Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 673 : Tin tức từ Tư Vũ
Mười Một xoa trán nói :” Còn nữa chứ?”
Cuồng Triều cười khổ :” Còn. Sư Vương Bang kia cũng không phải chủ mưu, bọn họ cũng là có người đứng ở phía sau.”
“Ta điều tra đi điều tra lại, thì vụ việc này còn dính dáng tới vài bang hội không lớn không nhỏ nữa. Sở Nguyên, sự tình không đơn giản, kẻ đứng ở đằng sau chắc chắn biết chúng ta sẽ điều tra, hơn nữa cũng không muốn chúng ta điều tra ra, nên mới sắp đặt nhiều chướng ngại như vậy.”
“Không điều tra ra được chủ mưu sao?”
Cuồng Triều thở dài :” Tạm thời thì chưa. Các bang hội liên quan cứ theo tuần tự càng lúc càng lớn, nhưng đến Thiên Bang thì không tìm ra đầu mối nào nữa, và có thể chắc chắn không chỉ dừng lại ở Thiên Bang này.”
Mười Một hỏi :” Thiên Bang là bang phái gì ?”
“Một bang hội tầm trung. Chủ yếu thu nhập từ các tụ điểm ăn chơi trong kinh thành. Quân số của bọn chúng vô cùng hỗn tạp, người tiếp xúc mỗi ngày rất nhiều, cho nên ta tạm thời chưa điều tra ra phía sau bọn họ là ai. “ Nói đến đây , Cuồng Triều thở dài một hơi . Một bang hội tầm trung thôi đã bao nhiêu phiền phức. Phía sau bọn họ không biết còn liên quan đến bao nhiêu băng nhóm nữa đây. Vạn nhất đụng phải một hoặc vài bang phái lớn, đến năm khỉ tháng ngựa nào mới điều tra ra được a. Đáng tiếc là Mười Một không có quyền lực để yêu cầu Long Hồn điều tra. Bằng không thì thật sự quá đơn giản, không chừng chỉ vài giờ sau đã có kết quả.
“Được rồi.” Cuồng Triều nói :” Ngươi nghĩ xem có thể là Từ Khiêm và Vương gia vừa ăn cắp vừa la làng không? Hay là Dương gia?”
Mười Một nhàn nhạt nói :” Không biết. Ai cũng có thể.”
“Bọn họ bắt cóc Thanh Ngữ để làm gì cơ chứ?”
“Không biết. Nhưng hẳn là nhắm vào ta.”
“Không cần ngươi nói ta cũng biết là nhắm vào ngươi, ta chỉ thắc mắc là bắt cóc Nguyễn Thanh Ngữ có tác dụng gì? Để dụ ngươi đến? Hay chỉ là giấu đi cho ngươi nóng ruột? Hay là cố ý để ngươi mệt mỏi?”
Mười Một nói :” Suy đoán lung tung không có tác dụng gì, tìm ra kẻ chủ mưu mới là quan trọng.”
Cuồng Triều cười khổ:” Nói vô ích. Ta cũng biết là tìm ra chủ mưu là quan trọng nhất, nhưng kẻ chủ mưu này ẩn núp quá sâu. Chúng ta năng lực cũng có hạn, trong thời gian ngắn chắc chắn không tìm ra nổi.”
Mười Một suy nghĩ một hồi nói :” Bọn chúng hẳn là sẽ động thủ một lần nữa.”
“Không thể nào ? Bị thiệt quân một lần rồi còn định tới lần nữa ? Ngươi có cho Vịt Bầu mang súng theo không đấy? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, cả Vịt Bầu cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Mười Một nói :” Cũng chưa hẳn tiếp theo lại là Thanh Ngữ.”
Cuồng Triều suy tư một hồi, nói :” Cũng khá phiền phức. Những người ngươi quan tâm tới không nhiều lắm, nhưng cũng không ít. Trương Hân Hân. Thanh Ngữ, Âu Dương Nguyệt Nhi. Chúng ta không có nhiều người như vậy để có thể bảo vệ cho bọn họ a.”
“Ừm.” Mười Một xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn rất ghét cảm giác bị người khác dắt mũi như vậy. Một sát thủ lâm vào thế bị động không khác nào đã bị phán án tử hình. Mà muốn chuyển từ bị động sang chủ động cũng rất khó, dù sao hắn ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, ngay cả đối thủ cũng không biết là ai, làm thế nào để phản kích?
Cuồng Triều nói :” Không bằng gọi Hoàng Hậu đến ? Để Vịt Bầu bảo vệ Thanh Ngữ, Hoàng Hậu bảo vệ một, ngươi bảo vệ một.”
Mười Một bác bỏ “
Như vậy không phải là kế lâu dài. Với lại Hoàng Hậu hiện giờ chưa thể rời khỏi căn cứ được.”
Cuồng Triều buồn bực nói :” Thế này cũng không được. Thế kia cũng không được. Mẹ nó, chẳng lẽ còn phải chờ người ta giết tới cửa sao ?”
Cuồng Triều vừa dứt lời thì điện thoại di động đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, không có tiếng chuông, chỉ có rung liên tục.
Mười Một cầm lấy điện thoại lên xem, bên trên là một dãy số lạ, dãy số này hắn chưa bao giờ gặp qua. Suy nghĩ một chút, Mười Một bấm nút nhận điện rồi đưa lên tai, không nói gì.
Người gọi điện hình như cũng biết Mười Một không có thói quen mở miệng trước, bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói của một người trẻ tuổi, thanh âm nữ tính ngọt ngào nhưng hơi mệt mỏi :” Là anh sao ?”
Mười Một không khỏi sửng sốt một chút , thanh âm này , là Dương Tư Vũ?
“Đúng.” Mười Một đáp.
Nghe được thanh âm của Mười Một, Dương Tư Vũ mới thở phào nhẹ nhõm nói :” May quá ta không nhớ nhầm số của anh, ta sợ gọi nhầm số.”
“Có chuyện gì vậy?”
Bên kia đầu dây trầm mặc hẳn xuống, Dương Tư Vũ bất đắc dĩ cười khổ, một lát sau mới nói :” Ta quyết định sẽ gả cho Trương Chấn.”
“Ừm.”
“Anh chỉ nói với ta như vậy thôi sao ?”
“Vậy còn muốn nói gì?”
“Không có gì.” Dương Tư Vũ yếu ớt thỏ dài :” Trương Chấn muốn ta quang minh chính đại gả cho hắn, muốn đưa ta trở về kinh thành thưa chuyện cùng Dương gia.”
“Như vậy cũng tốt.”
Dương Tư Vũ cười khổ :” Anh cũng biết ta không muốn có liên hệ cùng Dương gia rồi mà. Ta chỉ nghĩ, ta muốn gả cho một người yêu ta, sống một cuộc sống im lặng.”
“Còn vài việc sợ không tránh được, chí ít sau này ngươi không cần phải lo lắng về Dương gia nữa.”
“Anh quan tâm tới ta sao?”
Mười Một không trả lời nàng, hỏi :” Còn có việc gì không?”
“Không có việc gì thì không thể nói chuyện với anh sao ? Ta rất nhớ anh.”
“Ta rất bận, vậy thôi nhé.” Đang định cúp máy , thì Dương Tư Vũ vội nói :” Chờ một chút, ta có chuyện rất quan trọng phải nói cho anh.”
Mười Một dời ngón cái khỏi nút ngắt máy, hỏi :” Chuyện gì?”
“Trương Chấn hôm qua từ Dương gia trở về có nói chuyện với ta. Dương gia hình như có làm việc gì đó. Hắn vô tình nghe được cái tên của Thanh Ngữ, Trương Chấn cũng biết Thanh Ngữ là bạn tốt của ta, nên đã nói với ta. Ta đã suy nghĩ suốt cả đêm qua, càng nghĩ càng thấy không ổn. Thanh Ngữ có quan hệ với ngươi là chuyện ai ai cũng biết, ta sợ chuyện ngươi lần trước dẫn chúng ta rời khỏi Dương gia khiến bọn họ ghi hận trong lòng, liên lụy tới Thanh Ngữ. Ngươi cần phải để ý tới Thanh Ngữ thật tốt.”
Mười Một nhàn nhạt nói :” Được rồi, đã rõ. Còn việc gì nữa không?”
“Ta, ta” Dương Tư Vũ ấp úng nửa ngày, rồi hờn dỗi nói :” Không có việc gì.”
“Vậy cứ như thế đi.” Mười Một ngắt máy, tinh mang trong mắt lóe ra, vô cùng lạnh lẽo.
Cuồng Triều hỏi :” Ngươi có tin không?”
Mười Một hỏi ngược lại :” Vậy còn ngươi?”
“Tám chín phần mười là cô ta nói thật. Ta sẽ thử điều tra theo hướng Dương gia xem.”
Mười Một hỏi :” Ngươi không cảm thấy lạ sao?”
“Lạ cái gì?”
“Tin tức này đến quá đúng lúc không?”
Cuồng Triều suy nghĩ một chút, nói :” Cũng có chút... Ngươi nghi Dương Tư Vũ nói dối ?”
Mười Một nói :” Cô ta hẳn là không có lý do gì gạt ta, có thể có người muốn ta biết được điều này. Tin tức này chỉ là tiết lộ cho nàng để nàng báo cho ta thôi.”
“Ai ?”
“Không biết.”
“Vậy độ chân thực của tin này thì sao?”
“Như ngươi nói , tám chín phần mười là thật.” Trong mắt Mười Một hiện lên một tia hàn mang :” Chuyện Thanh Ngữ, không ngoại trừ khả năng là do Dương gia làm.”
“Nếu thật là Dương gia làm, vậy ngươi định làm gì?”
“Ta không thích ở thế bị động.”
“Ha ha, đã rõ, ta sẽ đi điều tra. Sẽ sớm có tin tức cho ngươi thôi. Ai, có đầu mối đúng là tốt hơn hẳn. Chỉ cần tra ra được Dương gia cùng Thiên Bang có đi lại, vậy trăm phần trăm là do bọn họ làm.”
“Ừm.” Đến bây giờ, Mười Một vẫn cảm thấy khả năng chủ mưu là Dương gia vẫn lớn nhất. Dù sao cũng do hắn gây sự trước, Đán Đao xông vào gây tổn thất nặng nề cho Dương gia rồi hắn lại dẫn gia đình Dương Tư Vũ đi khiến Dương gia ngậm bồ hòn làm ngọt cũng không xong.
Cho dù là một người chính trực đến mấy gặp phải chuyện này cũng không tránh khỏi phải nói vài câu cục cằn, huống chi Dương gia vốn để mặt mũi lên trên đầu. Mặc dù không dám làm gì trực tiếp tổn hại tới Mười Một, nhưng giở trò sau lưng, rồi chùi mông sạch sẽ không để người ta tra ra thì Dương gia hoàn toàn có thể làm được.
Dương gia ! Nếu như thực sự có quan hệ tới bọn họ, nhất định phải chủ động xuất kích nhanh một chút, bằng không lại rơi vào thế bị động. Hơn nữa, cũng không có thời gian trì néo nữa.
Cùng lúc đó, tại Dương gia.
Dương Thiên Minh được Trương Chấn đưa đi hôm qua không có trở về, Dương gia cũng không để ý, mà Trương Chấn sáng sớm nay đã tới giải thích là Dương Thiên Minh muốn ở lại để Dương Tư Vũ có thể phụng dưỡng, người trong Dương gia nghe vậy ai cũng đố kị với ước ao, nhưng không ai cảm thấy khả nghi.
Mà Trương Chấn hôm nay tới có hỏi tới một chuyện khác. Chính là tiến triển của vụ Nguyễn Thanh Ngữ ra sao. Đối với việc này, người của Dương gia có chút xấu hổ, bọn họ không nghĩ tới là người bị bắt cóc giấu kĩ đến như vậy ngay lập tức đã được cứu ra. Cũng may là Mười Một đã đem sáu tên phế vật kia giết tại chỗ, bằng không thì cho dù Mười Một không ra tay, Dương gia cũng sẽ âm thầm xuất thủ.
Đối với câu hỏi của Trương Chấn, Dương gia cũng chỉ có thể thành thực trả lời, cho dù bọn họ nói dối đi nữa, người của Trương gia muốn điều tra ra thật sự quá đơn giản, đến lúc đó mọi người đều xấu hổ. Nhìn sắc mặt khó coi của Trương Chấn, Dương gia cũng rất bất đắc dĩ, muốn trách thì trách bản lĩnh Mười Một quá cao cường, xem ra muốn đối phó hắn thật sự rất khó khăn. Mà một kẻ nữa Dương gia vô cùng cố kỵ, Từ Khiêm, cũng lộ diện vì chuyện của Nguyễn Thanh Ngữ, điều này làm Dương gia vô cùng sửng sốt. Điều tra sơ bộ thi biết được cháu trai Từ Tử Dương của Từ Khiêm có hảo cảm với Nguyễn Thanh Ngữ, thảo nào ngay sau khi Nguyễn Thanh Ngữ bị bắt cóc đi thì Từ Khiêm ngay lập tức đã huy động binh sĩ tới giải cứu. Vốn Mười Một đã làm cho Dương gia vô cùng lo lắng, hiện giờ lại có thêm Từ Khiêm nhúng tay vào, Dương gia giờ phút này có cho cả một núi vàng cũng không dám đụng chạm lại với Nguyễn Thanh Ngữ nữa. Nói giỡn, Từ Khiêm là ai ? Riêng quyền lực của bản thân lão đã đủ đè bẹp cả Dương gia, huống chi minh hữu Vương gia của lão so với Dương gia còn ngang ngửa nhau. Nếu như Từ Khiêm biết được Dương gia dám chống lại lão, thì sau đó ảnh hưởng của Dương gia trong giới quân sự sẽ gặp khó khăn, huống chi Mười Một bên kia cũng không phải yếu nhược gì, cái danh sát thần không phải là hư hão, mỗi việc hắn làm đều kinh tâm động phách, ngay cả Trần gia cũng là hủy dưới tay hắn, không nói đến phía sau hắn còn có Long Hồn làm chỗ dựa. Nếu không phải là Trương Chấn thúc giục, Dương gia quả thực cũng có ý rửa hận , thì bọn họ cũng không dám đơn giản trêu chọc sát tinh này làm gì.
Giờ đây, vô luận Trương Chấn có nói thế nào, thậm chí hứa hẹn ra sao, Dương gia cũng sẽ không làm gì hết. Lợi ích là quan trọng, nhưng mạng sống cùng con đường quan trường còn quan trọng hơn. Nếu như chỉ có Mười Một mà thôi, bọn họ còn có thể miễn cưỡng đánh lén từ phía sau, nhưng hiện tại còn dính tới Từ Khiêm, Dương gia dù gì đi nữa cũng không dám ra tay với Nguyễn Thanh Ngữ.
Truyện khác cùng thể loại
1550 chương
283 chương
1650 chương
96 chương
1484 chương