Nhàn Thê Đương Gia
Chương 85
Editor: Trang tỷ Beta: Tiểu Ngọc NhiDưới khăn che, chợt thấy hé ra một bàn tay rắn chắc đưa lại đây.
Khóe miệng cười, tay Thất Nhàn đặt nhẹ lên trên. Bàn tay bên ngoài cầm chặt lấy.
Người nọ cước bộ thong thả, tốc độ đủ để Thất Nhàn không cần cố gắng đuổi kịp.
Bước chân hai người đồng nhất, đi vào bên trong đại đường vương phủ.
Hách Liên Vân Lam cùng Tam Huệ ngồi ngay ngắn ở trên, làm chủ hôn. Tam Huệ vẻ mặt tươi cười hiền lành. Nhưng Hách Liên Vân Lam lại nhìn không ra thần sắc gì.
Cố Thanh Ảnh nhận tránh nhiệm điều khiển chương trình, cười tóe miệng giống như hoa nở, còn đắc ý hơn so với chính mình thành thân. Nhưng một phen chủ trì cũng thật có khuôn có dạng.
Thân thuộc, không quen biết, chiếm đầy toàn bộ đại đường.
Sau khi bái lễ, Cố Thanh Ảnh nói một câu “Đưa vào động phòng”, Thất Nhàn lúc này mới được đám nha hoàn vây quanh đưa vào tân phòng, đem đại đường ồn ào náo động ném cho Hách Liên Vân Lẫm.
“Vân Lẫm, ngươi lúc này cũng thật là như ý nguyện rồi.” Hách Liên Vân Lam làm như cười trêu chọc, lưu quang trong mắt lại là không hề xoay chuyển.
Hách Liên Vân Lẫm mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, cúi người, vạn phần cảm kích: “Vẫn là cảm tạ bệ hạ thành toàn.”
“Quả nhân không quấy rầy chuyện tốt của Vân Lẫm ngươi nữa.” Hách Liên Vân Lam kéo kéo khóe miệng, nói vọng một vòng đại đường,“Chư vị tận hưởng vui vẻ.”
Đứng dậy, rời đi.
“Cung tiễn bệ hạ.” Mọi người cúi đầu hành lễ.
Đợi Hách Liên Vân Lam đi xa, bên trong liền thân thiện hẳn lên.
“Dực vương gia, hôm nay là ngày tốt của ngài, nhất định không say không về a.”
“Chúc mừng Dực vương gia, rốt cục ôm mỹ nhân về a.”
“Dực vương gia, đến đến đến, trước tiên uống một chén cùng lão phu.”
“……”
Hách Liên Vân Lẫm ôn hòa cười: “Nhất định, nhất định.” Liếc mắt về phía Cố Thanh Ảnh một cái, mau chạy nhanh lại đây giải vây a.
Cố Thanh Ảnh nhìn bên này, lại nhìn bên kia, nghiêng người không nhìn Hách Liên Vân Lẫm. Trừng ta cũng vô dụng, muốn vào động phòng, thì ít nhất cũng phải uống qua chút rượu mừng này chứ.
Trong tân phòng, Thất Nhàn sớm xốc khăn, ngồi ở bàn tròn, ăn. Cho dù nàng không ăn, cái trong bụng kia cũng không thể để nó bị đói.
Đối diện, là vẻ mặt cười đến ái muội Hoa Hồ Điệp.
“Chậc chậc, phu nhân, ngươi nói đêm nay người động phòng, thú vị như thế nào a!” Nói xong, ánh mắt còn lưu luyến ở trên bụng tròn xoe của Thất Nhàn.
Thất Nhàn buông miếng điểm tâm thủy tinh trong tay, liếc nhìn nàng một cái, buồn cười: “Như thế nào, Lâm công tử- Doãn Chi thiếu gia của chúng ta không thỏa mãn được Đường tỷ ngươi, mới khiến ngươi quan tâm cuộc sống vợ chồng người khác như thế sao?”
Hỉ Nhi “Phốc” một tiếng che miệng cười.
“Ngươi……” Hoa Hồ Điệp trừng mắt thật lớn, căm tức. Ngốc tử kia chính là vết thương lớn nhất trong cả đời thông minh nhất thế của nàng, cứ khi nào nói đến đểu cảm thấy hoảng sợ. Vậy mà nữ nhân này năm lần bảy lượt nói đến hợp lý thành chương, vân đạm phong khinh (gió nhẹ mây bay).
Trừng mắt liếc Hỉ Nhi một cái: “Cười cái gì, phơi nắng dưới ánh trăng sao?” Không mắng được nữ nhân kia, giận chó đánh mèo lên tiểu nha đầu này cũng không quá đáng đi.
Nhưng không hiểu thế nào mà não tiểu nha đầu này thiếu huyền căn, cư nhiên không ghi thù nàng, nhìn bên ngoài, nghiêm trang nói: “Cô nương, hôm nay không có trăng, không phơi nắng dưới ánh trăng được.”Ôi chao? Thất Nhàn sửng sốt, nháy mắt phản ứng lại, vỗ bàn cười ha hả: “Không phơi nắng dưới ánh trăng được! Không phơi nắng dưới ánh trăng được! Ha ha……” Hai người này đối thoại thật sự là rất buồn cười.
Hoa Hồ Điệp hung hăng khinh bỉ Hỉ Nhi, liếc mắt khoét Thất Nhàn một cái. Thật sự là chủ tử không bình thường, ngay cả tiểu nha đầu cũng không bình thường! Nhìn xem nữ nhân này, có thể càng không biết tình huống thêm một chút nữa không? Ở đâu có bộ dáng gì đó của Vương phi? Thật không biết, nam nhân kia có phải ánh mắt không bình thường hay không, cư nhiên tranh đoạt muốn kết hôn với nàng?!
Có cần cười đến lớn tiếng như vậy hay không a? Nàng cũng không sợ bị sặc nước miếng.
“Khụ khụ khụ.” Tiếng ho gấp truyền tới. (TNN: tỷ này đúng là miệng con quạ mà =]]) Thái dương Hoa Hồ Điệp đầy hắc tuyến, thật đúng là bị nàng nói trúng rồi sao. Nhìn nữ nhân này vẻ mặt đỏ bừng, xem ra đúng là bị nước miếng mình làm sặc. Khóe mắt nhìn thấy một chút vạt áo choàng đỏ thẫm đang đến gần cạnh cửa, Hoa Hồ Điệp nhanh chóng túm nha đầu ngốc Hỉ Nhi đang muốn tiến lên giúp Thất Nhàn thuận khí chạy trốn, thuận tiện hảo tâm đóng lại cửa phòng cho hai người. Chánh chủ xuất trướng, các nàng tốt nhất không nên ở chỗ này làm trở ngại, nếu không, thật sự là làm sao chết cũng không biết.
“Sao không cẩn thận như vậy?” Bàn tay to vỗ nhẹ phía sau lưng Thất Nhàn, giọng nói nhàn nhạt truyền đến, có chút oán trách.
Thất Nhàn quay đầu, vẫn là khuôn mặt không nóng không lạnh của Hách Liên Vân Lẫm như trước kia: “Còn không phải tại hai nha đầu kia, nói toàn chuyện tức cười.” Liên tục oán giận.
Hách Liên Vân Lẫm ngồi xổm xuống, khẽ vuốt bụng Thất Nhàn: “Nàng chịu khổ rồi.”
Thất Nhàn mỉm cười: “Hoàn hảo.”
“Ta nhớ nàng.” Bộ dạng thuận theo trầm mắt.
“Là Dực vương gia nhớ ta, hay là Chiến đại đương gia nhớ ta?” Nụ cười trong veo yếu ớt.
Hơi chấn động, Hách Liên Vân Lẫm ngẩng đầu lên, mắt tràn đầy nhu tình: “Đều nhớ.”
Bàn tay trắng nõn của Thất Nhàn xoa mặt hắn, nâng ngón tay, cởi bỏ mặt nạ đặc biệt kia xuống. Bên trong, đúng là dung nhan băng sơn sừng sững bất động mà mình tưởng niệm hồi lâu.
Chăm chú nhìn một hồi, bất giác có lệ xẹt qua. Tuy nói mình đã sớm khẳng định Hách Liên Vân Lẫm chính là Chiến Sanh Ca, nhưng rốt cuộc thấy người chân thật, lại giống như là trải qua vài kiếp người.
“Nàng…… Làm sao vậy?” Nam nhân hoảng hốt, hắn có khi nào gặp qua thần sắc như vậy của nàng, nữ nhân này, cho tới bây giờ đều là vừa giảo hoạt lại linh động, “Có phải không thoải mái hay không? Có phải đứa nhỏ kia làm đau nàng hay không?” Trong mắt thoáng hiện lệ khí, nếu là con dám tra tấn nàng, hắn liền tự tay lấy mạng nó.
“Xì” một tiếng, khuôn mặt mang nước mắt nở rộ như hoa. Người này, tâm tư vẫn dứt khoát như vậy. Quan tâm nàng, tại làm sao không nghĩ đến cái trong bụng nàng kia chính là cốt nhục của mình đây? Nếu để cho con biết, sẽ cực kỳ hận một phụ thân như vậy đi?
Rõ ràng muốn có đứa nhỏ như vậy, mà vì nàng, lại thà bỏ con. Như vậy bảo nàng làm sao nỡ trách nam nhân này?
Một chút oán giận trong lòng đối với hắn cũng tan thành mây khói.
“Ngay từ ngày đầu tiên liền định gạt ta?” Giơ ngón tay hướng đầu hắn, dùng sức đâm, đâm, đâm.
“Không có.” Có chút ủy khuất, “Nàng không muốn nghe.”Ách…… Đầu ngón tay tạm dừng một chút, hình như quả thật có chuyện như vậy.
Nhưng, lại đâm tiếp: “Sao không có việc gì lại tự nhiên giả chết? Không biết Chiến gia đều nháo loạn mấy ngày sao?” Còn hại nàng không công ói ra một búng máu lớn như vậy.
“Bệ hạ không chuẩn Dực vương rời kinh.” Ách, đâm có chút đau. Giương mắt nhìn Thất Nhàn, dáng vẻ còn chưa có giải hết hận. Quên đi, vẫn là tiếp tục để nàng đâm đi, “Ta tin tưởng nàng.”
Hửm? Ngón tay tạm dừng. Tin tưởng nàng cái gì? Tin tưởng nàng có thể đem Chiến gia chấn hưng lại? Quả thật là rất hiểu biết nàng.
Bất quá, còn muốn đâm: “Ngươi làm sao lại trở thành Dực vương?” Vấn đề này là quan trọng nhất. Người bên gối rốt cuộc là ai? Nàng cư nhiên cũng không rõ ràng. Ngẫm lại, thật đúng là uất ức vô cùng.
“Ta vốn là Dực vương.”Ôi chao? “Vậy Chiến gia kia lại là chuyện gì?” Nghi hoặc hỏi.
“Hách Liên Vân Lẫm không thể quang minh chính đại từ lãnh địa biên cương trở về, chỉ có thể lấy một thân phận khác để đóng quân.” Giải đáp cho nàng.
Thất Nhàn không khỏi thở dài. Khó trách Hách Liên Vân Lam thiết kế hãm hại Chiến gia, nhất định là biết tất cả. Rồi bất ngờ phá hỏng, muốn đem thân phận Chiến Sanh Ca của Dực vương bóp chết như vậy sao? Tâm tư thật tốt, cứ như vậy, quả thật là tốt hơn việc giết thân phận Dực vương của Hách Liên Vân Lẫm.
Thật sự, là người phức tạp, tâm tư cũng phức tạp.
Hiện tại thì tốt rồi, ngay cả nàng đều bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn này. Muốn chạy cũng chưa chắc có biện pháp chạy thoát.
“Ai.” Ai oán liếc mắt nhìn Chiến Sanh Ca một cái, “Hiện tại nhảy ra khỏi hố lửa này còn kịp sao?”
“Không cho phép!” Khuôn mặt lạnh như khối băng, một phen nắm chặt cổ tay Thất Nhàn.
“Đau! Đau!” Thất Nhàn dùng sức vỗ bàn tay bị nắm kia. Trong lòng buồn cười, thỉnh thoảng nên kích thích một chút, có trợ giúp mới khiến bộ mặt khối băng này hoạt động. (TNN: tỷ thật biến thái =]] cơ mà e thích =]])Nghe Thất Nhàn kêu đau, nội tâm Chiến Sanh Ca căng thẳng, nhanh chóng buông tay ra. Đau lòng xoa vết hồng do mình nắm trên tay Thất Nhàn.
“Chàng cuống cuồng cái gì?” Thất Nhàn lườm hắn một cái,“Ta chỉ nói thôi, cũng không tính toán gì hết. Cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ, ta cũng nhất định đi cùng chàng.” Điển hình của việc đánh một gậy xong lại cho ăn đường.
Chiến Sanh Ca nhìn nàng không nói lời nào.
“Chàng bảo ta chờ, ta liền chờ.” Vung tay áo, Thất Nhàn từ trong trường bào lấy ra bức tranh cuốn, đúng là bức họa ngày đó Hách Liên Vân Lẫm vẽ lúc tỷ thí, “Ta chờ ngày chàng hoàn thành một đoạn này, sẽ có ngày như vậy.”
Bức hoạ cuộn tròn mở ra, dã hạc lưu luyến lập tức đập vào mắt.
“Ừ.” Chiến Sanh Ca gật đầu,“Đây là hôn lễ ta bổ sung cho nàng. Nguyên bản cũng là cưới nàng một lần.”
Thất Nhàn trong lòng nhảy dựng. Khó trách hôn lễ lần này chuẩn bị nhanh chóng như vậy, thì ra là sớm có dự tính. Không chỉ vì cùng Bắc Đường Tẫn tranh người, mà thật ra đã có chủ ý cưới lại từ sớm.
Nam nhân này, quả thật là cái gì cũng đều vì nàng suy nghĩ.
Cảm thấy một trận ấm áp, ấm áp đến đau lòng.
Đau? Thất Nhàn nhíu mày? Như thế nào lại đau? Sắc mặt kịch biến!
“Làm sao vậy?” Chiến Sanh Ca một phen đỡ lấy nàng, kinh hãi. Sắc mặt làm sao đột nhiên trắng bệch? Làm sao trên trán có nhiều mồ hôi tuôn ra như vậy?
“Đứa nhỏ…… Đứa nhỏ……” Thất Nhàn đau hô. Lúc này mới có tám tháng thôi, làm sao cái trong bụng này, không an phận như vậy, muốn đi ra lúc này?
Đứa nhỏ này có phải chọn thời gian, chọn đúng lúc cha mẹ mình thành thân hay không?
“Hắn dám làm nàng đau?” Khối băng phẫn nộ rồi.
Thất Nhàn bất đắc dĩ đến muốn hộc máu. Hiện tại là lúc phẫn nộ sao? “Chạy đi gọi bà đỡ nhanh a! A a…… Đau chết ta rồi!”
“Được được!” Tay khối băng không biết để đâu, hắn khi nào thì gặp qua loại trường hợp này a? Rống to, “Người đâu! Mau tới!”
Bên ngoài Hoa Hồ Điệp run rẩy, cau mi. Đây là đêm động phòng hoa chúc, đúng không? Như thế nào giọng lại như vậy?
Lại nghe lại, tuyệt đối không thích hợp. Nhanh chóng đẩy cửa đi vào!
Vừa thấy dáng điệu kia, liền sửng sốt!
Dực vương ôm Thất Nhàn không biết làm sao sắp tê liệt ngã xuống, phẫn nộ cùng lo lắng đều hiện ra. Quan trọng là, Dực vương bỏ mặt nạ xuống, cư nhiên là gương mặt Chiến Sanh Ca. Quan trọng hơn là, nàng khi nào thấy được khuôn mặt khối băng có nhiều biểu tình phong phú như vậy? (TNN : tỷ dài dòng quá @@ người ta đau sắp chết rồi kìa T_T)“Bà đỡ! Nhanh đi gọi bà đỡ!” Chiến Sanh Ca rống to.Ôi chao? Muốn sinh? Nhanh như vậy? Lúc này? Hoàn toàn không có chuẩn bị a!
Trong lúc nhất thời, Hoa Hồ Điệp cũng nóng nảy. Chạy nhanh vài bước, lại chạy trở về: “Mặt nạ!” Lúc này, người nào đó đã gấp đến muốn điên rồi, tuyệt đối không thể nghĩ được đến điểm này. Vạn nhất để người khác nhìn thấy, vậy tất cả cố gắng đều thành nước chảy về biển đông rồi?
Nói xong lại vội vàng chạy đi. Bà đỡ? Bà đỡ? Nên đi đâu tìm đây?
Truyện khác cùng thể loại
297 chương
7 chương
33 chương
99 chương
112 chương