Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 836 : Bão táp ở Băng Cốc(thượng)
Trong lúc Long Hồn đang rầm rộ chuẩn bị cho việc sử dụng thần thoại lần đầu tiên, trên một chiếc tàu hàng đang đi tới Laem Chabang.
Khi Mười Một ôm máy tính xách tay trở lại khoang thủy thủ thì hắn không khỏi dừng chân một chút vì cảnh tượng trước mắt.
Giờ khắc này trong khoang thuyền vô cùng hỗn độn, tám cái giường thì gãy mất ba cái ván giường, chăn đệm rơi đầy đất, chai lọ, chén đũa, chậu rửa mặt la liệt khắp nơi, không có chỗ nào để đặt chân.
Thiên Táng trần truồng nằm giữa sàn nhà, trên người chì còn vài miếng vải vụnđể che thân, trên người hắn toàn là vết máu, đây là Tiểu Bạch đã hạ "móng" lưu tình. Đặc biệt là trên cái mông to mọng của hắn có ba dấu răng rất sâu. Khiến người ta giật mình nhất là trên cái đầu trắng toát của Thiên Táng có một đống phân.
Mà kẻ gây ra hết thảy những chuyện này là Tiểu Bạch đang đứng trên một chiếc giường, kiêu ngạo vênh mặt lên, đang thị uy với Thiên Táng. Nếu Tiểu Bạch ra tay thật sự thì ngay cả Thiên Táng cũng không phải là đối thủ của nó. Giờ thì hắn đã phải nếm trái đắng.
Nghe được tiếng cửa mở, Thiên Táng bỗng nhiên ngẩng khuôn mặt đầy vết móng của Tiểu Bạch lên, cực kỳ phẫn nộ, oan ức, không cam lòng,.. đủ loại tâm tình. Hắn hung tợn nhìn Mười Một đang mở cửa đi vào, giận dữ hét: "Mười Một."
Mười Một hơi bât ngờ nhìn tình cảnh hiện giờ ở trong phòng, bình thường tuy Thiên Táng và Tiểu Bạch có gây hấn nhau nhưng đều chỉ là đùa giỡn, sao hôm hắn vừa mới ra ngoài một lúc mà nơi này đã biến thành chiến trường ác liệt rồi. Mười Một hỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Thiên Táng tức muốn nổ đom đóm mắt, quát: "Chẳng phải là do ngươi gây ra hay sao."
Mười một nhíu mày nói: "Ta làm cái gì?" Sau đó hắn nhìn quanh thì không thấy Walker đâu, lại hỏi: "Walker đâu?"
Thiên Táng tức điên lên, nghiến răng nghiến lợi nói với vẻ căm giận: "Tên khốn, ngươi đừng có đánh trống lảng, ngươi làm gì thì tự ngươi biết."
11 nghi hoặc nhìn hắn, không trả lời, đi thẳng tới ngồi lên giường của mình, bật laptop lên cắm usb vào, không ngẩng đầu lên, nói: "Ta chỉ ra ngoài mượn lái chính laptop."
"..."
Không khí im lặng một lúc sau đó tiếng hét giận dữ long trời lở đất của Thiên Táng vang lên từ khoang thuyền của thủy thủ: "Walker.."
"Ắt xì." Walker đang trốn trên boong tàu bỗng hắt hơi một cái, xoa xoa mũi như không có chuyện gì.
Qua vài ngày, tàu chở hàng này rốt cục cũng đến Laem Chabang của Thái Lan. Đây là một cảng mậu dịch quốc tế cỡ lớn, từng đứng thứ hai mươi thế giới về lượng hàng xuất nhập. Tàu hàng vẫn chưa cập bến nhưng từ xa đã có thể thấy những chiến tàu hàng cỡ lớn đang neo đậu cùng với hàng hóa chất đống như núi trên bến tàu. Nhìn xa hơn thì chính là thành phố, nhà cao tầng san sát nhau, không khác nhiều những thành phố ở các nước khác. Những thứ đặc sắc thực sự ở Thái Lan phải đi Băng Cốc mới có thể thấy hết, còn Laem Chabang chẳng qua chỉ là một bến cảng ở đất nước này thôi
Rốt cục Tàu hàng cũng chậm rãi cập bến, những thủy thủ trên tàu và những người khuân vác trên bến tàu đều bận rộn, Mười Một, Thiên Táng và Walker trà trộn giữa các thủy thủ, rời khỏi con thuyền mà không làm cho ai chú ý.
"Rốt cục cũng đến...Ai" Khóe miệng Walker bầm tím, hắn hít một hơi thật sâu không cẩn thận động đến vết thương nên bị đau đến mức phải kêu lên.
Thiên Táng có vài dấu móng trên mặt, hắn nhìn Walker như đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Mấy ngày ở trên thuyền hắn bị hành hạ không ra hình người, chiến tranh giữa Tiểu Bạch và Thiên Táng còn cuốn cả Walker vào. Cũng phải nói Walker quá đen đủi, hôm đó Mười Một chỉ đi ra ngoài mượn laptop để xem nội dung trong usb nhưng hắn lại hiểu sai ý của Mười Một, tưởng rằng Mười Một cố tình đi để cho Tiểu Bạch "dạy dỗ" Thiên Táng. Kết quả là Thiên Táng bị ăn đủ, sau khi hắn biết được mọi việc liền đánh Walker một trận nên thân, đến hiện giờ vẫn chưa thể bình phục hoàn toàn.
Trong mấy ngày này thì Mười Một là người thoải mái nhất, hai người một chó làm loạn cả căn phòng lên nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ nhàn nhã ngồi xem bản hoàn chỉnh của công pháp nội công Long gia mà Mười Ba đưa cho hắn. Xem xong hắn mới biết thì ra nội công của Long gia cũng không phải do tổ tiên Long gia sáng chế mà có nguồn gốc từ Thiếu Lâm, chẳng trách Lục Huyền từng nói với hắn thứ nội công mà hắn luyện rất giống với nội công của Thiếu Lâm.
Tổ tiên của Long gia từng là một võ tăng hộ vệ trong chùa Thiên Long, nội công tổ truyền của Long gia chính là thứ mà hắn tập luyện khi ở chùa Thiên Long. Trong cái thời mà cao thủ vô số, hiệp khách nơi nơi ấy, môn nội công này cũng không được coi là lợi hại, cùng lắm chỉ ở mức trung bình. Thế nhưng trong thời đại mà cổ võ đã thất truyền như bây giờ thì Thiên Long quyết tổ truyền của Long gia cũng coi là một thứ nội công tốt.
Sau đó vị tổ tiên của Long gia phạm giới, bị đuổi ra khỏi chùa liền hoàn tục cưới vợ sinh con, môn nội công này được truyền lại cho con cháu. Vị tổ tiên này không hề nói tên của môn nội công này là gì, người đời sau đặt cho nó cái tên Thiên Long quyết bởi hắn đã học được nó ở chùa Thiên Long.
Điể m đặc biệt nhất của Thiên Long Quyết là phát lực mạnh chỉ trong nháy mắt, động như giương cung, phát như sấm rền, quả thực chính là môn nội công phù hợp nhất để luyện bát cực quyền. Hai thứ đó kết hợp với nhau, không gì có thể chống đỡ, nếu sử dụng tốt thậm chí có thể giết người trong nháy mắt. Hơn nữa chỉ riêng môn nội công này cũng đã có giá trị không nhỏ, thảo nào Long gia vẫn khonog chịu cho người khác bản hoàn chỉnh, những bản lưu truyền ở bên ngoài đều thiếu hụt rất nhiều.
Họ đứng trên bến tàu, Walker hỏi Mười Một: "Lão đại, giờ chúng ta sẽ đi đâu?"
"Tìm người." Mười Một nói xong liền xách túi du lịch đi đến phía những chiếc xe taxi đang đậu trên bến tàu. Tiểu Bạch nhảy loi choi bên chân hắn, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Thiên Táng với vẻ khiêu khích.
Thiên Táng vô cùng căm hận con chó khốn kiếp này nhưng lại không thể làm gì được. Sau mấy ngày, trải qua 179 lần đại chiến, hắn không thể không bi ai thừa nhận một sự thật: hắn không phải là đối thủ của con chó này.
Không biết con chó này được huấn luyện như thế nào, trí lực của nó không kém gì đứa trẻ bảy, tám tuổi, lại vô cùng nhanh nhẹn. Thân thể nó rất bé, tốc độ lại nhanh, cho dù cầm súng máy đi quét thì cũng chưa chắc có thể bắn trúng nó. Đối mặt với quái thai như nó Thiên Táng chẳng thể làm được gì, vì thế hắn đành để cho một con chó bắt nạt mình.
Quả nhiên người lương thiện thì bị chó bắt nạt. Chó cậy gần nhà, ông trời thật không có mắt.
Thiên Táng oán hận nhìn Tiểu Bạch sau đó hắn ngoảnh đầu sang chỗ khác, không để ý đến nó nữa
Lúc này ba người một chó không hề biết rằng vị lái chính trên con thuyền kia đang nổi khùng. Hắn dài cả mặt khi chứng kiến căn phòng hỗn độn, không còn một cái giường hay chăn đệm nào còn nguyên. Cuối cùng hắn không nói không rằng tức giận xoay người rời đi, cả ngày hôm đó ai gặp phải hắn đúng là xui xẻo.
Ba người Mười Một còn chưa đến gần mấy chiếc taxi kia thì đã có người ra nghênh đón. Đó là một người tài xế có nước da ngăm đen, vóc dáng nhỏ gầy. Hắn cúi người chắp tay chào đám Mười Một, nói một câu bằng tiếng Thái Lan mà bọn họ không thể nghe hiểu, sau đó hắn lại dùng ttay ra hiệu thay cho lời nói, dùng ngón trỏ xoay vài vòng bên tai, sau đó lại chỉ miệng, rồi lại chỉ đầu.
Thiên Táng thúc nhẹ cùi chỏ vào người Walker, nhỏ giọng hỏi: "Không phải hắn cười nhạo chúng ta không biết tiếng Thái, đang mắng chúng ta ngu đấy chứ?
Walker trợn tròn mắt, không thèm để ý đến hắn.
Lúc này Mười Một hơi gật đầu, chỉ vào tim, sau đó hai tay chắp lại như đang bái phật. Tài xế cũng chắp tay chào hắn sau đó đưa tay mời họ lên taxi của mình.
Thiên Táng trợn mắt nói: "Vậy là xong?" Hắn gãi đầu, không hiểu Mười Một và tài xế vừa làm cái gì, tiếng lóng không ra tiếng lóng, thủ thế cũng không ra thủ thế, rõ ràng là hai người đang múa loạn. Thấy Mười Một và Walker đi theo tài xế đến chiếc taxi kia hắn cũng đành bước theo.
Mọi người lên xe, đóng chặt cửa, tài xế liền lái xe đi ngay. Bến tàu này rất lớn, nếu như không ngồi xe mà đi bộ ra ngoài thì cũng tốn khá nhiều thời gian.
Trong xe, Thiên Táng nhỏ giọng nói với Mười Một: "Sao lại đi theo hắn? Không sợ hắn đem chúng ta đi bán? Chúng ta lén đến đây đó, nếu bị bọ họ lừa bán đi làm gay thì cũng chẳng thể cãi được đâu."
Tài xế cười ha ha, nói bằng tiếng Trung Quốc: "Yên tâm, ta không bán các ngươi đâu."
"Má ơi.." Thiên Táng nhảy dựng lên, thì ra ngươi nói được tiếng Trung? Vậy vừa nãy sao cứ múa may chỉ trò mà không nói lời nào?"
Walker vỗ trán, rên rỉ: "Ôi giời ơi, bọn họ ra ám hiệu đấy, ngay cả ta cũng nhận ra."
Thiên Táng liền câm miệng ngay, tức giận ngồi yên, không ngừng lẩm bà lẩm bẩm.
Tài xế nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, cười nói: "Ta tên là Huân Tra Ni Nỗ Khẳng, các ngươi cứ gọi ta là A Tra."
Thiên Táng tức giận lẩm bẩm: "Có ai hỏi tên ngươi đâu." Mấy ngày nay hắn bị Tiểu Bạch hành hạ thê thảm, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
Tài xế A Tra không để ý, mỉm cười tiếp tục nói: "Bên kia đã có chỉ thị, chúng ta sẽ dốc sức phối hợp với các ngươi. Mặc kệ có thành công hay không thì sau đó ta sẽ sắp xếp đường lùi cho các ngươi." Nói xong hắn đưa một túi tư liệu cho Mười Một.
Mười Một nhận lấy, mở ra xem, bên trong là thông tin về Đại Quyển, họ phân bố thế nào, trụ sở ở đâu,... Còn có hồ sơ chi tiết về những lính đánh thuê đên Trung Quốc đón Trương Chấn. Tư liệu rât chi tiết, nhưng tất cả những thứ này Mười Một đã tìm hiểu trước khi lên đường rồi.
A Tra vừa lái xe vừa nói: "Một tuần trước có sáu người của Đại Quyển đi máy bay đến Trung Quốc, người đứng đầu là Vũ Đại Lang."
Mười Một đưa túi tư liệu cho Thiên Táng và Walker, hỏi: "Có tin tức gì về mục tiêu không?"
A Tra lắc đầu nói: " Tạm thời không có tin tức gì, nhưng bên kia đã khẳng định Đại Quyển và mục tiêu đã rời Trung Quốc, có điều chúng ta không biết bọn họ đi bằng phương tiện gì. Nhưng có lẽ họ cũng đi thuyền giống các ngươi, có điều Thái Lan có rất nhiều cảng, chúng ta không tra được bọn họ sẽ cập bến ở đâu. Nhưng các ngươi cứ yên tâm, chỉ cần mục tiêu đến Thái Lan chúng ta sẽ có cách tìm được họ."
Mười Một hỏi: "Bây giờ đi đâu?"
" Băng Cốc."
Mười Một lắc đầu nói: "Đi Chiang Rai."
Từ Thái Lan đến Tam Giác Vàng chắc chắc phải đi qua Chiang Rai. Dù đám Trương Chấn rời thuyền từ cảng nào thì cũng phải vượt qua Chiang Rai để đến Tam Giác Vàng. Mười Một không muốn phụ thuộc vào mạng lưới tình báo của A Tra, như vậy quá mạo hiểm, nói cho cùng hắn vẫn chưa thực sự tin nhữn người này. Cơ hội phải luôn được nắm giữ trong tay mình thì mới là an toàn nhất.
A Tra cũng đoán được ý của Mười Một, nhưng hắn cũng không để bụng, gật đầu nói: "Chúng ta tới Băng Cốc sau đó đáp máy bay đi Chiang Rai, vậy thì sẽ nhanh hơn. Nếu đi bằng ô tô có khi sẽ bị bọn họ vượt mặt."
Mười Một gật đầu, không nói gì thêm. Xe taxi chạy về phía Băng Cốc.
Truyện khác cùng thể loại
243 chương
38 chương
610 chương
50 chương
1402 chương
495 chương