Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)

Chương 687 : Sát khí di thiên (6)

Trên mặt đất lại xuất hiện hai cái xác , khiến mọi người xung quanh càng thêm sợ hãi, người nối người bỏ chạy tán loạn. Lúc này, từ cổng lớn hộp đêm có năm người cầm gậy lao ra, không cần phải nói đó chính là nhân viên bảo vệ, bọn họ cũng không biết ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ nghe là rất ồn áo, cho rằng có người tới gây sự nên mới chạy ra xem. Nhưng khi thấy trên mặt đất có ba thi thể, tất cả không hẹn mà cùng sửng sốt. Đúng lúc này, Hỏa Điểu vén áo ngoài rộng thùng thình sang một bên, lấy ra khẩu súng tự động giấu bên trong, chĩa về cửa lớn bắn phá. Theo từng tiếng súng vang lên, trên người năm viên bảo vệ lại xuất hiện một lỗ máu. Khi băng đạn 15 viên cạn sạch, trên cửa lớn hộp đêm đã nằm đó năm cỗ thi thể toàn thân đẫm máu. “A!!!” Với một tiếng thét chói tai, từ đại sảnh lầu một có vô số người chạy ra, những người này đều là đang chơi game ở bên trong, nghe được tiếng thét cùng tiếng súng ở bên ngoài mới vội vã bỏ chạy. Người đạp lên người chạy trốn khắp nơi, nhưng riêng Hỏa Điểu cùng Tuyết Linh Nhi ba người lại trái ngược lại, thong dong đi tới, tự nhiên làm người khác chú ý. Cho đến khi mọi người nhìn thấy khẩu súng tự động trong tay Hỏa Điểu cùng hai khẩu súng lục trong tay Tuyết Linh Nhi, cả đám như thấy quỷ tận lực tránh xa ra, trong vòng bán kính 50 mét xung quanh ba người không có ai dám tới gần. Hỏa Điểu thay đạn, thở ra một hơi rồi cười nói : “Đánh nhau như vậy mới sướng.” Hắn lại hướng Mười Một hỏi : “Có dằn vặt chút nào không ?” Mười Một tiếp tục đi tới , cũng không quay đầu lại, nói : -Càng loạn càng tốt. Hỏa Điểu cười đến nứt miệng : -Ngươi là đại ca, nghe lời ngươi. Tuyết Linh Nhi lạnh lùng liếc mắt nhìn Hỏa Điểu, lại nhìn bóng lưng Mười Một đằng trước, hai tay nắm chặt hai khẩu súng giảm thanh, một lời không nói đuổi theo. Lúc này đã là tám giờ tối, quán bar mới bắt đầu việc kinh doanh, mặc dù giờ vẫn chưa có bao nhiêu khách hàng, nhưng tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã át đi tiếng súng bên ngoài, lại cũng chẳng có ai chạy theo ba sát thần lên lầu hai làm gì. Khi ba người đi vào, Hỏa Điểu lại giơ súng lên bắn phá vào trong một trận, theo tiếng “Tạch tạch” từng chai rượu chai bia vỡ tung ra, rượu hồng bắn tung tóe khắp nơi, thành từng vũng lớn trên mặt đất. Tiếng nhạc chợt ngừng, mười mấy người đang lắc lư trên sàn nhảy cũng kinh ngạc nhìn ba người Mười Một. “Đã quấy rầy rồi.” Hỏa Điểu vác súng lên vai, cười nói. Hắn vừa dứt lời, Tuyết Linh Nhi đột nhiên giơ hai tay lên, “Sưu sưu sưu sưu” bốn tiếng liên tục. Bốn viên bảo vệ đứng phân tán ở các nơi đột nhiên lăn đùng ra mặt đất. “A !!!” Một thiếu nữ trẻ tuổi đang đứng trên sàn nhảy hét toáng lên, tiếng hét của cô ta như một vụ nổ làm cả quán bar như vỡ tung ra. Tất cả thi nhau chạy trối chết, trong khi đó, có sáu , bảy kẻ không sợ chết còn lao về phía ba người Mười Một. Hỏa Điểu bĩu môi, súng tự động hạ từ trên vai chĩa về phía trước,”Tạch tạch tạch...” tiếng súng liên tục vang lên, bảy kẻ xấu số trong nháy mắt biên thành cái sàng. Bên trong quán bar lại càng thêm rối loạn, tiếng thét, tiếng la, tiếng súng, tiếng đổ vỡ, cốc chén chai lọ đều bị văng xuống đất, bàn ghế đổ ập gãy nát,... Cũng may lúc này trong quán bar không có nhiều người, bằng không lại càng khó khống chế. Mười Một lạnh lùng quét mắt trong quán bar vài vòng. Không có kẻ mà hắn muốn tìm, bèn lạnh giọng nói : “Hỏa Điểu, ở đây giao cho ngươi.” Hỏa Điểu thay băng đạn mới, nghe vậy vỗ súng nói : “Yên tâm, các ngươi không ra, ta bảo đảm không ai vào được.” Mười Một thản nhiên “Ân” một tiếng, rồi đi về phía cầu thang lên tầng ba. Tuyết Linh Nhi liếc mắt nhìn Hỏa Điểu một cái, rồi cũng theo sau Mười Một. Hai người vừa đi lên lầu ba, phía sau tiếng súng lại rít gào không ngừng nghỉ. Mười Một lo lắng thành viên Cuồng bang ở các nơi trở về cần vương, bất quá có tay đột kích Hỏa Điểu chống cổng, hơn nữa bên ngoài còn có tay súng ngắm Thiên Táng, việc bảo vệ không cho ai tiến vào hẳn không thành vấn đề. Dù sao đối với việc quản lý súng ống, Trung Quốc làm rất nghiêm ngặt, Cuồng bang dù kiêu ngạo đến mấy cũng không dám tàng trữ súng ống, mà không có súng thì bọn chúng đối với Hỏa Điểu cũng chỉ là bia tập ngắm mà thôi. Tới bao nhiêu chết bấy nhiêu. Mười Một cùng Tuyết Linh Nhi đi lên lầu ba, ở đây đã trở thành một bãi chiến trường, vô số công chúa tiểu thư ăn mặc gợi cảm vừa thét chói tai vừa chen chúc vào lối thoát hiểm phía sau. Hai người vừa lên đến nơi, từ đâu lại xuất hiện ra mười gã to lớn xông về phía Mười Một cùng Tuyết Linh Nhi. Tuyết Linh Nhi cũng rất bình tĩnh chưa xuất thủ ngay, trong mắt ánh lên vẻ xem thường, tay trái chậm rãi đút khẩu súng lục trở về túi bên hông, rồi rút ra một cái hộp. Cùng lúc đó , trong tầng hầm ngầm của hộp đêm Trân Châu. Tầng hầm ngầm là bãi đỗ xe, hơn nữa phòng điện cũng nằm ở dưới này. Trong phòng điện có sáu xác chết nằm vương vãi khắp nơi, còn trên vách tường cách công tắc nguồn điện lại là một khối thuốc nổ. Ngay đúng lúc Tuyết Linh Nhi bấm nút, một tiếng “Oanh!” nhẹ vang lên, toàn bộ tòa nhà chìm trong bóng tối. Xung quanh đột nhiên tối om khiến mọi người không biết làm sao, tiếng kêu thét lại càng thảm thiết. Mà đám người vừa chạy được vào trong thang máy thoát hiểm lại thành ra mua dây buộc mình, lớn tiếng khóc hô, cố sức đập cửa, nhưng rốt cuộc không ai có thể tới cứu. Mười Một từ túi áo lấy ra một cái kính râm giống của Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi, hắn đeo vào, bấm một nút trên chân kính, từ hai bên gọng kính có hai điểm nhỏ màu hồng xuất hiện. Lúc này Tuyết Linh Nhi đã quăng cái điều khiển từ xa đi. Hai tay rút súng lục ra , từng ánh lửa lóe lên trong bóng tối. Cứ mỗi lần ánh lửa xuất hiện, lại có một kẻ ngã xuống. Tuyết Linh Nhi là một tay yểm hộ hợp cách, trong cự ly gần nàng có thể gọi là vô địch. Mặc dù chưa đạt đến trình độ như Hoàng Hậu , nhưng nàng cũng là một tay yểm hộ hàng đầu . Đối mặt với tay bắn tỉa nghìn vạn lần không nên cách quá xa, đối mặt với tay yểm hộ nghìn vạn lần không nên đứng quá gần. Trong vòng năm mươi mét, tay yểm hộ chính là kẻ nguy hiểm nhất, đặc biệt đó lại còn là một tay yểm hộ giỏi. Những người kia chết khi còn cách Tuyết Linh Nhi tới mười mét, hai người bọn họ cứ tiến lên một bước, lại có hai hay ba người lại ngã xuống. Khi chân Mười Một đụng vào cái xác gần nhất, mười mấy người vừa xông tới đều đã nằm trên mặt đất, tất cả đều thủng một lỗ bên mắt trái. Cho dù là sát thủ hay là chiến binh, mục tiêu của họ khi tấn công đều là trán hay là mắt, bởi vì phía sau mắt hai thốn là trung khu thần kinh phản ứng, bắn trúng nó sẽ lập tức mất mạng, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có. Thế nhưng nếu bắn trúng tim, người bị tấn công vẫn còn sáu đến bảy giây có thể hoạt động , phản ứng được. Nói trắng ra là bắn trúng tim, kẻ địch trước khi tắt thở vẫn còn cơ hội phản công, thế nhưng nếu đục thủng mắt hoặc trán thì không còn cơ hội nữa. Đây là bài học cơ bản cho mỗi sát thủ cùng lính đánh thuê, nghìn vạn lần không để cho đối phương có cơ hội phản công, bằng không kẻ chết rất có thể chính là ngươi. Đi qua bãi thi thể nằm la liệt ở cầu thang, hai người rốt cuộc cũng lên lầu ba. Tuyết Linh Nhi hai tay vung nhẹ, hai băng đạn rơi xuống, tay đưa súng đi qua đùi “Răng rắc” một tiếng, đã nạp xong hai băng đạn mới. Lầu ba là một sảnh lớn tráng lệ, lúc này ở đây đã không còn bóng người. Hai bên là hai đường khác nhau, loáng thoáng đâu đây vẫn nghe thấy tiếng người kêu la. Mười Một thản nhiên hỏi : - Đã rõ mục tiêu chưa? Tuyết Linh Nhi gật đầu một cái, vẫn lạnh lùng thờ ơ như cũ. Mười Một nói : -Tách ra , giải quyết xong thì thông báo. Tuyết Linh Nhi không phản ứng gì, trực tiếp đi về phía bên trái, còn Mười Một đi về phía bên phải. Càng đi vào sâu, càng đông người chen chúc nhau, hơn nữa là càng thêm hỗn loạn. Cảnh tối om khiến rất nhiểu người biến thành kẻ mù, không ít người hoảng loạn còn chạy đâm đầu vào tường. Có vài người nghĩ tới việc dùng điện thoại di động để soi đường, vừa lấy điện thoại ra đã bị người khác đụng ngã, người ngã xuống đất liền bị không biết bao nhiêu bàn chân giẫm lên, còn điện thoại rơi đi nơi nào lại càng không rõ. Cũng có kẻ dùng bật lửa lên chiếu sáng, nhưng cũng bị huých ngã, bật lửa cũng không biết đã đi về nơi nào. Không bao lâu sau, từ các căn phòng xung quanh lại có người chạy ra, trên hành lang nơi nơi đều là người, ngươi đẩy ta , ngươi chen ta. Những người này đều là đang hát karaoke bên trong, không nghe được tiếng ở bên ngoài, mãi đến lúc điện bị cắt mới nghe được âm thanh hỗn loạn bên ngoài. Bọn họ còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mở cửa ra là tiếng khóc la, tiếng kêu cứu, tiếng thét tiếng hô, đứa ngu cũng biết là có chuyện, nào còn không vội vàng chạy. Kết quả là đại quân hỗn loạn đã loạn lại càng loạn. Mười Một rất bình tĩnh đi qua đám người này, qua kính mắt hắn có thể nhìn thấy vẻ hoảng loạn trên mặt những người này. Thỉnh thoảng cũng có người lao về phía hắn, nhưng đều bị Mười Một đẩy ngã qua một bên. Cả quãng đường Mười Một chỉ gặp khách tới hát, công chúa tiểu thư cùng nhân viên phục vụ, còn kẻ hắn muốn tìm thì chưa thấy.