Nhân Gian Băng Khí
Chương 511 : Kế Hoạch Hoàn Hảo (2)
Với Thanh Bang và Phong Dã Tổ, đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm khó ngủ. Phong Dã Tổ thê thảm nhất, mấy chục người bị dẫn luôn về Cục cảnh sát. Vu lão béo đỡ hơn một chút, chỉ bị mời lên đồn "lịch sự" uống trà trò chuyện. Đương nhiên câu chuyện không trực tiếp đi vào vấn đề, ai dám ngang nhiên đắc tội với một trong ba Đại trưởng lão Thanh Bang đây? Dù không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ cho người nhà chứ!
Cho nên phía cảnh sát tuy trong bụng mắng chửi Vu lão béo hết lời nhưng bề ngoài vẫn khách sáo kính cẩn, một Vu tiền bối hai Vu gia này nọ. Vu gia ngài ăn cơm chưa? Vu gia ngài có bao gái không? Vu gia ngài có phải chán nữ nhân Trung Quốc mới phái thủ hạ đến khách sạn cướp mấy thiếu nữ nước ngoài về không?
Chính quyền Trung Quốc cũng không khỏi đau đầu, nhất là Bộ ngoại giao. Khỏi phải nói, Đại sứ quán Nhật Quốc bất chấp đêm khuya phái người xông thẳng vào Cục cảnh sát, đập bàn khua ghế đòi lập tức thả người. Đáp lại, phía Trung Quốc cũng nhanh chóng mời đại diện ngoại giao đối phương đến Cục cảnh sát làm việc. Vị lãnh đạo này rất thú vị, khăng khăng khẳng định nhóm nữ nhân Nhật Quốc đó là gián điệp, có chết cũng không thả!
Đại sứ Nhật Quốc còn có thể làm gì nữa? Trong thâm tâm họ biết rõ, nhóm mỹ nữ Phong Dã Tổ quả thực là đặc công được nước họ bí mật huấn luyện, nói là gián điệp cũng không phải quá. Nếu làm lớn chuyện mà bại lộ thì cuối cùng lãnh đủ vẫn là chính phủ mình. Ai bảo mấy thiếu nữ yêu kiều ấy ghê gớm như vậy, hai mươi mấy cô mà đánh tan hơn năm mươi côn đồ, trong khi bản thân chỉ bị thương nhẹ vài người, có nói ra cũng không ai tin!
Thực ra vị lãnh đạo Trung Quốc kia không hề biết tường tận đến như vậy, chỉ là muốn giữ thể diện cho quốc gia nên mới nói Phong Dã Tổ là gián điệp mà thôi.
Cả hai nước đều không dám làm lớn chuyện. Một bên thì sợ bị người ta phanh phui tổ chức gián điệp, bởi Phong Dã Tổ không chỉ nhắm vào Trung Quốc mà ngay cả mấy nước lớn Phương Tây cũng có không ít mỹ nữ của nhóm này "hoạt động" bên cạnh các chính trị gia bản địa. Nếu sự thật bị phát giác, Nhật Quốc rất có thể gặp chuyện với một loạt các quốc gia khác.
Bên thứ hai là Trung Quốc thì vẫn chưa chắc chắn. Nguyên nhân quan trọng nhất là vì trong hai phái gây sự có một là Thanh Bang. Trong thế giới Phương Đông, bất luận là xã hội trắng hay xã hội đen, không ai không biết hai bang phái Thanh Bang và Hồng Môn, cho dù là bang hội lớn nhất Nhật Quốc cũng phải kiêng dè họ vài phần.
Nhật Quốc không có ý định tấn công Thanh Bang, chỉ muốn Trung Quốc thả người, yên chuyện là được. Nếu để dây dưa, một khi thân phận Phong Dã Tổ bị công bố thì địa vị của nước này trên trường quốc tế sẽ rơi rớt thảm hại. Điều quan trọng hơn là Phong Dã Tổ đến đây là gánh vác sứ mệnh quan trọng, đâu thể chưa làm được gì đã bị bắt hết chỉ vì một nguyên nhân vớ vẩn nào đó?
Phía Trung Quốc cũng không hề muốn lôi Thanh Bang vào cuộc, nhưng bị người ta đến cửa đập bàn đòi người như vậy, có thể nói thả là thả sao? Đã thế thì chúng ta không thả, xem các ngươi làm được gì!
Tóm lại cả hai bên đều ngầm thoả thuận không nhắc đến Thanh Bang, chỉ xoay quanh đề tài gián điệp hay không phải gián điệp!
Phong Dã Tổ bị bắt vào Cục cảnh sát Trung Quốc, thủ tướng Nhật Quốc tức giận đến nhảy lên đùng đùng, nhưng dù ông ta nhảy gẫy cả chân cũng không ăn thua gì. Thân phận Phong Dã Tổ bị người ta phanh phui rồi, còn nhắm đúng vào lý do gián điệp nữa chứ! Giờ phải làm sao đây? Người bị bắt là chuyện nhỏ, đại kế quốc gia bị cản trở mới là chuyện lớn!
Lãnh đạo hai nước cùng triệu tập họp khẩn cấp ngay đêm đó, nhưng bàn tới bàn lui, có lẽ phải mấy ngày nữa cũng không nghĩ ra đáp án. Các mỹ nữ yêu kiều của Phong Dã Tổ vẫn tiếp tục bị giam, hạnh phúc nhất có lẽ chính là những cảnh sát đang làm việc ở đó.
Còn kẻ gây ra tất cả những chuyện này thì sao? Y đang ngồi trong phòng khách sạn năm sao, thưởng thức rượu ngon nghe nhạc cổ điển, dáng vẻ đầy nhàn hạ thoải mái.
Chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông, phát ra một tràng âm thanh vui tai. Lục Đạo mở máy, bên trong truyền ra một giọng nam nhân: "Đã sắp xếp cả xong!""Tốt!" Lục Đạo hít nhẹ một hơi, không khí hình như thoảng mùi máu... Lại hỏi: "Không ai phát hiện chứ?""Yên tâm, đây là chuyên môn của tôi!""Cũng không mua ai chứ?""Không, đều do một mình tôi làm. Anh đã dặn không được để lại dấu vết mà!""Ừm..." Lục Đạo cười thỏa mãn: "Lúc nào bắt đầu được?""Bất cứ lúc nào."Lục Đạo chợt liếm liếm môi vẻ nôn nóng, cười nhẹ: "Vậy thì bắt đầu đi!""Được!""Hà hà hà..." Gác điện thoại, Lục Đạo cao hứng nhấc cốc rượu trong suốt, màu vang đỏ sóng sánh như màu máu tươi, ngửa cổ khoái trá uống cạn một hơi, đoạn liếm mép cười ngây dại nhìn cốc rượu rỗng: " Hay lắm! Đêm nay sẽ là một đêm thú vị...!"*************"Ầm!"Câu nói vừa dứt, trụ sở cảnh sát chỗ Phong Dã Tổ bị nhốt bỗng nhiên phát nổ….
Kinh ngạc, không thể hình dung hết tâm trạng của chính quyền hai nước, nhưng chấn động nhiều nhất chính là Vu lão béo. Sau khi nghe tin, lão rơi ngay vào trạng thái mụ mẫm, mặt trắng bệch, toàn thân rã rời, một lúc lâu sau mới lắp bắp: "Xong rồi, xong thật rồi......."Điểm phát nổ ở ngay gần phòng giam, nơi đang nhốt hai mươi bảy nghi phạm nghi là gián điệp Nhật Quốc và một số tên lưu manh giang hồ khác. Ba người chết tại chỗ, mười chín người bị thương nặng, hơn hai mươi người bị thương nhẹ các mức độ. Nhóm mỹ nữ Phong Dã Tổ có một người chết, bốn người thương nặng, mười một người bị thương nhẹ.
Chính quyền hai nước không muốn làm lớn chuyện cũng không được nữa rồi. Cảnh sát Trung Quốc lập tức tổng truy lùng khắp Kinh thành, tìm kiếm hung thủ gây ra vụ nổ. Có điều kết cục từ đầu đã cho thấy họ chỉ tốn công vô ích, lùng sục suốt đêm không có chút manh mối. Thậm chí thuốc nổ cũng không biết từ đâu đến, ai đưa vào Cục cảnh sát, bố trí lúc nào cũng không ai hay...Ánh mắt chúng nhân cuối cùng đều dồn vào Thanh Bang, vì kẻ có động cơ chỉ là Thanh Bang mà thôi! Vu lão béo có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, vừa từ Cục cảnh sát trở về chưa kịp ngủ lại bị người ta mời quay lại uống trà, trò chuyện trên trời dưới đất một lần nữa.
Không moi được manh mối nào từ Vu lão béo, cảnh sát lại nhìn sang Đại Khuyên và Vận Mệnh. Tại Trung Quốc lúc này, người có bản lĩnh đánh bom Cục cảnh sát Kinh thành trừ Thanh Bang Hồng Môn, e là chỉ có hai nhóm đánh thuê khét tiếng đó mà thôi. Nhưng hai thế lực lớn ấy quả thật rất an phận, không thể tìm ra chút chứng cứ nào gây bất lợi cho họ.
Cuối cùng không biết nguồn thông tin từ đâu, cảnh sát lại nghe vụ nổ này rất có thể liên quan đến Quỷ Thủ!
Quỷ Thủ là tổ chức gì mọi ngươi đều biết rõ, hơn nữa gần đây tinh anh Quỷ Thủ vào ra Trung Quốc khá nhiều cũng không còn là chuyện bí mật. Bất kể tin tức có đáng tin hay không, sự chú ý của cảnh sát lúc này lại chuyển sang Quỷ Thủ.
Tin truyền lên trên, từ trên lại lệnh xuống, bộ đội Long Hồn phải bí mật vào cuộc!
Ngay trong đêm đó, ngoài vài người quan tâm thì không ai chú ý đến, lực lượng của Đại Khuyên và Vận Mệnh đang bắt đầu bí mật hướng đến Trấn Nguyên Sơn thành phố Vệ Thiên...*************"Rốt cuộc là chuyện gì?" Ngồi trong xe, Võ Đại Lang nghi ngờ hỏi: "Vu lão béo người này không phải rất sáng suốt sao? Cớ gì gây ra chuyện ngu xuẩn này chứ?""Ha ha ha... cậu thật sự cho rằng là do Vu lão béo làm?" Hữa Vũ Cường ngồi ghế sau cười ha hả.
Võ Đại Lang lặng người: "Không phải ông ta, còn có thể là ai?"Đường Thúc lắc đầu cười đau khổ: "Đại Lang ơi là Đại Lang, ta phải nói với anh thế nào mới được đây..."Võ Đại Lang vẫn ngơ ngác: "Tôi làm sao?"Hứa Vũ Cường xua tay chán ngán: "Lẽ nào anh quên Lục Đạo từng vỗ ngực bảo đảm, y có khả năng khiến cả Long Hồn, Phong Dã Tổ và Quỷ Thủ đối đầu với nhau, không còn lực làm phiền chúng ta?"Võ Đại Lang vỗ đầu, lúc đó mới hiểu ra: "Là âm mưu của Lục Đạo?"Hứa Vũ Cường hít sâu một hơi, gật gù: "Xem như cậu còn biết suy nghĩ!""Không phải tôi không nghĩ đến..." Võ Đại Lang ấp úng: "Có điều không ngờ tiểu tử Lục Đạo đó bề ngoài hiền lành mà bên trong gian hiểm như vậy, cả người của mình cũng hãm hại như không...!"Đường Thúc thở dài: "Quân tử dễ chặn, tiểu nhân khó phòng. Chuyện này không liên quan đến chúng ta, không cần lo. Lục Đạo vốn không phải người dễ đối phó, huống hồ sau lưng hắn còn có..."Võ Đại Lang hừ nhạt: "Thằng cha 13 đó, không phải toàn nấp sau lưng người ta sao? Có bản lĩnh thử cùng tôi đánh một trận..."Đường Thúc trừng mắt cắt ngang: "Đừng nói xằng, 13 không phải là người anh có thể ứng phó. Ta cấm anh nói kiểu ấy nữa, nhất là trước mặt Lục Đạo, biết chưa?"Võ Đại Lang không dám cãi, chỉ "vâng" một tiếng đầy miễn cưỡng. Đường Thúc và Hứa Vũ Cường tất nhiên biết rõ gã không phục, nhưng không biết phải khuyên Võ Đại lang thế nào.
Đoàn xe đi vào một vùng vắng vẻ, chỉ nghe tiếng lục cục của đất đá, bụi bay đầy trời. Cách xa vài cây số là một đoàn xe khác, lính đánh thuê của Vận Mệnh..."Đây là bản đồ căn cứ, nơi đột kích là cách một cây số bên trái nghĩa trang, đảm bảo không bị phát hiện. Ngoài ra còn có một đường thủy thông thẳng vào giữa căn cứ, tôi đề nghị chia quân làm hai đường, một đường công thẳng một đường đánh lén..." Trong xe, Lục Đạo vừa chỉ bản đồ vừa giải thích cho một thanh niên tóc trắng.
Người tóc trắng này chính là cao thủ đột kích địa vị tương đương với Lục Đạo trong Vận Mệnh, Thiên Táng."Để tôi xem...!" Thiên Táng chăm chú nhìn tấm bản đồ vẽ rất chi tiết, từng hốc hang động, các con đường lớn nhỏ đều có đủ, thậm chí những trạm canh then chốt cũng được đánh dấu rõ ràng."Cái này là gì?" Gã chỉ một đường đứt nét trên bản đồi. Đường đứt nét này chạy ra từ một hang động, nói là "đường" nhưng không rõ là thông đến đâu, nói không phải đường cũng không xong vì nhìn rất giống một con đường.
Lục Đạo liếc qua, hơi gật đầu: "Đườg thoát khẩn cấp, thông ra đâu thì không biết.""Không biết?" Thiên Táng bật một tiếng cười khan: "Không biết thông ra đâu thì cũng không thể bố trí chốt chặn, chắc chắn chúng sẽ trốn thoát không ít đó!""Cái này không nói được!" Lục Đạo nhướn mày: "Chỉ cần chiếm được các tư liệu cần thiết là đủ, bọn chúng trốn bao nhiêu không phải lo. Vả lại sau chuyện này chúng ta cũng không có gì bận tâm nữa!"Thiên Táng suy nghĩ một lúc rồi im lặng. Quyết định của Lục Đạo từ trước đến giờ đều luôn rất chính xác, nếu y đã nói vậy thì tốt nhất cứ nghe theo như vậy."13 thật sự không tham gia?" Lục Đạo bỗng hỏi."Phải!" Thiên Táng gật đầu: "Cấp trên có việc cần phải đích thân đi làm, có thể là gặp Đơn Đao. Ông ấy nói chuyện lần này giao tôi và anh toàn quyền phụ trách.""Không đến cũng hay!" Lục Đạo cười cười nói: "Giữ chút bí hiểm cũng tốt..."Thiên Táng không hiểu: "Giữ chút bí hiểm... tại sao?""À… với cái đầu của anh tôi khó mà giải thích nổi...""Đừng có lúc nào cũng tỏ ra thông minh, tôi có tranh với anh đâu...!"***************Mấy cánh quân cùng kéo đến thành phố Vệ Thiên. Để tránh theo dõi, Lục Đạo đề nghị chia lực lượng của Mệnh Vận và Đại Khuyên ra các nhóm nhỏ hành quân theo những tuyến khác nhau, cuối cùng mới hội tụ lại một chỗ. Vì đường phải đi của vài nhóm khá dài nên khi tụ tập đủ lại thì trời đã nhá nhem tối. Dù sao kế hoạch của Lục Đạo là tấn công từ nửa đêm đến sáng cho nên họ cũng không gấp gáp gì.
Thực ra số người mà Đại Khuyên và Vận Mệnh phái đến không hề nhiều, tổng cộng không đến một trăm, nhưng tất cả đều là tinh binh được chọn lựa kỹ càng. Binh quý tinh không quý nhiều, cách quý lạ không quý mạnh, đó là chủ trương Lục Đạo đưa ra ngay trong cuộc họp đầu tiên. Tấn công Huyết Hồng Hoa, thứ y cần là tinh binh và vũ khí hiện đại, không phải một đám quân ô hợp chỉ biết bắn và chạy, địch thiệt một nghìn mình cũng mất tám trăm thì thắng cũng không có ý nghĩa gì!
Hơn nữa tinh binh ít người dễ điều khiển, nếu mang quân đông nhỡ Long Hồn đến bao vây, e rằng có cánh cũng không thoát.
Hai cánh quân tập kết tại một khe núi Trấn Nguyên Sơn. Nơi này cách thành phó khá xa, không ai chú ý đến.
Trong chiếc xe sang trọng, Lục Đạo, Thiên Táng, Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang quây quanh tấm bản đồ, hoàn thiện lần cuối phương án tác chiến. Đường Thúc không tham gia, lão đã lớn tuổi không thích hợp với việc đánh giết, chỉ yên tĩnh ngồi trong xe chờ tin thắng trận của đám người trẻ đưa về... Vả lại, nếu sự việc thất bại thì lão có thể dễ dàng quay mông chạy trốn, hồ ly thì lúc nào chẳng là hồ ly..."Vậy là cửa chính giao cho Đại Khuyên các anh, Vận Mệnh chúng tôi tiến ngầm vào theo đường thủy, từ trong đánh ra. Tôi sẽ phái thêm một nhóm viện trợ hỏa lực cho các anh…" Lục Đạo lần lượt chỉ các mục tiêu trên bản đồ, nói một mạch.
Võ Đại Lang bất mãn: "Sao lại bắt Đại Khuyên chúng tôi đột phá chính diện?""Tôi không bắt các anh đột phá mạnh, chỉ bảo hãy lôi kéo hỏa lực của chúng, để chúng tôi đánh úp bên trong. Hơn nữa chúng tôi còn tách ra một nhóm chi viện cho các anh, hay chúng ta đổi vị trí? Chúng tôi lo cửa chính, sẽ lôi kéo hỏa lực nhưng không tấn công mạnh. Đại Khuyên các anh xâm nhập theo đường thủy, có điều vào bên trong là có thân tự lo, đừng trông chờ bất cứ sự viện trợ nào. Đương nhiên các anh cũng phải để lại một nhóm tăng cường hỏa lực cho chúng tôi. Thế nào?" Lục Đạo đẩy mắt kính, giọng nhẹ nhàng chậm rãi.
Võ Đại Lang và Hứa Vũ Cường nhìn nhau... dù sao thì chiếm cửa chính vẫn dễ hơn thâm nhập. Hai gã không phản đối nữa, chỉ nói: "Được, nhưng chúng tôi không chắc có thể đột phá vào!" "Không thành vấn đề!" Lục Đạo cười: "Chỉ cần các anh lôi kéo được phần lớn hỏa lực của chúng là tốt rồi.""Vậy kết quả…""Cứ theo hiệp ước, chia năm năm!""Được!" Võ Đại Lang đấm tay: "Cứ vậy đi!"Hai gã trở về trình bày sự việc cho Đường thúc. Cả Đường Thúc cũng thấy bề ngoài thì Đại Khuyên chiếm thuận lợi, nhưng lão vẫn không dám xem thường, luôn dặn dò Hứa Vũ Cường và Đại Lang cần phải cẩn thận với Lục Đạo.
Phía bên kia, sau khi Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang ra khỏi xe Lục Đạo mới nói: "Thiên Táng, chuyện lần này hoàn toàn giao cho anh. Nhớ, đầu tiên phải tìm được tầng mạng thứ hai của chúng, sau khi lắp thiết bị **** dữ liệu nhất thiết phải tử thủ giữ lấy, đến khi Long Uy báo xong mới được rút. Hoặc giả chính tôi báo lui thì các anh mới được lui, nhớ chứ?"Thiên Táng háy mắt: "Còn anh? Không đi cùng chúng tôi?"Lục Đạo cười nhạt: "Anh có thấy tướng quân đích thân cầm súng ra chiến trường bao giờ chưa?""Tướng quân không cầm súng thì cầm gì...?!""…."Với cái đầu đậm đặc của Thiên Táng, Lục Đạo thật khó giải thích được một tướng quân phải như thế nào...
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
390 chương
175 chương
110 chương
34 chương
2205 chương