Nhan họa lâu ký sự
Chương 5 : Tái ngộ (1)
- Tiểu Phương, đã treo hết đèn lồng chưa?
Nhị tỷ Hồng Hoa đi từ trên lầu xuống, liếc qua Đại Lâm một cái rồi khinh khinh hỏi tôi. Tôi giật mình suýt đánh rơi cây nến trong tay, tự dưng lại có cảm giác bị bắt quả tang đi gặp gian tình. Ý nghĩ hồ đồ đó làm tôi chỉ muốn tự vả mấy cái cho tỉnh.
- Muội treo hết rồi, cũng thắp sáng hết rồi. - Tôi thật thà đáp nhưng trong lòng lại nổi lên một cơn phong ba bão táp.
Nhị tỷ dửng dưng liếc qua mấy hàng đèn lồng trên trần nhà, khoé miệng hơi nhếch lên, bộ dạng khó có thể gọi là hài lòng. Dọc hai bên tường ở sảnh chính, đèn lồng được giăng khắp nơi, khi thắp sáng hết thảy, cả gian nhà dường như tràn ngập trong ánh sáng màu vàng ấm áp dịu dàng. Tất cả chỗ đèn lồng đó đều do một tay tôi cực khổ treo lên, không những treo hơn một trăm cái mà còn phải leo lên leo xuống thắp lửa cho đủ, từ trưa tới giờ trong bụng tôi chỉ có đúng một cái màn thầu nguội A Nhân thương xót vứt cho.
- Ngươi treo mấy dải lụa ở chỗ Mạc Tâm lên, treo hết thì được ăn cơm.
Nhị tỷ bỏ lại một nụ cười ở khoé miệng rồi phất ống tay áo bỏ đi. Tôi thiếu nước thổ huyết ngay tại chỗ, vị tỷ tỷ này có phải cố tình muốn bức tôi tới chết không, nhọc công từ trưa tới giờ tuyệt nhiên không được một lời khen ngợi lại còn phải làm thêm việc mới được ăn cơm.
- Muội đã thấy cái gì gọi là "cái miệng hại cái thân" chưa? Hôm náo nhiệt đó dám lắm lời trêu chọc Đại tỷ, hôm nay Nhị tỷ chẳng qua "thay trời hành đạo", cho muội nếm chút mùi đau khổ thôi.
A Nhân bê hai vò rượu đi ngang qua không thương tiếc cất lời trước bộ mặt rầu rĩ của tôi, còn không quên đưa ánh mắt đầy thâm ý nhìn Đại Lâm một cái.
- Không phải sáng hôm đó muội phải chùi đủ năm cái nhà xí rồi sao? - Tôi khóc không ra nước mắt nhìn A Nhân.
Tỷ ấy lại bỏ ngoài tai lời than vãn, ngó trước ngó sau không thấy ai ngoài Đại Lâm liền giúi vào dải lưng của tôi một củ khoai nướng đã nguội, sau đó không nói không rằng bê hai vò rượu đi mất.
- Tiểu Phương, muội đói rồi thì xuống bếp ăn cơm trước đi, huynh sẽ tới chỗ Mạc Tâm lấy mấy dải lụa rồi treo lên cho muội. - Đại Lâm chăm chú nhìn tôi, ánh mắt có mấy phần xót xa.
Tôi vừa bẻ một mẩu khoai cho vào miệng vừa đẩy lưng Đại Lâm ra ngoài, rối rít giục giã:
- Để Nhị tỷ nhìn thấy thì muội còn chết thảm hơn nữa đấy! Huynh mau ra ngoài xem A Mão chuẩn bị tới đâu rồi, tối nay sẽ có nhiều khách tới lắm đó.
Đuổi được huynh ấy đi rồi, tôi vội vàng ăn hết chỗ khoai nướng còn lại rồi nhanh chóng tới chỗ Mạc Tâm lấy mấy dải lụa. Treo hết đống lụa quái quỷ đó, tôi vui vẻ mò xuống bếp ăn cơm, A Nhân thực sự rất chu đáo, tỷ ấy sợ tôi làm việc vất vả, cơm cũng bị các nha hoàn khác tranh ăn mất nên đã dành riêng một mâm cơm nhỏ lại cho tôi, còn tự tay hầm ít canh củ cải.
Đang húp canh ngon lành, Mạc Tâm từ đâu nhảy tới hù cho tôi suýt nữa nuốt trọn miếng củ cải xuống cổ họng. Nàng ta ôm bụng cười nhìn tôi ho sặc sụa:
- Ngũ tỷ tỷ gọi tỷ kìa!
Tôi lườm Mạc Tâm một cái rồi húp nốt nồi canh hầm mới thong thả đi tìm Ngũ muội Lệ Kim. Sinh thần của tôi rơi vào giữa mùa hạ, sinh thần của nàng ta rơi vào cuối mùa đông, cách nhau có mấy tháng trong cùng một năm, nàng ta lại nhất quyết gọi tôi là tỷ tỷ, tự xưng là muội muội làm cho tôi khó xử muốn chết. Lệ Kim đường hoàng là kỹ nữ có vẻ đẹp kiều tiểu linh lung (1), tuổi còn nhỏ mà đã biết quyến rũ nam nhân, còn tôi thân phận vốn chỉ là một a hoàn vô dụng đâu thể sánh cùng nàng ta.
- Tiểu Phương tỷ tỷ, tỷ lại đây muội nhờ chút việc. - Lệ Kim cười híp mắt, đầu hơi nghiêng sang bên phải, nếu không phải đã biết trước lòng dạ của nàng ta, thoạt nhìn tôi còn thấy nụ cười đó thật đáng yêu.
Lệ Kim chỉ tay vào chồng giấy ngả vàng và đống bút lông trước mặt, thản nhiên sai bảo tôi:
- Tỷ chia mỗi tờ giấy làm bốn, chia hết chồng giấy này thì mài mực, sắp sẵn ở mỗi bàn sáu tờ giấy, sáu cây bút lông, một nghiên mực. Tính cả lầu trên thì ở đây có khoảng một trăm trăm bàn, thế nào, từ giờ tới tối tỷ làm xong chứ?
Tôi kinh hãi nhìn chồng giấy cao như núi Thái Sơn, đây... đây gọi là "chút việc" của nàng ta ư? Tôi nhớ hôm náo nhiệt đó tôi đâu có gây chuyện với nàng ta, sao nàng ta lại bức người vô lý thế này?
- Được... rồi... tỷ sẽ cố... - Tôi nuốt nước bọt nhìn Ngũ muội đang bày ra vẻ mặt đáng yêu.
- Ừm... đúng đó, tỷ nên gắng hết sức, mẹ nói công việc này phải xong trước khi buổi tiệc bắt đầu, quan trọng lắm đó.
Tôi ai oán nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Lệ Kim, câu nói vừa nãy của nàng ta nhất định là đang lôi Chiêu Bà ra dọa tôi đây mà!
(1) kiều tiểu linh lung: xinh xắn lanh lợi
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
346 chương
23 chương
9 chương
59 chương
11 chương