Nhân Gian Băng Khí
Chương 393 : Kiếm tông, tạo ra siêu cấp sát thủ (Hạ) Phần 1
Thời gian, giống như một dòng nước nhỏ dài, nhìn thì như tĩnh lặng không tiến về phía trước, nhưng lại nhân lúc người ta lơ đãng mà trôi qua.
Sinh mạng, giống như một chiếc thuyền lá bập bềnh trong nước. Phiêu bạt bất định, theo sóng nước trôi đi. Vận mệnh, tựa như những dòng sông đan xen vào nhau, mang những con thuyền lá này đến sông dài hồ rộng, có lúc vĩnh viễn dừng lại trong tiểu hồ bình lặng, có lúc lại bị nước cuốn đến biển lớn, không ngừng trải qua phong ba dữ dội.
Tưởng chừng như chỉ sau mấy lần nháy mắt, Mười Một đã ở lại Trúc Hải thôn đã hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này, hắn cũng dần dần quen với cuộc sống nơi đây.
Cuộc sống tại Trúc Hải thôn rất yên bình. Mỗi ngày khi sắc trời còn chưa sáng thì thôn dân đã sớm rời khỏi giường, thôn dân nam nữ bắt đầu sinh hoạt của một ngày. Thôn này cơ bản đều là tự cung tự cấp, nhưng Mười Một hắn phát hiện cứ cách một hai tuần sẽ có một nhóm người đem đồ dùng sinh hoạt từ bên ngoài vào, phân phối miễn phí cho từng nhà trong thôn. Về phần vật dụng phẩm này là ai mang tới, Mười Một không có hứng thú tìm hiểu.
Người trong thôn phần lớn là không có tiết mục giải trí gì, loại tiêu khiển duy nhất của họ chính là luyện võ. Ngay cả khi còn nhỏ thì trò chơi phần lớn cũng là đánh nhau với nhau, có điều chỉ là tới điểm rồi dừng, những trận đánh nhỏ của chúng không hề làm ai bị thương nặng. Phần lớn mọi người đều sẽ không ngăn cản.
Đến buổi tối, mọi người đều sẽ về nhà, sau đó đi ngủ sớm. Điều đáng nhắc tới chính là thôn này mặc dù từ thành trấn gần đó dẫn điện vào, không ít hộ cũng đã có TV, nhưng lại ít thấy họ coi TV. Đại bộ phận người trong thôn đều từ tám, chín giờ mỗi ngày đã nằm xuống giường ngủ rồi. Có lẽ TV đối với người trong thôn này mà nói chỉ là đồ trang sức, không có nhiều sức hấp dẫn, sợ rằng người thích xem TV trong thôn cũng chỉ có mấy tiểu hài tử mà thôi.
Mười Một đang ở trong hoàn cảnh này, yên bình vượt qua hai mươi ngày.
Mấy ngày nay, hắn luôn đi sớm về trễ. Ngay từ sáng sớm hắn đã dậy mà đứng yên một bên nhìn Lục Huyền dạy Lục Dao Dao luyện kiếm, sau đó cả ngày chôn mình trong phòng của Lục Quán. Một người là lão đầu bỉ ổi hèn mọn, một người đầu gỗ lạnh như băng, khiến cho người ta rất tò mò bọn họ làm cái gì trong đó.
Cuộc sống của Mười Một vẫn cứ yên bình như thế, nhưng đối với hắn mà nói, thu hoạch trong thời gian này quả thật không nhỏ. Nhất là từ nơi Lục Huyền "thâu sư"** được kiếm kỹ, khiến cho hắn đối với vũ kỹ hiểu ra được không ít.**: học trộm, học lénMỗi ngày vào lúc sáng sớm, Lục Huyền đều ở ngoài phòng dạy cháu gái hắn, Lục Dao Dao, luyện kiếm, thỉnh thoảng không thấy Lục Dao Dao thì Lục Huyền cũng tự mình luyện kiếm. Mà mỗi lần bọn họ luyện kiếm thì thanh âm đều khiến Mười Một tỉnh giấc, sau đó hắn đi ra xem bọn họ luyện kiếm, bất quá chỉ là nhìn mà thôi.
Lục Huyền dạy học thì đối với Mười Một đứng một bên nhìn cũng không tránh đi, nhất chiêu nhất thức đều đối với Lục Dao Dao chỉ điểm rất tận tình. Thậm chí rất nhiều kiếm chiêu Lục Dao Dao đã học thuộc hắn vẫn không kỵ phiền hà một lần nữa lớn tiếng chỉ điểm lại những chỗ yếu lĩnh trong đó. Mười Một cùng Lục Dao Dao đều biết, Lục Huyền bề ngoài là đang dạy cho nàng, kì thật là đang giảng giải cho Mười Một nghe, chỉ là chưa người nào nói ra thôi. Lục Dao Dao cũng rất kì quái, bởi vì cho tới bây giờ Mười Một vẫn chưa hề đề cập tới chuyện này, chẳng lẽ hắn tại phương diện võ học chưa từng gặp phải bình cảnh? Hơn nữa cũng chưa thấy qua hắn luyện kiếm, chỉ là sáng sớm mỗi ngày, ở một thời điểm nhất định thì xuất hiện tại cửa, lẳng lặng nhìn gia tôn hai người, một người dạy một người luyện. Đợi đến sau bữa sáng, tên thanh niên kì quái này chạy đến nhà Lục Quán rồi mất tích trong đó cả ngày, thẳng đến khuya mới quay trở về, hơn nữa mỗi ngày đều như thế.
Tiếp xúc càng lâu, Lục Dao Dao đối với Mười Một càng có nhiều tò mò. Bọn họ đã ở gần nhau một tháng thời gian, nhưng lại rất hiếm thấy Mười Một nói chuyện gì nhiều, hoặc cười qua. Ánh mắt hắn cho tới bây giờ đều lạnh như băng, tràn ngập màu xám. Nhất là hai mươi ngày này, Mười Một càng không nói với nàng một câu,mỗi ngày đều là yên lặng nhìn bọn họ luyện kiếm, sau đó yên lặng cơm nước xong, không nói một tiếng nào đã đi ra, đến tối về cũng không một lời nào đi vào phòng. Hình như hắn trời sinh giống như một người câm, cho dù với Lục Huyền cũng chẳng nói nhiều hơn một câu.
Mặc dù tò mò, Lục Dao Dao cũng không dám tìm Mười Một nói chuyện. Ấn tượng về tình cảnh kinh khủng khi hắn sống lại vẫn khắc sâu trong lòng, cho nên mỗi lần thấy Mười Một, nàng đều rất là sợ hãi. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Mười Một cũng không tìm nàng nói chuyện, nếu không nàng không biết thế nào đề cùng quái vật sống lại từ cái chết này nói chuyện.
Hôm nay Mười Một vẫn mở mắt ra một cách đúng giờ.
Hắn tỉnh lại, phải nói là bị âm thanh Lục Huyền mở cửa đi ra ngoài đánh thức. Như nhiều năm qua, hắn vẫn duy trì thói quen cảnh giác, đây là tập quán đã được tập từ nhỏ.
Khi ở tại huấn luyện doanh, có thể người đồng bạn ngủ cùng giường ngươi sẽ dậy hành động lúc nửa đêm, đột nhiên tặng cho ngươi một đao. Loại sự việc này tại huấn luyện doanh rất thường thấy, nếu không muốn cho chính mình phải chết hồ đồ trong giấc mộng, phương pháp duy nhất chính là phải duy trì cảnh giác trong bất cứ thời khắc nào, ngay cả ngủ cũng không thể buông lỏng cảnh giác. Sống tại hoàn cảnh sinh tồn như Mười Một, tinh thần cảnh giác của hắn cao phi thường, cho dù là một con chuột nhỏ chạy qua trong phòng, hắn cũng sẽ lập tức tỉnh lại. Mà thanh âm Lục Huyền mở cửa lớn hơn rất nhiều so với âm thanh yếu ớt của con chuột lưu lại. Hắn không lý do gì mà không nghe thấy.
Sau khi Lục Huyền rời khỏi đây, hắn cũng lập tức rời khỏi giường, tắm rửa qua loa một phen sau đó cũng đi ra ngoài phòng.
Hôm nay Lục Dao Dao vắng mặt, không biết đi nơi nào rồi, bởi vì mỗi ngày nàng đều là người đầu tiên ra khỏi giường, cho nên không có khả năng là lười biếng, phỏng chừng là có sự việc phải xuất môn. Ngoài phòng chỉ có Lục Huyền đang múa kiếm một mình, tay hắn nắm chuôi trường kiếm vừa nhỏ vừa hẹp. Đây chính là trường kiếm mà Lục Huyền tự mình rèn ra.
Trong lúc Mười Một đứng quan sát gia tôn bọn họ luyện kiếm, Lục Huyền cũng từng đề cập về việc đệ tử kiếm tông phải tự mình chú kiếm. mặc dù Mười Một đã là lần thứ ba nghe về quy định này, nhưng Lục Huyền nói càng sâu sắc hơn một tầng.
Nguyên lai năm đó Lục Trường Minh dạy đồ đệ luyện Thiên Lang Thập Tam kiếm thì chú ý tới đại bộ phận đệ tử cho dù sử dụng Thiên Lang kiếm đều không thể phát huy hết uy lực vốn có của Thiên Lang Thập Tam kiếm. Lục Trường Minh rất nhanh đã hiểu được, điều này không phải tại đệ tử học nghệ không tinh, mà là khả năng lĩnh ngộ của bản thân bọn họ và sự phù hợp của kiếm chiêu với bản thân không giống nhau. Giống như chương trình máy tính, có một trăm người đồng thời làm ra một chương trình, rất có thể sẽ làm ra một trăm trình tự hoàn toàn bất đồng, có người chỉ dùng vài đoạn mã lớn là có thể thực hiện một trình tự phức tạp, cũng có người lại dùng vô số đoạn mã lớn. Mặc dù kết quả cho ra là giống nhau, nhưng lộ số lại hoàn toàn bất đồng.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
390 chương
175 chương
110 chương
34 chương
2205 chương