Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Chương 120 : Cô tịch và anh

Mười lăm phút sau, chiếc taxi liền dừng lại trước cổng nhà hàng Berry, nhìn qua kính gương chiếu hậu, thấy cô gái đang thất thần, anh tài xế liền trở người xoay ra sau nhỏ nhẹ cất giọng. "Thưa tiểu thư, đã đến nơi rồi." Lục An Kỳ được tài xế nhắc nhở, liền "À." một tiếng, rồi cho chiếc hộp gấm vào lại trong túi xách, lấy ví tiền ra thanh toán tiền cho tài xế, rồi đẩy cửa bước xuống xe. Cô nhìn qua một lượt dãy đậu xe, nhìn thấy xe của Phùng Tịch Nhiên cũng đậu ở đó, trong lòng khẽ run lên một trận, bàn tay hơi siết chặt túi xách, cất bước đi vào trong. Cô đi tới gần quầy pha chế, nhỏ giọng gọi Mỹ Anh. "Chị, anh Tịch Nhiên đâu rồi ạ." Nghe được giọng nói của Lục An Kỳ, Mỹ Anh động tác pha chế hơi ngừng lại, lo lắng cất giọng. "An Kỳ, em đến thật tốt, Tịch Nhiên nó đang làm gì không biết, mà từ sáng sớm đến bây giờ điều ở trên sân thượng, chị có gọi nó xuống mấy lần nhưng nó điều là bộ dáng im lặng không chịu trả lời, chị thật rất lo lắng." Lục An Kỳ trong lòng dấy lên một tầng hổ thẹn, nhẹ giọng nói: "Em lên đó một chút." "An Kỳ khoan đã." nghe Mỹ Anh gọi, chân đang bước hơi dừng lại một chút, định quay lại, thì Mỹ Anh liền cầm ly sôcôla nóng đưa tới cho cô. "Em đưa cho nó cái này đi, từ sáng đến giờ điều không chịu ăn gì." "Dạ." cô nhận lấy ly sứ từ tay Mỹ Anh, rồi bước vội lên cầu thang. Lúc cô đẩy cửa nhìn ra ngoài, nhìn thấy Phùng Tịch Nhiên trên người mặc một bộ vest hơi nhăn nhúm, đầu tóc cũng có chút rối, trong lòng thầm nghĩ, có thể tối hôm qua anh đã mặc bộ đồ này đợi cô cả đêm, sáng lại đến đây mà không trở về nhà, cho nên mới trở nên nhăn nhúm như thế. Cô khẽ siết chặt ly sứ trong tay, len lén hít vào một ngụm khí, sau mới nhấc bước chân đi tới đặt ly sứ xuống bàn, có lẽ do Phùng Tịch Nhiên đang mãi suy nghĩ, thất thần, mà ngay cả Lục An Kỳ đứng sát bên cạnh mà anh vẫn không có hay biết, đến lúc cô lên tiếng gọi: "Anh Tịch Nhiên." anh mới giật mình, hơi ngẩn đầu lên nhìn cô, rồi rất nhanh thu lại tầm mắt xuống bàn nhỏ, giọng nói lộ ra cô tịch. "Em đến rồi." Lục An Kỳ không trả lời câu hỏi của anh mà ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ngập ngừng một lúc mới lại lên tiếng. "Hôm qua.. em.. " "Không sao đâu, thật ra hôm qua bó hoa anh tặng em, là vì em có mắt thẩm mỹ rất tốt, nên muốn nhờ em chấm điểm xem chiếc nhẫn anh mua có được 10 điểm hay không?" "Anh định cầu hôn cô gái anh thích đã rất lâu, nhưng có chút lo sợ cô gái đó sẽ không ưng ý lắm, cho nên mới đưa cho em xem trước, rồi định mời em đến nhà hàng ăn một bữa thôi, em đừng hiểu lầm nhé." Phùng Tịch Nhiên sau khi cắt lời cô, bàn tay ở dưới bàn đang bấu chặt trên đùi, cố nâng mi mắt nhìn thẳng cô, nói ra một mớ lý do, sau đó cố kéo khóe môi nâng lên một nụ cười thật vui vẻ. Lục An Kỳ biết rõ anh là đang nói dối, nhưng như thế cũng là nghĩ cho cô, sợ cô để trong lòng chuyện thất hứa với anh mà áy náy ngượng ngùng, cho nên mới nói vậy, trong lòng cô lại càng thêm cảm giác tội lỗi, nhưng anh đã không muốn nói thì cô sẽ ưng thuận theo lời anh, nên ccũng khẽ cười nhẹ một chút, ngại ngùng nói. "À, thì ra là như vậy." sau đó mở nhanh túi xách lấy chiếc hộp gấm nhỏ, đặt trên bàn đẩy về phía anh, tiếp tục câu nói đang dỡ: "Anh Tịch Nhiên yên tâm đi chiếc nhẫn này rất đẹp, cô gái đó nhất định sẽ rất thích." Phùng Tịch Nhiên khổ sở nâng mi mắt nhìn chiếc hộp ở trên bàn, tâm trang đặt biệt xấu, anh sợ niếu Lục An Kỳ còn ở đây lâu thêm một chút, tâm sự trong lòng anh điều bại lộ, điều bị cô nhìn thấu, anh không muốn Lục An Kỳ thấy anh trong bộ dáng lúng túng đến đáng thương này, cho nên mặc dù trong lòng rất muốn nhìn cô thêm một chút, nhưng ngoài miệng lại nói câu trái lòng mình. "An Kỳ à, anh muốn một mình ở đây một chút, em có thể giúp anh không?" Lục An Kỳ hiểu được tâm trạng anh lúc này, là đau lòng, là hụt hẫng, càng không muốn cô nhìn thấu, cho nên cô không có nán lại thêm, khẽ gật nhẹ đầu rồi đứng lên sờ qua ly sôcôla sắp nguội, liền cầm lên đưa tới trước mặt anh. "Em sẽ đi, nhưng anh uống một chút được không?" Phùng Tịch Nhiên đưa tay lên uống một hơi hết nước trong ly rồi đặt xuống, cười nhẹ với cô, cô mới phần nào yên tâm, quay lưng lại thẳng một đường đi xuống lầu. Nhìn bóng dáng cô từng bước một rời đi, bàn tay anh lặng lẽ nắm chặt lại, cả người run lên một trận, anh rất muốn đuổi theo nắm tay cô lại, kéo cô vào trong lòng, nói với cô " Đừng đi, có thể ở lại bên cạnh anh không?" Nhưng lý trí nói anh biết, anh không được làm cô khó xử. Vào thời khắc bóng lưng Lục An Kỳ sắp khuất tầm mắt, anh khẽ động môi nói thật nhỏ: "Phải, cứ đi như vậy, đừng quay đầu lại, anh sẽ không thể kìm nén thêm được đâu, em đừng quay đầu lại.. Bởi vì anh thật rất yêu em.. Lục An Kỳ.. " lời vừa dứt, nước mắt của anh cũng đồng lúc không tự chủ được rơi một giọt xuống sàn gỗ. Phùng Tịch Nhiên hơi ngẩn đầu lên cao, nhẹ khép mi mắt lại ngăn không cho nước mắt tiếp tục rơi ra, trong đầu nhớ lại buổi tối hôm qua, nhớ đến giây phút anh nghe được tiếng cửa kính được người đẩy ra, anh đã vui mừng như thế nào... Nhưng lúc anh đứng lên từ trên ghế cầm lấy một bó hoa hồng quay mặt lại nhìn cô gái nơi cánh cửa, bao nhiêu hy vọng của anh liền bị dập tắt, thay vào đó là hụt hẫng tới chân không chút sức.