Nhan họa lâu ký sự​

Chương 13 : Mong ước tầm thường

“Ta vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau khi nhiều chuyện xảy ra ta đã chấp nhận rồi, ta thuộc về nơi này. Ta chỉ có thể ở lại đây, thực lòng xin lỗi ý tốt của huynh.” - Ta chẳng phải đã nói rất rõ ràng rồi sao, hửm? Nếu không tìm được tên Mao thì các ngươi khỏi cần quay trở lại đây. Thế này là có ý gì? Chiêu Bà ngồi trên ghế chậm rãi thưởng trà nhưng từng lời nói ra đều mang theo sự thâm hiểm cùng hàm ý rất rõ ràng. Tôi vội vàng cất lời: - Chúng con đã đi tìm hiểu rồi, tên Mao vẫn còn ở đây. - Nói láo! Bà ta đột nhiên hét lên, bàn tay cầm cốc trà không khách khí hất thẳng vào mặt tôi. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một bóng trắng vụt qua chắn ngang trước mặt, lãnh trọn nước trà nóng rát. - Bà Bà bớt giận. – Đại Lâm vuốt mặt gạt nước trà, y phục trước ngực ướt sẫm một mảng lớn – Tiểu Phương đã nhất quyết quay lại đây có lẽ không dám nói bừa. Chi bằng nghe theo lời của muội ấy cho người lục soát kỹ viện, không chừng có thể tìm thấy tên Mao. Tôi cảm kích ngước nhìn Đại Lâm, không ngờ huynh ấy nhất cử nhất động của tôi đều đứng từ xa quan sát, đúng lúc nước sôi lửa bỏng lại kịp lúc cứu tôi một phen. Nhưng tôi quên mất rằng huynh ấy cùng lắm chỉ là một tên giữ ngựa quèn, lời nói vốn dĩ không hề có trọng lượng, Chiêu Bà và các vị tỷ tỷ sao có thể nghe theo lời khuyên của hạ nhân. Canh Nhi nhìn tôi đầy căm ghét, lập tức lên tiếng: - Một màn “tình chàng ý thiếp” mới mặn nồng làm sao! Một tên giữ ngựa và một ả nha hoàn thấp kém không có tư cách quyết định ở đây. Nếu hai ngươi đã không tìm được tên Mao trở về thì thủ phạm đầu độc Đậu Đậu chỉ có thể là hai ngươi. – Quay sang Chiêu Bà, tỷ ta đắc ý nói – Mẹ, không nên nói nhiều làm gì, cứ đưa thẳng bọn chúng cho quan phủ. Nhắc tới hai chữ “quan phủ”, tôi run rẩy đưa mắt nhìn Y Song cũng đang hoảng hồn ở bên cạnh. Đúng lúc này, Mộ Phong vốn ngồi ở một bên im lặng xem màn kịch hay bỗng nhiên lên tiếng: - Bà Bà, ta thấy ý kiến của vị huynh đệ này cũng không tồi. Tất thảy những người có mặt trong phòng đều quay sang nhìn Mộ Phong, Nhị tỷ Tam tỷ Ngũ muội Canh Nhi không tự chủ ửng hồng hai gò má, ánh mắt long lanh vẻ mặt rạng rỡ chăm chăm nhìn hắn. Đích thân Chiêu Bà đi đến bên bàn của Mộ Phong châm trà vào chén. - Mộ công tử, nghe danh đã lâu hôm nay mới được diện kiến. Lúc nãy không chú ý đón tiếp công tử là ta đã thất lễ rồi! Mộ Phong cười nhạt, hai tay đỡ lấy chén trà nóng ra vẻ kính lễ đáp lời: - Bà Bà đã quá lời rồi, tại hạ không dám nhận. Có điều Bà Bà hình như quên rồi, tại hạ đã từng đặt chân tới lầu Nhan Họa, là bữa tiệc so sắc so nghệ giữa hai vị cô nương tuyệt thế giai nhân của kỹ viện này. - Ồ, ta lại thất lễ lần nữa rồi. – Chiêu Bà đưa quạt lên che nửa mặt, ý nhị cười thành tiếng – Phải rồi, Đại Lâm, đã có nhã ý của Mộ công tử đây ngươi mau cho người lục soát một lần, phải tìm bằng được chỗ tên Mao ẩn nấp. - Vâng thưa Bà Bà! – Đại Lâm vui mừng liếc nhìn tôi, không đợi thêm một giây liền biến mất sau cánh cửa. Quả nhiên sau một hồi tìm kiếm, Đại Lâm thực sự đã tìm được tên Mao áp giải đến chỗ của Chiêu Bà và các vị tỷ tỷ, riêng Đại tỷ Kim Chi vẫn đóng buồng ôm Đậu Đậu khóc lóc thì được bà ta mời xuống thẩm vấn. Tên Mao người ngợm lôi thôi so với phường cái bang có lẽ cũng không khá hơn là bao, nghe nói Đại Lâm tìm thấy hắn trốn ở khuôn viên Chi Mộng Các bộ dạng lén lén lút lút như sợ bị phát hiện. Lúc này đối diện với Chiêu Bà và Đại tỷ, hắn ta lại nhơn nhơn đắc ý không hề lộ ra một tia sợ hãi. - Có phải ngươi gặp nha hoàn này đang bê canh cho Kim Chi hay không? Có phải nhân lúc đó ngươi lén bỏ thạch tín vào bát canh hay không?– Chiêu Bà chỉ về phía Y Song quỳ, hỏi. - Ta có gặp ả ta nhưng thạch tín gì đó, ta không biết! – Tên Mao hất hàm trả lời, bộ dạng lộ rõ vẻ ngông cuồng. - Ta hiểu rồi. – Chiêu Bà từ tốn đứng dậy, bước thêm vài bước đến trước mặt tôi và Y Song, ánh mắt lóe lên một tia âm độc – Bịa chuyện lừa lọc ta? Các ngươi chán sống rồi! Tôi hiểu rồi! Hoàn toàn hiểu rồi! Chiêu Bà, Canh Nhi, Nhị tỷ Tam tỷ Ngũ muội thực ra vốn chẳng quan tâm thủ phạm hại chết Đậu Đậu là ai, bọn họ chỉ muốn túm lấy kẻ yếu thế dồn đến đường cùng, chỉ muốn bức chết hạ nhân là chúng tôi đây! Tìm ra tên Mao thì có ích gì chứ, một lời phủ nhận sạch sẽ mọi tội trạng của hắn Chiêu Bà nhất định tin! Tôi căm phẫn nắm chặt hai tay, cố gắng trấn tĩnh, bây giờ không phải lúc để nháo loạn, cho dù nháo loạn cũng không có lợi lộc gì cả. Chi bằng… chi bằng hạ mình cầu xin bọn họ may ra mới có con đường thoát thân, ngoài cầu xin tôi thực sự không còn cách nào khác. Đúng lúc tôi định dập đầu xuống đất mở miệng cầu xin Chiêu Bà thì Mộ Phong đột nhiên đứng dậy, từ từ tiến đến trước mặt tên Mao, một tay đặt lên vai hắn. Tôi nhìn kỹ thì thấy ngón tay thanh thanh của Mộ Phong lướt trên vai áo hắn viết hai chữ, đáng tiếc tôi lại không biết chữ nên không thể nhìn ra Mộ Phong đang viết gì. - Bà Bà, là ta, chính là ta đầu độc Đậu Đậu của Kim Chi! – Tên Mao bỗng nhiên quỳ sụp xuống đất, dáng vẻ ngông cuồng lập tức biến mất, hắn liên tục dập đầu xuống đất, liên tục mở miệng cầu xin Chiêu Bà tha tội. Đại tỷ túm lấy y phục của Mao, vừa nức nở khóc vừa gào lên: - Là ngươi? Tại sao lại xuống tay với Đậu Đậu? Tại sao? Ta và ngươi không thù không oán, tại sao lại làm như vậy?! - Ta hận nó, hận nó! Ta thực lòng muốn ở bên cạnh nàng nhưng lại không có bạc, không có ngân phiếu, vì vậy ta hận con chó đó, tại sao nó lại được quấn quýt bên nàng mà ta lại không thể? Ta thật sự không bằng một con chó, không bằng một con chó! Tên Mao điên cuồng hét lên, vẻ mặt đau đớn như khắc vào tận đáy lòng. Tôi nhìn hắn, bỗng dưng muốn rơi lệ. Thì ra hắn đáng thương như thế, nguyện ý ở bên cạnh nữ nhân mình yêu thương nhưng lại bị cách trở, ngày ngày phải trơ mắt nhìn nàng ta âu yếm ngã vào lòng những nam tử khác, nếu không cũng là ôm ấp vuốt ve Đậu Đậu. Một mối tình căm lặng dại si, đến bao giờ mới được thỏa nguyện ao ước? Có lẽ là không thể… Mộ Phong chắp hai tay sau lưng, ánh mắt xa xăm nhìn bóng chiều dần buông xuống. - Cô lại nợ ta thêm một lần nữa. - Đúng vậy. Thật ngại quá. – Tôi mỉm cười nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tai qua nạn khỏi rồi, trong lòng tôi dường như gỡ được một tảng đá đè nặng. Mộ Phong xoay người nhìn thẳng vào đáy mắt tôi, tôi mơ hồ ngắm nhìn bóng hình duy nhất của mình hiện trên đôi mắt sáng rực của hắn, tham lam hít thở mùi hương hoa lan vấn vít. - Tiểu Phương, cô sống ở đây thật khổ cực, cô có thể theo ta. Bỏ trốn khỏi đây hoặc… ta chuộc cô. Tôi hít một hơi thật sâu cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Mộ Phong muốn tôi đi theo hắn? Tôi biết có nhiều nam nhân sẵn sàng bỏ ra cả núi tiền để chuộc kỹ nữ về làm thê thiếp trong nhà, nhưng đó là khi họ thực lòng yêu kỹ nữ đó, dám bỏ ngoài tai những lời chế giễu của người đời. Hắn nói những lời này là có ý gì? - Ta biết chuyện này có lẽ hơi đường đột… - Mộ Phong cẩn trọng quan sát sắc mặt tôi, dè dặt cất lời – Chỉ là ta… ta rất thích tính khí của cô, muốn kết làm tri kỷ, nhân tiện ta sắp rời khỏi Tô Giang phiêu du thiên hạ một chuyến… muốn đưa cô theo cùng. Có phải cô thấy nơi này rất ngột ngạt hay không? Theo ta, cô có thể thoát khỏi đây, tự do phóng túng làm điều mình thích. Tôi nhắm mắt lại, bên tai vẳng tới những lời nói cay nghiệt của tẩu tẩu khi bỏ rơi tôi. Nhưng… tôi cũng thực sự từng mong muốn rời khỏi kỹ viện này, sống một cuộc đời bình an của chính mình, tự do phóng túng làm điều mình thích. Tôi có thể sao? Tôi xứng đáng sao? - Ta vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau khi nhiều chuyện xảy ra ta đã chấp nhận rồi, ta thuộc về nơi này. Ta chỉ có thể ở lại đây, thực lòng xin lỗi ý tốt của huynh. Tôi quay người định bỏ đi thì Mộ Phong giữ tay tôi lại, tâm tư phức tạp khó đoán cất lời: - Cô dự tính như vậy cả đời ư? Tôi ngước mắt nhìn mái hiên ngăn cho mình không rơi lệ, sau đó kiên quyết gật đầu: - Đúng vậy, nếu ta trở thành kỹ nữ ta sẽ chôn chân tại nơi này đến chết, trở thành ma không chồng đi xuống hoàng tuyền. Nếu may mắn hơn, ta được mang thân phận a hoàn đến cuối đời thì chi bằng tìm một người như Đại Lâm kết duyên, sống một đời bình an, giản dị. – Tôi nhìn Mộ Phong chân thành nói – Ta thân phận thấp kém không dám tham lam tranh đoạt điều gì, ta chỉ có một mong ước tầm thường như vậy thôi.