Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 149 : Hải quái

- Ăn ăn ăn! Ăn hoài rồi huynh không chán sao? Mau giúp muội nghĩ cách gì đi mau lên! Không chấm dứt hẳn chuyện này thì ít nhất cũng phải ứng đối được tình hình trước mắt đã nha! Nhanh, nghĩ giúp muội đi mà! Huynh là người có văn hóa cơ mà! Thấy Lâm Hàn bất vi sở động, Lộ Bách Linh ngay lập tức sử dụng tuyệt chiêu tất sát: Làm nũng! Quả nhiên, cô nương này lấy đôi tay nhỏ lắc lắc vai Lâm Hàn khiến hắn choáng váng không biết trời trăng, nhanh chóng đầu hàng: - Được rồi! Được rồi... ta nghĩ! Ta nghĩ còn không được sao? Muội từ từ thôi đừng lắc, ta bị say sóng! Lộ Bách Linh đắc ý nở nụ cười chiến thắng, Lâm Hàn đành phải bỏ bát cơm đang ăn dở xuống, nghiêng đầu một hai giây rồi đưa ra một chủ ý rất vô lương: - Muội có thể hỏi bọn họ, nếu muội và mẹ bọn họ cùng ngã xuống nước, họ sẽ cứu ai trước. Nếu họ trả lời là mẹ, vậy thì là chưa đủ yêu muội, không cần nói thêm nữa. Còn nếu trả lời cứu muội trước, thì bảo họ bất hiếu, hoặc là nói dối để lấy lòng muội, dứt khoát từ chối, vậy chẳng phải là ổn rồi sao? Lộ Bách Linh trợn tròn mắt, tức giận nói: - Nói lung ta lung tung cái gì? Ôn nhu thiện lương như muội mà lại đi hỏi cái câu vô lương như vậy sao? Huynh có biết động đến cha mẹ người khác là bất lịch sự thế nào không hả? Vậy muội hỏi huynh, giả dụ huynh là họ đi, vậy thì huynh trả lời thế nào? - Trả lời cái gì mà trả lời? Ta sẽ tức giận bỏ đi, không thèm quan tâm tới muội nữa! Vậy chẳng phải muội đạt được mục đích rồi hay sao? Lâm Hàn vô tội giải thích. - Ờ há! Lộ Bách Linh đột nhiên nghiêng đầu như có điều suy nghĩ: - Vậy huynh thử trả lời câu hỏi kia đi xem nào? Giả dụ thôi mà, để lát nữa có gì ngoài ý muốn muội còn biết ứng đối. Đi... trả lời thử đi... Lại tiếp tục làm nũng... Lâm Hàn bĩu môi, qua loa đáp: - Muội biết bơi, muội cứu mẹ ta chẳng phải được rồi sao? - Không được! Giả dụ muội không biết bơi! - Vậy thì để mẹ ta cứu muội! Mẹ ta biết bơi mà! - Huynh... không được! Bắt buộc phải là huynh nhảy xuống cứu người cơ mà! - Ồ! Vậy thì càng đơn giản! Ta không biết bơi, mẹ ta sẽ cứu ta! Vậy chẳng phải là xong rồi sao? Lâm Hàn trợn tròn mắt nói xạo, khiến tiểu cô nương suýt chút nữa tức giận đến thổ huyết. Sợi tóc kỳ lạ trên đầu cũng đột nhiên dựng đứng lên rồi xoăn lại, chứng tỏ nàng đang rất tức giận. - Không thèm nói chuyện với huynh nữa! Muội đi giải quyết mấy ông chú kia! Lộ Bách Linh le lưỡi làm mặt quỷ với Lâm Hàn, khuôn mặt kiêu ngạo như con khổng tước, sợi tóc thừa kia cũng dựng đứng lên chín mươi độ, nhìn vừa đáng yêu vừa buồn cười, khiến Lâm Hàn không chịu được mà phì cười ra tiếng. Cũng không biết Lộ Bách Linh giải quyết chuyện kia thế nào, chỉ biết rằng nàng chắc chắn sẽ không dùng cách mà Lâm Hàn chỉ, cách đó thực ra cũng không phù hợp với tính cách của nàng. Cô nương này mặc dù tinh quái nghịch ngợm, nhưng thực ra cũng rất thiện lương. Nàng không thích đám đàn ông mà nàng gọi là “các chú” kia, còn có thể từ chối thẳng thừng ngay tức khắc. Nhưng khổ nỗi đám người kia không chịu bỏ qua, vì vậy mới bất đắc dĩ chạy lên tâm sự với Lâm Hàn. Nàng nhảy xuống giải quyết chuyện riêng, Lâm Hàn nghiêng đầu suy nghĩ, cảm giác cứ là lạ, giống như cô nàng này thực ra đã có thể giải quyết từ trước, lên tâm sự với hắn thực ra chỉ là vẽ chuyện mà thôi. ... Lộ Bách Linh giải quyết xong chuyện của mình, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, đó chính là nói trắng ra là nàng không thích, không ai lọt vào mắt nàng, nàng không thích các đại thúc! Hơn nữa lại đe dọa còn tiếp tục làm trò thì nàng sẽ đánh hắn đến mức cha mẹ cũng không nhận ra. Vậy là xong, đám thủy thủ kia đồng loạt ủ rũ ai về phòng nấy, tiếp tục tính toán các loại mưu hèn kế bẩn để chiếm lấy lòng mỹ nhân. Một lần nữa, Lộ Bách Linh kéo dây lên tới đỉnh cột buồm, tới khoe khoang với Lâm Hàn. Nhưng lên đến nơi, nàng không phải nhìn thấy Lâm Hàn nhàn nhã như mọi khi. Hắn đang híp mắt nhìn về phía xa, có vẻ cực kỳ chăm chú. Lộ Bách Linh đúng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Hàn, hơi khó hiểu hỏi: - Hàn ca! Có chuyện gì vậy? Lâm Hàn không hề quay lại, ngưng giọng nói ra khiến Lộ Bách Linh bất giác thấy kinh hãi: - Sa Lôi! Sa lôi? Đó là cái gì? Người khác có thể không biết, Lộ Bách Linh từ nhỏ đã nhiều lần bôn ba ngoài biển chẳng lẽ còn không biết sao? Đây là từ kết hợp vũ khí “Ngư Lôi” của Luyện khí sư huyền thoại thời thượng cổ và từ Sa, nghĩa là cá mập! Đây là một con hải quái, mang hình dạng của cá mập, thân hình khổng lồ đồ sộ, một con trưởng thành có khi dài đến hai trăm mét. Sở dĩ gọi nó là Sa Lôi, là vì tốc độ của nó cực kỳ khủng khiếp, thân hình khổng lồ di chuyển trong nước có thể đạt đến tốc độ một dặm một giây, không khác Ngư Lôi là mấy. Đối với một quái vật khổng lồ như nó, tốc độ như vậy gần như đã là không tưởng. Ít nhất, con tàu lớn nhất trong đội tàu này cũng chỉ to bằng nó là cùng, nhưng tốc độ di chuyển cũng chỉ là cháu trai gặp ông nội. Phương pháp công kích chủ yếu là công kích vật lý, lực đạo cú húc của nó thậm chí ngang ngửa với lực đạo của Mộc Nhân! Một cú táp cùng với hàm răng sắc bén có thể trong tích tắc nghiền nát một con tàu trong đội tàu này. Vây và răng của Sa Lôi này cực kỳ sắc bén, hai vây thậm chí mạnh mẽ ngang với Thiên Binh đẳng cấp cao nhất, mỗi một cái răng của nó ít nhất phải sắc bén và cứng rắn ngang Địa Binh! Thử tưởng tượng hàm răng khủng khiếp với hơn ngàn cái răng lớn nhỏ đều sắc bén như vậy, cùng lúc ập vào cùng một đối tượng... chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta rùng mình. Theo ước tính, con Sa Lôi này còn chưa phải loại lợi hại nhất, thân hình của nó chỉ dài chừng một trăm tám mươi mét, tính toán tu vi khoảng Ma Thú cấp Tám thập giai! Tức là mạnh mẽ ngang với Võ Đế cấp mười! Đương nhiên, ở môi trường biển cả sân nhà này, Võ Đế cấp mười còn lâu mới làm gì được nó, thậm chí Võ Thánh cũng chưa chắc đủ khả năng! Đó là tất cả phân tích mà Lâm Hàn sử dụng hệ thống tính toán ra được! Cũng là một công năng mới của hệ thống. Dựa vào những cảm nhận trực tiếp của Lâm Hàn để tính toán ra được tu vi đại khái của đối thủ. Là một thành phần nguy hiểm! Không! Là vô cùng nguy hiểm! Đối với Lộ Bách Linh và tất cả người trên thuyền này đều là như vậy! Lâm Hàn liếc mắt nhìn lên trời, lão già Võ Đế cấp bảy kia cũng đã đứng thẳng dậy, khuôn mặt ngưng trọng và tràn ngập đề phòng nhìn về phía trước! - Toàn bộ đội tàu chú ý! Có hải quái xuất hiện! Phán đoán là Sa Lôi cấp Tám thập giai! Xuất hiện hướng mười giờ! Khoảng cách còn ba mươi dặm! Tốc độ di chuyển là một ngàn hai trăm mét một giây. Tất cả pháo cối chuẩn bị, nhằm chuẩn hướng mười giờ, khoảng cách mười dặm, theo hiệu lệnh của ta phát động! Pháo sườn và pháo bom tất cả lên nòng sẵn sàng. Tiểu pháo tập trung tình hình phối hợp với pháo bom. Lộ Bách Linh lúc này cắn chặt răng, nhanh chóng hạ mệnh lệnh. Lâm Hàn cũng được mở rộng tầm mắt! Trước nay hắn vẫn thông báo xuống dưới về tình hình bất thường quanh đội tàu, nhưng không biết người xử lý tất cả mọi việc là ai, nhưng bây giờ thì hắn biết rồi! Là Lộ Bách Linh! Nàng chính là tổng chỉ huy của toàn bộ đội tàu này! Thật không ngờ, một cô nương mới lớn như nàng mà cũng có năng lực như vậy! Xem ra là mình vẫn còn coi thường nàng a! Bắn! Lộ Bách Linh hét lên một tiếng, pháo cối nhanh chóng được phát động, từng tiếng nổ vang khủng bố mang theo ánh lửa chói lòa chiếu sáng cả màn đêm tăm tối. Theo đó, từng vệt đạn lửa bắn phá bầu trời, tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Khi đạt đến độ cao cực hạn, từng vệt đạn lửa bắt đầu trụy lạc xuống, tốc độ còn cao hơn vừa rồi, thực sự quá kỳ dị, hơn nữa đạn lửa còn càng ngày càng khủng bố, sáng rực như thái dương giữa trời đêm. Sa Lôi vẫn di chuyển với tốc độ khủng khiếp như vậy, nhưng nếu nhìn kỹ, với cái tình huống di chuyển kia, chỉ một giây nữa, nó sẽ di chuyển ngay vào vị trí mà đạn lửa rơi xuống, lãnh trọn toàn bộ công kích từ pháo cối đặc chế của đội tàu. Xem ra cô nàng này kinh nghiệm chiến đấu cũng rất cao, chỉ như vậy đã có thể tính toán đâu ra đấy rồi. Chủm! - Cái gì? Lộ Bách Linh kinh hãi thốt lên! Sa Lôi không ngờ lại đột ngột lặn sâu xuống nước vào ngay thời điểm chuẩn bị trúng đòn. Toàn bộ đạn lửa thoáng chốc đã đâm xuống nước, làm bắn tung tóe lên một mảnh sương mù dày đặc. Chỉ hai giây sau, Sa Lôi lại một lần nữa trồi lên, lờ mờ có thể thấy được cái đầu nhọn hoắt khổng lồ đang ẩn ẩn dưới mặt nước. Lộ Bách Linh nhanh chóng ra lệnh: - Bắn! Nghe được hiệu lệnh của nàng, dàn pháo sườn nhanh chóng khai hỏa, nhằm thẳng tới đầu của Sa Lôi. Nhưng một lần nữa, tốc độ của Sa Lôi lại hiển lộ ra ưu thế rõ rệt, nó chỉ nhẹ nhàng quẫy đuôi, thân thể đã di chuyển lệch sang phải, mặc dù cái đuôi cũng đã trúng phải vài viên đạn pháo, nhưng tổn thương như vậy vẫn chưa ăn nhằm gì. Grao! Sa Lôi bắn mạnh khỏi mặt nước, há to cái miệng máu khổng lồ tanh hôi, chỉ thoáng chốc nữa thôi là sẽ táp trúng con tàu phía sau cùng, nhấn chìm nó xuống mặt nước. - Pháo bom khai hỏa, tiểu pháo đánh bồi kích hoạt pháo bom! Như đã có tính toán từ trước, Lộ Bách Linh hét lớn ra lệnh. Pháo bom, giống như lời nàng nói, chính là những viên đạn đen xì xì chẳng khác đạn thường là mấy, nhưng ẩn chứa bên trong lại là lực bạo tạc khổng lồ, được chế tạo tỉ mỉ bởi các luyện khí sư bậc thầy. Không ngờ đối thủ còn kịp xuất một chiêu này, Sa Lôi hơi kinh hãi ngậm miệng lại, lúc này nó đã bắn lên mặt nước, tốc độ di chuyển của nó cũng gần như mất đi tác dụng. Bất đắc dĩ không thể né tránh, nó chỉ có thể hy vọng vào hàm răng rắn chắc của mình có thể chống lại được. Nó không tin đám đạn pháo nhỏ xíu, hơn nữa số lượng ít ỏi kia có thê làm gì mình. Đoàng đoàng đoàng! Trong con ngươi to như chuông đồng của Sa Lôi phản chiếu vài ánh lửa lóe lên nơi đuôi thuyền, những thủy thủ đáng ghét tu vi thua nó cả mười vạn tám ngàn dặm không ngờ lại định sử dụng thứ pháo nhỏ chỉ ngang bắp tay kia để công kích nó. Thứ đó thì làm được gì? Nhưng Sa Lôi nhầm rồi! Những viên đạn đạo nhỏ kia không phải nhằm vào nó, mà chính là nhằm vào đạn bom đã được bắn ra! Oành oành oành! Hàng loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kèm theo đó là âm thanh thảm thiết của Sa Lôi. Những viên đạn bom nhỏ bé kia bị tiểu pháo bắn trúng, văn tự trên đó bị phát động, tỏa ra hồng quang kịch liệt, thoáng chốc đã đua nhau bạo tạc, vụ nổ này kích thích đạn bom sau, giống như liên hoàn... nổ điên cuồng oanh tạc hàm răng tội lỗi của Sa Lôi ở cự ly gần như không tồn tại. Vụ nổ này uy lực cực lớn, hàm răng rắn chắc của Sa Lôi cũng không chịu nổi ở khoảng cách gần như thế, thoáng chốc đã bị gãy mất vài chục cái, khiến cho vài viên đạn bom lọt vào trong, oanh tạc trong miệng khiến nó bị thương không nhẹ. Sa Lôi trải qua đợt oanh tạc này, thoáng chốc đã chìm xuống nước. Đám công tử bột trên tàu từ ban đầu là kinh ngạc, hoảng sợ, đến sau đó chứng kiến cảnh Sa Lôi bị thương, quá trình chỉ diễn ra vỏn vẹn trong vòng mười mấy giây, làm thần kinh yếu ớt của họ có phần tiếp thu không kịp. Sau vài giây, không biết là tên nào mở đầu, đột nhiên tất cả đám công tử bột reo lên ầm ỹ, lớn tiếng khen hay. Âm thầm vui mừng và thán phục về sự mạnh mẽ của Võ Đạo Môn. Không ngờ chỉ là một đội tàu nhỏ của họ mà cũng có uy lực như vậy a, gia tộc mình mà gặp tình huống này, chắc cũng chỉ có phần chịu chết! So với gia tộc của mình... đúng là một trên trời một dưới đất a! Đứng trên đỉnh cột buồm, Lộ Bách Linh không có được tâm tình vui sướng như bọn họ, ngược lại càng thêm ngưng trọng và đề phòng. Nàng không tin chỉ như vậy đã làm con quái vật kia bại lui! Sa Lôi... nó mang theo huyết tính và sự điên cuồng của cá mập. Hiện tại chọc giận nó, đón tới sẽ là sự trả thù điên cuồng và mãnh liệt hơn nữa!