Nhân Gian Băng Khí
Chương 486 : Phá rồi làm lại
Điện thoại di động của Trương Linh Linh vang lên một hồi chuông rất dễ nghe, nàng vừa lau tóc vừa từ nhà tắm đi ra, chạy đến phòng ngủ cầm lấy di động, nhìn số mà không nhận ra số của ai, nàng ấn nút nhận điện thoại rồi nói: "Ai thế?"Trong điện thoại truyền ra giọng nói của một gã trai, giọng rất khép nép: "Linh Linh, là anh."Trương Linh Linh hơi sửng sốt, có chút chột dạ nhìn về phía Mười Một ở bên kia phòng khách, hạ giọng hỏi: "Sao anh lại trở về?""Làm sao mà nói nhỏ như thế, trong nhà có người hay sao?""Không, không có ai cả. Có chuyện gì sao?"Nam nhân kia trầm mặc một lát rồi nói: "Đại ca của anh đã xảy ra chuyện, anh phải trốn đi xa, bây giờ em còn tiền không?"Trương Linh Linh khẽ nói: "Em lấy tiền ở đâu ra cơ chứ?""Ừ, vậy cũng không sao, anh sẽ tự nghĩ cách. Bây giờ em có thể ra ngoài một chuyến được không?""Bây giờ ư?" Trương Linh Linh nhìn về phòng khách một chút rồi lắc đầu nói: "Bây giờ thì không được.""Bảo bối, tối nay anh phải đi rồi, lần này đi cũng không biết sau bao lâu mới có thể trở về được, mà có thể sẽ không trở về Ôn Thành nữa. Anh mạo hiểm như vậy trở về cũng chỉ là muốn gặp mặt em. Ngay cả yêu cầu này của anh em cũng không đáp ứng được sao?""Nhưng mà......""Chỉ mười phút thôi, anh chỉ gặp em một chút, sau đó lập tức đi ngay."Trương Linh Linh do dự một chút rồi gật đầu nói: "Được rồi, ở đâu thế ?""Quán massage Tín Thiên, phòng 301. Cứ như vậy nhé, tới ngay đi, anh đợi em."Cúp điện thoại, Trương Linh Linh thở dài, thay quần áo rồi đi ra nói: "Anh ơi, em có việc phải đi ra ngoài một chút."Mười Một đang ăn, chỉ thản nhiên "ừ" một tiếng."Em sẽ quay lại nhanh thôi, anh trông nhà cẩn thận nhé!" Trương Linh Linh mỉm cười nhìn Mười Một rồi sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Mười Một buông đũa xuống rồi đi vào phòng ngủ, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại mà Diệp Kiếm đã đưa cho hắn, ấn một dãy số rồi nói: "Diệp Kiếm, kiểm tra một chút về quán massage Tín Thiên."******Quán massage Tín Thiên cách phòng ở của Mười Một và Trương Linh Linh không xa lắm, đi bộ tầm hơn mười phút là có thể tới nơi.
Trương Linh Linh đi một mạch tới quán massage Tín Thiên, khi đi vào phòng 301 thì mới phát hiện ra bên trong có sáu nam nhân đang nằm xoa bóp bấm huyệt.
Một nam nhân trong đó khi nhìn thấy Trương Linh Linh thì lập tức đuổi tất cả nhân viên xoa bóp trong phòng ra ngoài, ngồi dậy rồi hướng về phía nàng vẫy vẫy tay: "Linh Linh, em tới rồi à. Ái chà, mới có mấy tháng không gặp mà em xinh đẹp hơn bao nhiêu ra rồi."Nam nhân này chính là bạn trai của Trương Linh Linh, Nhâm Ngân Căn. Nàng và Mười Một hiện giờ đang ở cái phòng do chính tên Nhâm Ngân Căn này thuê. Về phần năm nam nhân còn lại thì nàng không nhận ra ai cả, mà ánh mắt của năm người đó nhìn nàng đều mang theo vẻ dâm ô, khiến cho nàng cảm thấy rất không thoải mái.
Trương Linh Linh đứng ở cửa không đi vào, hướng về phía Nhâm Ngân Căn ngoắc tay nói: "Anh đi ra đây đi."Nhâm Ngân Căn cười nói: "Sợ cái gì chứ, bọn họ đều là bạn của anh, không có việc gì đâu, vào đây đi, có anh bảo vệ em cơ mà."Nghe bạn trai nói vậy, Trương Linh Linh cuối cùng đành thấp thỏm e dè đi vào. Nhưng nàng còn chưa có đi đến trước giường của Nhâm Ngân Căn, thì người ngồi cạnh Nhâm Ngân Căn đang dùng ánh mắt tràn ngập dâm dục nhìn nàng đột nhiên vung tay lên. Trương Linh Linh chưa biết là có chuyện gì thì cả người đã run lên, vô thức xoay người muốn chạy. Thế nhưng lúc này ở phía sau có một gã nam nhân xông tới ôm lấy nàng. Trương Linh Linh hoảng sợ muốn kêu thét lên thì miệng đã bị người ta bịt lại, còn bị đẩy ngã lên giường.
Bốn nam nhất đồng lọat xông lên, kẻ thì rút dây lưng ra trói lấy hai tay nàng, kẻ thì lấy khăn lông bịt chặt mồm nàng lại. Trương Linh Linh liều mạng giãy giụa, nhưng sức của một cô bé thì làm sao có thể so sánh được với bốn nam nhân to lớn, nàng chỉ có thể cam chịu bị bốn nam nhân áp trụ không thể cựa quậy, để mặc mấy bàn tay to lớn sờ xoạng ở trên người nàng. Trương Linh Linh căm hận nhìn trừng trừng vào Nhâm Ngân Căn, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Nhâm Ngân Căn có chút xấu hổ không dám nhìn nàng, hướng phía nam nhân ngồi cạnh cười khan nói: "Tứ ca, thế nào ?"Tứ ca châm một điếu thuốc, thuận tiện đưa cho Nhâm Ngân Căn một điếu. Rít một hơi rồi phun ra một làn khói và nói: "Hàng cũng không tồi, nhìn cũng có vẻ ngây thơ, đáng tiếc là không phải xử nữ, nhiều nhất hai ngàn."Nhâm Ngân Căn cười nói:"Hai ngàn thì hai ngàn." Sau đó không cam lòng nhìn Trương Linh Linh còn đang giãy dụa, giọng căm hận nói: "Con đàn bà lẳng lơ này, khi tới tay lão tử thì đã không còn nguyên tem rồi."Tứ ca xuống giường đi tới phía trước Trương Linh Linh, vuốt ve mặt nàng một chút. Trương Linh Linh lắc lắc đầu không cho hắn sờ vào nàng. Tứ ca cười cười, tay dời xuống phần ngực, hung hăng véo một cái trên nhũ phong của nàng. Trương Linh Linh bị đau kêu "a" một tiếng, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tứ ca. Nếu không phải nàng mồm đang bị khăn lông bịt kín mồm thì giờ phút này đã mở miệng mắng to.
Tứ ca cười to nói: "Con đàn bà này được đấy. Đúng rồi, Dâm Côn, con đàn bà này có phiền toái gì không ?
Trên giang hồ biệt hiệu của Nhâm Ngân Căn chính là "Dâm Côn", nghe vậy hắn lập tức xuống giường khoát tay nói: "Không có, Tứ ca yên tâm, nhà con ả không có bối cảnh gì cả, hơn nữa nó và người trong nhà cãi nhau, nếu không phải ta thấy ả đáng thương mà lưu lại, sợ rằng nha đầu này bây giờ đã chết đói ở đầu đường xó chợ rồi."Dừng một chút, Ngâm Ngân Căn nở nụ cười xu nịnh nói: "Tứ ca, con bé mặc dù không còn là xử nữ, nhưng hai ngàn mà anh bỏ ra chắc chắn là đáng giá. Đem nó về, bình thường chơi thế nào thì chơi, khi nào chán thì có thể bán đi mà." Tứ ca hài lòng vỗ vai Nhâm Ngân Căn, móc ra một sấp tiền đưa cho hắn.
Nhâm Ngân Căn sau khi cầm tiền thì rất vui, hướng tới Trương Linh Linh huơ tay nói: "Bảo bối, cô em sau này nên phục thị Tứ ca tốt đi nhé, không nên nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà. Ài, Tứ ca, các vị cứ từ từ mà thưởng thức, ta đi trước nhé. À, yên tâm, sau này ta sẽ không trở về Ôn Thành nữa đâu."Tứ Ca hướng về phía hắn xua tay, ý bảo đi mau, sau đó vừa cởi đai lưng vừa nói: "Cởi quần nó ra, để lão tử thưởng thức của lạ xem nào."Bốn nam nhân vừa cười dâm vừa cởi quần Trương Linh Linh ra, thỉnh thoảng lại sờ vài cái trên người nàng. Trương Linh Linh không thể làm gì được, chỉ biết kịch liệt giãy dụa, trong miệng không ngừng kêu "ư ư", rất muốn phản kháng. Thế nhưng nàng càng làm như thế thì càng khiến dục vọng của mấy tên dã thú này nổi lên.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
77 chương
980 chương
1255 chương