Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 725 : Tử chiến trong cao ốc

Một người cắn răng, ra hiệu cho một người khác gọi thang máy, sau đó giương súng, thận trọng đi đến cầu thang. Hắn căng thẳng đề phòng cái ống bạc kia, khẩn trương như đó là một quả bom sắp nổ tung. Hắn đi tới giữa cầu thang, ống bạc vẫn nằm yên như cũ, hắn thận trọng ngồi xuống, túm chặt áo của đồng đội đang bị sốc điện, muốn kéo hắn đi. Đúng lúc này, chiếc ống màu bạc đột nhiên phun ra một luồng khói đen. Nam tử kia đã sớm đề phòng, như bị giẫm phải đuôi, cắm đầu cắm cổ chạy về, thế nhưng mới chạy được hai bước, thân thể liền loạng choạng, sau đó trong đầu trống rống. Ý nghĩ cuối cùng của hắn là: khốn kiếp, dám dùng độc khí trong khu dân cư! Quân nhân canh giữ ở thang máy rất hoảng sợ, đồng đội của hắn liên tiếp gặp chuyện, thế nhưng ngay cả bóng dáng của đối phương cũng không thấy, không khỏi làm hắn lạnh hết cả người, tim đập thình thịch vì tầng tầng lớp lớp cạm bẫy của đối phương. Cũng khó trách bọn họ, bọn họ tuy được huấn luyện nghiêm khắc nhưng rốt cuộc cũng chưa từng thấy máu, chỉ là tay mơ chưa trải qua chiến đấu khốc liệt, chênh lệch rất lớn với kẻ có thể sống sót ra khỏi trại huấn luyện của Ma Quỷ. Cho dù kẻ đó có tệ đến đâu thì đối phó với mấy tay mơ như thế này cũng chỉ là chuyện đơn giản. Hơn nữa, có thể sống sót ra khỏi trại huấn luyện, sao có thể là người kém cỏi? Người của Từ Khiêm, tính cả thiếu tá trong xe cũng chỉ còn lại bốn người, một người canh giữ tầng một, một người chỗ thang máy, một người canh giữ ở đầu cầu thang tầng ba, không dám tiến lên. Ai biết phía trước còn có cái cạm bẫy chết người gì? Kính coong!" Thang máy dừng ở tầng ba. Cửa thang máy chậm rãi mở ra. Quân nhân đúng ở thang máy phất tay với người kia, ý bảo mình sẽ đi vào, sau đó đi vào thang máy, nhấn tầng chín. Lúc này, quân nhân canh giữ ở tầng một cũng đã bắt thang máy lên tầng chín để hợp sức với hắn. Thiếu tá ở trong xe cũng nhận được tin tức, rời xe tiến vào cao ốc, đi cầu thang lên tầng ba. Bốn người còn lại chuẩn bị liều mạng tấn công, không thành công thì cũng thành nhân. Bất luận thế nào bọn họ đều không thể lui bước, bởi trong này có thi thể của đồng đội bọn họ. Cho dù cuối cùng không thể hoàn thành nhiệm vụ thì bọ hok cũng nhất định phải mang những thi thể đó đi, nếu Từ Khiêm sẽ gặp phiền toái lớn. Lạm dụng chức quyền, biết luật phạm luật. Nếu bị cáo buộc những tội danh này, đời quân ngũ của Từ Khiêm hoàn toàn chấm dứt. Đây là một trận chiến không thể lùi bước, cho dù có chết cũng không thể lưu lại thi thể. Bọn họ muốn tiền hậu giáp kích, nhưng người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu sinh tử như Diệu sao có thể để cho họ làm vậy? Kính coong!" Thang máy của tên quân nhân đi từ tầng ba lên lúc đến tầng bốn lúc bỗng nhiên dừng lại, sau đó cửa thang máy từ từ mở ra. Gã quân nhân này vô cùng hoảng sợ, cơ bắp toàn thân căng lên, giơ súng tập trung đề phòng phía ngoài thang máy. Cửa hé ra càng lớn, trong lòng hắn càng khẩn trương, nhưng khi cửa thang máy hoàn toàn mở ra, hành lang bên ngoài tối như mực, không một bóng người. Người quân nhân này không biết mình đã toát mồ hôi lạnh khắp người. Ánh mắt nhì chằm chằm vào hai góc chết bên ngoài thang máy, nhưng hắn tuyệt đối không dám bước ra khỏi thang máy dù chỉ một bước. Một lúc sau, cửa thang máy lại chậm rãi đóng lại, nhưng quân nhân kia cũng không dám buông lỏng. Ngay lúc cửa thang máy chỉ còn một khe hở cỡ mười lăm phân, bỗng nhiên có một cái ống bạc ném qua khe hở. "A...! !" Tinh thần đã căng thẳng đến cực độ của gã quân nhân này cuối cùng cũng không còn bình tĩnh, gào lên, liều mạng bắn ra cửa thang máy, mặc kệ có ai ngoài đó hay không. Coong!" Ống bạc rơi xuống mặt đất, lập tức phun ra một luồng khói nhạt, quân nhân này chỉ ngửi được một mùi thơm ngọt ngào sau đó thân thể nhũn ra, gục xuống sàn, miệng trào bọt mép không ngừng. Vừa rồi thứ mà Diệu ném từ trên cầu thang xuống chỉ là lựu đạn gây mê, nhưng thứ ném vào trong thang máy lại là lựu đạn khí độc. Những thứ này đều là thành quả công nghệ cao do Ma Quỷ nghiên cứu ra, hơn nữa bề ngoài vô hại, làm cho kẻ khác khó lòng phòng bị. Bên ngoài thang máy, Diệu nhíu mày bảng điện tử, thang máy kia đã lên đến tầng sáu, để đối phó với người trong thang máy này, àng đã bỏ lỡ thời cơ chặn chiếc thang máy kia lại. Diệu hít sâu một hơi, không có thời gian nuối tiếc cho việc này, nhanh chóng trở lại cầu thang, vén áo khoác lên, rút ra một trong số những ống bạc trên người, ấn một cái chốt nhỏ trên đó sau đó nhẹ nhàng đặt ở giữa cầu thang rồi nhanh chóng lên lầu. Nàng vừa đi được mấy giât, trên ống bạc bỗng sáng lên một điểm màu đỏ, không để ý thì rất khó nhận ra. Bẫy laze, nếu có thứ gì vướng vào tia hồng ngoại thì sẽ làm cho chiếc ống kia nổ tung. Để chắc chắn, Diệu còn đặt thêm bẫy laze ở bậc thềm giữa tầng bốn và tầng năm và đầu tầng năm, sau đó nhanh chóng chạy lên tầng trên. Tinh!" Thang máy đến tầng chín, tên quân nhân vốn trước đó canh ở tầng một thận trọng đi từ thang máy ra. Vừa rồi nghe được tiếng gào thét từ tai nghe, ba người còn lại trao đổi một chút mới biết đó là tiếng kêu của người đi thang máy kia. Liên lạc với người đó thì không thấy trả lời, có lẽ đã gặp nạn rồi. Nhảy ra khỏi thang máy, gã quân nhân này liền giơ súng đảo trái đảo phải, thấy không có ai mai phục mới hơi buông lỏng. Hắn nhìn vào bảng điện tử, chiếc thang máy kia vẫn tiếp tục đi lên, gã quân nhân này giương súng lên nhắm thẳng vào cửa của thang máy đó. "Tinh!" Chiếc thang máy kia cuối cùng cũng đã đến tầng chín. Cửa thang máy từ từ mở ra, gã quân nhân ép chặt ngón tay vào cò súng, có thể nổ súng bất cứ lúc nào. Cửa thang máy từ từ mở ra, nhờ ánh sáng trong thang máy có thể thấy một luồng khói nhạt bay ra từ khe hở Gã quân nhân này lập tức hiểu ra, vội vàng nín thở lui về phía sau, nhìn trong thang máy thì thấy không có kẻ địch, chỉ thấy đồng đội của mình nằm sùi bọt mép trong thang máy. "Sếp!" Hắn lập tức lui đến khoảng cách an toàn, báo cáo: Tiểu B chết rồi. Trong thang máy có khí độc. "Khốn khiếp" . Thiếu tá nghiến răng, hắn đã lên tầng ba tụ họp với tên quân nhân ở đó. Bọn họ vẫn chưa biết mặt mũi đối phương thế nào, thậm chí ngay cả đối phương có mấy người cũng không biết đã chết hơn nửa, chín người đến, giờ chỉ còn ba người. Thiếu tá căm hận nói: "Ngươi không nên xuống vội, tìm chỗ nấp, chờ chỉ thị của ta. Phải chú ý an toàn. "Vâng!" Thiếu tá hít sâu một hơi, hai mắt đỏ như sắp đổ máu, ra hiệu với người còn lại. Hai người bắt đầu phối hợp, cẩn thận tiến lên. Tầng sáu, Diệu ẩn mình trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào cầu thang từ tầng bảy xuống. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, trong mắt nàng hiện lên vẻ khó hiểu. Sao lại không xuống? Chỉ có một mình nàng, cần phải thận trọng thế sao? Thế nhưng Diệu quên mất một điều, từ đầu tới cuối nàng vẫn chưa cùng đám người đó trực tiếp chiến đấu. Bọn họ thậm chí còn không biết có bao nhiêu kẻ địch đang ở trong cao ốc, ở trên tầng chín chỉ có một người, vì lý do an toàn, thiếu tá cũng không để hắn đi xuống. Diệu chờ một lúc nữa vẫn không thấy có động tĩnh gì, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn tiếp tục ẩn nấp. Lúc này, ở cầu thang tầng bốn, thiếu tá và gã quân nhân kia vẻ mặt khó coi nhìn ống bạc đặt trên cầu thang. Nhất là quân nhân kia, loại ống bạc này để lại ấn tượng rất sâu sắc cho hắn, gây cho hắn cảm giác sợ hãi. Sau lưng hai người này là hai quân nhân ngồi dựa vào tường, hai mắt nhắm chặt, không biết sống chết thế nào. Bọn họ là những người đã trúng phải mai phục ở giữa cầu thang tầng ba. Thiếu tá và gã quân nhân kia khi đi qua khu vực vẫn còn khói gây mê kia đã nhanh chóng kéo họ lên cùng. "Sếp." Gã quân nhân kia kiểm tra tình trạng hai người này, sắc mặt khó nhìn, nhỏ giọng hết sức có thể nói: "A Bằng không còn hơi thở, tim cũng ngừng đập rồi. Lão Cao vẫn còn thở, có điều đã mê man rồi." A Bằng chính là người bị điện giật. Bị sốc điện quá lâu không được cứu chữa kịp thời nên tim đã ngừng đập. Người kia thì may mắn hơn, chỉ là bị khói gây mê làm ngất, nhưng không biết lúc nào mới tỉnh. Thiếu tá giống như chẳng nghe thấy gì, chỉ nhìn chằm chằm vào ống bạc giữa cầu thang. Ánh mắt giống như một con dã thú, tỏa ra khí tức nguy hiểm. Đợi một lúc lâu, thiếu tá hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Đối phương tối đa có hai người." "Hả?" Gã quân nhân kia giật mình, không hiểu thiếu tá dựa vào đâu để kết luận như vậy. Nhưng trong hoàn cảnh này, thiếu tá cũng không tiện giải thích cho hắn, chỉ là thấp giọng nói: " A Tiền. Ngươi có thể xuống rồi, nhưng nhớ kỹ phải thật thận trọng. "Rõ." Quân nhân ở tầng chín đáp lời, hít một hơi thật sâu, đi ra từ chỗ ẩn nấp, giơ súng đi từng bước một xuống lầu, mỗi bước đi đều vô cùng thận trọng, giống như không phải hắn đang đi trên bậc thang mà là bãi mìn. Cuối cùng, hắn cũng đã đi đến chỗ ngoặt của cầu thang tầng sáu. Cho dù đoạn đường đi xuống không hề gặp đánh lén, nhưng hắn vẫn không dám thư giãn chút nào. Trong bóng tối của hành lang tầng sáu, trên mặt Diệu hiện lên một nụ cười lạnh, giương súng về phía quân nhân đang đi xuống, bỗng nhiên một ánh lửa lóe lên trong bóng tối cùng với một tiếng vang nhỏ. Viên đạn bay khỏi nòng, bắn về phía quân nhân kia. Quân nhân kia không kịp kêu lên đã ngã gục xuống, sau đó lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống, hai mắt mở to, có một lỗ máu to tướng ở thái dương. Diệu cũng chẳng có hứng thú nhìn hắn. Tiếp tục ẩn nấp một lúc lâu, thấy không còn ai đi xuống mới lặng lẽ đi ra từ chỗ ẩn nấp, đi xuống tầng năm. Thế nhưng vừa đi đến đầu cầu thang, Diệu bỗng dưng cảm thấy gì đó, nhanh chóng nhảy về phía sau, nhưng đã muộn mất rồi, "Tạch tạch tạch" tiếng súng không ngừng vang lên từ chỗ ngoặt của cầu thang tầng năm. Những viên đạn bay vèo về phía Diệu. Diệu không ngờ hai người dưới lầu có thể đi lên mà không kích nổ bẫy laze nên nàng đặt tất cả sự chú ý lên tầng bẩy, cho nên khi nàng phát hiện ra nguy hiểm thì cũng đã chậm. Một viên đạn bắn vào ngực của Diệu ngực, một viên khác găm vào cổ nàng làm máu bắn tung tóe. Lúc này Diệu đã nấp sau góc tường, những viên đạn tiếp theo đều bắn vào trên tường, không trúng đích.