Nhân Tại Thâm Thâm Xử
Chương 2
Triển Chiêu vẫn luôn cho rằng Bạch Ngọc Đường ghét cậu.
Ví dụ như hắn sẽ rắc cát vào bát của cậu, sẽ đem phân chuột không biết moi ở đâu ra vứt lên giường cậu, sẽ chọc thủng lốp chiếc xe mà mẹ Bạch mới mua cho cậu, sẽ xé rách bìa quyển sách mà cậu yêu thích nhất.
Cậu cho rằng Bạch Ngọc Đường căm ghét cậu đã xen vào cuộc sống của hắn, vì vậy sau mỗi lần hắn giở trò chơi khăm rồi lộ ra nụ cười ác ý, cậu đều im lặng không nói một lời thu dọn tàn cục, lại tiếp tục làm dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, làm như đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn hoặc là do hắn không cẩn thận.
Sau này Triển Chiêu nghiêm trọng hoài nghi, lý do thân thể cậu vẫn luôn gầy gò, chính là vì khi còn bé bị Bạch Ngọc Đường quấy rối chưa từng ăn nổi một bữa cơm no mà thành. (*lặng lẽ chấm nước mắt* ;____;)
Nhưng sau đó cậu phát hiện ra, cái tên gia hỏa mặt lạnh thần kinh hoại tử đại não chập mạch Bạch Ngọc Đường này mới không nghĩ nhiều đến vậy, hắn chỉ đơn giản là xấu xa, đơn giản là bắt nạt cậu. Theo lời của hắn mà nói, chính là nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, không cần nguyên nhân, Triển Chiêu càng xui xẻo thì hắn càng hài lòng. Cũng bởi vì vậy, ký ức thời thơ ấu của Triển Chiêu vẫn luôn là một màu hắc ám, ấn tượng đối với Bạch Ngọc Đường hiển nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Sau khi biết chuyện đó, Triển Chiêu bắt đầu phản kích lại quy mô nhỏ, cậu phát hiện mỗi lần cậu gọi hắn là em trai, tên kia sẽ đặc biệt xù lông, vì vậy mỗi khi bị hắn chọc ghẹo cậu luôn nói một câu khích hắn, cơ hồ như chuyện này trở thành ký ức tốt đẹp duy nhất của cậu về thuở nhỏ có liên quan tới Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường là một tên nhóc rất kỳ quái, hắn khiến người ta nhìn không thấu.
Triển Chiêu cảm thấy hắn là một kẻ hai mặt, rõ ràng ở lớp hắn vô cùng thân thiết với bốn gã anh em của hắn, nhưng về đến nhà đối mặt với cậu thì lại hết sức lạnh lùng. Ở nhà trẻ hắn sẽ cướp kẹo sữa Thỏ Trắng [*] của cậu, nhìn cậu mà cười dương dương tự đắc, nhưng nếu như là người khác cướp, quả đấm của hắn lập tức sẽ không chút lưu tình mà đi hỏi chuyện ngay.
Bạch Ngọc Đường đánh nhau tàn nhẫn, bạo ngược, không nương tay, ở nhà trẻ đã bộc lộ ra dấu hiệu đầu tiên.
“Cậu là của tôi, sao có thể để bọn chúng bắt nạt cậu?” Sau này lớn lên người nào đó mặt rất dày nói, nhưng thẳng thắn mà nói, chỉ có thể thừa nhận là ham muốn chiếm hữu của người nào đó quá mãnh liệt mới gây nên chuyện.
Triển Chiêu bé bỏng đứng ở một bên, trợn to hai mắt lên nhìn, còn tưởng rằng hắn đang giúp cậu, không khỏi nhíu nhíu mày, muốn đến gần tách họ ra.
Tên kia lại đột nhiên xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn cậu, nói: “Thật khiến cho Bạch gia mất mặt.”
Bước chân của cậu ngưng lại, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, tên này giỏi đánh nhau, còn ngang ngược không biết lý lẽ, quả thật là đáng ghét đến mức không thể cứu chữa.
Bạch Ngọc Đường không đếm xỉa đến tiếng khóc “Oa oa” của đứa bạn cùng tiếng la mắng của cô trông trẻ đang vội vàng chạy đến, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, lại khinh thường lặp lại một lần, “Thực sự là mất mặt.”
Đến đây, trong lòng Triển Chiêu, ý nghĩ Bạch Ngọc Đường căm ghét cậu đã trở thành thâm căn cố đế.
——— Cậu xem, tôi sống gửi nhà người, làm sao nói được cái gì chứ.
——— Kỳ thực Ngọc Đường, tôi chưa bao giờ quan tâm quá nhiều đến mấy viên kẹo Thỏ Trắng kia, tôi chỉ nghĩ, thế giới này không cho mình nhiều, tôi chỉ muốn cố gắng tích góp khí lực, để bảo vệ những thứ tôi thực sự quý trọng mà thôi.
Khi đó Triển Chiêu không biết, Bạch Ngọc Đường cũng không hay, vì vậy xoay người một cái, đã cách nhau quá xa, bọn họ phải hao phí khí lực rất lớn, mới có thể tiếp tục bước đi bên nhau. Kỳ thực vận mệnh không phải là như vậy sao, lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ nhau trong đêm mưa đó kịch bản đã viết xong, hết thảy vướng mắc cùng lạnh lùng, đều chỉ là những dòng chữ được viết ra dưới ngòi bút của một đứa bất lương nào đó, mà suy cho cùng phải có rất nhiều cấu tứ thối nát, mới có thể nghĩ ra một cố sự như vậy a! (con mụ điên này =.=)
Kỳ thực Bạch Ngọc Đường từ năm lên ba đã bắt đầu học Tiệt quyền đạo (Taekwondo).
Vì vậy cú đấm kia không chút ngạc nhiên nào làm gãy luôn mũi đứa bạn, kết quả phải nhận lỗi, mời phụ huỵnh, bồi thường tiền thuốc, thế mà không lắng xuống, thực sự là một trận phong ba.
Có điều kỳ tích là Bạch Ngọc Đường vẫn được ở lại nhà trẻ như cũ, không bị đuổi cổ cuốn gói về nhà, mà ngày qua ngày vẫn bắt nạt Triển Chiêu, vẫn cùng mấy đứa anh em thân thân thiết thiết.
Cậu vẫn cảm thấy, trên người tên Bạch Ngọc Đường này, luôn có loại phong tình hiệp nghĩa, hắn thích mặc áo trắng, mỗi lần nhìn thoáng qua hắn đều để lại cho cậu một loại hoảng hốt cách thế.
Phong ba qua đi, chuyện gì đã không thay đổi, chuyện gì đã thay đổi.
Đứa bạn ở nhà trẻ không còn dám bắt nạt Triển Chiêu nữa, Bạch Ngọc Đường dùng quả đấm của hắn, làm thành điều giới luật, tạo nên dấu ấn không thể xóa nhòa, quang minh chính đại chứng tỏ quyền sở hữu Triển Chiêu.
Sau đó, Triển Chiêu được đưa đến lớp Tiệt quyền đạo, cùng học chung với Bạch Ngọc Đường.
Từ đó trên mặt hai người, thường có những dấu vết xanh tím.
Dù cho hắn thấy ngứa mắt, lúc này hai người cùng chung tiếng lòng, hiểu ngầm ngoài dự liệu.
Rõ ràng là oan gia, nhưng hoan hoan hỉ hỉ, nháo đến không rời không bỏ, dây dưa một đời.
Vì Triển Chiêu lớn hơn Bạch Ngọc Đường một tuổi, nên chịu trách nhiệm “chăm sóc em trai” trên danh nghĩa, cậu đã chờ hắn một năm, sau đó cùng vào tiểu học, còn được phân chung một lớp. Năm ấy Triển Chiêu bảy tuổi, Bạch Ngọc Đường sáu tuổi.
Triển Chiêu là học sinh ngoan ngoãn nhất trong lớp, Bạch Ngọc Đường lại là học sinh cá biệt nhất.
Triển Chiêu không cần đến quản giáo, còn Bạch Ngọc Đường lại không phục quản giáo.
Lúc Triển Chiêu mang giấy khen hạng nhất về, Bạch Ngọc Đường đứng hạng hai liền trắng trợn không kiêng dè ở trên tấm bằng vàng chói lọi kia vẽ một con chuột trắng khổng lồ đắc ý vểnh đuôi, dưới chân dẫm lên một con mèo nhỏ ảo não.
Bút họa đơn giản vô cùng sinh động, nét mực màu đen phác hoạ ra con chuột con ngoắc ngoắc khóe miệng, rõ ràng chính là cái tên cuồng ngạo kia.
Triển Chiêu im lặng hủy giấy khen bỏ vào ngăn kéo, rồi chờ đến đêm sau khi Bạch Ngọc Đường ngủ say lặng lẽ lẻn vào phòng hắn, mỉm cười vẽ thêm một nét ngang lên chiếc quạt giấy màu trắng viết “Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân”.
Ngày hôm sau Bạch Ngọc Đường theo thói quen xấu mới dưỡng, “Xoạch” một cái mở quạt giấy ra vẻ ta đây đẹp trai.
Chiếc quạt trắng vừa mở ra một đường vòng cung duyên dáng, ngay lập tức là một trận nín cười.
Bạch Ngọc Đường trợn mắt lên.
Mấy chữ to rồng bay phượng múa, chình ình đập vào mắt hắn.
——— Phong lưu thiên hạ ngã nhất khuyển.
[chữ nhân (人) thêm nét ngang và dấu phẩy ở trên, bên trái thành chữ khuyển (犬). ý em nó chửi anh là thằng chó đó =)))))]
Triển Chiêu ngồi chếch ở phía sau, nhìn bóng lưng hắn, cắn môi cười không ra tiếng. Ngòi bút chì “Rắc” một cái gãy khực trên cuốn sách bài tập tinh tươm, chữ viết thanh tú đột ngột bị cắt cụt, như thể thời gian đứng chững lại, Bạch Ngọc Đường ở đó, hít thở dồn dập trong dấu vết sinh mệnh của hắn. (chỗ này không hiểu =.=)
Lồng ngực phập phồng.
Hậu quả của lần trả thù đó, là Bạch Ngọc Đường sau khi về nhà thừa lúc cậu chưa chuẩn bị, khóa trái cậu ở trong phòng, bên ngoài còn đặt loa, bật nhạc Rock & Roll đinh tai nhức óc, hoàn toàn át đi động tĩnh của người trong phòng.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy, bản thân mình lúc đó có chút đần độn, đáng lẽ nên bị con mèo này ăn sạch.
Kế hoạch của hắn tất cả đều hoàn hảo, dương dương tự đắc chờ người kia khóc lóc cầu xin mình khoan dung, nhưng kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Người trong phòng sau khi phát hiện mình bị nhốt chỉ đập cửa vài cái tượng trưng thì chẳng động tĩnh gì nữa.
Ở dưới lầu xé bịch khoai tây chiên ngồi chơi game, mãi đến lúc chơi chán rồi lên lầu, cánh cửa kia vẫn im lìm, mà tai hắn lại bị tiếng loa phát phiền.
Tâm trạng có chút bất an, hắn lặng lẽ mở khóa, cẩn thận đẩy cửa đi vào, vốn tưởng rằng sẽ thấy một đôi mắt mèo trừng lớn, lại phát hiện người kia nằm trên giường, mắt nhắm lại, hô hấp đều đặn, rõ ràng là đang ngủ say.
Bạch Ngọc Đường nhất thời có một loại cảm giác bị thất bại rất nghiêm trọng.
Lẳng lặng tiến lại gần thiếu niên nhỏ, không cam lòng vịn vào mép giường, ghé sát đầu lại nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, muốn xem xem có thật là cậu đang ngủ hay không.
Ánh mặt trời nhè nhẹ xuyên qua khung cửa sổ rọi vào trong phòng, lông mi thiếu niên khe khẽ run, rũ xuống thật dài như búp hoa. Bọn họ cách nhau rất gần, hơi thở ấm áp của cậu nhẹ nhàng phả vào cổ hắn, hơi nhồn nhột. Bạch Ngọc Đường chống cằm, không khỏi có chút hoảng hốt, khoảnh khắc này quá mức đẹp đẽ, nghich ngợm như hắn cũng không đành lòng phá vỡ.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
63 chương
12 chương
109 chương
297 chương