Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 823 : Bảy tháng cuối cùng(thượng)

Với hầu hết mọi người, ban đêm trôi qua rất nhanh, chỉ cần nhắm mắt lại là đêm tối đã đi qua. Khi mở mắt ra một lần nữa, bất kể phiền não gì, sự việc gì đều đã trở thành quá khứ, trở thành ký ức của ngày hôm qua. Đối với một số ít người, đêm tối lại dài dằng dặc và đầy đau khổ, họ cứ chờ đợi từng phút từng giây, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thế nhưng vẫn không thấy ánh bình minh xuất hiện phá vỡ trời đêm thăm thẳm. Ban đêm rất tĩnh lặng, có rất nhiều người không ngủ được, mắt cứ mở thao láo, mỏi mòn chờ đợi ánh bình minh xuất hiện. Không ai biết rằng, giờ phút này trong một biệt thự ở khu Lệ Sơn tại kinh thành đang xảy ra một màn hương diễm. Tin rằng nếu ai đó biết được thì họ sẽ trả bất cứ giá nào để được đổi chỗ với Mười Một sau đó hưởng thụ sự tuyệt vời của nữ thần, cầu xin ánh bình minh hãy xuất hiện chậm một chút. Nhưng với Mười Một, đây chỉ là một sự hành hạ. Nó không chỉ có giày vò thân thể mà còn thử thách ý chí và tinh thần của hắn. Mỗi một lần thân thể nóng hừng hực của Âu Dương Nguyệt Nhi giãy giụa bên dưới hắn, mỗi một lần nàng rên rỉ đầy hấp dẫn, thân thể Mười Một cũng không tự chủ được mà run lên. Không phải hắn đang sung sướng mà lúc này cả Mười Một lẫn Âu Dương Nguyệt Nhi đều đứng trên bờ vực nguy hiểm. Lúc này sắc mặt Mười Một đã tái nhợt, trong ánh mắt luôn tỉnh táo kia cũng đã hiện lên những tơ máu. Mỗi một lần hắn vận động đều có thể làm cho Nguyệt Nhi lớn tiếng rên rỉ nhưng năng lượng của hắn cũng không ngừng bị tiêu hao. Năng lượng bị tiêu hao thì sự cân bằng năng lượng trong cơ thể sẽ bị lung lay, một khi sự cân bằng hoàn toàn bị phá vỡ, có thể Mười Một sẽ mất mạng ngay lập tức. Mặc dù Mười Một biết có thể sẽ như vậy nhưng hắn vẫn không hề chần chừ do dự, không hề chùn bước, vẫn tiếp tục sử dụng dị năng băng mà không cần biết đến hậu quả. Hơn nữa, da thịt trên toàn thân hắn đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng co giật. Người khác có thể nghĩ lúc này Mười Một đang được hưởng lạc thú của nhân gian, nhưng thực tế hắn đâu có tâm trí mà cảm nhận, thậm chí hắn còn sắp chẳng cảm thấy gì được nữa, bởi vì các giác quan của hắn đã dần dần tê liệt, thoái hóa, chỉ giây lát nữa thôi sợ rằng hắn sẽ chẳng còn cảm giác. Dù vậy, hắn vẫn không từ bỏ, bởi vì nếu hắn từ bỏ thì Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ cầm chắc cái chết. Mười Một nghiến chặt răng, tiếp tục vận động một cách máy móc, đợt này nối tiếp đợt kia, chưa hề ngừng nghỉ. Thay vì nói đây là sự kết hợp giữa nam nữ chi bằng nói đây là gánh nặng với hắn. Hắn phải vận động không ngừng, lại còn phải duy trì nhiệt độ trong phòng để tránh gây tổn hại cho thân thể Âu Dương Nguyệt Nhi. Đồng thời hắn còn phải khống chế năng lượng băng truyền vào cơ thể của Nguyệt Nhi để áp chế nhiệt độ nóng hừng hực trong cơ thể nàng nhưng không được làm tổn hại đến thân thể Nguyệt Nhi. Mỗi lần thúc sâu, hắn lại truyền một chút năng lượng vào cơ thể nàng. Đây là một thử thách lớn cho Mười Một, một khi đưa vào quá nhiều năng lượng, máu thịt, nội tạng và cơ bắp toàn thân Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ nhanh chóng đông cứng, không thể cứu được nữa. Nhưng nếu đưa vào quá ít năng lượng thì lại chẳng có tác dụng gì. Vậy nên để khống chế năng lượng luôn ở mức phù hợp nhất, Mười Một không những phải mạo hiểm tiêu hao năng lượng mà còn phải chịu sức ép lớn về mặt tinh thần suốt mấy giờ liên tục. Tình hình vô cùng nguy hiểm, lúc trước Âu Dương Nguyệt Nhi vừa mới phá thân, chỉ một lát là đã xuất hiện cực khoái, Mười Một phải vội vàng dùng dị năng và ôm chặt lấy nàng để nàng có thời gian nghỉ ngơi một chút. Theo lý thuyết thì với tình huống như vậy thì nàng không thể nữa tiếp tục được nữa , bởi vì sau lần cực khoái đầu tiên nếu cứ tiếp tục thì sẽ nhanh chóng có lần cực khoái thứ hai, thứ ba, tiếp đó sẽ bị suy tim sau đó là đột tử. Nhưng Mười Một không thể dừng lại, một khi dừng lại khiến cho chất độc phát tác thì vô phương cứu chữa. Vậy nên lúc này, cả Âu Dương Nguyệt Nhi lẫn Mười Một đều phải đối mặt với thử thách và sự hành hạ. Tiếng rên của Âu Dương Nguyệt Nhi đã không còn có vẻ kịch liệt như lúc đầu nhưng vẫn vang lên liên miên không dứt, đôi lúc tiếng rên bị đứt quãng có thể nghe thấy nàng lẩm bẩm cái tên Mười Một. Đáng tiếc Mười Một cũng không có phúc hưởng thụ điều đó, thể lực hắn dần tiêu hao, sự cân bằng trong cơ thể cũng dần mất đi, giờ đây da thịt toàn thân hắn trở nên tái nhợt. Hắn quỳ ở trên giường, chống đỡ cơ thể bằng cánh tay và hai chân, bởi vì thân thể hắn đang vô cùng đau đớn nên da thịt toàn thân cũng vặn vẹo co giật. Nhưng sắc mặt Mười Một vẫn trầm tĩnh như trước, từ nét mặt không thể nhận ra hắn vui, bi thương hay là đau đớn. Hắn nghiến chặt răng, tiếp tục giải phóng băng dị năng để áp chế độc tính trong cơ thể Nguyệt Nhi, giúp nàng nhanh chóng vượt qua giai đoạn nguy hiểm. May là cố gắng của Mười Một cũng không uổng phí, Mười Một áp chế nhiệt độ cơ thể Âu Dương Nguyệt Nhi từ cả trong lẫn ngoài, không ngừng thỏa mãn nàng, nhờ vậy nhiệt độ cơ thể nàng đã giảm đi rất nhiều so với lúc trước nhưng vẫn còn nóng hơn nhiệt độ cơ thể lúc bình thường. Mười Một vẫn không ngừng thúc sâu, tiếng rên rỉ vẫn vang lên không ngừng Chẳng biết từ lúc nào mà trên bốn bức tường của căn phòng đã kết một lớp băng thật dày, nhiệt độ trong phòng cũng đã giảm thấp đến mức thậm chí có thể làm cho đóng thành băng chỉ trong chớp mắt. Thậm chí cả chăn đệm cũng đã trở nên lạnh như băng, trong cả căn phòng chỉ còn có hai cơ thể kia là còn có hơi ấm, còn có thể hoạt động. Bóng đêm thăm thẳm. Đêm nay thật dài.... . . . Trong sự đợi chờ của Âu Dương Bác, sự sốt ruột của Văn Cường, ánh bình minh rốt cuộc đã thoát ra khỏi xiềng xích của đêm tối, chiếu đến nhân gian. Năm giờ sáng, đoàn xe của Âu Dương Bác mới đến, Văn Cường ra tiếp đón. Là một người cha, trong lòng Âu Dương Bác còn lo lắng hơn bất cứ ai, nhưng hắn vốn là một vị tướng dày dạn kinh nghiệm, hắn vẫn có thể kiên nhẫn chờ đợi. Để tránh cho người chú ý, Âu Dương Bác chỉ dẫn theo đội vệ sỹ riêng của mình. Âu Dương Bác ngồi suốt một đêm, sắc trời vừa hửng hắn đã vội vã đến đây. Văn Cường canh ở bên ngoài biệt thự số 32 suốt cả một đêm, khi thấy đoàn xe của Âu Dương Bác hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm. Văn Vường chào hỏi Âu Dương Bác sau đó ngồi vào trong xe, hai người không nói gì mà chỉ yên lặng chờ đợi. Sắc mặt Âu Dương Bác nhìn như rất trầm ổn, nhưng ngón tay hắn cứ thỉnh thoảng lại gõ gõ lên tay cần đã cho thấy sự lo âu trong lòng hắn lúc này. Cùng lúc đó, bên trong biệt thự. Âu Dương Nguyệt Nhi đã sung sướng được hai lần, đột nhiên nàng ngửa mặt, kêu to một tiếng A khàn khàn sau đó cả người mềm nhũn, hôn mê. Ngay lúc đó Mười Một cũng kêu lên một tiếng đau đớn, hai tau không chống đỡ được sức nặng của thân thể, cả người gục vào bộ ngực trắng nõn của Âu Dương Nguyệt Nhi, thở bật ra một hơi, ánh mắt mệt mỏi lộ ra chút vui mừng. Hắn từ từ khép mắt, căn phòng hoàn toàn trở nên tĩnh lặng. Đúng vậy, giờ phút Mười Một đã không còn thở nữa, tim cũng đã ngừng đập. Thế giới tối đen, không thể tìm kiếm được một tia sáng, mở mắt và nhắm mắt cũng không khác gì nhau. Mười Một cúi đầu nhìn nhưng không nhìn thấy cơ thể của mình đâu, vươn tay ra, nhưng cũng không cảm giác được sự tồn tại của năm ngón tay. Trong thế giới tăm tốc hư vô này, rốt cục Mười Một cũng "tỉnh lại" . Hắn ngơ ngác nhìn không gian này sau đó nhanh chóng khôi phục tỉnh táo. Mười Một không lo lắng, cũng không vộ vàng tìm kiếm lối ra. Tình huống như thế này hắn đã gặp rất nhiều lần, mỗi lần hôn mê hắn đều xuất hiện ở nơi này một cách khó hiểu. Mười Một đã sớm quen với chuyện này, hắn lẳng lặng đứng đó, yên lặng chờ đợi. Chẳng biết từ lúc nào xung quanh hắn đã vang lên những âm thanh hỗn loạn, cứ như đang ở trong chợ bán thức ăn vậy, tiếng động ồn ào đến mức không ai có thể tĩnh tâm. Nhưng lạ là dù Mười Một cố gắng đến thế nào không hiểu được những "người" kia đang nói cái gì, rõ ràng hắn cảm giác thấy "bọn họ" đang lớn tiếng nói chuyện, thậm chí đang cãi lộn, nhưng hắn lại không hiểu bọn họ đang nói gì. Mọi chuyện cứ diễn tra như vậy hồi lâu, sau đó đột nhiên những âm thanh đó đều biến mất. Tựa như tất cả mọi người bên cạnh đã biến mất chỉ trong giây lát, không còn lại gì chứng minh họ đã từng tồn tại. Thế giới tăm tối này lại một lần nữa trở nên im lặng, thứ còn lại duy nhất chính là bóng tối vô biên vô tận. Bỗng nhiên có một tiếng tách" vang lên ở phía sau, nghe giống như tiếng giọt nước nhỏ xuốc mặt nước. Mười Một "quay người", chẳng biết từ lúc nào phía sau hắn xuất hiện một luồng ánh sáng yếu ớt. Không thể tìm được ánh sáng này có người gốc từ đâu, phảng phất nó đã tồn tại ở nơi này đã hàng ngàn hàng vạn năm rồi, nó tỏa ra ánh sáng yếu ớt, mang đến chút ấm áp nhỏ nhoi cho thế giới lạnh lẽo này. Mười Một nhìn thấy một hồ nước, hắn không biết hồ nước này rộng đến nhường nào bởi nói kéo sâu vào tận trong bóng tối, có thể nó rất rộng, cũng có thể nó rất bé. Có lẽ vốn nó cũng chẳng phải là một hồ nước, nhưng bất kể nó là cái gì thì Mười Một vừa nhìn thấy nó thì trong lòng hắn bỗng có gì đó rung động. Gợn sóng từ từ lan ra, lan vào tận trong bóng tối, sau cùng biến mất. Trên mặt hồ đang gợn sóng, có một người đang trôi nổi bồng bềnh, mặc dù chút ánh sáng yếu ớt không thể soi rõ khuôn mặt người này nhưng Mười Một vẫn có thể nhận ra hắn chính là mình. Không, không phải là mình, có điều không biết hắn xuất hiện từ nơi nào mà lại giống mình như đúc, hắn cũng là Mười Một. Hai Mười Một trôi nổi bồng bềnh, đối mặt với nhau, không ai mở miệng trước. Tình cảnh này giống như đang soi vào gương vậy, nhìn mình trong gương nhưng vẻ mặt và cử chỉ hoàn toàn khác, thật là là quỷ dị. Mười Một trầm mặc nhìn Mười Một vừa đột nhiên xuất hiện, nếu như bây giờ hắn có nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt của mình thì nhất định hắn sẽ phát hiện chúng đều rất lạnh lùng. Nhưng vẻ mặt của Mười Một trước mặt hắn lại rất nhu hòa, ánh mắt hắn nhìn Mười Một ẩn chứa sự lo lắng. Ở nơi này thời gian chẳng có ý nghĩa gì, thật lâu sau, "Mười Một" đang lơ lửng trên không trung rốt cục đã mở miệng, hắn mấp máy môi nhưng không phát ra âm thanh nào: "Ngươi chỉ có bảy tháng ."