Nhân Gian Băng Khí
Chương 672 : Trình Giảo Kim (2)
Ngay lục Vịt Bầu còn đang cảm thấy may mắn thì bỗng nhiên chiếc jeep đi giữa quay lại bám theo xe của Vịt Bầu.
Vịt Bầu vẫn chăm chú quan sát đoàn xe bằng gương chiếu hậu thấy chiếc jeep kia liền hồn vía lên mây, hắn lập tức gọi cho Cuồng Triều, nói:" Cuồng Triều! Mau gọi cho lão đại!"Cuồng Triều nghe ngữ khí Vịt Bầu rất vội, nghe còn hơn cả cứu mạng, cũng không nói nhiều, lập tức nối máy cho Mười Một."Lão đại!" Vịt Bầu gấp giọng kêu:" Ta bị Từ Khiêm theo dõi!"Mười Một im lặng chưa được một giây rồi nói:" Đỗ xe lại.""A?" Vịt Bầu nhất thời không có minh bạch, đương nhiên cũng không đỗ xe lại.
Mười Một nói:" Ngươi không thoát được đâu.""Nhưng…" Vịt Bầu thấy chiếc jeep kia đã đuổi đến rất gần, hắn cũng không dám đỗ xe lại, cũng không dám tăng tốc, mà chỉ có thể mở trừng mắt mà nhìn chiếc jeep đang dần áp sát lại:" Thế nhưng trên xe đây có súng ống phi pháp a.""Không sao." Mười Một nói:" Bọn họ sẽ mang các ngươi qua chỗ ta."Tuy rằng không biết tại sao Mười Một vẫn tự tin như vậy, nhưng Vịt Bầu vẫn quyết định tin tưởng vào hắn. Hắn bất đắc dĩ đem xe dừng lại, trong thời gian hắn hãm phanh lại, chiếc xe jeep kia vượt qua trong chớp mắt, rồi chặn lại ngay đầu xe của Vịt Bầu. Từ trên xe đi xuống bốn người mặc thường phục, nhưng nhìn tư thế của bọn họ thấy rõ được đây là quân nhân. Bốn quân nhân này từ đầu đến cuối động tác đều giống nhau như một, thậm chí đến cả độ dài bước đi cũng như nhau.
Đi tới trước xe của Vịt Bầu, một người quân nhân cong người gõ lên cửa kính. Vịt Bầu cười khổ với Nguyễn Thanh Ngữ, rồi hạ cửa sổ xe.
Tên này chậm chạp nhìn hắn, rồi lại nhìn Nguyễn Thanh Ngữ, quét trong xe một vòng không thấy gì đặc biệt nữa, liền nói:" Xuống xe."Vịt Bầu chỉ có thể bất đắc dĩ mở cửa đi xuống, trên thực tế hắn không nghe theo không được, tên đối diện này bản lĩnh rất cao, người ta chỉ một đấm thôi là có thể cho hắn đo đất. Phải biết bốn tên này đều là thiết huyết quân nhân thuộc hạng tinh nhuệ nhất a, đều là bộ đội đặc chủng đỉnh cấp Từ Khiêm mang theo bên người.
Quân nhân vừa nãy lạnh nhạt nhìn Vịt Bầu xuống xe, sau đó lại hất cằm về phía ghế sau, nói:" Đi lên.""Ách" Vịt Bầu xoa xoa mũi, hắn đi giải cứu con tin, thế nào bây giờ lại bị bắt cóc ?
Vịt Bầu rất phối hợp ngồi vào ghế sau xe, chen chúc vào với Nguyễn Thanh Ngữ. Quân nhân vừa nói chuyện với Vịt Bầu thì ngồi vào ghế lại, còn hai gã quân nhân khác, một gã ngồi vào ghế phụ lái, một gã ngồi vào bên cạnh Vịt Bầu. Tuy nhiên gã ngồi cạnh Vịt Bầu vừa chui vào xe đã thấy trên ghế đặt một túi du lịch, hắn cũng không thèm hỏi đây là cái gì, trực tiếp tóm lấy mở túi ra kiểm tra. Xong xuôi, hắn cười nhạt với Vịt Bầu một chút rồi ném cái túi cho tên đang ngồi ở ghế phụ lái.
Ngoài xe còn một gã quân nhân nữa, gã trở về trong xe jeep, rồi lùi xe về phía sau một chút cho xe của Vịt Bầu có thể quay đầu lại. Tên quân nhân chiếm vị trí lái xe của Vịt Bầu quay xe lại, rồi theo đường mà bọn Từ Khiêm vừa đi qua tiếp tục đuổi theo, xe jeep kia cũng bám theo sau bọn họ.
Lúc này, Mười Một vẫn đứng một mình bên ngoài gian hàng không có ly khai.
Cuồng Triều than vãn trong bộ đàm:" Vịt Bầu bị bắt.""Nga." Mười Một nhàn nhạt lên tiếng, làm như không chút nào lưu ý đến sinh tử của VịtBầu, tiếp tục đứng nguyên ở đó.
Không lâu sau, một chiếc xe đen cắm cờ đỏ có rèm che đi tới, phía sau là một chiếc xe chở lính hướng bên này chạy qua. Hai chiếc xe một trước một sau dừng lại. Xe vừa dừng lại, cửa xe vận binh đã hạ xuống "Rầm!" rồi một đám binh sĩ mặc quân trang nhảy xuống, phải có hơn ba mươi người. Những người này nhanh chóng bao vây kho hàng phía sau hắn, tuy rằng bọn họ không mang theo vũ khí, thế nhưng lão hổ dù thiếu răng khi xuống núi vẫn uy phong như thường.
Mười Một lạnh nhạt nhìn đám lính này bao vây quanh hắn, căn bản không có để trong lòng, hai mắt chỉ chăm chú theo dõi chiếc xe cắm cờ đỏ kia.
Cửa xe cờ đỏ mở ra, trước từ hai cửa bên đi xuống hai quân nhân, trông khoảng ba mươi tuổi, hình dáng rõ ràng là long tinh hổ mãnh, trăm phần trăm là binh sĩ tinh nhuệ nhất, không phải binh sĩ đã qua huấn luyện nào có thể sánh bằng.
Khi hai gã quân nhân này xuống xe, trong đám binh sĩ kia chạy tới sáu người vây quanh chiếc xe cắm cờ đỏ, bọn họ không phải là muốn vây khốn chiếc xe, mà là muốn bảo vệ người từ trong xe đi ra.
Hai gã quân nhân vừa ra khỏi xe trông rất nguy hiểm nhưng trong mắt Mười Một căn bản là không có bọn họ, phảng phất như hai người kia cùng cả đám binh sĩ chỉ là không khí. Một gã quân nhân trong đám đi tới cửa sau xe, cung kính mở cửa xe ra nghênh tiếp người bên trong.
Mười Một đầu tiên là nhìn thấy mái đầu bạc phơ, tuy rằng tóc đã trắng, nhưng bảo dưỡng rất tốt, trông rất đẹp. Bên dưới là khuôn mặt tỏ rõ tuổi tác đã cao nhưng lại không có nhiều nếp nhăn cho lắm, nổi bật nhất trên đó là đôi mắt tựa như sao lấp lánh trên trời đêm. Kẻ khác nhìn vào là biết lão nhân này tuyệt đối không phải người bình thường.
Cuối cùng lão nhân kia mới chui hẳn ra khỏi xe. Vóc người lão cũng không cao to, miễn cưỡng khoảng một thước bảy, mặc một bộ trang phục thùng thình, nhìn không ra thân thể lão ra sao, bất quá vào tuổi này, chắc thân thể đã sớm suy tàn mất rồi. Mặc dù vậy, làm người khác chú ý vẫn là khí thế trên người lão già này, tựa như lão đứng chỗ nào là núi Thái Sơn rớt xuống ngay chỗ đó vậy. Mà khi lão nhìn người, bất luận kẻ nào cũng không dám nhìn thẳng vào lão, thậm chí không dám chống lại ánh mắt của lão. Đây là khí thế của những người có địa vị cao, nhất là những người có địa vị lớn trong quân đội, nắm quyền sinh sát, trên người bọn họ tràn đầy lãnh ý, không ai dám tiếp cận.
Lão già này chính là Từ Khiêm, so với ảnh chụp thì trông lão già nua hơn, nhưng khí thế lại mạnh hơn. Từ lần đầu tiên Mười Một thấy lão, đã biết hắn gặp phải kình địch. Khí thế của Từ Khiêm so với Âu Dương Bác còn kinh khủng hơn, một ánh mắt tựa hồ có khí thế làm chủ thiên hạ. Về điểm này, Âu Dương Bác xem ra kém hơn Từ Khiêm, kém hơn rấtnhiều. Chênh lệch này sợ rằng chỉ có thời gian mới có thể bù đắp.
Từ Khiêm lạnh lùng quét mắt qua người Mười Một, phảng phất như không nhìn thấy hắn, mà nhìn vào bên trong kho hàng. Lão nhíu mày, đánh mắt cho tên quân nhân đứng bên cạnh. Quân nhân đó lưng thẳng tắp, chào lão theo đúng nghi thức quân đội sau đó đi qua bên cạnh Mười Một mà bước vào kho hàng. Ước chừng hơn một phút sau, tên này mới đi ra, lại tới bên Từ Khiêm, trước là chào một cái, sau đó nhỏ giọng nói vào lỗ tai lão vài câu.
Từ Khiêm nghe thủ hạ báo lại, quang mang trong mắt vụt sáng đột ngột, sau khi quân nhân nói xong lại quét mắt qua người Mười Một. Chỉ là lần này lão lại nhìn thẳng vào hắn, còn rất tỉ mỉ đánh giá hắn.
Bỗng dưng, khóe miệng Từ Khiêm hơi vểnh lên rất nhỏ, hỏi:" Người ở bên trong do ngươi giết ?"Mười Một nhìn lão, gật đầu một cái.
Từ Khiêm gật đầu nói:" Không sai. Một kích lấy mạng sạch sẽ … Ngoan độc!"Mười Một nhàn nhạt nói:" Quá khen." Từ Khiêm bật cười:" Ngươi nghĩ rằng ta đang khích lệ ngươi ?"Mười Một nhẹ nhàng nhún vai, cũng không rõ là ý tứ gì.
Từ Khiêm lại nhìn hắn, một lúc sau lão lại dời mắt đến cánh cửa lớn bằng kim loại của kho hàng. Nói chính xác, là cái vết chân thật sâu trên cửa kim loại của kho hàng.
Nhìn vết tích kinh khủng kia, Từ Khiêm cũng không biểu lộ bất luận cái gì, thậm chí ánh mắt cũng không có biến ảo qua. Chỉ có ánh mắt chợt lóe mới làm cho người khác biết lão đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Từ Khiêm không nói gì, Mười Một cũng lặng im, hai người rất ăn ý kéo dài thời gian. Mấy phút đồng hồ sau, một chiếc xe việt dã và một chiếc jeep chậm rãi chạy tới.
Hai chiếc xe dừng lại phía sau xe chở lính, Vịt Bầu và Nguyễn Thanh Ngữ cũng không có xuống xe, trong hai chiếc xe mỗi xe có một gã quân nhân đi xuống. Hai tên đi tới trước mặt Từ Khiêm, tôn kính chào theo nghi thức quân đội, rồi tên đi ra từ xe việt dã đến gần Từ Khiêm nói vào tai lão mấy câu.
Từ Khiêm mắt sáng ngời, nhìn Mười Một khẽ cười, chỉ là cái dáng cười làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Từ Khiêm rất nhanh thu hồi ánh mắt từ trên người Mười Một, rồi hỏi tên quân nhân vừa báo cáo xong:" Chắc chắn chứ ?""Vâng!" Quân nhân gật đầu."Khặc khặc, quả thật làm khó cho ta a." Từ Khiêm nhìn về phía Mười Một, còn Mười Một vẫn như cũ lạnh lùng nhìn lão.
Từ Khiêm đột nhiên sắc mặt phát lạnh, trầm giọng quát: " Mang đi!"Đám lính được Từ Khiêm điều tới không có phản ứng gì, nhưng bốn gã quân nhân gần Từ Khiêm nhất đã hành động. Trong đó hai gã che trước người Từ Khiêm, còn hai gã kia thì phóng tới bên người Mười Một. Hai người lập thành trận thế bao vây Mười Một lại, đồng loạt ra tay. Nhưng Mười Một nhẹ nhàng đi tới trước, người ngoài cũng chỉ nhìn thấy hắn đi tới hai ba bước mà thôi, nhưng từ con mắt của hai gã quân nhân động thủ, dường như Mười Một đã biến mất ngay trước mắt. Mà cánh tay bọn họ định chụp vào tay của Mười Một, cũng chỉ có thể nắm vào không khí.
Hai gã quân nhân đồng thời xoay người, liền nhìn thấy Mười Một đứng phía sau bọn họ khoảng hai, ba bước, hơn nữa trông dáng dấp hắn, phảng phất như vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa có di chuyển qua. Hai gã quân nhân lộ ra thần sắc kinh hãi, chỉ cần thấy chiêu thức ấy, bọn họ đã biết bản thân đụng phải cao thủ võ học cổ truyền.
Quả thật, bọn họ cũng không có đoán sai, từ phương diện nào đó mà nói Mười Một coi như là cao thủ võ thuật cổ truyền. Chiêu thức hắn vừa dùng cũng là hàng thật giá đúng, là bộ pháp cực cao siêu trong kho tàng võ thuật cổ truyền, tiêu dao thoát trần,thần bí vô song, do thần kiếm Lục Dương chế ra, Nguyệt Vũ Bộ.
Nguyệt Vũ Bộ, là trăng múa, người cũng múa, hay người múa theo trăng, hay trăng múa theo người ?
Nguyệt Vũ Bộ là bộ pháp cực cao thâm, nghiên cứu cửu cung bát cách, trận pháp Thiên Cương. Nó chuyên môn nhằm vào địch nhân, mỗi một bước là vào góc chết trong tầm mắt địch nhân, cho nên những người khác chỉ thấy hắn bất quá chỉ đi vài bước dễ dàng hóa giải thế tới của hai người kia, thực chất lấy hai quân nhân mà nói, bọn họ căn bản là không thể nắm lấy được, Mười Một dường như biến mất không để lại chút vết tích gì, còn lúc nào hắn biến mất,mời xem chương sau sẽ rõ với các tình tiết hấp dẫn hơn.
Truyện khác cùng thể loại
473 chương
120 chương
166 chương
83 chương