Nhân Gian Băng Khí
Chương 95 : Đào vong (Hạ)
Cảnh sát Anh quốc gần như đã phát điên lên, không ngừng có những cuộc điện thoại từ những hộ dân đến báo án, nói rằng tại khu vực ngoại ô phát ra rất nhiều những tiếng đấu súng, sinh mệnh của người dân bị uy hiếp. Nhưng khi cảnh sát tới hiện trường, trừ một vài vết máu và những vỏ đạn rơi vãi như mưa thì chẳng còn phát hiện thêm được gì nữa, thậm chí bọn họ còn không biết cuộc chiến là giữa những người nào với nhau. Tiếp đó, rất nhanh lại có tin rằng, tại khu vực phụ cận gần thành thị lại phát sinh đấu súng, vì vậy phía cảnh sát lại vừa vội càng ngăn cản tin tức truyền ra vừa mau chóng chạy đến…
Mười Một lẩn trốn tại một căn nhà rách nát tại khu ngoại ô thành phố Bonton, Anh quốc, hắn đang xé những mảnh y phục của mình ra để băng bó. Thế lực của "Ma Quỷ" tại phương tây thực sự quá lớn, đặc biệt là tại hai nước Anh và Mỹ, tại đó chúng có một lượng lớn lính đánh thuê xâm nhập vào. Thậm chí đã từng có người còn hoài nghi rằng, tổng bộ của "Ma Quỷ" có thể nằm ở một trong hai quốc gia đó.
Mười Một còn chưa chạy khỏi khoa nghiên cứu vũ khí sinh hóa được bao lâu thì "Ma Quỷ" đã phong tỏa tất cả các thành thị phụ cận, đồng thời phái đi một lượng lớn lính đánh thuê và sát thủ đi truy sát hắn. Mười Một chỉ có thể đánh du kích cũng đám lính đánh thuê vô cùng vô tận đó, đánh khắp từ thành phố này đến thành phố khác, Trên đường, đến cả thi thể của Sở Hải Lan cũng đã bị mất rồi.
Sau khi xử lí xong miệng vết thương, Mười Một nhẹ nhàng dựa người vào bức tường gỗ sau lưng, trong tay vẫn nắm chặt khẩu tiểu liên.
Ba ngày rồi, hắn đã liên tục chạy trốn ba ngày rồi, trong ba ngày đó hắn cũng chẳng nhớ nổi là mình đã giết chết mấy đám lính đánh thuê, nhưng đám truy binh phía sau vẫn hệt như đám ruồi nhặng bâu tới, xua mãi mà chẳng thể hết được. Thậm chí "Ma Quỷ" còn phái ra cả trọng binh, bao vây trùng trùng điệp điệp khắp mấy thành phố, vô luận là Mười Một chạy về hướng nào cũng chẳng thể thoát nổi, hắn đã bị chết cứng ở đay.
Chẳng có chỗ nào để chạy.
Mười Một nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hắn đã ba ngày không chợp mắt rồi. Ba ngày liền, không ăn không uống không ngủ không nghỉ, tất cả chỉ là chạy trốn, không ngừng chiến đấu, không ngừng chạy trốn.
Mười Một không sợ chết, nếu không hắn đã chẳng kiên quyết quay về Ma Quỷ khi biết chắc rằng về thì sẽ chết. Con người luôn có lòng hiếu lò, có lúc sẽ rất có thể vì lòng hiếu kì mà mất đi tính mạng. Mười Một vũng có lòng hiếu kì như vậy, tuy rằng nếu tránh ở Trung Quốc không trở lại thì có thể sống thêm được vài năm, nhưng hắn lại rất mong biết được đáp án, cho nên Mười Một đã trở về. Nhưng bây giờ hắn đã hối hận rồi, bởi vì lòng hiếu kì của hắn mà một người đã chết đi, một người thật sự qua tâm hắn đã chết đi.
Mười Một trước nay chưa từng hối hận vì quyết định của mình, nhưng lần này hắn đã thật sự hối hận, lần đầu tiên hối hận."Mười Một… sống tiếp…""Hãy chứng minh cho ta, ngươi mới là chiến sĩ mạnh nhất…""Con trai…"Lời của Sở Hải Lan vẫn văng vẳng bên tai Mười Một, tâm tình Mười Một lúc này đã chẳng thể bình tĩnh nổi nữa. Hắn cần phải sống tiếp, nhất định phải sống tiếp, sống vì lời hứa với Sở Hải Lan, vì để chứng minh với bà, hắn mới là chiến sĩ cải tạo hoàn mĩ nhất.
Đột nhiên, Mười Một từ mặt đất nhảy lên, lặng lẽ dựa vào cánh cửa, áp sát tai vào lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Vừa rồi, trong lúc hồ tư loạn tưởng, tai hắn hình như nghe thấy đang có những thanh âm rất khẽ từ bên ngoài vang tới. Nhưng lúc này hắn lại chẳng nghe thấy gì. Mười Một rất có lòng tin đối với thính giác của mình, hắn tin rằng vừa rồi mình không nghe lầm, đích xác là có những tiếng bước chân dẵm lên cành lá khô.
Mười Một chậm rãi lùi lại phía sau, vô cùng cẩn thận trèo ra bên ngoài cửa sổ. Khi hai châm vừa chạm đất, Mười Một tựa như phát giác ra cái gì đó, hắn lập tức nhảy trở lại vào trong phòng.
Cùng lúc này, một loạt đạn bắn thẳng vào vị trí hắn vừa đứng.
Không thể nhẫn nhịn nữa!
Mười Một cắn chặt răng, hắn đã bị bao vây rồi. Hắn có chút không hiểu được, đám người này rút cục là tìm đến nơi đây bằng cách nào. Trước khi chết Sở Hải Lan đã từng nói, trong cơ thể hắn không thể bị gắn thiết bị để truy tung vào, bởi vì tiến sĩ Tần cho rằng Mười Một chắc chắn sẽ là người chết nên không cần thiết phải chết tạo một thiết bị để truy tung nữa cho tốn kém. Còn y phục thì hắn cũng sớm đã tahu rồi rồi, đã như vậy, tại sao "Ma Quỷ" vẫn có thể đuổi theo hắn tới tận đây?
Đã chẳng còn thời gian cho Mười Một tỉ mỉ suy nghĩ rồi, từ khu rừng bên ngoài không ngừng truyền đến những tiếng quát tháo huyên náo.
Phía trước và phía sau đều có địch nhân, bên phải bên trái chẳng có động tĩnh gì, nhưng hai bên đó lại chẳng có cửa sổ để chạy trốn. Đối phương từ phía trước bao vây lại, Mười Một chỉ có thể lựa chọt vừa đánh giết vừa chạy mà thôi.
Bỗng dưng, bên ngoài truyền đến một thanh âm rất khẽ, có người đã dẵm lên một cành cây khô.
Mười Một lập tức nhảy lên, hướng về phía đó mà nổ súng, sau đó lại mau chóng ẩn nấp trở lại. Khi hắn vừa nấp xuống, một loạt đạn dày đặc đã bắn thằng vào trên giá cửa số."Một tên, còn sáu tên."Mười Một đợi loạt đạn của đối phương dừng lại rồi lập tức lao đến bên cạnh cửa sổ, phân biệt xả về hai hướng hai loạt đạn, sau đó lại một lần nữa tránh đi. Vừa tránh xong, lại có một loạt đạn bắn tới."Còn lại bốn tên." Mười Một hít sâu một hơi, phía bên kia chỉ còn lại bốn người, phía bên cửa chính cũng đã truyền lại tiếng bước chân. Hắn nhất định phải giết hết đám người bên này khi bọn kia kịp phá cửa chính, nếu không, khi bị hai bên vây lại thì hắn chỉ còn con đường chết. "Đang!" Một tiếng giật chốt lựu đạn từ bên ngoài truyền đến, đồng tử Mười Một hơi co lại, hắn lại một lần nữa lao đến bên cửa sổ, bắn thẳng về phía có tiếng giật chốt lựu đạn truyền tới.
Đồng thời lúc này, một loạt đạn từ bên ngoài bắn thẳng tới chỗ hắn. Mười Một mau chóng lấp đi, bên ngoài truyền đến một tiếng nổ lớn."Còn lại ba tên."Mười Một có một khả năng mà chưa ai biết được, đó là từ viên đạn có thể đoán ra phương hướng của đối phương, từ đó suy đoán ra bị trí, cự li và loại súng, đây cũng là một trong những vốn liếng giúp cho Mười Một có thể sống đến bây giờ. Từ lần đầu tiên đối phương công kích Mười Một đã biết chúng đứng phân tán ra, vừa rồi khi tên định ném lựu đạn vào bị bắn chết, lựu đạn rơi xuống đất rồi mới nổ tung. Nhưng vì bên cạnh hắn không có người, quả lựu đạn đó nổ nhưng chẳng uy hiếp đến ai nữa.
Lúc này, thanh âm từ phía cửa chính truyền đến đã rất gần rồi.
Mười Một nấp sau cửa sổ, trong tay nắm chặt khẩu tiểu liên, vừa nghe ngóng tình hình bên ngoài cửa số, vừa chăm chú quan sát về phía cửa chính. Chỉ cần có người phá cửa mà vào, hắn nhất định lập tức bắn về phía đó. Chỉ là, hắn thật sự hi vọng những kẻ ở phía cửa số và phía cửa chính phối hợp với nhau không tốt, nếu không hắn sẽ chết chắc không sai.
Đúng vào lúc này, phía cửa lớn đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng hô, tiếp đó là những tiếng súng dày đặc vang lên.
Mười Một hơi sửng sốt, tiếp đó cười nhạt rồi xoay người chuyên tâm đối phó với ba tên còn lại phía bên cửa sổ.
Ba tên kia tựa hồ như đã bị những phát súng chuẩn xác của Mười Một khiến cho sợ hãi, cũng có thể là muốn phối hợp với những tên ở cửa chính nên cứ một mức trốn tránh và chờ đợi."Bốp!" Cửa lớn bị đạp tung ra, bở vì cánh cửa đã mục nát lâu ngày nên đã bị đạp tung dễ dàng. Mười Một tịnh không hề quay đầu lại, bởi vì khi có người đạp cửa còn kèm theo một loạt những tiếng huyên náo phía sau.
Đây là thanh âm mà Mười Một thập phần quen thuộc.
Quả nhiên, ba tên phía bên kia cũng đã đồng thời động rồi, cả ba không hẹn mà đồng thời chạy về bên này.
Mười Một đột nhiên nhảy ra, nhả một loạt đạt về phía ba tên, ngay sau đó, ba tiếng rên rỉ vang lên.
Người đạp cửa bước vào xong cũng không nổ súng về phía Mười Một, tuy hắn nhìn rõ Mười Một đang đứng ngay trước mặt mình. Hắn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán rồi nói: "Lão đại, anh không sao chứ?"Mười Một chậm rãi xoay người lại, khóe miệng mỉm cười và khẽ nói: "Hầu Tử!"
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
19 chương
606 chương
81 chương
30 chương