Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 844 : Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật
Một chiếc xe cảnh sát tàn tạ đang chạy trên một con đường cũng không rộng lắm, khiến người ta không thể không công nhận đó là xe tốt, đã te tua đến vậy mà vẫn còn chạy được. Xe cảnh sát nghênh ngang đi trên con đường này, gặp người tông người gặp xe tông xe, tất cả những gì cản đường đều bị hất văng, nó đi đến đâu cũng gây náo động, nhận vô số lời chửi mắng đến đó. Sau khi chiếc xe cảnh sát tả tơi này đi qua một lúc thì lại có vài chiếc xe cảnh sát hú còi chạy qua.
Tuy lần trước Mười Một thành công thoát khỏi vòng vây của cảnh sát Bangkok, thế nhưng dường như phía Bangkok quyết tâm bắt bằng được hắn, những chiếc xe cảnh sát phía sau bám dai như đỉa, không tài nào cắt đuôi được.
Theo lý thuyết, khi bị cảnh sát đuổi bắt một cách quyết liệt thì mọi người phải rất căng thẳng, không ngừng lau mồ hôi lạnh, sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào mới đúng. Thế nhưng, nếu như giờ phút này nếu có người thấy tình cảnh trong xe thì sẽ ngạc nhiên đến mức lòi cả mắt, bởi không khí trong xe không hề căng thẳng chút nào, thậm chí...
Trên chiếc xe cảnh sát tàn tạ đầy vết đạn, Thiên Táng ngắm nghía thân thể Walker từ trên xuống dưới như sói ngắm cô gái quàng khăn đỏ.
"Ùng ục, ùng ục." Thiên Táng nuốt nước miếng ừng ực, lau chất lỏng chạy ra từ khóe miệng, ánh mắt sáng như đèn pha nhìn Walker, hắn ôn nhu nói với vẻ dụ dỗ: "Cởi?"
"Ư..." Walker nắm chặt cổ áo, lắc đầu quầy quậy.
"Cởi đi."
"Không muốn."
Thiên Táng tiếp tục mê hoặc với giọng điệu ôn nhu nhất từ lúc sinh ra đến nay: "Cởi đi, cởi cho ta mà."
Walker túm chặt quần áo, co người vào trong góc, lưng ép sát vào cửa xe, đỏ mặt, lắc đầu quầy quậy: "Không được."
"Nhưng người ta thật sự muốn mà."
". . ." Walker cảnh giác nhìn hắn, cứ như dê nhỏ đang đề phòng sói xám.
Thiên Táng "liếc mắt đưa tình", "ôn nhu" nói: "Walker, chỉ cần ngươi chịu đồng ý cho ta, ta nhất định sẽ phụ trách cho ngươi."
". . ." Walker bĩu môi xem thường nói: "Lãnh Dạ cũng đã nói sẽ phụ trách ta."
"Kết quả thì sao?"
"Hắn bỏ ta lại, một mình chạy mất."
". . ." Thiên Táng trầm mặc một lát sau đó bỗng nhiên quát lớn: "Hắn là đồ khốn nạn, sao có thể nhẫn tâm lừa gạt tình cảm của đứa bé trai đáng yêu như ngươi? Sao hắn có thể vô trách nhiệm như vậy."
". . ."
"Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi báo thù hắn. Chỉ cần bây giờ ngươi chịu cho ta."
". . . Không muốn."
"Hừ" Thiên Táng dụ dỗ đủ đường nhưng không thể đạt được mong muốn, rốt cục hắn cũng mất kiên nhẫn, nói thẳng là rũ bỏ lớp vỏ ngoài, lộ ra bản chất của sói xám, hắn chỉ vào mặt Walker, gào lên hung tợn: "Rốt cuộc ngươi có cho hay không? Không cho thì ông đây sẽ mạnh tay."
Walker chớp mắt oan ức, quật cường nói: "Không cho."
"Được rồi, nếu như sau này bị ám ảnh thì ngươi cũng chớ có trách ta, đó là ngươi tự tìm lấy." Thiên Táng vung tay lên, tay khum thành trảo như muốn nắm lấy gì đó, hắn vừa cười dữ tợn vừa chậm rãi đến gần Walker.
"Két" Mười Một đột nhiên ngoặt gấp, Thiên Táng ngồi không vững, ngã nhào về phía Walker.
"Bịch" hai bên dán vào nhau, mắt Walker và Thiên Táng cách nhau chưa đến một ngón tay, hai bên nhìn nhau trừng trừng, đôi môi thì dán chặt vào nhau.
"Y ô?" Tiểu Bạch quoay ngoắt đầu lại, nhìn không chớp mắt cảnh hai người này dán chặt vào nhau.
Bỗng nhiên, "Ọe..." "Ọe..." Thiên Táng và Walker đều cúi người như muốn nôn ọe, dáng vẻ cứ như muốn nôn sạch thức ăn đã ăn ra vậy.
"Ọe..." Thiên Táng vừa nôn khan vừa đau khổ kêu: "Thượng đế ơi, ta hôn đàn ông... Trời ạ, ta không còn mặt mũi làm người "
"Ọe..." Nghe được câu này Walker càng nôn khan dữ hơn.
"Ngươi nôn cái rắm, ta mới là người phải nôn" Thiên Táng tức giận vỗ mạnh vào đầu Walker, vô tình nhìn thấy nước dãi của hắn bên khóe miệng Walker, trong bụng lại sôi lên cuồn cuồn, cúi đầu xuống: "Ọe..."
"Y ô?" Đầu Tiểu Bạch quay đến 135 độ, như một đứa trẻ hiếu kỳ nhìn hai người kia thi nhau nôn khan. Trong cái đầu nhỏ bé của nó không thể nghĩ ra hai người kia đang làm gì? Nhìn có vẻ rất vui. Sau đó nó lại quay đầu nhìn môi của Mười Một, lè lưỡi liếm liếm miệng, có vẻ như đang muốn thử.
"A gào..." Tiểu Bạch rú lên, nhào về phía miệng Mười Một, nhưng thứ nó chạm đến không phải là đôi môi của Mười Một mà là nắm đấm. Mười Một vung tay lên theo bản năng, đấm Tiểu Bạch bay ngược lại, nó đập vào cửa kính rồi rơi xuống, sau đó nó liền cúi đầu tỏ ra oan ức. Nó nghĩ không ra, Thiên Táng và Walker đều chơi vui vẻ như vậy, sao Mười Một lại không chịu chơi với nó?
"Trời ạ..." Thiên Táng nôn khan hồi lâu, sau cùng cũng nôn đã, hắn vỗ ngực, mếu máo nói: "Mười Một, ta thề sau này sẽ không bao giờ ngồi xe của ngươi, cứ thế này sớm muộn gì cũng bị ngươi giỡn cho tức chết."
Mười Một liếc hắn qua kính chiếu hậu sau đó thu ánh mắt lại ngay, không thèm nói câu nào.
Lúc này, Walker cũng đã nôn "sướng miệng", uể oải vỗ ngực, quay sang nhìn Thiên Táng, hai người nhìn vào nhau một lúc sau đó, bỗng dưng hai người lại cúi đầu xuống: "Ọe..."
"Khốn nạn" Thiên Táng đập mạnh vào đầu Walker, căm hận nói: "Ngươi đừng làm cho ta ghê tởm."
"Ngươi mới ghê tởm... Ọe..."
Thiên Táng thẹn quá thành giận, nói: "Ngươi còn ọe cái rắm gì nữa? Nước miếng ông đây sạch nhất nhân loại, người nên nôn là ta mới đúng. Mẹ nó, nụ hôn đầu của ta lại là với đàn ông, nhanh cởi quần áo ra đi, ta có thể xem xét việc tha thứ cho ngươi."
"Nụ hôn đầu cái con khỉ." Walker vừa lau miệng vừa tức giận nói: "Ta mới là nụ hôn đầu thật sự." Nghi đến việc nụ hôn đầu của mình là với đàn ông, Walker lại cúi người, miệng nôn khan, nôn đến mức sắp ọe cả dịch vị ra.
Thiên Táng uy hiếp: "Rốt cuộc ngươi có cởi hay không?"
Walker vung vung tay, yếu ớt nói: "Có chết cũng không cởi."
"Không cởi thì ta dùng biện pháp mạnh." Thiên Táng nhào tới trên người Walker, hai người bắt đầu vật lộn.
"Y ô?" Thấy Mười Một không chú ý tới mình, Tiểu Bạch đành ngoái đầu xem đám Walker đùa giỡn, khi thấy Thiên Táng dùng "long trảo thủ" chụp lấy bộ ngực của Walker thì mắt nó sáng lên. Thì ra bọn họ cũng muốn móc trái tim ra ăn?
Được rồi, nguyên nhân sự việc là thế này. Trước đó khi Walker nhảy khỏi xe thì vai trái hắn đã trúng đạn, sau ba người cướp xe rời đi Thiên Táng kiểm tra vết thương cho hắn, kết quả là trên người Walker không có chỗ nào bị thương. Vậy nên Thiên Táng rất kỳ, ép hỏi mãi mới biết thì ra chiếc áo sơ mi mỏng sờ bóng loáng trên người Walker lại là áo chống đạn. Trước đây Thiên Táng chưa từng thấy chiếc áo chống đạn nào như vậy lập tức sáng mắt lên đòi Walker cho xem, nhưng Walker kiên quyết không cho, dù Thiên Táng dở trò gì hắn cũng không chịu cởi ra. Sau đó hai người tình cờ... ừm, tiếp xúc thân mật với nhau.
Còi xe cảnh sát hú inh ỏi phía sau nhưng trong xe lại rất "vui vẻ". Nếu như những cảnh sát đang đuổi ở phía sau biết trong xe diễn ra trò khôi hài này thì nhất định sẽ há hốc miệng đến sái cả hàm: bọn khốn kiếp này, không coi cảnh sát Bangkok chúng ta ra gì sao?
Quả thật Thiên Táng không coi cảnh sát Bangkok vào đâu. Nếu như không phải họ quá đông thì đám cảnh sát không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế này trong mắt hắn chỉ là một bầy kiến hôi, giơ chân cũng có thể giẫm chết một đám. Hơn nữa không chỉ có Thiên Táng nghĩ như vậy, chín phần mười các lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm đều nghĩ vậy. Cũng giống quân đội không coi cảnh sát vào đâu, lính đánh thuê cũng coi thường những công chức chỉ biết giễu võ dương oai chứ không có kinh nghiệm thực chiến này.
Có lẽ chỉ có Mười Một không nghĩ như vậy, từ trước đến nay hắn chưa từng xem thường bất cứ đối thủ nào, dù là đối mặt với một đứa trẻ ba tuổi hắn cũng ra tay cẩn thận. Coi khinh kẻ địch chính là đùa giỡn với mạng sống của chính mình, đứa trẻ ba tuổi cũng có đủ năng lực để giết người, điều này Mười Một đã hiểu rõ từ khi còn rất nhỏ. Phải biết rằng, những đứa trẻ ở trong trại huấn luyện nhìn rất non nớt nhưng thực ra đều là những kẻ lòng dạ độc ác, giết người không ghê tay.
Vì thế dù đuổi phía sau chỉ là vài chục cảnh sát không có sức chiến đấu nhưng Mười Một vẫn dốc sức ứng phó. Nếu đợi lật thuyền trong mương rồi mới hối hận thì cũng đã muộn rồi.
May là Mười Một chọn nơi nhiều người để đi, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bị người đi đường và xe cộ cản trở nhưng những cảnh sát ở phía sau cũng không dám tùy tiện nổ súng. Súng đạn không có mắt, nếu chẳng may ngộ thương người vô tội thì họ chẳng biết phải làm sao.
Vì nguyên nhân chiến lược nên Mười Một bảo Thiên Táng không nổ súng về những xe cảnh sát phía sau nữa, hắn muốn kéo càng nhiều cảnh sát đến càng tốt, đội ngũ truy đuổi phía sau có thể kéo càng nhiều càng tốt, một lưới bắt hết dù sao cũng nhàn nhã hơn là đập chết từng con ruồi. Vì lẽ đó Thiên Táng mới có thời gian đùa bỡn Walker, có điều việc mất nụ hôn đầu không nằm trong dự định của hắn.
Bên trong xe, Thiên Táng đặt Walker dưới thân, cười dâm dê, dần dần kéo áo Walker lên. Walker đỏ mặt, cố sức chống cự, tiếc rằng hắn không khỏe bằng Thiên Táng lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái áo chống đạn bị Thiên Táng kéo lên, trước ngực đã lộ ra hai điểm "gợi cảm".
Đúng lúc này, Mười Một lại đột nhiên ngoặt gấp vào một lối rẽ, Thiên Táng nhào tới phía trước theo quán tính, sau đó thì mặt hắn lập tức tái xanh.
"Y ô?" Tiểu Bạch mở to mắt, hưng phấn nhìn Thiên Táng ngậm ti của Walker, mà sắc mặt của Walker cũng trở nên tái nhợt.
"Phốc..."
"Ọe..."
Trong xe lại vang lên tiếng nôn khan và tiếng kêu giận dữ của Thiên Táng: "Mười Một, ông đây không để yên cho ngươi đâu."
Truyện khác cùng thể loại
1669 chương
32 chương
37 chương
57 chương
39 chương
64 chương
165 chương
6 chương