Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 761 : Hồng Môn yến (2)
Vương Thiên Ngân cười khổ: "Cho dù chưa gặp ngươi, nhưng đã từng thấy hình của ngươi."
Mười Một khẽ gật đầu.
Vương Thiên Ngân khẽ hít một hơi, như muốn rũ bỏ cảm giác áp bách mà Mười Một gây ra cho hắn.
Hắn thở ra một hơi, khôi phục thái độ bình thường, đưa tay làm động tác mời, chỉ vào cái ghế đối diện, nói: "Ngồi đi. Hương vị những món ăn ở đây rất được, hơn nữa có điểm rất đặc biệt, gọi vào món chứ?" Mười Một chưa nói gì hắn đã nói với Gia Cát Tuệ đang đứng bên cạnh: "Tiểu Tuệ, bạn của ta đến, thêm một suất."
"Ừm."
Gia Cát Tuệ khẽ gật đầu, nghi hoặc nhìn Mười Một, lại nhìn Vương Thiên Ngân sau đó quay đầu rời đi.
"Ngồi đi."
Gia Cát Tuệ vừa đi, Vương Thiên Ngân lại mời lột lần nữa.
Mười Một kéo ghế ra, chậm rãi ngồi xuống đối diện Vương Thiên Ngân, Vương Thiên Ngân bình tĩnh nói: "Có thể cho ta ăn xong bữa cơm này rồi mới ra tay? Sẽ không mất quá nhiều thời gian của ngươi."
Mười Một thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ rằng ta tới để giết ngươi?" Vương Thiên Ngân ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi không phải đến để giết ta sao?"
"Cho ta một lý do để giết ngươi."
Vương Thiên Ngân cười khổ nói: "Không phải chúng là kẻ địch của nhau sao?" Mười Một liếc nhìn hắn, nói: "Ngươi có vẻ như rất muốn chết?" Vương Thiên Ngân lại cười khổ: "Nếu như có thể sống thì ai lại muốn chết? Thế nhưng là ngươi đã tìm ta, ta hiểu mình trốn không thoát. Nếu như kiểu gì cũng phải chết, thay vì việc nhục nhã cầu xin, chi bằng bình thản chờ chết."
Nói đến đây, Vương Thiên Ngân nhìn thẳng vào mắt Mười Một, bình tĩnh nói: "Ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội cười nhạo ta."
Mười Một nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên.
Người có chí khí như Vương Thiên Ngân Mười Một đã thấy không ít, nhưng trong ba đại gia tộc có rất ít người như vậy.
Càng sống an ổn giàu có thì lại càng sợ chết, Vương Thiên Ngân tuy chẳng có vai vế gì trong gia tộc, nhưng dù sao hắn cũng là người thuộc dòng chính, cha hắn lại là trưởng lão, có thể nói là cơm no áo ấm, tiền cũng thừa đủ cho hắn tiêu xài.
Người có xuất thân như vậy mà còn có thể có tâm tính, có chí khí như vậy, ngay cả Mười Một cũng phải ngạc nhiên.
Mười Một khẽ gật đầu, nói: "Ta không đến để giết ngươi."
"Ngươi không giết ta?" Vương Thiên Ngân ngạc nhiên nói: "Không phải ngươi đến tìm ta sao?"
Ta đến tìm ngươi, nhưng không phải để giết ngươi."
Mười Một nói: "Ta muốn hợp tác với ngươi."
"Hợp tác? Ta?" Vương Thiên Ngân cười lên ha hả như đang nghe truyện cười, nhưng hắn cười được vài tiếng thì bỗng dưng nghĩ đến điều gì, lập tức im băht, nụ cười trên mặt cũng biến mất, chăm chú nhìn Mười Một, cau mày nói: "Ngươi có ý đồ với cha ta?"
"Rất thông minh."
Mười Một cũng không phủ nhận.
Vương Thiên Ngân cười lạnh, lắc đầu nói: "Không thể có chuyện đó.Ngươi là kẻ địch của Vương gia chúng ta, ngươi nghĩ cha ta sẽ mạo hiểm hợp tác với ngươi sao?"
"Ngươi là người thông minh, ngươi biết ta có thể giúp hắn những gì, và ta muốn cái gì."
Vương Thiên Ngân cau mày suy nghĩ một lát, hỏi: "Ngươi muốn giúp hắn lên làm tộc trưởng?" Mười Một không trả lời hắn ngay mà lại hỏi: "Ngươi sống cũng không thoải mái cho lắm ở Vương gia?" Vương Thiên Ngân nhíu mày nói: "Đó là việc của ta."
Mười Một nói tiếp: "Ngươi có một anh trai, nhưng thể chất của hắn không thích hợp luyện võ, bị cho đi học buôn bán, sau này thì ở luôn nước ngoài. Cha ngươi đặt tất cả hy vọng vào ngươi, thế nhưng thể chất của ngươi cũng không thích hợp luyện võ, cha ngươi vô cùng thất vọng, không thèm quan tâm đến ngươi, cũng không sắp xếp gì cho tương lại của ngươi, mặc ngươi tự sinh tự diệt. Vậy nên từ nhỏ đến lớn ngươi đều chẳng làm được trò trống gì, bị mọi người trong Vương gia cười nhạo, gọi là phế vật."
"À."
Vương Thiên Ngân không hề ngại ngùng, cười nói: "Ta quả thực chính là phế vật. Chỉ có thể há miệng chờ ăn, người như vậy không phải là phế vật thì là cái gì?" Mười Một lạnh nhạt liếc nhìn hắn, Vương Thiên Ngân không có vẻ gì là giả bộ, dường như hắn thật sự không để chuyện này trong lòng.
Người như vậy, nếu như không phải là đã tâm tro ý lạnh, thì chính là kẻ có lòng dạ sâu xa.
Mười Một thích loại thứ hai hơn, người mà không có ý chí chiến đấu thì chỉ là một đám bùn nhão, dù có cố gắng đến đâu thì cũng không dựng thành tường được.
Mười Một thu ánh mắt lại, tiếp tục nói: "Thực ra ngươi rất chứng tỏ bản thân mình nhưng lại không có cơ hội. Người trong Vương gia không ai chú ý đến ngươi, dù ngươi có làm điều gì thì cũng không lọt được vào mắt họ. Ngay cả cha ngươi là Vương Đức cũng không thèm để ý đến ngươi."
"À, xem ra ngươi hiểu ta rất rõ?" Vương Thiên Ngân mỉm cười, lắc đầu nói: "Thực ra đôi khi ngay cả ta cũng không hiểu được chính mình, làm sao ngươi có thể hiểu được ta?"
"Ta không cần hiểu ngươi, ta chỉ có thể cho ngươi cơ hội."
Vương Thiên Ngân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Mười Một.
Mười Một nói: "Nếu như cha ngươi làm tộc trưởng, địa vị của ngươi trong Vương gia sẽ khác hẳn, với địa vị của ngươi lúc đó thì chẳng ai dám đắc tội với ngươi."
Vương Thiên Ngân lắc đầu nói: "Ta không có hứng thú với việc tranh quyền đoạt lợi. Huống hồ bây giờ ta cũng sống rất tốt, việc gì phải tự gây phiền phức?"
"Bởi vì ngươi là một kẻ có tham vọng, bởi vì ngươi muốn được mọi người công nhận, ngươi muốn nói cho tất cả biết, ngươi không phải phế vật."
Vương Thiên Ngân trầm mặc, mấy câu này của Mười Một đã nói trúng nỗi lòng hắn.
Cho dù không màng danh lợi, nhưng chỉ cần là con người thì sẽ có dục vọng của mình.
Nguyện vọng của Vương Thiên Ngân chính là một ngày nào đó có thể chà đạp những người đã cười nhạo hắn dưới chân. Trước kia, đây chỉ là một giấc mơ viển vông, nhưng hiện tại? Giống như Mười Một nói, hắn không cam lòng, có ai lại muốn mang danh phế vật cả đời? Tuy hắn đã từng cố gắng, nhưng cũng chỉ là vô dụng, ngay cả cha mình cũng vứt bỏ mình, làm gì cũng chỉ phí công.
Vương Thiên Ngân hiểu rõ tâm trạng của cha mình, hy vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều. Cả đời tâm huyết, thế nhưng hai đứa con trai đều là phế vật, Vương Đức vô cùng thất vọng, thậm chí không muốn nhìn mặt hai đứa con này, từ đó về sau chỉ tập trung vào việc tranh quyền đoạt lợi.
Tuy nhiên có thể hiểu được, nhưng Vương Thiên Ngân hắn không thể chấp nhận hành động của cha mình, hắn hy vọng có thể đứng trước mặt cha mình, lớn tiếng nói với ông: "Con không phải phế vật!" Vương Thiên Ngân thở dài một hơi, nở nụ cười chua chát, Mười Một quả thật đã chạm đến điểm yếu của hắn.
Không đợi Vương Thiên Ngân nói gì, bỗng Mười Một lại nói đến một việc động trời: "Hơn nữa chỉ cần ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí kia."
Vương Thiên Ngân nhìn hắn, không giật mình, cũng không vui mừng, không có biểu lộ gì.
Một lúc lâu sau, hắn mới hít nhẹ một hơi, nói: "Thật là hấp dẫn, đáng tiếc Vương gia không phải là của ngươi, đừng quên ngươi là kẻ địch của Vương gia."
"Vậy nên ta mới cần có người giúp để xóa bỏ mối hận thù vô nghĩa đó."
Mười Một nhìn hắn, nói: "Ta lựa chọn cha ngươi. Nhưng xem ra, ngươi càng hợp hơn hắn."
Vương Thiên Ngân cười khẽ, nói: "Đừng quên cha ta chỉ vừa mới lên làm trưởng lão, vẫn còn chưa có địa vị gì. Hơn nữa cũng có không ít người ở trên hắn, bọn họ sẽ để cho một người mới ngồi lên vị trí đó?" Mười Một thản nhiên nói: "Nếu như những người gây trở ngại đều chết hết?"
"Ngươi... ?" Vương Thiên Ngân rốt cục cũng phải giật mình, kinh ngạc nhìn Mười Một, muốn xem hắn có gan làm những chuyện gì.
Nhưng khi thấy ánh mắt vô tình của Mười Một, hắn liền lập tức tỉnh táo, cười khổ.
Đúng vậy, đâu có gò phải giật mình? Ở trước mặt hắn là ai? Là sát thần, là Băng sát thủ, ngẫm lại thì đêm qua hơn trăm người của Vương gia đã chết trong tay hắn, giết thêm mấy cái trưởng lão thì có là gì với hắn? Khi những trưởng lão khác chết sạch, chỉ còn lại có duy nhất một vị trưởng lão là cha hắn, hắn không ngồi lên vị trí đó thì còn có thể là ai? Đến lúc đó, cho dù người trong gia tộc có phản đối cũng chỉ cần dùng chút thủ đoạn để giải quyết, cũng không phải việc gì khó.
Hơn nữa chỉ cần hắn có thể giúp cha mình lên làm tộc trưởng, hình ảnh hắn trong mắt phụ thân sẽ khác hắn, huống chi hắn còn có thể từ phế vật biến thành thái, có thể thỏa thích tung hoành, dùng hành động để nói cho tất cả mọi người hắn không phải phế vật.
Vương Thiên Ngân trầm mặc, hắn đã bị Mười Một lay động.
Giống như lời của Mười Một, hắn là một kẻ có tham vọng.
Trước kia là không có cơ hội nên hắn phải vứt bỏ tất cả ý tưởng của mình, sống một cuộc sống nhàm chán vô vị.
Hiện giờ Mười Một cho hắn một cơ hội, lập tức làm cháy lên nguyện vọng của hắn, không thể kiềm chế.
Vương Thiên Ngân nhìn kỹ Mười Một như muốn nhìn thấu con người này, đáng tiếc bất kể hắn nhìn thế nào đều không thể thấy được thứ đang ẩn sau khuôn mặt lạnh lùng kia.
Vương Thiên Ngân nghiến chặt răng, ra một quyết định lớn, một quyết định sẽ thay đổi cả cuộc đời hắn.
Hắn nhoài người qua bàn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nắm chắc được bao nhiêu?" Mười Một nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Vương Thiên Ngân có thể quyết định nhanh như vậy, cũng không phải là kẻ tầm thường.
Người này có có dã tâm, có trí tuệ, nhưng lại không có thực lực.
Nhưng không sao, thực lực có thể chậm rãi bồi dưỡng, đợi đến thời điểm hắn đủ lông đủ cánh thì đó chính là lúc hắn vươn mình.
Chuyện đó mới là việc hấp dẫn nhất với Vương Thiên Ngân.
Mười Một khẽ gật đầu, nói: "Hiện giờ nói gì cũng đều quá sớm, ngươi về bàn bạc với cha ngươi, hắn đồng ý thì ta sẽ ra tay. Nếu ta thành công, ngươi hãy thực hiện thỏa thuận giữa chúng ta. Nếu ta thất bại, coi như ngươi chưa từng gặp ta."
Vương Thiên Ngân nheo mắt, đề nghị của Mười Một đối với cha con họ chỉ có lợi mà không có hại, nếu thành công thì có thể ngồi lên vị trí tộc trưởng, nếu thất bại cũng chẳng liên quan đến họ, chẳng khác gì ngồi mát ăn bát vàng.
Nhưng Vương Thiên Ngân hiểu rõ trên đời này không có việc tốt như vậy, điều kiện càng hấp dẫn thì cái giá ngươi phải trả lại càng cao.
Hắn nhỏ giọng hỏi: "Ngươi muốn gì?" Mười Một nói ra: "Đợi cha ngươi lên làm tộc trưởng, hắn phải tuyên bố Vương gia và ta hóa thù thành bạn, không được đuổi giết ta. Hơn lúc ta cần thì có thể mượn sức Vương gia các ngươi. Đương nhiên, yêu cầu của ta cũng sẽ nằm trong khả năng của quá ngươi, sẽ không quá quắt."
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Ừ."
Mười Một khẽ gật đầu, nói thêm: "Nhưng nếu các ngươi nhận lời với ta thì phải làm được, ta cũng không ngại giết thêm một tộc trưởng nữa, thậm chí kể cả ngươi."
"Được!" Vương Thiên Ngân nghiến răng: "Ta nhận lời ngươi. Về phía cha ta, ta rất hiểu hắn, hắn sẽ không từ chối."
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
366 chương
53 chương
8 chương
206 chương
9 chương
42 chương
35 chương