Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 694 : Dương gia tuyên chiến (hạ)

“Thưa sếp!” Một cảnh sát cấp dưới của Diệp Tiêu nói, sau đó đưa bản báo cáo khám nghiệm cho hắn. Diệp Tiêu nhận lấy và cúi xuống đọc, trong đó ghi rõ thời điểm Dương Nhị bị giết là khoảng ba tiếng đồng hồ trước. Hiện tại là sáu giờ sáng, vậy ba giờ trước là ba giờ sáng, chính là thời điểm “trăng tối gió nhiều” (đêm trăng tối giết người, ngày gió nhiều phóng hỏa – nd), rất thuận lợi để giết người rồi vứt xác. Nhưng mà hung thủ cố ý đem thi thể vứt ở chỗ này, hiển nhiên là muốn người ta sớm phát hiện ra, bởi vì khu vực xung quanh đây bình thường khoảng bốn năm giờ sáng là đã có khá nhiều người ra tập thể dục buổi sáng. Nguyên nhân dẫn đến cái chết: mạch máu ở cổ bị ép mạnh khiến máu không thể lưu thông lên não. Nói đơn giản hơn, Dương Nhị chính là bị siết cổ chết. Hung khí theo suy đoán ban đầu có thể là dây nilon, thứ có thể mua được ở khắp nơi. Trên tay chân Dương Nhị đều có dấu vết từng bị dây trói sau đó có phản kháng giãy dụa, phần trước ngực, lưng, bờ mông và đùi nhiều chỗ còn lưu lại dấu vết bị dây lưng quật vào, có chỗ da còn bị bỏng. Bên ngoài vết bỏng có thu được một ít sáp, có thể suy đoán hung thủ đốt sáp nến nhỏ xuống người nàng để thỏa mãn thú tính. Bộ phận sinh dục có dấu vết bị xé rách và cọ sát quá mạnh dẫn đến thương tổn, hiển nhiên là trước khi chết đã bị người ta cưỡng gian, hơn nữa không chỉ có một người. Bên trong bộ phận sinh dục không phát hiện dấu vết tinh dịch, bên ngoài cơ thể cũng không thu được cọng lông nào. Theo suy đoán thì hung thủ đã cạo sạch lông ở bộ phận sinh dục, khi cưỡng gian lại mang BCS nên không để lại manh mối. Xem hết bản báo cáo, nắm đấm của Diệp Tiêu đã xiết chặt lại đến mức trắng bệch, từ trong kẽ răng rít lên từng tiếng: “Súc sinh!” Cảm giác như có người đang đi tới sau lưng mình, Diệp Tiêu vội vàng quay đầu lại. Đứng ở phía sau hắn là Dương Thiên Hoa, thấy hắn quay lại liền duỗi ra một tay, cất giọng khàn khàn: “Cho ta xem một chút!” “Cái này …” Diệp Tiêu do dự một chút. Nhưng mà nghĩ lại, Dương gia bất kể ở giới chính trị hay giới quân sự đều có địa vị hết sức quan trọng, hơn nữa người này còn là trưởng lão của Dương gia, chút chuyện này không đáng để phải đắc tội với người ta. Vậy nên hắn liền nhẹ nhàng đưa bản báo cáo đang cầm trong tay cho Dương Thiên Hoa. Dương Thiên Hoa nhận lấy bản báo cáo liền cúi xuống đọc trong yên lặng, không phát ra một chút tiếng động, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe ra. Diệp Tiêu lo sợ lão gia tử này sẽ nổi cơn thịnh nộ, liếc mắt nhìn Dương Thiên Hoa một cái, chỉ thấy hắn đang cúi thấp đầu, hai mắt nhìn vô định, tựa như không hề tập trung đọc bản báo cáo. Trên mặt hắn không hề có một chút dấu hiện giận dữ, ngược lại vẻ mặt giống như đang cười mà không phải cười. Chẳng qua là vẻ mặt của hắn đang trắng bệch, trắng đến nỗi nhìn không ra một chút dấu hiệu của sự sống. Diệp Tiêu khẽ cất tiếng gọi: “Dương lão gia?” “A, ha ha, ha ha, ha ha ha ha!” Dương Thiên Hoa bỗng nhiên cười ầm lên một cách ngây dại. Tất cả những người xung quanh, kể cả con trai và nàng dâu của hắn đang khóc đến chết đi sống lại cũng đều hoảng sợ nhìn qua bên này. Chỉ thấy Dương Thiên Hoa ngửa mặt lên trời, một cánh tay cầm bản báo cáo khẽ rung rung, một tay che mặt, cười mà nước mắt chảy ra từng dòng. Dương Thiên Hoa quả không hổ danh là trưởng lão một đại gia tộc có tiếng, vài chục năm nay hắn đã bồi dưỡng nên khí thế, ngay cả khi cười rộ lên như thế cũng đủ làm cho người ta sợ hãi. Xung quanh mọi người bỗng im lặng như tờ, im lặng một cách khó hiểu. Đến cả nàng dâu của hắn vừa mới khóc như muốn tìm tới cái chết cũng bị hắn dọa sợ, hai mắt đỏ hoe ngây ngốc nhìn hắn. Dương Thiên Hoa cứ cười ngây ngốc như thế, cười đến nỗi hai vai rung rung, đầu lắc lắc không ngừng. Chỉ thấy hắn vừa cười vừa lấy tay che mặt, nhưng cũng không ngăn được dòng nước mắt chảy qua kẽ ngón tay. Tiếng cười càng lớn, nước mắt chảy ra càng nhiều. “Cha!” Con trai của Dương Thiên Hoa cất tiếng gọi lớn. Dương Thiên Hoa dường như không nghe thấy tiếng gọi, vừa cười lớn vừa xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới xe của hắn. Để lại sau lưng một đám người quay mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng. ********* Sáng sớm cùng ngày, tộc trưởng Dương gia cùng nhóm trưởng lão một lần nữa mở cuộc họp. Dương Thiên Hoa ngày hôm qua vẫn kiên quyết phản đối Dương gia tuyên chiến với Sở Nguyên thì bây giờ đã đột ngột đứng về phe chủ chiến. Phe chủ hòa bây giờ chỉ còn lại trơ trọi một mình Dương Đại Vĩ, cùng với tộc trưởng Dương gia chưa đưa ra quyết định. Dưới sức ép của năm vị trưởng lão Dương Quần, Dương Phương, Dương Thiên Hoa, Dương Tiểu Ba cùng Dương Thiên, cuối cùng Dương tộc trưởng cũng vỗ mạnh vào mặt bàn, hung hăng phun ra một chữ: “Chiến!” Cùng ngày, Hổ tổ - một trong hai tổ đội thần bí nhất của Long Hồn – cuối cùng cũng lặng lẽ xuất binh. Trong khi ở kinh thành đang xôn xao về chuyện của Dương gia, tại một tòa nhà cao tầng xây dựng dở dang thì bị ngừng thi công ở ngoại ô kinh thành. Nhóm mấy người Mười Một, Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi cùng Thiên Táng đang ngồi vây quanh một đống đá lộn xộn. Ở giữa bốn người là một chiếc laptop đang để ở chế độ đàm thoại đồng thời với cả Cuồng Triều và Long Uy. Sau khi nghe Cuồng Triều thông báo về những vụ việc vừa phát sinh ở kinh thành trong hai ngày qua, Mười Một cũng không hề kinh hoàng, tay chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh suy nghĩ. Sau khi phối hợp tiêu diệt xong Cuồng bang, bốn người bọn họ lần lượt tập hợp tại đây. Bởi vì ba người Thiên Táng, Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi đều đã lộ mặt, tạm thời không thích hợp trở về bên cạnh Mười Ba, cho nên bọn họ được an bài đi theo bên cạnh Mười Một. Mà trong hai ngày nay bốn người bọn họ đều trốn ở chỗ này, không hề rời khỏi đây một bước. “Không phải chúng ta làm.” Người thiếu kiên nhẫn nhất chính là Thiên Táng, hắn mở lời đầu tiên. Hỏa Điểu ném cho hắn một ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu ngốc. Ai cũng biết là không phải do bọn họ làm, bởi vì bốn người bọn họ đều đang trốn tại chỗ này, ai có thể phân thân đi giết người của Dương gia được chứ? Càng không phải là Mười Ba ở bên ngoài phái người làm chuyện đó, vì Mười Ba vốn nói một là một nói hai là hai, nếu đã làm thì nhất định sẽ không phủ nhận. Chính miệng Mười Ba đã nói không phải do hắn hay Lục Đạo phái người làm, vậy chuyện này nhất định không liên quan tới bọn họ. “Khục khục.” Từ trong laptop truyền ra thanh âm của Lục Đạo. Nghe được tiếng của hắn, ba người Hỏa Điểu, Thiên Táng và Tuyết Linh Nhi bỗng nhiên bừng tỉnh. Lục Đạo chính là trí giả hàng đầu, quân sư số một của Vận Mệnh, là một kẻ đa mưu túc trí, không có việc gì có thể làm khó được hắn. Mọi người ở Vận Mệnh đối với hắn đều có một niềm tin mù quáng, giống như niềm tin mà thủ hạ của Lưu Bị dành cho Gia Cát Lượng vậy. Chỉ nghe Lục Đạo nói: “Ta phân tích một chút, chỉ có hai loại người có thể làm ra cái loại sự tình này. Một là bọn chúng có thù oán với Dương gia, hai là có thù với chúng ta, đúng hơn là có thù oán với ngươi, Mười Một. Nếu là loại người thứ nhất, hẳn thế lực của bọn chúng kém hơn Dương gia nên bình thường chỉ dám ôm giận mà không dám phản kháng, vừa vặn lần này có chuyện nên mới hùa theo, sau đó đổ hết tội lỗi lên người ngươi. Nếu là người có thù oán với ngươi, chỉ sợ là bọn chúng muốn mượn việc này để làm tăng mối thù hận giữa Dương gia và ngươi, để cho hai bên các ngươi lâm vào tình cảnh không chết không thôi. Đương nhiên, còn có một khả năng nữa, đó là có người ra tay mặc dù không có thù oán với cả hai bên. Nếu thế thì bọn chúng chỉ là muốn khuấy đục nước trong để làm loạn, đục nước béo cò. Tuy nhiên khả năng này không lớn, dù sao nếu ngươi và Dương gia toàn diện đối đầu với nhau thì … chắc chắn đại bộ phận các thế lực ở kinh thành đều sẽ bị liên lụy, cũng giống như lúc trước ngươi và Trần gia đánh nhau mà thôi.” Từ trong laptop truyền đến tiếng nói khẽ: “Nói vậy cũng như không.” Chuyện ồn ào của Dương gia thực sự là quá lớn, thậm chí đến cả mấy người Hoàng Hậu ở tận Đông Hải cũng bị kinh động, lúc này cũng tham gia thảo luận chung. Lục Đạo nói tiếp: “Ta còn chưa nói xong. Ta cảm thấy khả năng thứ nhất thực ra cũng không lớn, bởi vì nếu như chúng muốn tìm Dương gia báo thù, tại sao lại chỉ ra tay với mấy kẻ tôm tép không có quyền lực gì? Làm như thế được cái gì chứ? Và tại sao lại phải làm một vòng luẩn quẩn như thế mà không phải là trực tiếp chọn lấy vài nhân vật có thực quyền ở Dương gia để ra tay? Xem xét tới biện pháp bọn chúng ra tay với người của Dương gia, rõ ràng kẻ ra tay là một sát thủ trình độ khá cao. Với khả năng mà tên sát thủ này biểu hiện ra, ta nghĩ nếu chúng muốn trực tiếp giết những nhân vật có thực quyền trong Dương gia cũng không phải là việc gì khó khăn, vậy tại sao bọn chúng phải bỏ gần lấy xa? Cho nên cá nhân ta nghĩ rằng, kẻ khơi mào cho cuộc chiến này hẳn là người có thù oán với Mười Một. Đương nhiên, cũng không loại trừ những kẻ có thù oán với Dương gia, chỉ là những kẻ đó tạm thời ta chưa điều tra ra.” Từ trong laptop truyền ra một loạt âm thanh sắp xếp giấy tờ, sau đó lại nghe Lục Đạo nói tiếp: “Ta xem xét lại một chút, dùng tư liệu của ngươi từ trước tới nay mà phân tích. Kẻ thù của ngươi không phải là nhiều, nhưng mỗi thế lực đều hoàn toàn không đơn giản. Ma Quỷ, Ngõa Khả tướng quân ở Thái quốc, chính phủ Anh Ni (Indonesia – nd), Từ Khiêm, Dương gia, còn có mấy tên tàn dư của Trần gia cùng với Vương gia cũng tạm coi là kẻ thù đi. Trong lúc này chúng ta có thể tạm thời loại trừ hai thế lực Ngõa Khả và chính phủ Anh Ni, bởi vì bọn họ không có khả năng biết trước việc giữa người và Dương gia để an bài, mà cho dù có biết đi nữa thì cũng không thể trong vòng một ngày mà kịp sai người thực hiện. Về Từ Khiêm, ta phân tích một chút về tính cách của hắn, có thể thấy hắn là một kẻ ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi, bao che cho người thân và cấp dưới. Nhưng nếu hắn muốn đối phó với ngươi thì cùng lắm cũng là dùng sức ép chính trị, hắn không phải là kẻ không từ thủ đoạn thậm chí giết người vô tội như thế, cho nên người này ta cũng loại trừ. Dương gia chắc chắn không thể tự giết người trong nhà, cho nên cũng bỏ qua. Tàn dư của Trần gia còn sót lại hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có nhiều khả năng tới vũng nước này để khuấy đục nước trong. Như vậy là chỉ còn lại …” Thiên Táng chen lời: “Ma Quỷ cùng Vương gia.” “Ừm.” Lục Đạo nói: “Khả năng rất cao là Ma Quỷ, đặc biệt là lối làm việc không cần e ngại điều gì của bọn chúng. Hơn nữa là, tên DK kia, hắn ta hiện tại đang có mặt ở kinh thành, cho nên ta cũng không loại trừ khả năng hắn muốn làm cho mọi chuyện ầm ĩ hơn, ầm ĩ đến mức không thể cứu vãn được để ép ngươi phải ra mặt. Mặt khác còn có Vương gia, bọn chúng không cần phải băn khoăn nhiều như Từ Khiêm. Mười Một giết người của Ưng bang dọa sợ Từ Tử Dương, cho nên cũng không loại trừ Vương gia thừa cơ trả thù. Đương nhiên, nếu như Dương gia thực sự khai chiến mà nói, Vương gia thậm chí có thể thu lợi khá lớn, cho nên ta cũng thấy bọn họ có khả năng làm ra chuyện này.” Nhược Từ nói chen vào: “Nói cả buổi mà ngươi vẫn không nói ra rốt cuộc là kẻ nào vu oan cho chúng ta.” Lục Đạo trả lời: “Đây là biện pháp loại trừ, đem tất cả những phương án có thể nghĩ ra vào, sau đó loại trừ từng phương án không hợp lý, phương án còn lại cuối cùng sẽ là phương án chính xác nhất.” Nhược Từ lại hỏi: “Vậy kẻ nào có khả năng lớn nhất?” “Không phải ta nói rồi sao, là Ma Quỷ và Vương gia.” Nhược Từ tức giận: “Rốt cuộc là Ma Quỷ hay Vương gia mới được chứ?” “Cả hai đều có khả năng.” Nhược Từ trợn mắt nói: “Ngươi đang cởi quần đánh rắm, nói mà cũng như chưa nói.” “Ha ha!” Hỏa Điểu cùng Thiên Táng đều không nhịn được mà cười thành tiếng, ngay cả gương mặt lạnh lùng của Tuyết Linh Nhi cũng có nét cười. Nhược Từ thật sự rất là dễ thương, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lục Đạo bị người ta chèn ép như thế. Cũng may Lục Đạo cũng không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi, bị người ta châm chọc vài câu cũng không để trong lòng. Đương nhiên, nếu như hắn có để tâm cũng không ai có thể nhìn ra. Lục Đạo tiếp tục nói: “Ta cảm thấy Ma Quỷ có nhiều khả năng hơn là Vương gia, dù sao thì phong cách của Ma Quỷ vẫn luôn là không từ thủ đoạn để đạt tới mục đích một cách nhanh nhất. Hơn nữa DK vẫn luôn đối đầu với Mười Một, nếu ta là hắn thì ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Khuấy cho nước trong thành nước đục, sau đó ép Mười Một phải xuất hiện trong khi bản thân vẫn ẩn nấp trong chỗ tối, với tính cách của DK quả thật hoàn toàn có thể làm như thế.” Cuồng Triều lại hỏi: “Vậy ngươi cho rằng mấy vụ việc liên tiếp xảy ra vừa rồi đều là do DK làm ra?” Lục Đạo đáp: “Khả năng này là lớn nhất.” Mười Một từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, nhưng hắn âm thầm lắc đầu. Hắn không nghĩ rằng kẻ ra tay là DK, bởi vì DK vẫn một mực muốn chiến đấu một cách công bằng với hắn. Trước khi hai người thật sự quyết đấu, DK hẳn sẽ không gây ra nhiều điều phiền toái cho đối phương như thế. Nhưng điều này cũng chỉ là hiểu biết của hắn đối với DK, cũng có thể lời của Lục Đạo là đúng, bởi vì nếu DK muốn ép hắn xuất hiện, đây rõ ràng là cách tốt nhất.