Nhân Gian Băng Khí
Chương 464 : Đại náo Ôn Thành (Thượng)
Trên đường phố của Ôn Thành đang diễn một màn cảnh sát và cướp chỉ có thể thấy trên phim, một chiếc xe hơi màu đen chạy nhanh như bay với tốc độ từ một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi dặm. Phía sau gần mười chiếc xe cảnh sát gầm rú đuổi theo, nhưng thế nào cũng không bắt kịp.
Lãnh Dạ nâng khẩu súng bắn tỉa, từ cửa sổ nhoài người ra, ngắm bắn trúng chiếc xe chạy đầu tiên, sau đó lập tức rụt vào. Bánh xe bị đạn bắn trúng, lập tức nổ tung, ma sát dữ dội trên mặt đường, vỏ xe rúm lại rồi thoát khỏi vành bánh xe văng ra ngoài. Tài xế trong xe không thể khống chế tay lái, đâm vào ngôi nhà ven đường, đầu xe bị đập bẹp bốc lên một luồng khói đen, người trong xe không biết là sống hay chết.
Lãnh Dạ nhanh chóng nạp đạn, ló đầu bắn một phát, lại giải quyết một chiếc xe cảnh sát phía sau, nhưng vẫn còn bảy chiếc đuổi sát phía sau. Tại con đường phía trước xuất hiện một loạt xe cảnh sát xoay ngang phong tỏa cả con đường, dưới ánh đèn đường chung quanh có thể thấy phía trước xe còn có một dãy đinh nhọn. Chỉ cần xe cán qua dãy đinh sẽ lập tức nổ tung, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Mười Một đảo mạnh tay lái, đồng thời kéo thắng tay, trong tiếng rít chói tai khi bánh xe ma sát mặt đất, chiếc xe quay ngang trên đường, sau đó đâm vào một ngỏ hẻm bên đường.
Xe cảnh sát đuổi phía sau cũng vội vàng giảm tốc quay đầu, từng chiếc lần lượt đuổi theo. cảnh sát chặn phía trước cũng nhanh chóng thu hồi dãy đinh. Một số vào xe chạy đến điểm phong tỏa kế tiếp, số khác gia nhập vào đoàn xe truy đuổi.
Chiếc xe đen ra khỏi ngỏ hẻm băng ra đường cái, trong ngỏ hẹp bảo trì tốc độ cao khó tránh khỏi va chạm xung quanh. Khi xuất hiện trên đường lớn, hình dáng chiếc xe đã hoàn toàn khác hẳn.
Xe cảnh sát đuổi phía sau rõ ràng không có kỹ thuật lái tốt như Mười Một, chỉ có hai chiếc trở nên móp méo đuổi theo, nếu không phải trên nóc xe có đèn hụ xanh đỏ, nhất thời rất khó nhận ra hai chiếc xe này là xe cảnh sát.
Ba chiếc xe khác tại khúc quanh không thể dừng lại, tông thẳng vào vách tường, không thể nổ máy tiếp, tất cả xe phía sau cảnh xa đều bị chặn lại trong ngỏ hẻm không thể chạy tiếp.
Lãnh Dạ dùng súng ngắm tiếp tục bắn nổ bánh hai chiếc xe đuổi phía sau. Sau khi chúng tê liệt nằm ven đường, mọi người cuối cùng thở ra. Nhưng không đợi bọn họ hoàn toàn thả lỏng, từ phía xa vang đến tiếng "ầm ầm" thật lớn.
Khuôn mặt Lãnh Dạ co rút lại: "Ngay cả trực thăng cũng đưa ra? Trận này lớn rồi."Mười Một vừa chăm chú lái xe, vừa bình tĩnh nói: "Lãnh Dạ, có thể bắn hạ không?"Khuôn mặt Lãnh Dạ lại co rút mạnh: "Có thể, chỉ cần đợi nó đến gần là tìm được vị trí thùng xăng. Nhưng xung quanh nơi này đều là cao ốc, phi cơ mất kiểm soát rơi xuống sẽ chết rất nhiều người. Mười Một liếc Lãnh Dạ, nói: "Chuẩn bị cho tốt, trong chốc lát còn có thể gặp gỡ quân đội.""Quân đội?" Hỏa Điểu hít sâu một hơi, cùng cảnh sát đuổi bắt thì không có vấn đề. Nhưng chỉ có vài người bọn họ chống cự một đội lính, vậy chỉ có chết. Nhân số bộ đội đóng quân ở Ôn Thành không nhiều lắm, nhưng cũng không phải chỉ vài lính đánh thuê mà có thể kháng cự.
Phản ứng Lãnh Dạ lại không kịch liệt như vậy, quân đội chắn đường bọn họ cũng không phải là chuyện chưa gặp qua. Lúc trước đến Tiểu Trùng Quốc phá hư siêu não, Tiểu Trùng Quốc liền phái ra một đội lính, kết quả cũng chỉ một mình Mười Một chặn lại. Mặc dù lần đó may mắn nhiều hơn, hơn nữa tên chỉ huy sơ xuất thả ra chiến sĩ gene quá sớm tạo thành hỗn loạn, nhưng một mình Mười Một ngăn lại một đội lính cũng là sự thật.
Lãnh Dạ lo lắng, nếu bộ đội đóng quân tại Ôn Thành thật sự xuất hiện, chỉ có một khả năng. Bọn họ biết thân phận Mười Một và Lãnh Dạ, nếu không vài tên cướp có súng không đáng giá đưa ra quân đội. Cũng chỉ có người hiểu rõ về bọn họ mới biết được, cho dù đưa ra cảnh sát cả Ôn Thành cũng tuyệt đối không ngăn được Mười Một, đưa quân đội ra mới là lựa chọn chính xác nhất.
Hai chiếc trực thăng vũ trang cơ bay đến trên đầu xe. Từ trên trực thăng bắn ra hai cột sáng trùm lên chiếc xe."Đát đát đát……" Trên một chiếc trực thăng, một người mặc quân phục dã chiến của bộ đội đặc chủng, hai tay nâng một khẩu súng máy quét một loạt đạn. "Mẹ!" Lãnh Dạ giật mình, hai bên đường đều là chung cư, cao ốc, người trên trực thăng điên hay sao? Dám bắn súng trong đô thị, rất dễ dàng làm thị dân khủng hoảng, xử lý không tốt thậm chí còn có thể dẫn đến bạo động.
Là ai dám đưa ra mệnh lệnh điên rồ này? Sau đó bị thượng cấp truy cứu, làm không tốt cũng gặp tử tội. Nghĩ tới nghĩ lui. Lãnh Dạ cũng thầm nghĩ đến một khả năng. Huyết Mân Côi. Chỉ có Huyết Mân Côi nằm vùng còn chưa bị âu dương bác phát hiện mới có thể hạ mệnh lệnh bất kể hậu quả như một tên điên, nhưng bộ đội đóng quân ở Ôn Thành chẳng lẻ đều là kẻ ngu sao? Loại mệnh lệnh chết chắc cũng chấp hành? Hoặc bộ đội đóng quân tại Ôn Thành cũng là người của Huyết Mân Côi. Hoặc là đã sớm bị bọn họ biến đổi thành gen sứa biển ?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, hiện tại xảy ra trước mặt chỉ có một sự thật, đối phương đã bất kể hậu quả muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Mười Một đảo mạnh tay lái, né đạn, đồng thời lớn tiếng quát: "Lãnh Dạ!"Lãnh Dạ biết không thể lại do dự, nghiến răng, nâng súng nhoài người khỏi cửa sổ, nhưng đèn cao áp trên trực thăng làm hắn không thể mở mắt, đừng nói là có thể ngắm trúng bình xăng. Lãnh Dạ lùi lại, lắc đầu cười khổ.
Tuyết Linh Nhi và Hỏa Điểu phân biệt từ hậu tọa hai bên song khẩu tham xuất bán cá thân thể, nâng súng bắn về phía trực thăng. Đồng thời, súng máy trên hai chiếc trực thăng cũng phản kích.
Mười Một không ngừng đảo tay lái lúc trái lúc phải, xe bọn họ không phải xe chống đạn, đặc biệt là trên nóc xe lại là một lớp thép rất mỏng, súng máy trên trực thăng có thể nhẹ nhàng bắn thủng xa lớp thép bên trên. Cũng may mỗi lần Mười Một đều tránh kịp thời, người trên xe ngoại trừ gã con tin bị bắn trúng đùi đang kêu khóc, những người còn lại tạm thời đều không bị thương.
Nhưng do quán tính khi xe đảo đầu, Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi đều không thể ngắm trúng. Hầu hết đạn bắn ra đều không trúng, Hỏa Điểu thậm chí xuýt bị Mười Một hất ra ngoài cửa sổ.
Bỗng dưng, đạn phía trên bắn xuống trúng nòng súng khẩu M4A1 của Tuyết Linh Nhi, nhất thời đánh bay khẩu súng. Tuyết Linh Nhi kêu lên một tiếng nặng nề vội vàng lùi về bên trong xe, xòe tay ra mới thấy hổ khẩu hai tay đều rách toạc, trên tay toàn là máu.
Lãnh Dạ cũng mặc kệ có bắn trúng hay không, nâng súng quay về trực thăng phía trên bắn một phát. uy lực khẩu súng ngắm không phải M4A1 có thể so sánh, đạn lập tức xuyên thủng trực thăng. Nhưng chiếc trực thăng bị Lãnh Dạ bắn trúng chỉ lay động trong chốc lát, rồi nhanh chóng đuổi theo, hiển nhiên phát súng của Lãnh Dạ không bắn trúng chỗ yếu hại, thậm chí ngay cả một chút thương tổn thực chất cũng không có."Làm sao bây giờ?" Lãnh Dạ có chút đau đầu nhìn Mười Một. Lúc này hắn đang tự trách, nếu hắn sớm nghe Mười Một, trước khi trực thăng đến gần bắn trúng thùng xăng của nó, thì đã không nhiều phiền toái như vậy. Nhưng trực thăng nếu rớt trúng cao ốc nào đó, vậy sẽ gây ra chuyện ầm ĩ, nên mới làm Lãnh Dạ bỏ qua một cơ hội vàng để xuất thủ. Nói tóm lại cũng là quan niệm hại quốc gia chết người, nếu đổi lại là đang ở quốc gia khác, hắn khẳng định không do dự nhiều như vậy. Nhưng nơi này là Long Quốc. Mặc kệ là trên phi cơ hay người trong các cao ốc đều là đồng bào hắn, Lãnh Dạ không thể xuống tay.
Tiếng súng trên trực thăng vẫn tiếp tục, đạn bắn xuống dày đặc như mưa, dưới tình huống này cho dù kỹ thuật lái xe của Mười Một cao tới đâu cũng không thể nào né tránh.
Lúc này, Tuyết Linh Nhi lại nặng nề hừ một tiếng, đầu gục vào ghế trước."Tuyết Linh Nhi!" Walter giật mình nhoài người kéo nàng lại mới phát hiện một viên đạn xuyên qua lớp thép trên nóc xe bắn trúng lưng nàng. Lúc này Tuyết Linh Nhi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết bị thương nặng hay không.
Tất cả mọi người đang chiến đấu, ai cũng không có thời gian chú ý thương thế Tuyết Linh Nhi. Càng không chú ý tới Walter đang nghiến răng, người liên tục run rẩy, mà đôi mắt hắn đôi càng lấp lánh quang mang màu xám bạc yêu dị.
Sự tình làm cho người ta lặng người phát sinh, một chiếc trực thăng không biết là hệ thống điều khiến trúng đạn mà hỏng máy hay do nguyên nhân khác. Nó lay động một hồi, sau đó đâm thẳng vào chiếc trực thăng còn lại.
Hai chiếc máy bay đâm vào nhau, "Ầm!" trong tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, mà cánh quạt của chúng g cũng đồng thời văng đi.
Một vầng hỏa cầu thật lớn xuất hiện trên không, đồng thời, một tiếng nổ rung chuyển không gian vang lên. Sau đó, hỏa cầu chia làm hai, rớt xuống một cao ốc phía dưới. Kính, đá vụn rơi xuống trong tiếng thét thất thanh và kêu khóc.
Lãnh Dạ ngây người. Hỏa Điểu cũng choáng váng. Ai cũng không rõ phát sinh chuyện gì, đều không chú ý tới toàn thân Walter ướt đẫm mồ hôi. Người run rẩy yếu ớt nằm phục trên người Tuyết Linh Nhi.
Mặc kệ thế nào, nguy cơ tạm thời giải trừ, Lãnh Dạ thở ra một hơi. Nhưng Hỏa Điểu phía sau kêu lên "Walter!" làm tim hắn lại thót lên.
Lãnh Dạ vội vàng xoay người, liền thấy đến Tuyết Linh Nhi từ từ nhắm hai mắt tựa ở cửa xe bất động, mà Walter lại tựa trên người Tuyết Linh Nhi, hai tay ôm đầu, người không ngừng run rẩy.
Thấy cảnh này, Lãnh Dạ lập tức hiểu ngay, vừa rồi trực thăng rơi không phải công lao bọn họ, mà là Walter lợi dụng dị năng của hắn khống chế một chiếc trực thăng. Nhưng Walter còn không thể hoàn toàn khống chế dị năng của hắn, mới làm tinh thần lực thoát ra, tinh thần lực thoát ra không phải chuyện đùa, xử lý không tốt có thể làm người biến thành ngu ngốc. Nhưng tình huống này Lãnh Dạ cũng bó tay, hắn không phải là kẻ có dị năng, lại càng không có dị năng tâm linh, thấy tình trạng Walter cũng chỉ có thể trợn mắt mà nhìn.
Hỏa Điểu đá cửa xe, mặc kệ còn đang ở trên đường cao tốc, đẩy con tin bị thương ra ngoài. Đối phương đã không để ý an toàn của con tin mà nổ súng, lưu con tin lại cũng vô dụng. Bớt được một người, trong xe không còn chật chội, Hỏa Điểu xoay qua Walter, xem xét Tuyết Linh Nhi một chút. Đạn xuyên phổi của Tuyết Linh Nhi, tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến sinh mạng của nàng, nhưng nếu để lâu sẽ thành trí mệnh.
Tình huống Walter không ai có thể giúp hắn, hắn chỉ có dựa vào chính mình chịu đựng tinh thần phản phệ một cách thống khổ. Nếu hắn có thể qua khỏi cửa ải này, tinh thần lực khẳng định sẽ càng tiến một bước, nếu không thể qua, sẽ biến thành ngu ngốc, hoặc là não sẽ chết, không có con đường thứ ba.
Mười Một không quan tâm hai người phía sau thế nào, chỉ chuyên tâm lái xe xoay ngang rồi đâm thẳng. Trên đường đã không còn xe cảnh sát đuổi theo bọn họ, nhưng mỗi giao lộ đều có cảnh sát bố trí phong tỏa. Cũng may Mười Một đối với đường sá Ôn Thành khá quen thuộc, hơn nữa hắn còn bảo trì thói quen trước mỗi lần hành động phải quên thuộc hết đường đi trong thành thị, tập quán này làm hắn mấy lần tránh được tuyến phong tỏa của cảnh sát, chạy băng qua các ngỏ hẻm để cắt đuôi.
Trực thăng vũ trang cũng không được phái ra nữa, Ôn Thành dù sao là thành thị kinh tế mà không phải thành thị quân sự, ở chỗ này nhân số bộ đội đóng quân sẽ không nhiều, loại công cụ giao thông trực thăng vũ trang này cũng không được phân phối nhiều. Nếu chỉ là phái ra trực thăng phổ thông, thì sẽ tặng không cho Lãnh Dạ làm bia sống.
Trong khi xe còn đang chạy đến nhà Văn Ngôn, Hỏa Điểu nhận được điện thoại của Long Uy, sau khi nói vài câu liền vội vàng nói: "Sở Nguyên, Văn Ngôn đã rời nhà, Mười Một lạnh lùng lái xe, hỏi: "Đường?""Đến cục cảnh sát với hai chiếc xe cảnh sát bảo vệ.""Rét!!" Chiếc xe quay đầu rời khỏi đường lớn, xuyên qua một tiểu khu, từ cửa sau tiểu khu lại đâm ra đường lớn.
Né qua mấy chỗ có tuyến phong tỏa, theo tin tình báo long uy cung cấp, Mười Một cuối cùng chặn trước mặt Văn Ngôn.
Xa xa, nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát một trước một sau bảo hộ một chiếc xe cao cấp bên trong, chạy thẳng tới phía bọn họ. Người ngồi trong xe đối diện thấy bọn họ lập tức ngừng lại, hai chiếc xe quay ngang đường, bảo hộ xe của Văn Ngôn ở phía sau.
Lãnh Dạ và Hỏa Điểu nắm chặt súng trong tay, Mười Một nhấn ga, chiếc xe đã trở nên nát vụn như tên rời khỏi cung nhắm về phía hai chiếc xe cảnh sát.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
390 chương
175 chương
110 chương
34 chương
2205 chương