Nhân lộ thành thần

Chương 213 : Lạp Lan

Lâm Vũ nằm mộng, hắn thấy hai trái bánh bao to lớn, nóng hổi, mền mại đang đung đưa trước mắt hắn. Lâm Vũ miệng không ngừng chày nước miếng, vội vàng nắm lấy hai trái bánh bao mền mại, to lớn trước mắt, không ngừng xoa nắn. “Bốp...” “Lâm Vũ...ngươi tỉnh rồi” Lâm Vũ vội vàng mở mắt, trước mắt hắn là hai trái bánh bao to lớn, không sai là hai trái bánh bao mũn mĩn, mọc hai chiếc cánh trên lưng, đeo một chiếc túi cứu thương bên người, đang bay trước mặt hắn. Những người khác thì đang nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, hắc cẩu cùng vẹt ngốc thì xấu hổ quay đầu đi nơi khác. Hồng Hồng có chút ngại ngùng, xấu hổ phá vỡ bầu không khí hỏi Lâm Vũ. “Lâm Vũ, ngươi có biết ai gây ra chuyện này không...” Lâm Vũ nhìn Hạ Lam Phong đang một mặt lạnh lùng, nhìn Hồng Hồng đang cúi đầu, nhìn Huyết Nữ Vương đang nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng nhìn thẳng Lạp Lan đang một mặt vô cảm, lạnh lùng nhìn hắn. Lâm Vũ cúi đầu, cười nhạt nói. “Ta cũng không biết là ai gây ra chuyện này, sau khi tỉnh lại, ta đã quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra...” Huyết Nữ Vương mở mắt, không lạnh, không nhạt, gật đầu nói. “Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc. Lâm Vũ, ngươi nên sớm nghỉ ngơi đi. Ta sẽ đền bù tổn thất cho ngươi. Chúng ta đi...” Hắc cẩu nhìn Lạp Lan đã rời xa, mới vội vàng đóng lại cánh cửa. Nhìn Lâm Vũ hỏi. “Lâm Vũ, ngươi cho rằng kẻ nào gây ra chuyện này...” Lâm Vũ nhíu mày, hắn cảm thấy Lạp Lan là người có khả năng cao nhất. Nhưng hắn và Lạp Lan không hề có lợi ích xung đột, hắn cũng không hề làm gì đắc tội với cô ta. Cho nên Lạp Lan cũng không có lý do gì để giết hắn, trừ khi cô ta là một kẻ điên, thích giết ai thì giết. “Ta cũng không dám chắc hung thủ là ai, chuyện này thật khó hiểu...” Hắc cẩu có chút thất vọng nói. “Được rồi, ngươi nên nghỉ ngơi sớm đi. Để mau chóng hoàn toàn bình phục” Huyết Nữ Vương ngồi trong đại điện, hai mắt đỏ rực đầy đáng sợ, lạnh lùng nhìn xuống Hạ Lam Phong, Hồng Hồng cùng Lạp Lan. Cả ba người nhịn không được run rẩy quỳ trên mặt đất. Cả đại điện như bị sát khí tràn ngập, dồn nén đến nghẹt thở. “Hồng Hồng, Lam Phong. Các ngươi lui ra. Còn Lạp Lan ở lại...” “Vâng...Bệ Hạ...” Sau khi Hồng Hồng và Hạ Lam Phong đã rời đi. Ánh mắt Huyết Nữ Vương càng ngày càng lạnh lùng nhìn Lạp Lan đang quỳ trên đất. Lạp Lan cả người run rẩy, hai mắt tràn đầy hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch, run rẩy nói. — QUẢNG CÁO — “Bệ ha...Không...Không phải ta...” “Bốp...” Cả người Lạp Lan lập tức bay thẳng vào bức tường lớn. Miệng chảy máu tươi, một cái tát in đậm trên khuôn mặt nàng. Lạp Lan lập tức quỳ xuống đất, run rẩy nói. “Bệ hạ, thần biết tội...” Huyết Nữ Vương hai mắt tràn đầy sát khí, lạnh như băng nói. “Nể tình ngươi theo ta bao lâu nay, một lòng trung thành, không góp công cũng góp sức, ta tha mạng cho ngươi...Nhưng nếu còn có lần sau, đừng trách ta độc ác...” Lạp Lan trong lòng run rẩy, nàng biết những lời bệ hạ nói đều là thật, đây là lần đầu tiên nàng thấy bệ hạ luôn ung dung bình tĩnh lại phẫn nộ, tức giận tới như vậy. Lạp Lan cắn nát hàm răng rỉ máu. Run rẩy nói. “Đa tạ bệ hạ khai ân...” Mặt trăng đã treo cao, bầu trời đã về đêm. Một vầng huyết nguyệt lãnh lẽo, treo cao trên bầu trời đêm tăm tối, len lõi qua từng đám mây đen u ám. Đây là thời điểm vô cùng thích hợp, để cái ác lên ngôi, nhân vật phản diện chính xuất hiện. Vô Diện bước tới Huyết Giới, đeo lên chiếc mặt nạ Vô Diện. Hờ hững nhìn vầng Huyết Nguyệt đang treo cao. Hít một hơi thật sâu. Hắn cảm nhận được sự bất ổn, khổ đau, tang thương, sụp đổ sắp xảy ra. “Mùi vị này, thật tuyệt.” Vô Diện ung dung bước đi trên con đường lớn đầy bóng tối. Một đám người nhìn hắn ăn mặc kỳ quái nhịn không được nói. “Rầmm...” Nhưng lời còn chưa nói ra, từng người một đều nổ tung thành từng mảnh, máu thịt rơi đầy đất. Vô Diện ung dung đi dưới cơn mưa máu, ngắm nhìn khung cảnh buổi đêm đang diễn ra. Ở trong căn hầm bí mật, Lạp Lan hai mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng đau khổ, liên tục cầm con dao rạch từng nhát trên cơ thể khiến máu tươi vương vãi trên mặt đất. Không ngừng lẩm bẩm một cách điên dại. “Bệ hạ...Tại sao...Bệ Hạ...Tại sao...” “Ha Ha...Ngươi không biết vì sao ư...” “Ai...” Lap Lan lập tức quay đầu, sau lưng nàng là một người nam nhân đeo chiếc mặt lạ vô diện, đôi mắt thâm sâu như hút cả linh hồn nàng vào trong đó. “Tại sao...Tại sao...ngươi vào được đây...Ngươi là ai...” — QUẢNG CÁO — “Bốp...” Một cái tát mạnh khiến Lạp Lan lảo đảo ngã trên mặt đất, khóe miệng rỉ máu tươi. Vô Diện bình tĩnh bước tới nhìn Lạp Lan cả người đã lả tả, quần áo bị xé rách, vô lực nằm trên mặt đất, không do dự nắm lấy tóc nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn hắn. “Ah...Aaaa...Ah...” “Ngươi không biết vì sao ư. Vì ngươi chẳng là gì trong mắt Huyết Hà Kỳ cả. Ngươi chỉ là một nô tỳ thấp hèn trong mắt cô ta thôi. Cô ta muốn bỏ ngươi thì bỏ, muốn đối xử với ngươi ra sao cũng được, ngươi chẳng là gì của cô ta cả...” Lạp Lan hai mắt tràn đầy tuyệt vọng, nước mắt điên cuồng chảy xuống, bịt kín hai tai, điên cuồng lắc đầu la hét. “Không phải...Không phải vậy...Bệ Hạ cao quý sẽ không đối xử với ta như vậy...” “Bốp...” Một cái tát mạnh khiến Lạp Lan sụp đổ, quỳ gục trên mắt đất. “Ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao. Nếu ngươi quan trọng trong mắt Huyết Hà Kỳ, vậy tại sao cô ta lại vì Lâm Vũ mà muốn giết ngươi...” Lạp Lan hai mắt trở lên vô hồn, liên tục lẩm bẩm những lời vô nghĩa. “Đúng vậy...đúng vậy...” “Ngẩng đầu nhìn ta...” Một giọng nói lanh lùng vang lên, Lạp Lan nhịn không được ngẩng đầu nhìn vị nam tử trước mắt. “Ngươi có hận Huyết Hà Kỳ không...” Cả khuôn mặt Lạp Lan dần trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. “Có...Có...Ta hận...Ta hận vì sao Bệ Hạ lại đối xử với ta như vậy...Ta hận vì sao bản thân mình thấp kém, còn bệ hạ lại cao quý khiền ta không thể với tới...Ta hận...Ta hận tất cả...” Vô Diện không do dự túm lấy tóc của Lạp Lan, kéo mạnh về phía trước. Ép khuôn mặt nàng nhìn sát khuôn mặt hắn. “Ngươi muốn trả thù Huyết Hà Kỳ sao, khiến cô ta phải chịu đau khổ, dày vò như ngươi đã phải chịu...” “Ah...Muốn...Ta muốn...Aaa..Ta muốn cô ta mất đi tất cả, trở nên thấp kém như ta...” “Bốp...” Vô Diện mỉn cười, đẩy mạnh Lạp Lan ngã trên mặt đất. Ung dung, tự tin, đầy tính thống trị nói. — QUẢNG CÁO — “Được, ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ ngươi muốn” “Thật sao...” “Bốp...” Vô Diện lạnh lùng nhìn xuống Lạp Lan đang quỳ gục trên đất, đầy lạnh lùng nói. “Ngươi không tin ta” Lạp Lan nhìn vào ánh mắt lạnh lùng, băng lãnh, đầy tính xâm lược, thống trị của người nam nhân trước mắt, cả người nhịn không được run rẩy, co rút, hơi thở trở nên gấp gáp, cả người nóng rực, cúi đầu nhục nhã nói. “Ta sai, ta sai rồi...” “Ngẩng đầu nhìn ta...” Một giọng nói lạnh lùng, thống trị, bá đạo vang lên khiến nàng chỉ có thể ngoan ngoãn, phục tùng ngẩng đầu nhìn vị nam tử cao lớn trước mắt. Không biết từ bao giờ vị nam tử này lại đã trở lên cao lớn như vậy trong mắt nàng. “Chỉ cần ngươi làm theo những lời ta nói. Ta đảm bảo sẽ khiến Huyết Hà Kỳ phải chịu đau khổ, thậm chí trở thành món đồ chơi trong tay ngươi, tùy ngươi đùa bỡn.” Lạp Lan hai mắt dần trở nên si mê điên dại, khiến Huyết Nữ Vương cao quý trở nên thấp kém như nàng, trở thành món đồ chơi để nàng phát tiết đau khổ, khiến Huyết Nữ Vương Bệ Hạ phải đau khổ. Lạp Lan hai mắt càng ngày càng trở lên điên cuồng, say mê, hạnh phúc. “Nhìn ta...” Lạp Lan trở về thực tại, nhìn vị nam tử cao quý, uy nghiêm, lạnh lùng không thể xâm phạm trước mắt. “Ta có thể gọi ngươi là gì...” Một giọng cười mỉa mai vang lên, ép thẳng Lạp Lan nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn. “Ngươi có thể gọi ta là chủ nhân, vì từ bây giờ mọi thứ của ngươi đều là của ta. Ngươi cũng có thể coi ta là thần. Vì ta có thể thực hiện tất cả nguyện vọng của ngươi.” Lạp Lan nghe xong cả người liên tục run rẩy, co rút, hai mắt dần trở nên say mê, điên cuồng, ngưỡng mộ cùng tôn kính nhìn vị nam tử trước mắt, hơi thở của nàng dần trở nên dồn dập, gấp gáp, cả người nóng rực như lửa đốt, dần dần run rẩy quỳ phục trên mặt đất, run rẩy cúi đầu, thở hổn hển, si mê nói. “Vâng, thưa chủ nhân. Lạp Lan nguyện vì người mà dâng hiến tất cả.”.