Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Chương 240 : Bắt đầu xâm nhập
Trước khi đến đây, Lâm Hàn cũng đã có được tình báo đầy đủ về hộ sơn đại trận của Võ Đạo Môn. Mặc dù đây là một trận pháp cực kỳ lợi hại, nhưng cũng không thoát ra khỏi phạm vi các quy tắc của đạo gia. Số tám, trong thiên địa có lẽ chỉ có Bát Quái là tương xứng.
Tám vị Võ Thần, trấn giữ tám quái. Đại chưởng môn ở chính giữa, vừa là đối tượng được bảo hộ khi bế quan, vừa là đối tượng giám sát chủ chốt khi xuất quan! Trong trường hợp này, trùng hợp chính là lúc Đại chưởng môn cần bế quan!
Thực ra nói trùng hợp cũng không chuẩn, đại chưởng môn đã đến cảnh giới cao nhất đại lục, ba ngàn năm tung hoành của hắn cũng đã sắp hết, không ai biết điều gì chờ đợi phía trước, là siêu thoát, hay là vẫn lạc? Không ai biết, nhưng đại trưởng môn lựa chọn dùng lực bản thân đánh phá giới hạn thế giới này, đi theo tiền nhân, tự xây dựng tương lai cho mình, đồng thời đem lại một ngàn năm hưng vượng cho Võ Đạo Môn!
Tài liệu về phá toái hư không trong Võ Đạo Môn không phải là không có, nhưng quá cao thâm khó hiểu, Đại trưởng môn mặc dù dốc lực tham ngộ cũng chưa thể hoàn toàn nắm bắt, vì vậy chỉ đành dùng cần cù bù thông minh, thường xuyên bế quan hy vọng tìm ra được bí mật trong đó!
Hiện tại, tám vị Võ Thần đã đi hai, mặc dù vẫn có người trấn thủ đại trận, nhưng chắc chắn ở vị trí đó sẽ là nơi yếu ớt nhất, chỗ trống đó cũng là thứ Lâm Hàn mong muốn, không lợi dụng mà vào còn đợi lúc nào?
Nhưng trước hết phải xác định vị trí của Phong nhi đã!
Cả một vùng sơn phong này, chín đỉnh núi, bao phủ phạm vi ngàn dặm, Byakugan của Lâm Hàn hiện tại còn chưa có bao phủ được rộng như thế, chỉ có thể dùng cách khác mà thôi!
Lâm Hàn đã được Tuyết Thiên Lăng đưa cho hai tấm phù che giấu khí tức, giúp hắn có thể sử dụng Byakugan nhìn xuyên thấu chướng nhãn pháp trong đại trận mà không bị phát hiện, cũng đồng nghĩa hắn có hai lần cơ hội thám thính một cách an toàn. Còn sau đó, việc quan sát có bị cường giả phát hiện hay không không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.
Hai cơ hội đó, Lâm Hàn phải nắm chắc.
Đầu tiên, đó là đại trận này có hai ngọn sơn phong không được trấn giữ, chắc chắn phải đột nhập từ một trong hai nơi đó.
Hai khu vực này lần lượt tương ứng với quẻ Chấn – Tây Nam và quẻ Tốn – Đông Bắc. Có nghĩa là ở vị trí đối diện nhau hoàn toàn. Thời gian không có nhiều, hơn nữa đi đi lại lại rất dễ bị phát hiện, việc “giở quẻ”, tức là lựa chọn thay đổi nơi đột phá là không khả thi, chỉ có thể suy nghĩ kỹ, lựa chọn chính xác ngay từ đầu.
Trong Tiên Thiên bát quái, quẻ Chấn ứng với Lôi Đình, nằm hướng Tây Nam, đại diện cho tính cách kích động, hỏa bạo. Người nắm giữ quẻ Chấn cũng có tính cách như vậy, và không phải ai xa lạ, chính là Quách trưởng lão đã từng nhận lợi ích của Lã Thiên Thanh, chủ trương gây khó dễ cho Lâm Hàn.
Quẻ Tốn lại ứng với Phong, nằm hướng Đông Bắc, đại diện cho tính cách dịu dàng! Hiện tại quẻ này được Thanh Linh tiên tử chấn giữ, và người được dự định sẽ kế nhiệm nàng không ai khác chính là Phong Sương tiên tử.
Tuy nhiên, vì trong này có một số việc liên quan đến tranh quyền đoạt lợi. Thanh Linh tiên tử không muốn người ngoài như Phong Sương Tiên Tử thừa kế vị trí quan trọng như vậy, nhưng bất đắc dĩ đệ tử của nàng không một ai có thể sánh được Phong Sương tiên tử. Vốn nàng đã coi như từ bỏ, nhưng hiện tại đã có chuyển cơ, ái đồ của nàng có cơ hội đột phá Võ Thần khi nàng còn tại thế. Lợi dụng cơ hội lần này, Thanh Linh tiên tử muốn ái đồ của mình có cơ hội ra mặt, thể hiện rằng mình có năng lực thủ trận cùng các tiền bối, vì vậy mới xung phong ra trận, đi cùng Phong Sương tiên tử.
Đương nhiên nàng vẫn còn có chút tư tâm, muốn “nói chuyện riêng” với Phong Sương tiên tử gì đó, vậy thì không thể biết được rồi.
Suy đi tính lại, Lâm Hàn cuối cùng quyết định đột phá từ quẻ Tốn, cũng chính là địa bàn của Thanh Linh tiên tử.
Bởi Phong nhi rất có thể sẽ nằm gần hướng này hơn. Theo suy đoán của hắn, Phong nhi thuộc hệ Phong, mà trong tất cả các cường giả của Võ Đạo Môn, chỉ có hai mạch của Thanh Linh tiên tử và Phong Sương tiên tử là có võ học hệ Phong uyên thâm nhất. Hiện tại đang trong thời kỳ nhạy cảm, mặc cho Phong Sương tiên tử là người thích hợp nhất, nhưng chắc chắn Võ Đạo Môn sẽ không giao nó cho Phong Sương tiên tử chăm sóc. Nhân tuyển còn lại, có lẽ chỉ có Thanh Linh tiên tử là lựa chọn tốt nhất.
Tuy rằng vẫn không có gì chắc chắn, nhưng Lâm Hàn có linh cảm rất lớn là như vậy, phân tích của hệ thống cũng cho rằng Phong nhi ở trong khu vực đó. Tuy nhiên vì Lâm Hàn cũng không quá hiểu về Võ Đạo Môn, dù cho có được Tuyết Thiên Lăng miêu tả kỹ đến mấy cũng chắc chắn có sai lệch khi thôi diễn.
Ngoài ra, Lâm Hàn còn cảm thấy có chút kiêng kỵ với Quách trưởng lão, lão là người đã từng chứng kiến Lâm Hàn xuất thủ năm năm trước, là người duy nhất trong tám Võ Thần của Võ Đạo Môn. Gây sự trên địa bàn của lão, nếu làm không khéo để lão trở về mà mình chưa kịp trốn, vậy thì rất dễ lạy ông tôi ở bụi này. Đương nhiên, tất cả đều chỉ là khả năng trên lý thuyết, nhưng Lâm Hàn cũng không định mạo hiểm làm gì.
Quyết định như vậy, Lâm Hàn lặng lẽ che giấu khí tức, tiềm hành lao đi đường vòng về phía Đông Bắc. Bởi địa thế nơi đây quá rộng, dù cho Lâm Hàn đã di chuyển nhanh hết sức, nhưng cũng phải mất đến hơn nửa ngày mới tới nơi. Lúc này trời cũng đã tối, nhưng Lâm Hàn chưa hề có chút ý tứ dừng lại nào, trời tối mới là thời điểm tốt nhất để hành động.
Đứng trước ngọn sơn phong cao chót vót này, Lâm Hàn nghiêm túc suy diễn từ những gì mình biết. Theo như Tuyết Thiên Lăng nói, Thanh Linh Phong ngoài việc trấn giữ trận nhãn của đại trận, bản thân nó cũng sở hữu một trận pháp thủ hộ riêng, là do Thanh Linh tiên tử bố trí. Đại trận bình thường đều ở trạng thái đóng băng, bởi đại trận này dù lợi hại, hao phí cũng quá lớn, muốn duy trì nó liên tục, Võ Đạo Môn vẫn chưa đủ khả năng như vậy.
Vì vậy, chỉ cần đủ cẩn thận, không để đại trận bị phát động, vậy thì bản thân sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.
Câu hỏi hiện tại là, làm thế nào để đột nhập vào trong?
Lâm Hàn lặng lẽ nhắm mắt lại, hai bên thái dương nổi lên những đường gân guốc dày đặc mà dữ tợn, hai mắt hắn mở choàng, phạm vi ngọn sơn phong này hoàn toàn đã nằm trong tầm nhìn của hắn.
Hiện tại Thanh Linh tiên tử không có ở đây, Lâm Hàn mới dám tùy ý dùng Byakugan như vậy. Nếu nơi này có Võ Thần trấn thủ, hắn sẽ phải tính kế khác.
Được lắm, rất tốt!
Chỉ một thoáng quan sát, Lâm Hàn đã tìm ra được ba điểm sơ hở.
Trong một thôn trang dưới chân núi, nằm ở phía Đông, một tên thanh niên có đôi phần tuấn tú đang lưu luyến tiễn một thiếu nữ ra khỏi phòng. Trên gò má thiếu nữ vẫn còn sót lại hai rặng mây hồng, rõ ràng là vừa trải qua chuyện mưa móc. Theo trang phục mà nàng mặc, có thể dễ dàng nhận ra nàng là đệ tử trên Thanh Linh Sơn. Thanh Linh tiên tử xưa nay cũng không cấm môn đồ yêu đương, vì vậy chuyện này cũng không có gì là lạ.
Chỉ là, thanh niên kia cứ đi sóng vai với thiếu nữ như vậy, giống như muốn cùng theo thiếu nữ lên núi, thiếu nữ lại e dè khuyên bảo như có chút không muốn, khiến Lâm Hàn nhìn ra cơ hội.
Tiếp theo là một thanh niên khá tiên phong đạo cốt, đang nghiêm túc phân phó các sư đệ phải cẩn thận trông coi trên núi, đây là cơ hội khó mà có được của sư phụ, không thể có chút sơ sót. Nhìn lại, thanh niên này dù chỉ mới hai mươi, nhưng tu vi cũng đã là Võ Hoàng. Đặt ở đâu cũng là thiên tài xứng đáng bồi dưỡng, nắm giữ địa vị cao ở Thanh Linh Sơn cũng không có gì là lạ.
Còn vài nơi nhìn thấy có cơ hội nữa, nhưng Lâm Hàn không quá để ý, chỉ chú tâm vào hai nơi kia mà thôi!
Quyết định thật nhanh, Lâm Hàn lựa chọn đôi nam nữ vừa mây mưa kia. Còn “sư huynh” kia địa vị có vẻ khá lớn, không chắc có bị cài thủ đoạn lên người không. Cứ việc là hắn cầm theo thông hành lệnh, có thể dễ dàng xuyên qua cả tòa trận pháp lẫn lực lượng thủ sơn, nhưng hắn có địa vị quá lớn ở đây, cũng mạo hiểm hơn, mà tiêu chí của lần hành động này lại là an toàn, tuyệt đối bí mật!
Nhanh chân chạy về hướng Đông, Lâm Hàn dễ dàng trà trộn vào thôn trang, nấp trên một ngọn cây nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai người.
- Thịnh Huyền! Hay là chàng về đi, ta biết chàng thật lòng với ta, trời đất chứng giám. Nhưng chàng biết tính tình sư phụ ta, đã chủ trương cái gì thì sẽ không đổi ý. Sư phụ muốn ta kết duyên với Hàn Dương sư huynh, ta cả gan trái lời sư phụ, hiến thân cho chàng đã khiến ngài rất tức giận, hiện tại chàng lại xuất hiện cầu hôn, chỉ sợ…
Nhắc đến sư phụ của mình, sắc mặt thiếu nữ cũng có phần dè dặt, thanh niên nghe đến đây sắc mặt cũng tái đi, nhớ lại trước đây có một tên đăng đồ tử chỉ vì nhìn chằm chằm đệ tử của nàng mà bị nàng một chưởng giết chết, cả nhà hắn hùng hổ kéo tới đòi công đạo còn chưa nói được nửa câu đã bị toàn diệt, mình hiện tại lại làm vậy với đệ tử của nàng… Nghĩ đến đây, trong lòng thanh niên có chút không rét mà run.
Nghĩ đi nghĩ lại, thanh niên có chút chùn bước, quyết tâm ban nãy tán đi tám chín phần, lưỡng lự nói:
- Vậy… chi bằng chờ sư phụ nàng nguôi giận, chúng ta lại…
Thiếu nữ nghe vậy cũng thở phào một hơi:
- Vậy chàng về đi thôi, sắp lên Thanh Linh Sơn rồi.
- Ừm… Minh Tú, nàng hãy tin ta, chắc chắn sẽ có một ngày ta đường đường chính chính cưới nàng về!
Thanh niên có chút xấu hổ nhìn thiếu nữ, sau đó ngượng ngập xoay người đi mất.
Nhìn bóng lưng người kia dần đi mất, thiếu nữ thở phào thêm một hơi, nhưng trên mặt lại có chút buồn bã thất lạc. Chẳng lẽ ta thực sự sai rồi sao? Lẽ nào sư phụ đã đúng? Thịnh Huyền thực sự không phải người tốt sao?
Sư phụ xưa nay thay đổi thất thường, khiến thiếu nữ cũng không dám chắc cái gì. Nếu Thịnh Huyền theo nàng lên núi cầu hôn, có lẽ sẽ được sư phụ đồng ý, cũng có thể là chết không toàn thây, nhưng ít ra còn có chút cơ hội. Nhưng nếu hắn không theo, vậy thì qua hôm nay, nếu hắn xuất hiện trước mặt sư phụ, vậy thì chỉ có một con đường chết!
Có thể nói, hôm nay chính là cơ hội cuối cùng mà sư phụ dành cho Thịnh Huyền, kẻ đã âm thầm cướp đi thân xử nữ của đệ tử nàng.
Đương nhiên, sư phụ thiếu nữ cũng có thể dễ dàng tìm ra Thịnh Huyền, nhưng nàng không làm vậy, mà lại để cho nàng và tình nhân tự quyết định sẽ làm thế nào. Chơi trò tâm lý đến mức đó với đệ tử, xứng danh là một lão xử nữ quái thai ngâm giấm!
Lâm Hàn lắc đầu chán ngán, nhưng cũng chẳng biết nói cho phải! Thôi thì dứt khoát mặc kệ, việc của mình mới là quan trọng.
- Minh Tú, chờ một chút!
Thiếu nữ đang buồn bã bước đi như mất hồn, đột nhiên âm thanh cực kỳ quen thuộc kia lại vang lên, khiến nàng cảm thấy có chút vui mừng, lại có chút lo sợ bất an.
- Chàng… chàng quay lại làm gì?
Minh Tú hơi run run hỏi.
- Minh Tú, ta nghĩ lại rồi! Xin lỗi nàng, vừa rồi ta quá hèn nhát! Chúng ta đã làm ra chuyện như vậy, nàng không lấy ta còn có thể lấy ai? Tin rằng sư phụ nàng cũng sẽ không ngăn cấm! Ta không muốn chờ nữa, ta muốn ngay ngày mai cưới nàng về, đường đường chính chính làm thê tử của ta! Những tháng ngày lén lút như vậy, ta chịu đủ rồi!
Lời nói của Thịnh Huyền cực kỳ lưu luyến và chân thành, nhất thời khiến Minh Tú cảm động đến rơi nước mắt, không còn biết trời trăng là gì nữa…
Truyện khác cùng thể loại
334 chương
600 chương
8 chương
3457 chương
606 chương
487 chương