Nhân Gian Băng Khí (Thập Nhất Hiệu Truyện)
Chương 664 : DK gặp gỡ Mười Một
Đi được một đoạn, vòng vo một hồi, hắn đi vào một con ngõ nhỏ. Lúc này, trên ngõ này không có một bóng người, đèn đường cũng vô cùng thưa thớt, những tia sáng mập mờ chỉ có thể khiến người ta miễn cưỡng quan sát tình hình giao thông xung quanh. Chỉ thỉnh thoảng có một vài chiếc xe chạy qua mới đem lại nguồn ánh sáng tạm thời.
Charles đi dọc con ngõ nhỏ này một đoạn, rồi dừng lại, chậm rãi xoay người lại nhìn vào một góc tối ven đường. Trên mặt hắn vẫn lộ ra nụ cười, chỉ là trong mắt không che giấu nổi sự lạnh lùng. Khuôn mặt tươi cười kết hợp với ánh mắt sắc lạnh, thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy quái dị.
Trong góc tối mà Charles vừa nhìn, chậm rãi xuất hiện một bóng người. Người này đi tới chỗ cực hạn mà đèn đường không thể chiếu tới liền dừng lại, phảng phất như hắn thuộc về bóng tối, không thể ra ngoài ánh sáng. Hắn đứng ở nơi đó , nhưng lại làm cho người khác cảm giác không tồn tại, phảng phất như hắn đã hòa với bóng tối thành một thể, tuy hai mà là một.
“Ngươi tới rồi.” DK dùng tiếng Ưng lưu loát nói, như là bạn già lâu ngày gặp lại.
Trong bóng tối ánh lên một tia hàn quang, đó là sát khí toát ra từ trong mắt.
DK làm như không thấy gì tiếp tục nói :” Ngươi theo chúng ta lâu như vậy, càm giác thế nào ? Nga, cô gái kia chính là muội muội của ngươi mà trong tư liệu ghi lại phải không ? Một cô bé rất dễ thương, ta nghĩ ta thích nàng đó.”
“Cảnh!” Trong bóng tối truyền tới âm thanh cực lạnh của Mười Một :” Ngươi muốn chết.”
“Chết? Không không.”
DK dựng một ngón trỏ lên cười nói :” Ta biết ngươi muốn giết ta , ta cũng muốn giết ngươi, nhưng bây giờ không phải lúc. Trò chơi thứ hai của chúng ta còn chưa chính thức bắt đầu, cho nên hiện tại không ai chết, cũng không được chết.”
“Huống hồ, hình như ngươi hiểu sai ý của ta.” DK tiếp tục nói :” Ta cũng không có dự định đi làm thương tổn tiểu muội muội dễ thương kia của ngươi làm gì, nếu như ta lợi dụng nàng, thì như thế trò chơi sẽ không công bằng. Ta chỉ là muốn xem thử xem cô gái nào, lại có thể khiến ngươi vì nàng khiêu chiến với cả Trần gia. Ừm, cũng không tệ lắm. Mặc dù ta không hiểu tại sao ngươi lại có thể vì một cô gái mà mạo hiểm đến như vậy... nhưng một cô gái có thể thuần khiết như nàng cũng không nhiều lắm. Ta nghĩ ta thực sự thích nàng.”
DK hé miệng cười, chỉ là trong mắt không có đến một nửa ý cười. Hơn nữa tay hắn thủy chung đều đặt bên hông, bộ dáng lúc nào cũng có thể tấn công.
Mười Một lạnh lùng nhìn hắn, không có mở miệng. Một lúc lâu sau hắn mới lạnh giọng nói :” Chớ có đụng tới nàng. Để nàng sống yên ổn.”
“Ừm ? Ngươi tại sao lại chia cắt tình yêu của chúng ta như thế?” DK cười nói :” Nếu như, ta từ chối thì sao ?”
Mười Một trực tiếp lấy hành động trả lời, hắn nhanh chóng rút khẩu súng ra ngắm về phía DK. DK gần như cùng lúc cũng rút súng ra, hai người gần như đồng thời chĩa về phía đối phương.
“Sưu!Sưu!” Hai tia lửa lóe lên, hai khẩu súng giảm thanh đều bắn về phía kẻ đối diện một viên đạn, nhưng cả hai viên đạn đều không thể tìm trúng mục tiêu của mình.
DK lắc mình đến phía sau góc tường, cười nói :” Ngươi chơi vậy không đẹp chút nào. Trò chơi thứ hai của chúng ta còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ ngươi muốn bắt đầu chơi sớm ? Nga, ta nghe nói hình như dạo này ngươi đang có chút chuyện phiền phức thì phải?”
Mười Một đồng dạng cũng núp phía sau góc tường, không có trả lời. DK vươn đầu lưỡi liếm môi, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn khó hiểu.
Bỗng nhiên, hai người như hẹn nhau từ trước đồng thời chạy ra, đồng thời chĩa súng về phía nhau, hai phát súng nổ lên, hai người đã an toàn trong chỗ núp. Hành động của cả hai không khác một chỗ nào cả, tựa như sư huynh đệ đồng môn diễn tập hơn là sinh tử quyết đấu giữa hai đại kình địch.
Trong mắt DK sự hưng phấn càng ngày càng mạnh, mặc dù những viên đạn vừa rồi chưa tổn thương gì hắn, nhưng cũng đã tạo cho hắn áp lực rất lớn. Đã lâu như vậy chưa gặp phải cao thủ có thể uy hiếp đến sinh mệnh của hắn như vậy, tuy trong mắt càng ngày càng lạnh nhưng vẻ tươi cười lại càng ngày càng rạng rỡ. Đây là khuynh hướng điển hình của những kẻ thích hủy diệt, mặc kệ là hắn giết hay bị giết, hắn đều hưởng thụ toàn bộ quá trình. Mạng sống , đối với những người như bọn họ không hề có ý nghĩa, cho dù là mạng sống của bản thân.
Bên kia Mười Một cũng đang chịu áp lực rất lớn. DK vô luận là tốc độ hay chính xác đều hơn hắn một bậc, tranh nhau một giây hay nửa giây đều không có ý nghĩa gì bởi vì cuối cùng khẳng định cả hai đều bị trúng đạn. Nhưng từ hai pha vừa xong có thể thấy được, DK tất cả phương diện chiến đấu đều cao hơn Mười Một, hắn muốn chiến đấu với DK ngoài cẩn thận cũng chỉ có cẩn thận, DK không phải là đối thủ bình thường, mà là vương bài trong vương bài của Ma Quỷ, là huyền thoại trong giới hắc đạo.
Đợi thật lâu,Mười Một thấy DK bên kia không có đến nửa điểm động tĩnh, lại đợi thêm một lát, cuối cùng mới giơ súng cẩn thận đi tới. Sắp tới bên góc tường, hắn đột nhiên chạy nhanh tới, đồng thời họng súng trong tay nhắm ngay phía sau góc tường. Chỉ là hắn không có nổ súng, bởi vì chỗ đó không hề có người.
Mười Một đứng lên, xem xét một hồi chỗ trốn của DK, lại ngó quanh một lúc, cuối cùng thu lại súng bỏ đi.
Cùng lúc đó, DK từ một ngõ nhỏ khác đi ra, bắt một chiếc taxi lại, sau khi ngồi vào trong xe hắn tự nói :” Chưa phải là lúc.”
“Này !” Tài xế tắt đèn hiệu , hỏi :” Đi đâu?”
DK ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng xẹt về phía trên mặt người tài xế, dù chỉ là thoáng nhìn, nhưng cũng làm lỗ chân lông viên tài xế dựng đứng hết cả lên. Cũng may DK cũng không nhìn lâu, bằng không ánh mắt này đủ để bức cho viên tài xế phải phát điên lên. DK đưa mắt đi chỗ khác, rồi dùng tiếng Long quốc tiêu chuẩn thập phần lưu loát nói :” Hải thiên lộ.”
Nếu như lúc này Trương Hân Hân hoặc bọn Na Na ở đây, chắc sẽ nhảy dựng lên, bởi vì DK –Charles nói tiếng Long quốc không những không hề ngượng ngịu, mà còn vô cùng lưu loát lại phi thường tiêu chuẩn, thậm chí trong giọng nói còn có chất kinh thành.
Tài xế nuốt nước miếng, lặng lẽ quan sát DK một lúc. Lúc này DK đã thu lại sát khí nên trông rất bình thường. Tài xế nhìn thế nào cũng không thấy đáng sợ, hắn thầm nghĩ có khi bản thân vừa rồi hoa mắt. Bĩu môi một cái, chiếc xe liền chạy hướng về phía Hải thiên lộ.
Hải thiên lộ cũng không xa quán ăn lúc nãy lắm, chỉ cách nhau đúng một con phố.
Chỉ là tuy cách có một con phố thôi nhưng khác hẳn, nơi kia là phố buôn bán, tuy là 0h nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Mà Hải thiên lộ tuy gần đó nhưng vắng lặng, nhất là vào buổi tối lại lại càng ít bóng người. Có người đồn vùng này vào thời chiến tranh là một bãi tha ma nên lắm thứ ma quái. Tin thất thiệt làm cho người ta cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng ông bà dậy có kiêng có lành, nên chẳng ai tình nguyện đi qua chỗ này làm gì.
Tài xế cũng không biết vì sao DK lại muốn tới đây, quanh đây đều là phố buôn bán, không có chỗ ở, lẽ nào có người nửa đêm lại mò tới con phố bị đồn là ma ám để đi chơi ? Huống hồ lúc này toàn bộ cửa hàng ở đây đều đã đóng cửa.
Mặc dù trong lòng đầy một bụng, nhưng tài xế không dám nói ra. Với lại ánh mặt băng lãnh làm cho người cũng phải sởn gai ốc lên cứ vờn quanh trong đầu hắn. Trên đường hắn cũng len lén nhìn qua vài lần , mỗi khi xe chạy qua nơi có ánh đèn hắn lại ngó vào gương chiếu hậu xem xét khuôn mặt kẻ ngồi sau, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ thấy giống người bình thường, tài xế lúc này mới bỏ qua. Huống hồ hắn không bỏ qua cũng không được, bởi vì xe đã tới nơi.
Dừng xe lại, tài xế nhanh chóng quay đầu lại nhìn DK, chờ hắn đưa tiền xong liền chạy xe ngay. Con đường này âm u hoang vắng, ngay cả ma cũng không thấy con nào, đem xe dừng ở chỗ này cũng làm cho hắn không rét mà run..
DK vẫn không hề động đậy, vẫn cúi đầu nghĩ chuyện gì đó. Dọc đường hắn vẫn luôn để tư thế này, chưa hề thay đổi.
Tài xế nhịn không được nói :” Đến nơi rồi.”
DK rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bốn phía một chút, rồi mới nhìn người tài xế. Tài xế lúc này mới chú ý thấy, nguyên lai mắt người này màu xanh, tựa như đại dương xanh thẳm bất tận. DK đút tay vào trong túi, rồi rút ra không phải là ví tiền, mà là một khẩu súng lục giảm thanh.
Tài xế sửng sốt, trong óc lập tức trống rỗng, trong lòng nghĩ :” Xong, đụng phải cướp rồi. Thảo nào lại tới nơi này.”
Quả nhiên , động tác kế tiếp của DK đúng y như suy nghĩ của hắn, họng súng trong tay DK chậm rãi kê lên đầu của người tài xế. Thế nhưng, người tài xế cònchưa kịp đợi câu “Không được nhúc nhích, cướp đây.” thì đã “Sưu” một tiếng. Một viên đạn đã trực tiếp xuyên thủng đầu hắn. Một chùm máu bắn ra, đầu người tài xế nặng nề gục ở trên tay lái, cho đến chết con ngươi vẫn mở trừng trừng, tại sao con người này lại muốn giết mình ?
DK sắc mặt thản nhiên cất súng trở lại túi , rồi xoay gương chiếu hậu trong xe về phía mình. Hắn ngắm mình trong gương, đem những vết máu bắn lên mặt lau đi, cuối cùng mới mở cửa xuống xe. Hít sâu một ngụm không khí tươi mát ban đêm, DK một lần nữa khôi phục vẻ tươi cười trên mặt, lẩm bẩm nói :” Thoải mái hơn nhiều.” Tiện tay đóng cửa xe lại, DK cũng không liếc mắt nhìn thi thể người tài xế vô tội trong xe, trực tiếp bỏ đi.
Lúc này, Mười Một đã đứng dưới nhà Trương Hân Hân. Hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng năm đen kịt, suy nghĩ có nên gọi điện cho Hân Hân hay không. Lúc mà hắn gọi điện đến, câu đầu tiên Hân Hân nói là :” Ta nói bác gái, đừng thúc giục có được không ? Ta đang tới rồi a”, hắn mới biết Hân Hân đang định ra ngoài, cho nên cũng không nói gì nhiều, lúc đó hắn cũng không biết trong đám bạn kia có DK, bằng không hắn tuyệt đối không cho Hân Hân đi ra ngoài.
Trong thời gian đi tới, hắn vừa vặn gặp đúng lúc nhìn thấy Hân Hân lên một chiếc xe thương vụ. Hắn lo lắng cho an nguy của Hân Hân nên mới bám theo. Thế nhưng khi hắn theo đuôi xe Trương Hân Hân đến quán ăn Tây kia, thấy người đi cùng Trương Hân Hân lúc đó chính là DK, hắn ngửi thấy mùi âm mưu , cho nên theo dõi càng thêm chặt. Cho đến khi Hân Hân an toàn trong nhà, hắn mới hiện thân, rồi mới có một tràng nói chuyện cùng chiến đầu nho nhỏ kia với DK.
Truyện khác cùng thể loại
1550 chương
283 chương
1650 chương
96 chương
1484 chương