Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Chương 201 : Đánh lui
Mộc Độn – Thụ Phược Vĩnh Táng!
Phượng Sương Nghi máy động trong lòng, nhanh chóng né sang một bên, từ vị trí mà nàng vừa đứng, dây leo thoáng chốc đã vươn lên tua tủa, xoắn chặt vào nhau thành một đám. Phượng Sương Nghi cũng đã từng nếm thử nhẫn thuật này, cảm giác cũng không có dễ chịu cho lắm.
Mộc Độn – Thụ giới hàng đản!
Không một chút dừng lại, mặt đất tiếp tục rung lên bần bật, vô số những thân cây thô to như những cây cổ thụ ngàn năm bừng bừng vươn lên, truy đuổi gắt gao theo thân hình Phượng Sương Nghi, nàng đi tới đâu, mặt đất phủ kín cây rừng tới đó. Cả không gian như đã biến thành thế giới của gỗ, sinh cơ bừng bừng tỏa ra, nhưng không ai dám coi thường sức mạnh của đám gỗ này.
Phượng Sương Nghi liếc mắt, bản thân nàng vậy mà đã bị quây vào bên trong rừng rậm, tình huống này quả thực cực kỳ bất lợi.
Khả năng khống chế môi trường độc nhất vô nhị của Mộc Độn đã được Lâm Hàn phát huy hoàn mỹ. Dễ dàng chiếm lấy thế chủ động trong một trận chiến với đối thủ ngang tầm!
Mộc Độn – Sâm La Vạn Tượng!
Trong rừng cây còn đồ sộ khủng khiếp hơn cả rừng nguyên sinh, những thân cây thô to không một chút nào có ý định an phận tại chỗ. Chúng vẫn liên tục vận động, từ mọi ngóc ngách đều có thể vươn tới, vây công Phượng Sương Nghi, khiến nàng khó khăn né trái tránh phải, nhất thời không thoát ra được!
Khốn kiếp! Tên này quả nhiên đủ liều lĩnh, chưa hề biết gì nhiều về năng lực của ta đã dồn toàn lực tấn công! Phong cách chiến đấu này hoàn toàn không giống những gì mà ta tìm hiểu về hắn!
Trong lòng Phượng Sương Nghi xoay chuyển, nàng biết, cứ chiến đấu như bây giờ thì bản thân sẽ cực kỳ bất lợi, nàng đã biết từ trước Mộc Độn của Lâm Hàn có khả năng hấp thu năng lượng, tập trung cảm nhận nãy giờ, nàng có thể lờ mờ thấy được nguyên lực của mình đang trôi đi với tốc độ nhanh chóng.
Có lẽ, những thân cây đang công kích nàng kia còn được chính nàng cung cấp năng lượng, còn đối thủ đang đứng ở đâu đó rảnh rang khống chế là đằng khác!
Phải phá vòng vây!
Phượng Sương Nghi xinh đẹp xoay người một cái, đuôi áo mỹ lệ vung lên như con khổng tước xòe đuôi, mang theo khí thế băng lãnh thấu xương hình thành một bức tường băng chắn trước mặt nàng, những thân cây đầu tiên chạm vào tường băng vậy mà nhất thời không thể xuyên phá, hơn nữa còn không ít cây bị đóng băng lại.
Nhưng một lần không được thì nhiều lần sẽ được, những thân cây như vô cùng vô tận ập đến, chỉ trong một giây đã xuyên phá bức tường băng của Phượng Sương Nghi, hung mãnh lao đến muốn cuốn lấy nàng.
Lợi dụng thời gian đó, Phượng Sương Nghi mạnh mẽ chắp hai tay lại với nhau, móng tay sắc nhọn xuyên phá da thịt, khiến hai tay nàng phút chốc đã máu chảy ròng ròng. Phượng Sương Nghi hét lớn một tiếng, áo lông vũ tung bay, từng luồng khí lạnh thấu xương tỏa ra tứ phía, đặc biệt là băng khí tỏa ra từ miệng nàng thì lại càng hung mãnh, chỉ thoáng chốc đã khiến toàn bộ cây cối trong vòng nửa dặm quanh nàng bị đóng băng.
Không chút dừng lại, thân hình Phượng Sương Nghi đằng không mà lên, một đôi cánh hư ảo dần dần xuất hiện, như hai lưỡi đao sắc bén dễ dàng trảm phá lớp cây cối đã bị đóng băng bao phủ trên đầu.
Thân hình nàng xoay chuyển, đôi cánh bây giờ lại như hai phiến quạt khổng lồ, mang theo sức mạnh khủng bố của hồng hoang, chỉ một quạt như vậy đã khiến toàn bộ cây cối bị đóng băng kia tan rã, cả không gian tràn ngập băng tinh lớn nhỏ, màu trắng và cái lạnh căm căm như nơi cực hàn bao phủ cả chiến trường.
Grao!
Phượng Sương Nghi vừa đằng không bay lên, khỏi đám cây cối bị phá vỡ, đột nhiên nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang vọng. Trong lòng nàng thoáng chốc thấy nghi hoặc, Long Tộc tới đây làm gì?
Nàng còn chưa kịp nghi hoặc xong, một luồng xung lực mạnh khủng khiếp đã ập tới khiến đôi cánh hư ảo của nàng chao đảo, chưa dừng lại ở đó, nàng có cảm giác như toàn bộ thân thể mình bị bóp nghẹt, một thân cây thô tráng với những đường hoa văn như vẩy nhanh chóng ập vào mắt nàng.
Mộc Độn – Mộc Long Thuật!
Lớp năng lượng hư ảo vẫn còn bao bọc thân thể Phượng Sương Nghi, khiến cảnh tượng trên trời giống như một con rồng đang gào thét siết chặt lấy thân thể phi phượng, khiến nó không thể giãy dụa được vậy.
Chết tiệt, trong trạng thái nguyên lực thủ hộ như bây giờ, lớp năng lượng hư ảo xung quanh mình chẳng phải là mồi ngon cho tên khốn kia hay sao?
Kreccccccccc
Trong miệng Phượng Sương Nghi vang lên tiếng phượng hót vang trời, lớp năng lượng hư ảo kia dần dần ngưng thực, lực lượng của phi phượng cũng tăng lên gấp bội, mạnh mẽ quẫy một cái, thân thể Mộc Long đã đứt làm ba bốn mảnh. Chỉ thoáng chốc, chim phượng chân chính đã thực sự xuất hiện, đôi mắt cực kỳ tức giận nhìn về phía Lâm Hàn bên dưới.
Phượng Sương Nghi nổi giận rồi!
Từ khi ra đời tới giờ, nàng chưa phải trải qua một trận chiến uất ức như vậy bao giờ!
Còn với Lâm Hàn, hắn chỉ thấy...
Mỹ lệ...
Trong đời Lâm Hàn chưa bao giờ nhìn thấy một loài chim nào mỹ lệ đến thế.
Một cái cổ dài, bên trên có những cái vẩy trong suốt từ băng tinh, trên đầu có một cái mào mỹ lệ, nhìn tựa như rất mong manh, nhưng lại phát ra ánh sáng năm màu rực rỡ mà huyền bí.
Đôi cánh sải rộng, giống như có thể che đi toàn bộ bầu trời, đôi chân dài với những cái móng vuốt sắc nhọn. Đáng chú ý nhất chính là chín chiếc lông đuôi màu lam dài thượt mà mềm mại, đang dập dềnh theo từng nhịp cánh của Băng Phượng, giống như những dải lụa màu lam hoa mỹ đang phiêu động trong không khí.
Krecccc.
Tiếng hót ngân dài vang vọng cả thiên không, nhưng trong tai Lâm Hàn lại ầm ầm như tiếng sấm nổ, khiến đầu hắn choáng váng, não như rụng rời, tinh thần tán loạn như không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì.
Đây... đây là Thiên Âm! Tuyệt chiêu Âm Công độc môn của Phượng Tộc, xếp ngang hàng với Long Ngâm, xưng là hai đại thần thông âm thanh của rừng rậm!
Một thần thông thiên phú khiến Huyễn Thần (Ảo Thuật Sư cấp Thần) cũng phải kiêng kỵ. Một Võ Thánh đạo tâm không vững nghe phải đôi khi tinh thần tan vỡ! Đối với Lâm Hàn, khả năng kháng ảo mạnh mẽ giống Hashirama khiến hắn không đến mức gục ngã, nhưng đầu óc hắn lúc này cũng như co lại một nửa, vận chuyển cực kỳ chậm chạp, hai tròng mắt cũng co rút lại, ánh sáng minh mẫn dần rút đi!
Hừ!
Sinh cơ bừng bừng tràn lên não, khiến đầu óc Lâm Hàn dần lấy lại thanh minh. Hắn nhanh chóng nhảy sang một bên, né tránh khỏi một ngọn băng thương sắc lạnh của Phượng Sương Nghi, trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh khi nhìn mặt đất dưới chân nhanh chóng biến thành sân băng lạnh giá.
Hai tay vẫn kết thành ấn Tỵ, Lâm Hàn nhanh chóng điều động Mộc Long công kích Phượng Sương Nghi trên không. Nên nhớ Mộc Long vẫn còn giữ nguyên được đầu, vậy thì nó là bất tử!
Krecccc...
Phượng Sương Nghi lúc này đã biến lại thành hình người, thân hình linh hoạt tránh thoát khỏi công kích của Mộc Long, hơn nữa còn dễ dàng bắt lấy đuôi nó, khiến Mộc Long dần bị vây kín trong băng tinh. Đồng thời, trong miệng nàng một lần nữa sử dụng thần thông Thiên Âm, khiến Lâm Hàn như bị điện giật, động tác một lần nữa chậm lại.
Phập!
Một khối băng thương xuyên thủng thân thể Lâm Hàn, nhanh chóng biến hắn thành tượng băng, nhưng Lâm Hàn lại đột nhiên tiêu thất, chỉ để lại đó một khối đá lạnh đặc sệt vô vị!
Là thuật thủy thế thân!
Trên bầu trời, Mộc Long cũng hoàn toàn biến thành tượng băng, theo đó tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Phượng Sương Nghi quan sát một hồi, dù dùng hết mọi thủ đoạn cũng không tìm ra tung tích của Lâm Hàn, nhưng nàng không có chút nào mất bình tĩnh, cười lạnh hô lên:
- Đừng tưởng ta không biết ngươi đang cố gắng thủ hộ trận pháp sơn động kia! Vậy thì để ta công kích nó xem ngươi muốn làm gì?
Quả nhiên, lời nàng còn chưa nói hết, Lâm Hàn đã thoáng chốc lộ ra khí tức. Vô số ngọn băng thương lao đến, như thiên la địa võng muốn vây chặt đường lui của hắn. Lâm Hàn phút chốc không thể né tránh, thoáng chốc bị xuyên thành cái sàng. Nhưng hắn một lần nữa tan chảy thành bùn. Xuất hiện ở một vị trí khác.
Lần này, Lâm Hàn không hề che giấu tung tích, mà là công khai xuất hiện.
Phượng Sương Nghi cười lạnh một tiếng nhìn Lâm Hàn, bàn tay trắng ngần hơi siết lại, Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy xung quanh lạnh lẽo hơn gấp bội, không gian xung quanh không chỉ là cứng rắn như vừa rồi, mà là thực sự ngưng thành băng...
Phạm vi một trăm mét xung quanh hắn, không gian vậy mà hư không ngưng thành băng tuyết, thậm chí còn không có bất cứ một điểm trung tâm nào. Cứ như vậy dần dần lan đến giữa, như một cái lồng băng muốn bao vây hắn lại vậy.
Đây là...
Trận pháp!
Chết tiệt, quên mất Băng Phượng cũng là một cao thủ trận pháp, nàng từng bố trí tam tài phân thân trận để thủ hộ Tam Bảo Thụ, hiện giờ bản thân mình lại bất cẩn bị nàng vây khốn trong cái không gian này!
Là từ lúc nào?
Lâm Hàn phát động Byakugan đến cực hạn, nhanh chóng nhận ra mấy ngọn băng thương công kích mình đã biến mất lúc nào không hay, để lại đó chỉ là những mảnh lông vũ đang cắm sâu xuống đất!
Thủ pháp thật cao minh, khiến ta không nhận ra được! Nếu cứ tiếp tục như vậy, lớp băng sẽ ngày càng dày, ta lại càng không có cách nào thoát thân khỏi đây được!
Trên bầu trời, Phượng Sương Nghi nở nụ cười tự tin nhìn xuống, cuối cùng thì cũng thành công, vây khốn được tên này rồi!
Nhìn hắn bất lực nhìn xung quanh, cố gắng phá vòng vây mà không được, nụ cười trên môi Phượng Sương Nghi càng trở nên rạng rỡ.
Khoan đã!
Khi mà băng tuyết dần vây khốn Lâm Hàn hoàn toàn, Phượng Sương Nghi đột nhiên giật mình nhìn hắn. Từ vị trí mu bàn tay trái, một đồ án hình Hoa Tuyết chợt phát ra ánh sáng đỏ như máu, vậy mà thoáng chốc đã lan ra tới nửa bên mặt Lâm Hàn, bên mắt trái của hắn cũng đã biến thành màu hoàng kim sáng lóa, cực kỳ yêu dị.
Thiên chi chú ấn!
Ngay từ đầu, Lâm Hàn đã tính toán dùng đến nó rồi!
Không phải hắn không có nắm chắc đánh với Phượng Sương Nghi, nhưng nếu ổn định thủ thắng, chắc chắn còn cần rất lâu, bởi Phượng Sương Nghi cũng cực kỳ mạnh mẽ, không phải một chốc một thoáng mà có thể đánh bại, hơn nữa còn tồn tại vô số nguy cơ khi mà hắn chưa tường tận thủ đoạn của Phượng Sương Nghi. Mà hiện tại, hắn không muốn dây dưa với nàng, làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của Tuyết Thiên Lăng và việc trở về học viện của hắn.
Vậy nên, cách tốt nhất là vờ thua rồi bộc phát, một kích kết liễu, giành lấy chiến thắng.
Phượng Sương Nghi còn chưa kịp phản ứng, nàng đã cảm thấy sau lưng tê tái, da thịt như bị xé rách. Nhưng vì đã thấy không ổn từ trước, nàng vẫn còn xử lý rất nhanh, chật vật mượn lực khi kiếm Hàn Tuyết chém vào lớp áo pháp bảo của nàng để lao về phía trước, tránh đi nguy hiểm trí mạng.
Phi lôi thần trảm?
Phượng Sương Nghi biết chiêu này, biết nó đã từng đánh bại Thánh tế tự Harlem Crist, nhưng rõ ràng không gian đã bị đóng băng, hắn làm bằng cách nào? Với hiểu biết của ta về hắn, đáng lẽ không có cách nào phá vỡ không gian bị lĩnh vực của ta đóng băng mới phải.
Đó là bí mật của Lâm Hàn, nó nằm ngay tại thần khí Hàn Tuyết mà hắn cầm trên tay! Còn nhớ năm năm trước, Lâm Hàn từng mượn nhờ Thiên chi chú ấn và kiếm Hàn Tuyết để thi triển kiếm pháp Đoạn Không xé rách không gian, suýt nữa hút ma tướng vào bên trong. Cũng chỉ có thần khí kỳ diệu như kiếm Hàn Tuyết mới có thể giúp hắn làm được điều đó.
Trải qua mấy năm thôi diễn, Lâm Hàn cũng nghĩ ra được một cách dùng thuật phi lôi thần khi không gian bị phong bế, đó chính là lợi dụng kiếm pháp đoạn không mạnh mẽ xé rách không gian, đó là điều mà bình thường hắn không thể làm được.
Lại kết hợp thêm việc trong trạng thái này, hắn có thể sử dụng phi lôi thần trảm cực kỳ thuận tay, giống như hắn và thần khí đã hòa làm một vậy. Lâm Hàn có thể dễ dàng sử dụng phi lôi thần trảm bất cứ lúc nào trong trạng thái chú ấn một như bây giờ!
Chíu!
Lâm Hàn một lần nữa biết thành một tia chớp nửa đen nửa trắng, Phượng Sương Nghi hoảng hốt né sang một bên, không trúng phải công kích. Nhưng một lần nữa, Lâm Hàn lại xuyên phá không gian, tiếp tục công kích nàng.
Lần này, lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh. Lâm Hàn lại xuất kiếm nhanh đến không tưởng, không giống những gì nàng hiểu, Lâm Hàn không cần tra kiếm vào bao nữa, từ mọi tư thế, hắn đều có thể xuất kiếm với tốc độ tia chớp giống như thuật bạt kiếm trước đây!
Mỗi một kiếm xuất ra đều nhanh đến cùng cực, không cần súc thế, thủ thế. Kiếm pháp của hắn thay đổi từ bao giờ?
Kiếm pháp này không phải là cao minh nhất, nhưng kết hợp với thuật phi lôi thần, nó đủ để khiến mọi kẻ địch phải kinh hồn táng đảm!
Phăng!
Phượng Sương Nghi không thể né tránh, chỉ có thể đưa tay phải ra đón đỡ, nhưng thần khí Hàn Tuyết lần này dường như chất chứa toàn bộ lực lượng của Lâm Hàn, giống như cắt đậu phụ xé rách vạt áo của nàng, khí thế không giảm tiếp tục kéo tới muốn chém ngang eo Phượng Sương Nghi.
Cắn răng một cái, Phượng Sương Nghi tàn nhẫn trừng Lâm Hàn, một trảo liều lĩnh chộp tới lưỡi kiếm của Lâm Hàn, tiếng kim loại va chạm vang lên, một trảo của Phượng Sương Nghi mạnh mẽ đón đỡ kiếm chiêu đó, cũng mượn lực bay ngược lại, hổ khẩu vỡ toác, móng tay cũng bị chặt đứt, máu tươi của nàng chảy dài kéo thành một hình cầu vồng thê mỹ.
Aaaaa...
Một tiếng hét chói tai vang lên ở khoảng cách gần, Lâm Hàn cảm thấy như nổ đom đóm mắt, Thiên Âm phát động ở gần như vậy, khiến hắn có khả năng kháng ảo mà cũng thấy ăn không tiêu, đầu óc choáng váng, ngừng hoạt động trong tích tắc, thân hình cũng theo đó rơi tự do xuống dưới.
Phượng Sương Nghi trừng mắt nhìn Lâm Hàn, định phi thân đuổi theo. Nhưng nàng đột nhiên kinh hãi nhìn lại. Một cơn gió nhẹ nhàng kéo tới, vậy mà mang theo cái rét thấu xương tủy, ngấm tận tim gan khiến Phượng Sương Nghi cũng phải rùng mình. Từ cửa động, cô bé con vừa rồi hoảng hoảng chạy ra, kéo tay một tuyệt đại giai nhân với thần sắc lạnh lùng băng giá, đôi mắt rét căm căm nhìn tới nàng.
Mạnh như vậy?
Là Tuyết Thiên Lăng? Cô ta mạnh như vậy từ bao giờ? Khí thế này... Võ Thần... không, chưa tới, nhưng đã vượt xa một Thánh thú như ta!
Phượng Sương Nghi cắn răng một cái, biết chuyện hôm nay không dễ làm. Nàng không ngờ, bên cạnh Lâm Hàn vẫn còn một nhân vật như vậy! Tên này... vậy mà thực sự thành công lấy được Tuyết Thiên Lăng?
Không phải hắn đã có Lê Ân Tĩnh kia rồi hay sao?
Mang theo tâm tình nghi hoặc, Phượng Sương Nghi nhanh chóng xoay người, phát động bí thuật bảo mệnh của Phượng Tộc là thuật Hóa Hồng chạy mất. Tuyết Thiên Lăng nhìn theo cũng không truy đuổi, bởi nàng biết mình có đuổi cũng không kịp.
Nhìn tới Lâm Hàn đang rơi tự do, Tuyết Thiên Lăng tung người bay tới định đỡ hắn. Nhưng còn chưa chạm tới, Lâm Hàn đã biết thành một khúc gỗ, tiếp tục rơi tự do. Tuyết Thiên Lăng ngạc nhiên bắt lấy, rồi lại đưa mắt tới Lâm Hàn đang buồn bực phủi phủi ống tay áo trước cửa động.
Là thuật Mộc thế thân.
Khung cảnh lại trở lại yên bình, nhưng nhìn băng đang tan, cây cối thì đổ nát, đất đai nứt toác, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra trận chiến vừa rồi ở đây kịch liệt đến mức nào.
Trên bầu trời, vẫn còn một cái vạt áo đang chầm chậm rơi xuống, bên trên có ấn một thuật thức phi lôi thần nhàn nhạt. Vạt áo rơi đến giữa chừng thì biến thành một đám lông vũ màu lam, phiêu tán trong không trung, mỹ lệ mà thanh bình.
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
46 chương
804 chương
50 chương
170 chương
133 chương