Editor: Hạ Tiểu Phong Đa Ninh có một gương mặt tròn nhỏ nhắn, nhưng mà ngũ quan thanh tú rõ ràng, thời đi học vẫn để mái tóc dài ngang lưng, cột cao lên là nhìn như một cái đuôi ngựa nhỏ; bây giờ lại nuôi một mái tóc dài, những sợ tóc đen tuyền rối tung rời rạc trên bả vai để hở, so với trước kia thì khí chất khác nhau một trời một vực. Nếu nói thời đại học Đa Ninh là kiểu người ngây thơ năng động, thì bây giờ chính là dịu dàng động lòng người. Đương nhiên, đây là Đa Ninh trong mắt Nhan Nghệ, hình dáng điệu đà lại khoe khoang bắt chước từ trong các loại tiểu thuyết mà ra, mánh khóe Đa Ninh dùng với cô, đều là những mánh khóe quen thuộc trong những loại tiểu thuyết đô thị mập mờ. Nhưng mà, đó cũng không phải là điểm quan trọng nhất! Tiểu thuyết đô thị mập mờ là cần nhất sạ nhất kinh (*) mới có thể đùa giỡn, trong thực tế chỉ có thể thu hút được trong vô hình  (*) nhất sạ nhất kinh: chỉ người tình thần vô cùng khẩn trương hoặc hưng phấn, ở đây là chỉ người có biểu cảm và tình cảm vô cùng phong phú…… Nhan Nghệ nhìn Đa Ninh đang ngồi bên giường, lại dặn dò nói: "Đợi lát nữa phải tự nhiên, bày ra vẻ đẹp tự nhiên của cậu, phải thật tự nhiên..." Đa Ninh nhìn lại Nhan Nghệ, bỗng dưng nhếch mép cười một cái: "Như vậy sao?" Ách, Nhan Nghệ không trực tiếp nhìn liền gật đầu: "Đúng đúng đúng, cứ như vậy." Đa Ninh lại nhếch mép cười một chút, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào Nhan Nghệ. ... Tại sao, tại sao lại đến nhanh như vậy. Đa Ninh không cần cái liếc mắt của Nhan Nghệ, cô cũng không phải là đồ ngốc. Nhưng mà khi nhìn chính mình trong gương, cô không thể nào lạc quan nổi; cô nghĩ lát nữa Chu Diệu sẽ nhìn cô vài lần, sau đó sẽ hỏi cô tối qua bị bệnh gì à... Nhớ hồi tuổi trẻ thích điệu đà, cô đụng mặt Chu Diệu trong phòng trang điểm, câu nói đầu tiên khi Chu Diệu đẩy cửa bước vào là —— "Hứa Đa Ninh, em nghĩ trái tim anh rất khỏe nên muốn làm anh sợ sao!" Nếu vậy một lát nữa, trái tim Chu Diệu có khỏe không? Hứa Đa Ninh cảm thấy sâu tận trong linh hồn đang an phận quy củ này cất giấu một sự lớn mật; tựa như cô nói không yêu là nói dối, người thân bạn bè bên cạnh lại tưởng là thật, nhưng mà cô lại có thể che dấu lời nói dối lớn như vậy. Một lần giấu chính là năm năm. Di động kêu lên hai tiếng, Chu Diệu gửi cho cô một tin nhắn: "Đang đậu xe, năm phút sau ra mở cửa cho anh." Đa Ninh trả lời ừ. Kết quả 10 phút sau Chu Diệu mới lên tới. Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ. Nhan Nghệ đứng ở trong phòng ngủ không đi ra ngoài, Đa Ninh đi đến cửa phòng ngủ, Nhan Nghệ ở phía sau lo lắng lại nhắc nhở cô bằng khẩu hình miệng —— nhất định phải thật tự nhiên! Đa Ninh chớp mắt hai cái đáp lại, sau đó thay Nhan Nghệ mở cửa phòng; xuyên qua phòng khách, đứng ở cửa chống trộm, thở mạnh từng nhịp. Vốn là một chút cảm giác cô cũng không có, dù gì cô và Chu Diệu cũng đã từng kết hôn, kết quả lại vì Nhan Nghệ luôn miệng nhắc cô phải tự nhiên. Bây giờ, cô khẩn trương như muốn bốc cháy. Nhẹ nhàng hít một hơi, Đa Ninh cầm tay cửa, khẽ nghiêng đầu mở cửa ra. Ở ngoài cửa, Chu Diệu cũng cúi đầu, trong tay cầm một cái túi lớn, không chút để ý mà đứng đó; một thân quần dài bạch T (*), bộ dáng lại càng thêm tùy ý. (*) đừng thắc mắc, mình cũng chả biết đâu Bên ngoài Bạch T còn có một phụ kiện áo jacket của đầu mùa hạ ( khoảng tháng 4). "... Đến rồi à." Đa Ninh cố gắng bày ra bộ dạng tùy ý, chào hỏi Chu Diệu. Trong lòng lại  tự bổ não một phen, cứ coi như là cô đang mặc đồ ngủ hình gấu ra mở cửa cho Chu Diệu đi. Huống chi năm năm trước cô mặt đồ ngủ chú gấu nhỏ bảo thủ như vậy, không có nghĩa là bây giờ cô không được mặc váy ngủ này. Giống như Nhan Nghệ nói, cô không thể cứ mãi là Hứa Đa Ninh luôn luôn không thay đổi. "Ừ, mới đến." Hai dây áo nhỏ lỏng lẻo che trước ngực, Chu Diệu thu lại tầm mắt, đi lướt qua cô. Không có phản ứng gì đặc biệt, ngoại trừ lúc mở của có chớp mắt hai cái. Có gì khác chứ, hết sức bình thường. Sau khi đi vào thì tham quan phòng khách của cô một vòng, nhìn bức tranh cô mới mua, sau đó vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống sô pha, vắt chéo hai chân, rồi nhìn cô nói: "Lấy cho anh ly nước." Đúng là mười phần đại gia mà. Đa Ninh xoay người đi vào phòng bếp lấy ly, chân mang một đôi dép lê plastic, kêu đát đát đát... Trong lòng không nhịn được lại lấy chính mình ra khinh bỉ một lần: Cô coi Chu Diệu là thanh niên chưa từng thấy qua chuyện đời (các mặt của xã hội) à. Nhan Nghệ không đủ hiểu biết Chu Diệu thì cũng thôi đi, cô lại tự dâng mình làm món ăn lên dĩa bày sẵn trước mặt Chu Diệu. Cô ở trong phòng bếp lấy ly, Chu Diệu ở bên ngoài nói chuyện với cô: "Trừ thứ em muốn, anh còn mua cho em ngũ vị hương thịt bò, thỏ đầu và kẹo gạo... Đúng rồi, còn có nguyên liệu nấu lẩu, có thời gian thì cùng nhau nấu một nồi lẩu ăn." Mùa hè mà ăn lẩu cái gì, không sợ bị nóng chết à. Dù vậy Đa Ninh vẫn trả lời một tiếng, sau đó cầm chén đến bên bình nước cạnh TV, thoáng quay người, sau đó hỏi Chu Diệu: "Anh uống nước nóng hay lạnh." "Lạnh." Chu Diệu trầm giọng nói với cô, dừng lại một chút, sau đó nhăn đuôi mày nhìn cô, "Em đã nóng thành như vậy, anh cũng sợ nóng nha." (ý CD nói ĐN nóng quá nên ăn mặc mát mẻ) Lời nói trong ngoài đều mang theo hai tầng ý nghĩa, đều là châm chọc cô ăn mặc mát mẻ. Đa Ninh cảm thấy mình thật sự không còn giống với Hứa Đa Ninh trước đây. Nếu ngày trước cô bị Chu Diệu chăm chọc như vậy, nhất định đã xấu hổ mà đỏ từ mặt  đến tận đầu ngón chân, nhưng bây giờ cô chỉ đỏ tới cổ mà thôi. Cô không trả lời câu hỏi của Chu Diệu, mà cầm ly đặt lên bàn. Chu Diệu bỗng nhiên cười cười, cơ thể dựa lên điệm sô pha, nâng mắt lên nhìn cô; nhưng chính là cái gì cũng không nói. Ánh mắt rất thảnh thơi. Không đến bao lâu, Đa Ninh bị nhìn đến lúng túng, ngẩng đầu nhìn lại Chu Diệu. Sô pha là loại sô pha nhỏ, Chu Diệu ngồi ở đó có phần chật chội. Sau khi anh nhìn kỹ, liền hỏi cô một câu với giọng điệu khẳng định: "Đa Ninh, có phải em cao lên rồi không?" Đâu chỉ vậy, còn “trưởng thành” thêm một chút nữa. Mà nửa câu sau, Chu Diệu không nói ra ngoài. Dù sao Đa Ninh cũng không còn là cô gái nhỏ để mặc anh cười nhạo nữa, mà anh cũng không còn là cậu bé trai ngày xưa lấy việc chọc ghẹo cô làm niềm vui mỗi ngày. Với vấn đề này của Chu Diệu, Đa Ninh không có trả lời, cô nhìn gói trà to trên bàn, lên tiếng nói cảm ơn: "Sao lại mua nhiều như vậy, cảm ơn nha... Còn có thay em cảm ơn Hà Hạo." "Ừ." Chu Diệu không hề để ý, gật đầu nói, "Còn biết nói cảm ơn nha, không uổng công anh vừa xuống máy bay đã đến đây." Vừa xuống máy bay? "Công việc quá nhiều, chậm hơn một ngày." Chu Diệu nói, sau đó thuận miệng hỏi cô chuyện chính sự, "Bắt đầu viết kế hoạch lập nghiệp rồi sao?" Đa Ninh gật đầu: "Viết gần xong rồi, qua hai ngày là có thể cho anh xem." "Rất nhanh đấy." Chu Diệu lại hỏi cô, "Tính toán đăng kí phòng làm việc ở viên khu (*) nào?" (*) theo mình hiểu thì chắc là chọn một khu đất rộng, kiểu như mua mặt bằng mở công ti ấy. Bỗng chốc Đa Ninh thấy mờ mịt, cô và Nhan Nghệ chỉ định mở một cửa hàng thú bông nhỏ tại nhà, đồng thời nhận thêm đơn hàng trên mạng. Còn phải có phòng làm việc sao? Còn cả viên khu nữa? "Phòng làm việc vẫn còn chưa đủ?" Chu Diệu trêu ghẹo hỏi cô, "Chẳng lẽ em muốn mở một công ty trách nhiệm hữu hạn?" Đa Ninh vẫn không phản ứng, qua một lúc mới hỏi Chu Diệu: "... Cần mở phòng làm việc sao?" Chu Diệu ném cho cô một câu: "Ngày mai đến công ty gặp anh, mang theo cả phần kế hoạch viết gần xong đó nữa." Chu Diệu đi rồi. Trước khi đi còn uống hết hai hớp nước lạnh. Đa Ninh dẫn Chu Diệu tới cửa, tay đặt trên cửa vừa định nói lời tạm biệt, thì đột nhiên Chu Diệu xoay người lại, đối diện với cô. Làm sao vậy... Chu Diệu chỉ là ước lượng một chút. Đưa tay để trên đầu của cô, sau đó so lại với mình. "Thật sự là cao lên một chút." Sau khi Chu Diệu đo xong, nghiệm chứng được vấn đề anh hỏi cô khi nãy. Sau đó giống như thực hiện được ý đồ mà cười nhẹ hai cái, đi xuống lầu. Bỏ lại Đa Ninh đứng ở cửa, tim đập thình thịch một phen, tựa vào bên cạnh  cửa. Ở bên trong  phòng ngủ, Nhan Nghệ ló đầu ra ngoài, quan tâm hỏi: "Không có nhìn không rời mắt, không có không thể  tự kiềm chế chính mình?" Đa Ninh:... Ban đêm, Đa ninh xoay người hai cái, đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian hai người sống chung sau hai tháng kết hôn. Đoạn thời gian đó, đại khái cả hai đều không thể thích ứng được việc đột nhiên từ bạn tốt lại trở thành vợ chồng, cô và Chu Diệu lấy chăn che giường làm hai tự ai nấy ngủ. Chu Diệu vẫn không chạm vào cô, cô cũng không chủ động, sau đó có lần nửa đêm cô tỉnh dậy thấy đèn tolet sáng, cô tiến lại gần, thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng thở dốc. Hơn nữa đêm Chu Diệu đang làm gì, cô không phải là cô gái nhỏ nên dĩ nhiên biết rõ. Cho nên, Chu Diệu khó có thể kiềm chế sao? Dù sao cô cũng cảm thấy Chu Diệu tự chủ rất tốt. Có lẽ do cô không có sức quyến rũ trong mắt anh, nên anh không thể nào sinh ra dục vọng đối với cô? Càng nghĩ như vậy, cô càng cảm thấy cô và Chu Diệu không thích hợp làm vợ chồng. Lần này cô trở về, có thể cưỡng cầu thành công hay không? Đa Ninh cũng không biết nữa, cô kéo chăn che lại mặt mình. —— Ngày hôm sau, Đa Ninh gọi điện thoại cho Chu Diệu, hỏi hôm nay khi nào thì qua tìm anh. Bên kia điện thoại chắc Chu Diệu đang bận rộn, anh vội bắt điện thoại nên giọng nói nghe không được xuôi tai lắm, giọng điệu vừa cứng lại mang theo chút tức giận.. Tuy nhiên, Đa Ninh vẫn cảm nhận được Chu Diệu cố gắng xoa dịu giọng điệu khi nói chuyện với cô. "Hôm nay anh bận rất nhiều việc sao?" "Bận rộn nhiều việc." Chu Diệu trả lời cô. Đa Ninh chủ động nói: "Vậy hai ngày nữa em sẽ đến tìm anh... Đúng lúc em vẫn chưa việc tốt kế hoạch của mình." Sự  thật thì, bản kế hoạch cô đã cố ý viết xong từ sớm. "Cũng được." Chu Diệu đồng ý, "Nếu không có việc gì, anh cúp trước." Đa Ninh ừ một tiếng, cúp điện thoại, sau đó cô cảm thấy mình để cho Chu Diệu quan tâm một hạng mục đồ chơi ấu trĩ như vậy, cũng quá không biết suy nghĩ rồi. Lãng phí thời gian của Chu Diệu cũng không nói, còn lãng phí thời gian của chính mình. Còn không bằng tự xung đột va chạm, chính mình đi từng bước một. Cũng may, người hợp tác của cô là nữ sĩ Nhan Nghệ, một người có ý tưởng phi  thường. Buổi sáng, Đa Ninh và Nhan Nghệ cùng thảo luận bước lập nghiệp đầu tiên. Nhan Nghệ nói tóm tắt ra hai trọng điểm quan trọng: "Quan hệ và nhân mạch." Nhất là đối với những người vừa mới lập nghiệp như cô, nhất định cần tốn rất nhiều thời gian và sức lực để xây dựng lòng người cùng với mạng lưới quan hệ. Nhưng mà, đối với một người vừa về nước chưa từng làm  việc qua, cùng với một người mới tháng trước vừa từ chức bà xã, làm sao có thể xây dựng lòng người và mạng lưới quan hệ. "Gặp gỡ bạn chung lớp." Nhan Nghệ tiếp tục nói, lý do cực kỳ rõ ràng và chính xác, "Hơn nữa phải là bạn thời đại học. Mọi người đều là sinh viên đại học A, với lại chỗ ở  cũng không cách xa lắm, có đúng không?" Nói xong, Nhan Nghệ đã cầm lấy điện thoại di động, bắt đầu mạng lưới liên lạc. Toàn bộ đều rất hiệu suất, không hổ là người từng làm ủy viên tổ chức thời đại học. Ngày hôm sau, Nhan Nghệ miễn cưỡng liên hệ được mười người, vẫn là dưới danh nghĩa của cô và Đa Ninh. Ngoài ra, trong đó bao gồm Miêu Miêu và Ô Giang  vẫn còn qua lại. Nhan Nghệ cảm khái: "Tình cảm bạn bè thật ra cũng chỉ là chút qua lại mà thôi." Đa Ninh so với Nhan Nghệ còn hiểu rõ hơn: "Nói vậy không được  hay lắm!" Bây giờ ai cũng bận rộn vì nhà vì xe vì tiền, ai mà dư thời gian để liên hệ tình cảm chứ. Huống chi mục đích của cô và Nhan Nghệ cũng không thuần khiết. "Đa Ninh, cậu có thể liên hệ với Chu Diệu được không. Nếu có cậu ta tham gia, khẳng định sẽ dẫn theo nhiều người cùng đến." Nhan Nghệ nhìn cô, đánh chủ ý về phía này. Đa Ninh không nghĩ tới một lần nữa đã kích ngọn lửa lập nghiệp bùng cháy của Nhan Nghệ, nhưng cô thật sự không có biện pháp gọi Chu Diệu cùng tham gia. Với lại Chu Diệu cũng không thích những buổi tụ hợp như vậy, về phương diện khác hiện tại người muốn hợp tác với anh nhiều lắm. Cô không nghĩ vì chuyện của mình mà để cho Chu Diệu tìm thêm việc. Nhan Nghệ hiểu được suy nghĩ của cô, gật đầu nói: "Chúng ta dựa vào chính mình vậy, cố lên." Sau đó buổi gặp mặt được định vào tối thứ sáu, Nhan Nghệ đặt một phòng vip ở khách sạn cao cấp của thành phố A. Với lý do là —— "Hiện tại mọi người sợ nhất là quan hệ với người nghèo, vậy nên chúng ta sẽ tạo cho họ cảm giác chúng ta rất nhiều tiền, đủ tài chính để an toàn lập nghiệp." Cho nên? "Ngày mai chúng ta phải mặt quần áo quý nhất, mang túi quý nhất, sáng ngời xuất hiện trước mặt bạn học." "Đúng rồi, chúng ta còn cần một cái gì đó... Cậu có danh thiếp không?" Đa Ninh lắc đầu. Nhan Nghệ: "Thật tốt quá, mình cũng không có." ... Chạng vạng, Đa Ninh và Nhan Nghệ xuất hiện ở cửa hàng đóng dấu, lôi hai cái  ghế dựa, mỗi người ngồi một bên cửa, nhìn ông chủ làm danh thiếp. "Ông chủ, có thể tốt hơn một chút nữa không?" "Ông chủ, chữ này ông sửa to lên một chút." "Ông chủ..." Ông chủ quay đầu lại nhìn hai người nói: "Hai người các cô cộng lại cũng chỉ có 20 danh  thiếp, lại yêu cầu nhiều như vậy." Bởi vì, cô muốn làm thử một chút... Tuy rằng ông chủ nhìn Nhan Nghệ, nhưng Đa Ninh vẫn bị dọa đến cúi đầu. Vốn là Nhan Nghệ muốn làm một trăm, nhưng mà chính cô ngăn lại, dù sao cũng phải bàn thử trước, sau đó cò kè mặc cả cùng ông chủ làm 20 tấm. Bản lính ra giá trả giá là Đa Ninh học Chu Diệu, cũng may ông chủ là người tốt, vì muốn làm ăn tiếp, nên đồng ý làm cho cô 20 tấm, cô và Nhan Nghệ mỗi người 10 tấm. Hoàn hảo, danh thiếp làm được rất tốt, còn phải xem xem ngày mai giao nó cho ai. —— Hà Hạo cũng là một sinh viên ưu tú của đại học A, dĩ nhiên cũng được Nhan Nghệ mời; năm năm không liên lạc với học muội, đột nhiên giống như một xác chết vùng dậy gửi cho anh một lời mời. Hà Hạo vốn không để ý tới, kết quả thấy được trên tên người mời có Đa Ninh. Giờ mới nhớ đến người mời là Trịnh Nhan Nghệ, hóa ra là bạn cùng phòng của Đa Ninh. Khó trách anh là người có số có bạn bè mà. Sau khi tan tầm, Hà Hạo vui tươi hớn hở đi một chuyến đến văn phòng Chu Diệu, mở miệng nói: "Ngày mai Đa Ninh mở một cuộc gặp mặt, tôi có thể không mang người nhà theo không?" Chu Diệu dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu... Gặp mặt gì? Sau một lúc, Hà Hạo có phần xấu hổ hỏi: "... Cái kia, Chu Diệu, chẳng lẽ cậu không có được mờ đến sao?" Chu Diệu trả lời có chút lành lạnh: "Không có."