Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em
Chương 87 : Thích hay ghét màu tím
Đợi cho bóng dáng của tiếc Gia Cường lên xe rời đi, cô mới rũ lông mi xuống thất thiểu đi vào trong nhà, nhưng cánh tay vừa chạm vào chốt cầm tay của cánh cửa, Lục An Kỳ nghe được tiếng xe chạy vào trong sân hoa viên, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại xem là ai.
Bên trong xe có một đoàn nhân viên mặc một loại đồng phục màu trắng, bên trên áo còn có ghi tên công ty dịch vụ của họ, một anh nhân viên trẻ trong số đó đi tới trước mặt của Lục An Kỳ trên mặt treo một nụ cười sáng lạng, lên tiếng.
"Chào tiểu thư, chúng tôi là nhân viên của công ty dịch vụ thiết kế sân vườn, và thiết kế nột thất, được Dương tiên sinh gọi tới, xin hỏi Dương tiên sinh có nhà không ạ?"
Lục An Kỳ mặc dù hơi thắc mắt không biết Hàn Chí Dương gọi họ tới đây làm gì? Nhưng cô vẫn mỉm cười, chỉ tay vào trong nhà nói có, định bảo họ đợi thì Hàn Chí Dương từ bên trong mở cửa bước ra.
Anh nhìn cô một cái rồi dời tầm mắt lên người thanh nên trẻ nhàn nhạt nói.
"Theo tôi lên đây."
Người thanh niên trẻ mỉm cười nói vâng, rồi đợi cho Hàn Chí Dương quay lưng dẫn đầu đi vào trong trước, anh mới phẩy tay cho đồng nghiệp cùng theo sau vào trong.
Lục An Kỳ cũng không hiểu chuyện gì, nên chậm chạp từng bước theo sau bọn họ, lúc cô nghe được giọng nói trầm thấp của Hàn Chí Dương nói với bọn họ, sửa lại căn phòng này thành màu trắng, hoạ tiết viền nhỏ màu đen...
Mi tâm cô hơi nhăn lại, liền ngẩng đầu lên nhìn một lượt, mới biết căn phòng anh nói muốn sửa, chính là phòng mình sao? Cô còn nghe được anh nói sửa lại một thứ khiến cho cô hốt hoảng, không còn để ý hình tượng, cô chạy lịch bịch thật nhanh trở lên cầu thang, vừa nói lớn chen vào cắt lời của Hàn Chí Dương: "Không được sửa, mọi thứ vẫn để như vậy đi."
Cả một đội nhân viên ngơ ngác không hiểu gì đồng lúc quay lại sau lưng nhìn chằm chằm Lục An Kỳ, Hàn Chí Dương cũng nhăn trán lại nhìn cô.
Lục An Kỳ đi vượt qua mặt những nhân viên và Hàn Chí Dương tới trước cửa phòng, rồi vươn tay đóng cửa phòng lại, sau đó hít một hơi thật sâu lấy dũng khí nhìn thẳng mặt Hàn Chí Dương nói.
"Thật xin lỗi, nhưng đừng sửa gì cả, có được không?"
Gần hai mươi giây trôi qua, nhân viên nhìn thấy Hàn Chí Dương vẫn không lên tiếng, cho nên mới ngập ngừng hỏi.
"Dương tiên sinh, vậy chúng tôi có cần sửa lại vườn hoa bên ngoài nữa không?"
Lục An Kỳ ánh mắt áy náy nhìn những người nhân viên ngữ khí dịu ngọt nói.
"Không cần đâu, thật xin lỗi hôm nay phiền mọi người rồi."
Nhưng những người nhân viên đó không nghe được lời nói từ Hàn Chí Dương nên vẫn đứng yên không động vẻ mặt có chút bất đắc dĩ không biết nên làm sao.
Lục An Kỳ nhìn thấy như vậy, mới rụt rè cầm vạt áo của Hàn Chí Dương giật giật, rồi dùng vẻ mặt đáng thương nhìn anh, Hàn Chí Dương bây giờ mới thở ra một cái, rồi rút trong ví tiền ra một tờ ngân phiếu, xoay người sang đưa cho nhân viên dịch vụ.
"Không cần sửa nữa, lần sau có việc tôi sẽ gọi."
Lúc này nhân viên dịch vụ mới trăm người một miệng nói "Vâng." Lục An Kỳ sau khi tiễn họ rời khỏi nhà, mới ngẩn đầu lên nhìn thử, nhìn thấy Hàn Chí Dương vẫn còn đứng ở chổ cũ, mi tâm nhíu chặt lại nhìn cô tức giận.
Cô cúi đầu xuống bước đi về phía cầu thang được hai bước, thì Hàn Chí Dương bất ngờ đi nhanh xuống dưới lầu, kéo tay cô lôi ra ngoài hoa viên, đi tới trước hai dãy hoa oải hương, cho cô đối mặt với hoa thì buông tay cô ra, nghiêm giọng nhìn cô hỏi.
"Cô nói đi, cô là thích hay ghét cái này."
Lục An Kỳ bây giờ mới biết thì ra hoa oải hương anh trồng không đơn giản là vì yêu thích cô gái Nhiễm Nhiễm, mà còn bởi vì mẹ của anh, vậy mà cô hôm qua trong lúc nổi loạn, còn đòi nhổ sạch hoa oải hương trong Hoa Viên này, chẳng phải tổn thương anh sao?
Cô luôn cho rằng mình yêu thích anh, nhưng trái lại, chẳng làm được chuyện gì cho anh, còn vì lòng ghen tị ích kỷ mà trở nên như thế. thử hỏi cô làm sao nói được là thích hay ghét?
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
45 chương
66 chương
299 chương
68 chương