, thấy thế nào cũng có chút đổi trắng thay đen, chướng tai gai mắt!